Thanh Triều Ngoại Sử
-
Chương 42: Thập diện mai phục
Căn nhà trọ nằm trong khu chợ Hắc Mộc Na, nhà rất thanh nhã, ly tách tinh khiết gọn gàng, phòng ốc sáng sủa. Nữ thần y đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng nghe tiếng thương lượng giá cả trầm hương, quế và nghệ vang lên, tiếng Hán Hồi Mông xen lẫn nhau, từ nơi nàng đứng có thể thấy cả một khu chợ nhộn nhịp.
Khu chợ vùng hồi cương không lớn bằng miền Nam. Chợ cũng chỉ có khoảng trên ba mươi gian hàng. Gọi là gian hàng nhưng thực chất mỗi gian chỉ gói gọn trên chiếc bàn hơn hai thước, không có bàn thì trải thảm vải bày ngay dưới sân. Trên các sạp hàng luôn đầy ắp các món đồ không theo một chủ đề nhất định, người bán sưu tầm được gì thì bán đồ đó, người mua cũng tỉ mẩn tìm kiếm, ngắm nghía từng món hàng.
Phiên chợ nườm nượp khách ra vào, tấp nập khách xem, tò mò hỏi giá từng món đồ rồi lại trầm ngâm ngắm nghía, mặc cả nhưng không hề có sự to tiếng, cãi vã. Người bán luôn trả lời tận tình, giới thiệu xuất xứ, thời gian, chất lượng từng thứ một, người mua hỏi giá rồi lại đi nhưng dường như người bán cũng không hề phật lòng.
Nữ thần y đang ngắm chợ chợt nghe tiếng nước chảy, quay nhìn thì thấy tam ca đang vắt nước trong khăn xuống một cái thau nhỏ. Nàng ngó sư huynh dùng một cái khăn để lau mặt, lau chân, rồi lau tay, cổ và tóc, không nhịn được bèn hỏi khẽ:
-Tam ca, huynh… không thấy mất vệ sinh à?
-Đều là da thịt của mình, sao lại phân cao thấp hèn sang làm gì?
Nữ thần y nghe đáp thế đang phiền não cũng phải phì cười. Nhưng nàng không cười lâu, ánh mắt chợt chùng xuống thật buồn:
- Tam ca, lẽ ra huynh có thể sống một cuộc sống vui vẻ, tìm một nương tử hiền hậu hằng ngày nâng khăn sửa túi cho huynh, nhưng theo muội nên thật vô phước.
- Đừng có nói lời rầu rĩ như thế, muội này.
-Nhưng mà...
-Thôi được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, đêm qua nghe tiếng muội ho cả đêm, có lẽ đã nhuốm bệnh rồi, muội nên ăn chút đồ và uống vào chén nước gừng này để khử lạnh đi nào.
Nữ thần y vâng lời ngồi vào bàn, đồ ăn sáng đã được sư huynh nấu sẵn cả rồi. Trương Quốc Khải ân cần đưa chén canh nóng cho nàng. Uống được vài muỗng, nàng lại đến bên khung cửa tiếp tục ngắm nhìn chợ đông trước mặt. Trương Quốc Khải ngồi yên đưa mắt ngắm nàng, thầm nghĩ một cô nương có cái đẹp cốt cách siêu phàm, vậy mà hoàn cảnh lại... Chàng không nén được tiếng thở dài ão não.
Mấy hôm này chàng cũng phát hiện ra nàng rất sợ mất chàng, trước, nàng có Tần Thiên Nhân, giờ, chàng là chỗ dựa duy nhất. Lúc nào cũng theo chàng như hình với bóng. Mỗi tối nàng không còn ngồi ở một góc trong nhà nữa, mà như con mèo nhỏ ngồi cạnh bên chàng, thật lâu, rồi mới ngủ gục đi. Trương Quốc Khải nhận ra người con gái này tuy không thuộc về chàng nhưng mãi mãi sẽ đi theo chàng, như thế cũng đã đủ rồi.
Đang suy nghĩ mông lung, bất giác Trương Quốc Khải nghe nữ thần y kêu khẽ:
-Tam ca, tam ca! Huynh tới đây mau!
Trương Quốc Khải nghe kêu vội rời ghế đến bên nàng, Nữ thần y nói:
-Tam ca, huynh nhìn xem, quân binh kìa, khắp nơi đều là người của triều đình, cáo thị đang được dán đầy trong chợ đằng kia.
Trương Quốc Khải nhìn theo tay chỉ, thấy hai mươi mấy tên lính Thanh đang dán cáo thị lên bức tường ở một góc trong chợ, người ta xúm xít lại xem, bàn tán xôn xao.
Sợ quân Thanh phát hiện tung tích hai người, Trương Quốc Khải vội đưa tay giật khúc gỗ chóng cửa xuống, cửa sổ đóng sập lại. Gương mặt Trương Quốc Khải thất sắc, khi nãy chàng thấy không những nơi bức tường đó có đông đúc bọn quân binh mà trong chợ toàn là lính Thanh, từ bốn phương tám hướng đều có binh lính bao vây, làm cho chàng bối rối vô cùng.
Vẫn nhìn ra ngoài qua khe cửa, Trương Quốc Khải cũng khẽ kêu lên:
-Đình Phong ca, Thiết Môn ca, Trần vị anh hùng và đám binh sĩ của các huynh ấy, chết rồi!
Khi này Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang đang dẫn người đi vào chợ, chỉ còn vài chục bước nữa là lọt vào vòng vây của địch. Hai tấm hình họa chân dung Nhất Đình Phong và Lạc Thiết Môn trông giống y người thật, nhất là hàm râu quai nón của Lạc Thiết Môn không lẩn vào đâu được.
Trương Quốc Khải tái mặt nói:
-Phải làm thế nào bây giờ, ta phải làm sao bây giờ?
Nữ thần y chau mày, cũng không biết phải tính sao. Trương Quốc Khải nói rồi tuốt Phục y kiếm đeo trên mình ra, nhủ bụng cho dù thí mạng này cũng phải giúp cho đám anh em.
-Muội hãy đóng kín cửa - Chàng đặt tay lên vai sư muội, nói nhanh - Xong tìm chỗ nấp lại, huynh phải đi giải vây cho họ!
Nữ thần y níu tay chàng, lắc đầu quầy quậy nói:
-Tam ca, huynh bình tĩnh, trong mình huynh đang bị thương, khoan hãy lộ diện đã.
-Huynh không thể không lộ diện, họ sắp vào tròng rồi!
-Huynh đừng sốt ruột, để muội suy nghĩ.
Nữ thần y cau mày, đột nhiên thấy trước mắt lóe sáng, lấy một lạng bạc trong áo ra dúi vào tay Trương Quốc Khải nói:
-Tam ca, huynh đi lại đằng kia, đưa cho ông lão đó thỏi bạc này, nói với ông lão như thế này…
Trương Quốc Khải nghe bảo xong gật đầu, cất kiếm vào, tức thì rời khỏi nhà trọ.
Trong một tửu lầu cách nhà trọ của hai người họ không bao xa, cũng nằm trong chợ, Triệu Phật Tiêu, Ngụy Tượng Xu và Chu Xương Tô đứng bên lan can nhìn xuống. Triệu Phật Tiêu cười nói:
-Hai vị nhìn xem, kịch hay sắp sửa mở màng, những con cá to sắp chui vào rọ rồi, ha ha!
Ngụy Tượng Xu nói:
-Chuyện đương nhiên! Chúng ta đã bao vây chỗ này, chỉ cần thêm năm trăm khẩu pháo nữa đến đây là sẽ một mẻ lưới bắt hết bọn chúng!
Chu Xương Tô nhìn thấy bốn bề đều là người mình, cũng gật đầu phụ họa:
-Ngày giỗ của Tần Thiên Nhân sắp tới đây rồi, sau này cái biệt hiệu thần quyền nam hiệp gì gì của hắn, tất sẽ bị xóa sổ khỏi võ lâm!
Ngụy Tượng Xu nói:
-Ta chỉ đang lo không biết đám tam mệnh đại thần có cản trở tiếp viện hay không? Tháng trước Phủ Viễn tướng quân đã đại trình xin thêm năm trăm khẩu pháo, tới bây giờ vẫn còn chưa nghe động tĩnh.
Chu Xương Tô nói:
-Cái đó chúng ta không cần phải bận tâm, cho dù không có thêm nhân lực của Tam mệnh đại thần, Phủ Viễn tướng quân cũng đã vận đủ chiến mã rồi, chỉ cần ngài phát hiệu lệnh là có thể khai chiến ở tây vực!
Triệu Phật Tiêu gật đầu:
-Đúng rồi! Lần này có Phủ Viễn tướng quân đích thân ra mặt, nhất định triều đình sẽ giành được thắng lợi.
Chu Xương Tô nói:
-Sau khi dẹp được Đại Minh Triều, chuyện cần bàn tới sẽ là tây vực thất tộc, dạo này thất tộc có biểu hiện muốn làm chấn động triều đình. Mấy ngày nay ở Thiên Sơn xảy ra những chuyện bang hội cấu kết với hồi tộc cướp bóc cống phẩm, làm tổn hại đến thiên uy đại Thanh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, còn có nước liên bang nào dám cử sứ giả đến đại Thanh để tiến cống?
Triệu Phật Tiêu nói:
-Chỉ vì thất tộc ỷ có Đại Minh Triều chống lưng, nên mới cả gan tác oai như thế, nhưng chúng ta cũng không cần bận tâm chuyện này, chỉ có mấy bộ lạc nhỏ nhoi, chẳng lẽ Phủ Viễn tướng quân không có cách bình định?
Ngụy Tương Xu nói:
-Lời nói rất phải, phe ta phát binh đi lần này không chỉ là dẹp loạn Đại Minh Triều, mà còn bình định Thiên Sơn, đánh tan thất tộc, nâng cao thiên uy, kế thừa di chí của Thánh Tổ, một cơ hội tốt mở rộng cương thổ đại Thanh để có thể đưa được Thanh triều uy chấn tứ phương, cho người đời sau truyền tụng.
Ngụy Tương Xu dứt lời đưa mắt ngó Thiên Sơn, thấy đỉnh núi tuyết lấp đầy, nói thêm:
-Đường tới Thiên Sơn xa xôi như vầy, vậy mà lần này đại quân có thể tức tốc tới Thiên Sơn tập hợp binh mã, lại còn trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, Phủ Viễn tướng quân đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cho đại quân, thật không còn gì phải lo nữa, cho dù nhóm tam mệnh đại thần không phát binh đến đây trợ giúp thì Phủ Viễn tướng quân là soái tài dùng binh, tuy là cuộc chiến chưa được bắt đầu nhưng nhất định triều đình sẽ đạt được thắng lợi, chắc chắn như vậy!
Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu đồng lượt gật đầu. Chu Xương Tô yên tâm bèn nói:
-Lại nữa lần này phe ta thuyết phục được người làm nội gian, khiến cho ý chí chiến đấu trong quân ta có thể coi như nâng lên cao mấy phần, đây mới là dụng binh chi đạo, dụng nhân chi phương.
-Đúng vậy! - Triệu Phật Tiêu bật ngón tay cái lên nói - Người này đã cổ vũ cho chí khí đại quân ta rất nhiều, sự hiện diện của y đúng là rất cần thiết!
Trương Quốc Khải không nhìn thấy bọn “tam hổ tướng” của Dương Tiêu Phong đang đứng trên lầu hai của tửu quán, mà cả ba họ Ngụy, Chu và Triệu cũng chẳng trông thấy chàng. Trương Quốc Khải trước khi ra khỏi nhà trọ lấy áo choàng trắng có hoa văn khoác vào, đầu quấn thêm khăn cũng màu trắng, nhìn xa xa chẳng khác gì người bận bộ trang phục truyền thống tộc Kha Tát Khắc, chàng đi đến gia nhập vào một đám đông ở gần ngõ ra vào chợ.
Nơi cổng chợ có những gian hàng bán muối và những lọ tiêu có hình đôi nam nữ Ba Tư. Đèn chùm Thổ Nhĩ Kỳ được thiết kế tinh xảo, thảm vải rực rỡ, ghế đệm và trang sức được mang đến từ Ô Man cũng được người bán bày ra đầy. Một người đàn ông hồi tộc đang tỉa lông lạc đà và trang trí cho nó các hoa văn. Trước ngày lễ hiến tế thần A La, tín đồ hồi giáo thường mang đến chợ bán các loại gia súc dùng để hiến tế như lạc đà, bò, dê… Các con vật thường được trang trí sao cho bắt mắt để thu hút người mua.
Trương Quốc Khải chen vào đám đông đang đứng vây quanh một ông lão đầu tóc bạc phơ, chỗ ông lão ngồi rất gần cổng ra vào chợ, trên tay ông phe phẩy cây quạt làm bằng lông ngổng, tay kia vuốt chòm râu dài. Ông ta đang kể đến đoạn Gia Cát Lượng cầu gió đông:
-Người này là một vị cao nhân, họ Gia Cát, tên là Lượng, tự Khổng Minh, còn gọi là Thần Long tiên sinh, ngài ấy trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, hiểu rõ lòng người, lại còn biết về thuật bát quái…
Khi này đám người Đại Minh Triều còn mười bước nữa là đi qua cổng chợ. Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu rời lan can, trở vào quán ăn cúi đầu với một nam nhân đang ngồi uống trà. Ngụy Tượng Xu nói:
-Dạ bẩm Phủ Viễn tướng quân, bọn chúng đến đây nộp mạng rồi.
Tô Khất đứng cạnh đó đưa ngón trỏ lên miệng suỵt khẽ, đoạn hất đầu về phía Dương Tiêu Phong đang ngồi, nói:
-Phủ Viễn tướng quân rất thích nghe đoạn này.
Dương Tiêu Phong ngồi trầm ngâm không nói không rằng.
Tiếng ông lão kể chuyện đời xưa tiếp tục vang lên:
-Khổng Minh tắm rửa, mình mặc áo đạo sĩ, bước tới trước tế đàn, bắt đầu cầu gió đông.
Đoạn nhìn mọi người một lượt, ông lão hỏi:
- Đố các vị biết kết quả sẽ ra sao đây?
Trong những người nghe kể chuyện có một người định đáp thì ông lão nói:
-À! Bây giờ lão sẽ kể cho các vị nghe chuyện khác nhé, chuyện thời Hán Sở tranh hùng, đoạn thập diện mai phục.
Một thằng nhóc đang đứng trước mặt ông lão nói:
-Ủa sao ông không kể tiếp chuyện Tam Quốc Chí? Cháu đang nghe chuyện Tam Quốc đến đoạn hấp dẫn thế kia!
Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang lúc nào ra chợ này cũng nghe ông lão kể chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, hình như ông ta chỉ chuyên kể chuyện này, hôm nay lại chuyển thành Hán Sở tranh hùng. Ba người có chút hoài nghi, liếc nhìn nhau rồi phất tay ra hiệu các thành viên Đại Minh triều rút khỏi chợ. Chớp mắt một cái đám người phục Minh đã biến mất.
Chu Xương Tô há hốc miệng, không ngờ ván cờ trong phút chốc lại bị lật ngược như thế. Ngụy Tượng Xu cũng tức tối, dậm chân xuống sàn một cái rầm!
-Là kẻ nào đã truyền tin? - Triệu Phật Tiêu cũng giận dữ kêu lên, sai một tên lính đứng chầu trong quán ăn -Ngươi, đi lôi thằng già đó tới đây!
Lát sau ông lão được đưa đến. Triệu Phật Tiêu lập tức túm lấy vai ông lão xách ra ngoài lan can, dúi đầu ông qua thành lan can hỏi:
-Mi muốn chết phải không?
Ông lão hoảng sợ đến hồn lìa khỏi xác, làm rơi cây quạt xuống đất, run rẩy nói:
-Đại gia này, lão không biết đã làm sai điều gì?
Ngụy Tượng Xu rút đơn đao ra, tiến tới nói:
-Mi cả gan lắm, dám bắn tin cho người Đại Minh Triều thoát đi!
-Đại Minh Triều? Các vị nhầm rồi, lão đây không phải người của họ, thật mà... không có thật mà.
Ngụy Tượng Xu lại hỏi:
-Thế sao nhà ngươi ra ám hiệu cho bọn chúng?
-Ra ám hiệu gì ạ? Xin các quan tha cho, thật tình lão không biết chuyện gì đang xảy ra…
Ngụy Tượng Xu liếc đao vào mũi ông già, hét lên:
-Thế tại sao ngươi đổi sang câu chuyện khác?
Ông lão đáp:
-Có người yêu cầu lão làm vậy.
Ngụy Tượng Xu quát luôn:
-Nói bậy! Làm gì có ai dám to gan như thế!
Ông lão hoảng sợ lắp bắp:
-Dạ.. Dạ… có mà, vị đại gia này… khi nãy quả nhiên có một người đến tìm lão...
Chu Xương Tô giận dữ hỏi:
-Hắn diện mạo thế nào, đến nói gì với ngươi?
-Dạ bẫm các quan, lão chỉ là người kể chuyện đời xưa, lão cũng không biết người đó là ai, người đó vận y phục che kín mặt mày tiến lại gần dúi vào tay lão một nén bạc rồi nói muốn nghe kể chuyện “thập diện mai phục” thời Sở Hán.
-Ha ha ha!
Dương Tiêu Phong nghe ông lão đáp, đưa mắt nhìn hướng cổng chợ, tự nhiên bật một tràng cười lớn, sau đó nói:
-Thật không ngờ bọn phản tặc cũng lắm mưu nhiều kế! Cao tay thật!
---oo0oo---
Nữ thần y không sao ngủ được, nàng ngồi bên cạnh Trương Quốc Khải, lắng tai nghe tiếng rẹt rẹt phát ra đều đều từ thanh kiếm chàng. Trong lòng nàng sốt ruột vô cùng, chỉ mong cho trời mau sáng để về lại đồn Bạch Nhật gặp người nàng hằng đêm nhớ nhung.
Trương Quốc Khải ngồi cạnh sư muội trầm ngâm chuốt kiếm, trông dáng ngồi thanh thản nhưng trong đầu chàng suy nghĩ rất lung. “Mưu kế của thiếu đà chủ thật là hiệu quả,” chàng thầm nhủ, “tội nghiệp huynh ấy chắc đã rất khổ tâm… như vậy là đã giải đáp mọi thắc mắc trong lòng nàng rồi…”
Trương Quốc Khải nhớ lại sau khi chàng đánh tiếng cho đám anh em Đại Minh Triều rời khỏi chợ Hắc Mộc Na, tối hôm đó chàng còn phát hiện thêm một điều động trời nữa.
Trương Quốc Khải thấy đám lính rời khỏi chợ thì vội lén lút bám theo. Vượt qua được một ngọn đồi, phía trước là một khu rừng âm u. Đám lính đi thẳng vào trong rừng, Trương Quốc Khải cũng theo vào. Trong khu rừng, cành lá khô rơi rụng trải đầy mặt đất, bước chân nghe rõ những tiếng xào xạc. Trương Quốc Khải sợ bị phát hiện nên đi chậm lại, chỉ trong chớp nhoáng đã không nhìn thấy bóng dáng tụi lính đâu nữa.
Đột nhiên mây tản ra, trăng xuất hiện, rọi ánh sáng qua những tán lá thông rậm rạp chiếu xuống đất. Dưới đất hiện ra vô số bóng cây, còn ở đằng xa ánh lên một thoáng ánh lửa bập bùng, tụi binh sĩ sắp rời khỏi khu rừng.
Trương Quốc Khải theo đến ven rừng, núp sau một gốc cây lớn nhìn ra. Ngoài bìa rừng là một cánh đồng cỏ rộng lớn, đã có rất nhiều chiếc lều. Trương Quốc Khải cảm giác lạnh gáy, song vẫn muốn thăm dò một chút, bèn chờ đến khi bọn lính gác thay ca là thi triển khinh công nhảy đến nấp sau một con lạc đà đang đứng ngoài căn lều gần nhất, không bị ai phát hiện. Chàng khom người tiến đến vách lều, nằm sát xuống đất, nghe thấy trong lều có nhiều giọng nói hùng hồn.
Trương Quốc Khải bèn nhẹ nhàng vén một góc lều lên, ghé mắt nhìn vào trong. Trong lều có hai ngọn đèn dầu, dưới đất trải thảm, có rất nhiều người ngồi ăn uống, người chuốt kiếm, mài đao, người đang nằm nghỉ ngơi. “Đây chính là một toán binh sĩ của đoàn binh Chính Bạch Kỳ, chết thật!” Trương Quốc Khải lo lắng trong lòng, “khắp nơi này lều trại nhiều không đếm xuể, nơi này là chỗ đóng quân của họ...”
Trương Quốc Khải tức tốc trở về nhà trọ nói phát hiện của chàng với nữ thần y.
-Thì ra là vậy, bây giờ muội hiểu cả rồi!
Nữ thần y nghe nói có quân đội đồn trú, nàng kêu lên, hai tay áp lên ngực, gương mặt ủ dột mấy ngày nay giờ tươi tỉnh hẳn lên.
Trong lòng như nở hoa, nữ thần y mừng rỡ nói thêm:
-Muội thật khờ, muội vốn phải tin tưởng vào tình yêu của huynh ấy chứ! Huynh ấy nhất định đã lo lắng hoặc đã phát hiện quân binh tới đây, vì an nguy của muội nên mới dùng kế này đuổi muội đi.
Trương Quốc Khải cũng tự đấm mình một phát vào ngực nói:
-Thì ra là thế! Huynh thật là ngu, sao huynh lại không hiểu con người thiếu đà chủ chứ?
Trương Quốc Khải càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, thầm mắng mình chẳng ra gì, chẳng phải quân tử, là một kẻ thừa nước đục thả câu. Tần Thiên Nhân đã cứu chàng nhiều lần, có lần trọng thương sắp chết, chàng nợ cả ân đức lẫn tình cảm, thế mà có thể nói những lời như vậy trong hang động với người con gái Tần Thiên Nhân thương yêu.
Khu chợ vùng hồi cương không lớn bằng miền Nam. Chợ cũng chỉ có khoảng trên ba mươi gian hàng. Gọi là gian hàng nhưng thực chất mỗi gian chỉ gói gọn trên chiếc bàn hơn hai thước, không có bàn thì trải thảm vải bày ngay dưới sân. Trên các sạp hàng luôn đầy ắp các món đồ không theo một chủ đề nhất định, người bán sưu tầm được gì thì bán đồ đó, người mua cũng tỉ mẩn tìm kiếm, ngắm nghía từng món hàng.
Phiên chợ nườm nượp khách ra vào, tấp nập khách xem, tò mò hỏi giá từng món đồ rồi lại trầm ngâm ngắm nghía, mặc cả nhưng không hề có sự to tiếng, cãi vã. Người bán luôn trả lời tận tình, giới thiệu xuất xứ, thời gian, chất lượng từng thứ một, người mua hỏi giá rồi lại đi nhưng dường như người bán cũng không hề phật lòng.
Nữ thần y đang ngắm chợ chợt nghe tiếng nước chảy, quay nhìn thì thấy tam ca đang vắt nước trong khăn xuống một cái thau nhỏ. Nàng ngó sư huynh dùng một cái khăn để lau mặt, lau chân, rồi lau tay, cổ và tóc, không nhịn được bèn hỏi khẽ:
-Tam ca, huynh… không thấy mất vệ sinh à?
-Đều là da thịt của mình, sao lại phân cao thấp hèn sang làm gì?
Nữ thần y nghe đáp thế đang phiền não cũng phải phì cười. Nhưng nàng không cười lâu, ánh mắt chợt chùng xuống thật buồn:
- Tam ca, lẽ ra huynh có thể sống một cuộc sống vui vẻ, tìm một nương tử hiền hậu hằng ngày nâng khăn sửa túi cho huynh, nhưng theo muội nên thật vô phước.
- Đừng có nói lời rầu rĩ như thế, muội này.
-Nhưng mà...
-Thôi được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, đêm qua nghe tiếng muội ho cả đêm, có lẽ đã nhuốm bệnh rồi, muội nên ăn chút đồ và uống vào chén nước gừng này để khử lạnh đi nào.
Nữ thần y vâng lời ngồi vào bàn, đồ ăn sáng đã được sư huynh nấu sẵn cả rồi. Trương Quốc Khải ân cần đưa chén canh nóng cho nàng. Uống được vài muỗng, nàng lại đến bên khung cửa tiếp tục ngắm nhìn chợ đông trước mặt. Trương Quốc Khải ngồi yên đưa mắt ngắm nàng, thầm nghĩ một cô nương có cái đẹp cốt cách siêu phàm, vậy mà hoàn cảnh lại... Chàng không nén được tiếng thở dài ão não.
Mấy hôm này chàng cũng phát hiện ra nàng rất sợ mất chàng, trước, nàng có Tần Thiên Nhân, giờ, chàng là chỗ dựa duy nhất. Lúc nào cũng theo chàng như hình với bóng. Mỗi tối nàng không còn ngồi ở một góc trong nhà nữa, mà như con mèo nhỏ ngồi cạnh bên chàng, thật lâu, rồi mới ngủ gục đi. Trương Quốc Khải nhận ra người con gái này tuy không thuộc về chàng nhưng mãi mãi sẽ đi theo chàng, như thế cũng đã đủ rồi.
Đang suy nghĩ mông lung, bất giác Trương Quốc Khải nghe nữ thần y kêu khẽ:
-Tam ca, tam ca! Huynh tới đây mau!
Trương Quốc Khải nghe kêu vội rời ghế đến bên nàng, Nữ thần y nói:
-Tam ca, huynh nhìn xem, quân binh kìa, khắp nơi đều là người của triều đình, cáo thị đang được dán đầy trong chợ đằng kia.
Trương Quốc Khải nhìn theo tay chỉ, thấy hai mươi mấy tên lính Thanh đang dán cáo thị lên bức tường ở một góc trong chợ, người ta xúm xít lại xem, bàn tán xôn xao.
Sợ quân Thanh phát hiện tung tích hai người, Trương Quốc Khải vội đưa tay giật khúc gỗ chóng cửa xuống, cửa sổ đóng sập lại. Gương mặt Trương Quốc Khải thất sắc, khi nãy chàng thấy không những nơi bức tường đó có đông đúc bọn quân binh mà trong chợ toàn là lính Thanh, từ bốn phương tám hướng đều có binh lính bao vây, làm cho chàng bối rối vô cùng.
Vẫn nhìn ra ngoài qua khe cửa, Trương Quốc Khải cũng khẽ kêu lên:
-Đình Phong ca, Thiết Môn ca, Trần vị anh hùng và đám binh sĩ của các huynh ấy, chết rồi!
Khi này Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang đang dẫn người đi vào chợ, chỉ còn vài chục bước nữa là lọt vào vòng vây của địch. Hai tấm hình họa chân dung Nhất Đình Phong và Lạc Thiết Môn trông giống y người thật, nhất là hàm râu quai nón của Lạc Thiết Môn không lẩn vào đâu được.
Trương Quốc Khải tái mặt nói:
-Phải làm thế nào bây giờ, ta phải làm sao bây giờ?
Nữ thần y chau mày, cũng không biết phải tính sao. Trương Quốc Khải nói rồi tuốt Phục y kiếm đeo trên mình ra, nhủ bụng cho dù thí mạng này cũng phải giúp cho đám anh em.
-Muội hãy đóng kín cửa - Chàng đặt tay lên vai sư muội, nói nhanh - Xong tìm chỗ nấp lại, huynh phải đi giải vây cho họ!
Nữ thần y níu tay chàng, lắc đầu quầy quậy nói:
-Tam ca, huynh bình tĩnh, trong mình huynh đang bị thương, khoan hãy lộ diện đã.
-Huynh không thể không lộ diện, họ sắp vào tròng rồi!
-Huynh đừng sốt ruột, để muội suy nghĩ.
Nữ thần y cau mày, đột nhiên thấy trước mắt lóe sáng, lấy một lạng bạc trong áo ra dúi vào tay Trương Quốc Khải nói:
-Tam ca, huynh đi lại đằng kia, đưa cho ông lão đó thỏi bạc này, nói với ông lão như thế này…
Trương Quốc Khải nghe bảo xong gật đầu, cất kiếm vào, tức thì rời khỏi nhà trọ.
Trong một tửu lầu cách nhà trọ của hai người họ không bao xa, cũng nằm trong chợ, Triệu Phật Tiêu, Ngụy Tượng Xu và Chu Xương Tô đứng bên lan can nhìn xuống. Triệu Phật Tiêu cười nói:
-Hai vị nhìn xem, kịch hay sắp sửa mở màng, những con cá to sắp chui vào rọ rồi, ha ha!
Ngụy Tượng Xu nói:
-Chuyện đương nhiên! Chúng ta đã bao vây chỗ này, chỉ cần thêm năm trăm khẩu pháo nữa đến đây là sẽ một mẻ lưới bắt hết bọn chúng!
Chu Xương Tô nhìn thấy bốn bề đều là người mình, cũng gật đầu phụ họa:
-Ngày giỗ của Tần Thiên Nhân sắp tới đây rồi, sau này cái biệt hiệu thần quyền nam hiệp gì gì của hắn, tất sẽ bị xóa sổ khỏi võ lâm!
Ngụy Tượng Xu nói:
-Ta chỉ đang lo không biết đám tam mệnh đại thần có cản trở tiếp viện hay không? Tháng trước Phủ Viễn tướng quân đã đại trình xin thêm năm trăm khẩu pháo, tới bây giờ vẫn còn chưa nghe động tĩnh.
Chu Xương Tô nói:
-Cái đó chúng ta không cần phải bận tâm, cho dù không có thêm nhân lực của Tam mệnh đại thần, Phủ Viễn tướng quân cũng đã vận đủ chiến mã rồi, chỉ cần ngài phát hiệu lệnh là có thể khai chiến ở tây vực!
Triệu Phật Tiêu gật đầu:
-Đúng rồi! Lần này có Phủ Viễn tướng quân đích thân ra mặt, nhất định triều đình sẽ giành được thắng lợi.
Chu Xương Tô nói:
-Sau khi dẹp được Đại Minh Triều, chuyện cần bàn tới sẽ là tây vực thất tộc, dạo này thất tộc có biểu hiện muốn làm chấn động triều đình. Mấy ngày nay ở Thiên Sơn xảy ra những chuyện bang hội cấu kết với hồi tộc cướp bóc cống phẩm, làm tổn hại đến thiên uy đại Thanh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, còn có nước liên bang nào dám cử sứ giả đến đại Thanh để tiến cống?
Triệu Phật Tiêu nói:
-Chỉ vì thất tộc ỷ có Đại Minh Triều chống lưng, nên mới cả gan tác oai như thế, nhưng chúng ta cũng không cần bận tâm chuyện này, chỉ có mấy bộ lạc nhỏ nhoi, chẳng lẽ Phủ Viễn tướng quân không có cách bình định?
Ngụy Tương Xu nói:
-Lời nói rất phải, phe ta phát binh đi lần này không chỉ là dẹp loạn Đại Minh Triều, mà còn bình định Thiên Sơn, đánh tan thất tộc, nâng cao thiên uy, kế thừa di chí của Thánh Tổ, một cơ hội tốt mở rộng cương thổ đại Thanh để có thể đưa được Thanh triều uy chấn tứ phương, cho người đời sau truyền tụng.
Ngụy Tương Xu dứt lời đưa mắt ngó Thiên Sơn, thấy đỉnh núi tuyết lấp đầy, nói thêm:
-Đường tới Thiên Sơn xa xôi như vầy, vậy mà lần này đại quân có thể tức tốc tới Thiên Sơn tập hợp binh mã, lại còn trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, Phủ Viễn tướng quân đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cho đại quân, thật không còn gì phải lo nữa, cho dù nhóm tam mệnh đại thần không phát binh đến đây trợ giúp thì Phủ Viễn tướng quân là soái tài dùng binh, tuy là cuộc chiến chưa được bắt đầu nhưng nhất định triều đình sẽ đạt được thắng lợi, chắc chắn như vậy!
Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu đồng lượt gật đầu. Chu Xương Tô yên tâm bèn nói:
-Lại nữa lần này phe ta thuyết phục được người làm nội gian, khiến cho ý chí chiến đấu trong quân ta có thể coi như nâng lên cao mấy phần, đây mới là dụng binh chi đạo, dụng nhân chi phương.
-Đúng vậy! - Triệu Phật Tiêu bật ngón tay cái lên nói - Người này đã cổ vũ cho chí khí đại quân ta rất nhiều, sự hiện diện của y đúng là rất cần thiết!
Trương Quốc Khải không nhìn thấy bọn “tam hổ tướng” của Dương Tiêu Phong đang đứng trên lầu hai của tửu quán, mà cả ba họ Ngụy, Chu và Triệu cũng chẳng trông thấy chàng. Trương Quốc Khải trước khi ra khỏi nhà trọ lấy áo choàng trắng có hoa văn khoác vào, đầu quấn thêm khăn cũng màu trắng, nhìn xa xa chẳng khác gì người bận bộ trang phục truyền thống tộc Kha Tát Khắc, chàng đi đến gia nhập vào một đám đông ở gần ngõ ra vào chợ.
Nơi cổng chợ có những gian hàng bán muối và những lọ tiêu có hình đôi nam nữ Ba Tư. Đèn chùm Thổ Nhĩ Kỳ được thiết kế tinh xảo, thảm vải rực rỡ, ghế đệm và trang sức được mang đến từ Ô Man cũng được người bán bày ra đầy. Một người đàn ông hồi tộc đang tỉa lông lạc đà và trang trí cho nó các hoa văn. Trước ngày lễ hiến tế thần A La, tín đồ hồi giáo thường mang đến chợ bán các loại gia súc dùng để hiến tế như lạc đà, bò, dê… Các con vật thường được trang trí sao cho bắt mắt để thu hút người mua.
Trương Quốc Khải chen vào đám đông đang đứng vây quanh một ông lão đầu tóc bạc phơ, chỗ ông lão ngồi rất gần cổng ra vào chợ, trên tay ông phe phẩy cây quạt làm bằng lông ngổng, tay kia vuốt chòm râu dài. Ông ta đang kể đến đoạn Gia Cát Lượng cầu gió đông:
-Người này là một vị cao nhân, họ Gia Cát, tên là Lượng, tự Khổng Minh, còn gọi là Thần Long tiên sinh, ngài ấy trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, hiểu rõ lòng người, lại còn biết về thuật bát quái…
Khi này đám người Đại Minh Triều còn mười bước nữa là đi qua cổng chợ. Ngụy Tượng Xu, Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu rời lan can, trở vào quán ăn cúi đầu với một nam nhân đang ngồi uống trà. Ngụy Tượng Xu nói:
-Dạ bẩm Phủ Viễn tướng quân, bọn chúng đến đây nộp mạng rồi.
Tô Khất đứng cạnh đó đưa ngón trỏ lên miệng suỵt khẽ, đoạn hất đầu về phía Dương Tiêu Phong đang ngồi, nói:
-Phủ Viễn tướng quân rất thích nghe đoạn này.
Dương Tiêu Phong ngồi trầm ngâm không nói không rằng.
Tiếng ông lão kể chuyện đời xưa tiếp tục vang lên:
-Khổng Minh tắm rửa, mình mặc áo đạo sĩ, bước tới trước tế đàn, bắt đầu cầu gió đông.
Đoạn nhìn mọi người một lượt, ông lão hỏi:
- Đố các vị biết kết quả sẽ ra sao đây?
Trong những người nghe kể chuyện có một người định đáp thì ông lão nói:
-À! Bây giờ lão sẽ kể cho các vị nghe chuyện khác nhé, chuyện thời Hán Sở tranh hùng, đoạn thập diện mai phục.
Một thằng nhóc đang đứng trước mặt ông lão nói:
-Ủa sao ông không kể tiếp chuyện Tam Quốc Chí? Cháu đang nghe chuyện Tam Quốc đến đoạn hấp dẫn thế kia!
Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang lúc nào ra chợ này cũng nghe ông lão kể chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, hình như ông ta chỉ chuyên kể chuyện này, hôm nay lại chuyển thành Hán Sở tranh hùng. Ba người có chút hoài nghi, liếc nhìn nhau rồi phất tay ra hiệu các thành viên Đại Minh triều rút khỏi chợ. Chớp mắt một cái đám người phục Minh đã biến mất.
Chu Xương Tô há hốc miệng, không ngờ ván cờ trong phút chốc lại bị lật ngược như thế. Ngụy Tượng Xu cũng tức tối, dậm chân xuống sàn một cái rầm!
-Là kẻ nào đã truyền tin? - Triệu Phật Tiêu cũng giận dữ kêu lên, sai một tên lính đứng chầu trong quán ăn -Ngươi, đi lôi thằng già đó tới đây!
Lát sau ông lão được đưa đến. Triệu Phật Tiêu lập tức túm lấy vai ông lão xách ra ngoài lan can, dúi đầu ông qua thành lan can hỏi:
-Mi muốn chết phải không?
Ông lão hoảng sợ đến hồn lìa khỏi xác, làm rơi cây quạt xuống đất, run rẩy nói:
-Đại gia này, lão không biết đã làm sai điều gì?
Ngụy Tượng Xu rút đơn đao ra, tiến tới nói:
-Mi cả gan lắm, dám bắn tin cho người Đại Minh Triều thoát đi!
-Đại Minh Triều? Các vị nhầm rồi, lão đây không phải người của họ, thật mà... không có thật mà.
Ngụy Tượng Xu lại hỏi:
-Thế sao nhà ngươi ra ám hiệu cho bọn chúng?
-Ra ám hiệu gì ạ? Xin các quan tha cho, thật tình lão không biết chuyện gì đang xảy ra…
Ngụy Tượng Xu liếc đao vào mũi ông già, hét lên:
-Thế tại sao ngươi đổi sang câu chuyện khác?
Ông lão đáp:
-Có người yêu cầu lão làm vậy.
Ngụy Tượng Xu quát luôn:
-Nói bậy! Làm gì có ai dám to gan như thế!
Ông lão hoảng sợ lắp bắp:
-Dạ.. Dạ… có mà, vị đại gia này… khi nãy quả nhiên có một người đến tìm lão...
Chu Xương Tô giận dữ hỏi:
-Hắn diện mạo thế nào, đến nói gì với ngươi?
-Dạ bẫm các quan, lão chỉ là người kể chuyện đời xưa, lão cũng không biết người đó là ai, người đó vận y phục che kín mặt mày tiến lại gần dúi vào tay lão một nén bạc rồi nói muốn nghe kể chuyện “thập diện mai phục” thời Sở Hán.
-Ha ha ha!
Dương Tiêu Phong nghe ông lão đáp, đưa mắt nhìn hướng cổng chợ, tự nhiên bật một tràng cười lớn, sau đó nói:
-Thật không ngờ bọn phản tặc cũng lắm mưu nhiều kế! Cao tay thật!
---oo0oo---
Nữ thần y không sao ngủ được, nàng ngồi bên cạnh Trương Quốc Khải, lắng tai nghe tiếng rẹt rẹt phát ra đều đều từ thanh kiếm chàng. Trong lòng nàng sốt ruột vô cùng, chỉ mong cho trời mau sáng để về lại đồn Bạch Nhật gặp người nàng hằng đêm nhớ nhung.
Trương Quốc Khải ngồi cạnh sư muội trầm ngâm chuốt kiếm, trông dáng ngồi thanh thản nhưng trong đầu chàng suy nghĩ rất lung. “Mưu kế của thiếu đà chủ thật là hiệu quả,” chàng thầm nhủ, “tội nghiệp huynh ấy chắc đã rất khổ tâm… như vậy là đã giải đáp mọi thắc mắc trong lòng nàng rồi…”
Trương Quốc Khải nhớ lại sau khi chàng đánh tiếng cho đám anh em Đại Minh Triều rời khỏi chợ Hắc Mộc Na, tối hôm đó chàng còn phát hiện thêm một điều động trời nữa.
Trương Quốc Khải thấy đám lính rời khỏi chợ thì vội lén lút bám theo. Vượt qua được một ngọn đồi, phía trước là một khu rừng âm u. Đám lính đi thẳng vào trong rừng, Trương Quốc Khải cũng theo vào. Trong khu rừng, cành lá khô rơi rụng trải đầy mặt đất, bước chân nghe rõ những tiếng xào xạc. Trương Quốc Khải sợ bị phát hiện nên đi chậm lại, chỉ trong chớp nhoáng đã không nhìn thấy bóng dáng tụi lính đâu nữa.
Đột nhiên mây tản ra, trăng xuất hiện, rọi ánh sáng qua những tán lá thông rậm rạp chiếu xuống đất. Dưới đất hiện ra vô số bóng cây, còn ở đằng xa ánh lên một thoáng ánh lửa bập bùng, tụi binh sĩ sắp rời khỏi khu rừng.
Trương Quốc Khải theo đến ven rừng, núp sau một gốc cây lớn nhìn ra. Ngoài bìa rừng là một cánh đồng cỏ rộng lớn, đã có rất nhiều chiếc lều. Trương Quốc Khải cảm giác lạnh gáy, song vẫn muốn thăm dò một chút, bèn chờ đến khi bọn lính gác thay ca là thi triển khinh công nhảy đến nấp sau một con lạc đà đang đứng ngoài căn lều gần nhất, không bị ai phát hiện. Chàng khom người tiến đến vách lều, nằm sát xuống đất, nghe thấy trong lều có nhiều giọng nói hùng hồn.
Trương Quốc Khải bèn nhẹ nhàng vén một góc lều lên, ghé mắt nhìn vào trong. Trong lều có hai ngọn đèn dầu, dưới đất trải thảm, có rất nhiều người ngồi ăn uống, người chuốt kiếm, mài đao, người đang nằm nghỉ ngơi. “Đây chính là một toán binh sĩ của đoàn binh Chính Bạch Kỳ, chết thật!” Trương Quốc Khải lo lắng trong lòng, “khắp nơi này lều trại nhiều không đếm xuể, nơi này là chỗ đóng quân của họ...”
Trương Quốc Khải tức tốc trở về nhà trọ nói phát hiện của chàng với nữ thần y.
-Thì ra là vậy, bây giờ muội hiểu cả rồi!
Nữ thần y nghe nói có quân đội đồn trú, nàng kêu lên, hai tay áp lên ngực, gương mặt ủ dột mấy ngày nay giờ tươi tỉnh hẳn lên.
Trong lòng như nở hoa, nữ thần y mừng rỡ nói thêm:
-Muội thật khờ, muội vốn phải tin tưởng vào tình yêu của huynh ấy chứ! Huynh ấy nhất định đã lo lắng hoặc đã phát hiện quân binh tới đây, vì an nguy của muội nên mới dùng kế này đuổi muội đi.
Trương Quốc Khải cũng tự đấm mình một phát vào ngực nói:
-Thì ra là thế! Huynh thật là ngu, sao huynh lại không hiểu con người thiếu đà chủ chứ?
Trương Quốc Khải càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, thầm mắng mình chẳng ra gì, chẳng phải quân tử, là một kẻ thừa nước đục thả câu. Tần Thiên Nhân đã cứu chàng nhiều lần, có lần trọng thương sắp chết, chàng nợ cả ân đức lẫn tình cảm, thế mà có thể nói những lời như vậy trong hang động với người con gái Tần Thiên Nhân thương yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook