Thanh Ti
Chương 33

Thanh Ti không đáp lại gì, cậu chỉ dùng tay che miệng rồi chạy vào toilet cuối nhà, sau đó mới ở bên trong dùng sức dập cửa lại.

“Thanh Ti, thực xin lỗi …”

Không có tiếng trả lời, Thanh Ti trong toilet nôn thốc nôn tháo.

Ngoại trừ Vũ Văn Tuần ra cậu chưa từng cùng người thứ hai có loại tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù trước kia Kiều Diễm từng thất lễ với cậu một lần thì cũng chỉ là nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, không giống như Lâm Tiêu khi nãy đến cả đầu lưỡi cũng luồn vào, tưởng tượng đến cảm giác đó Thanh Ti liền ghê tởm không thôi.

Cảm giác khó chịu sau mấy lần súc miệng cũng miễn cưỡng giảm xuống được phân nửa, Thanh Ti dùng khăn mặt ra sức chà xát môi.

Thật không thể chịu đựng nổi mà, sau này nhất định phải cẩn thận hơn một chút, khi ở cùng kẻ tâm địa bất chính thế này tuyệt đối không thể lại thất thần.

Thanh Ti âm thầm nhắc nhở trong bụng, cố gắng lấy lại bình tĩnh xong mới đi ra, ngoài cửa Lâm Tiêu đã sớm bước tới, hắn không nghĩ bản thân khi nãy nhất thời làm ra loại hành động lãng mạn này lại khiến Thanh Ti có phản ứng như thế, thần sắc hắn ánh lên chút ngượng ngùng, Thanh Ti không nhìn hắn, làm mặt lạnh đi thẳng lên lầu, Lâm Tiêu do dự một chút, đột nhiên kêu lên: “Thanh Ti, cậu hiện tại đã là người tự do, cậu có quyền theo đuổi thứ gì cậu thích, vậy chẳng lẽ cậu chán ghét tôi sao? Nếu cậu không chán ghét tôi, vì sao không thử chấp nhận tôi? Hay là cậu thích Kiều Diễm hoặc ai đó khác rồi?”

Thanh Ti đứng ở đầu cầu thang, quay lại.

“Các cậu đều là bạn tôi … cho nên mong … cậu đừng nên … đừng nên như vậy nữa! … Nếu cậu không … sau này đừng … lại đến!”

Quá mức tức giận khiến Thanh Ti lại bắt đầu nói lắp, bất quá ngụ ý thập phần rõ ràng cương quyết, câu trả lời không chút do dự đó làm cho Lâm Tiêu có hơi nóng nảy.

“Thanh Ti, cậu không thích tôi là vì tôi có chỗ không tốt sao? Chúng ta cầm sắc hài hòa*, vốn không có gì trở ngại …”

*Theo như trong QT thì cầm sắt là đàn cầm và đàn sắc, hai loại đàn này nếu chơi với nhau âm thanh rất hòa hợp, vì vậy câu này chỉ tình trạng vợ chồng hòa hợp hay hai người có mối quan hệ tốt đẹp.

“Cậu … rất tốt … chính là tôi … không thích …”

Thanh Ti thùy hạ mi mắt, sau khi vừa nói xong lời này liền chạy về phòng ngủ của mình trên lầu hai.

Đúng vậy, nơi này mọi người đối với cậu đều rất tốt, chính là, có lẽ cậu đã bị Vũ Văn Tuần dạy dỗ lâu lắm rồi, đến nỗi cậu không thể chấp nhận việc thân thiết cùng người khác, ngay cả khi đó chỉ là một nụ hôn …

Thanh Ti trốn ở trong phòng, nhấc gối đầu lên, lại đem viên đá cuội ra, gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay.

“Chậc, anh hẹn Thanh Ti thì hẹn Thanh Ti đi, cớ gì còn muốn dùng danh nghĩa của tôi? Đừng tưởng một chai nước hoa nho nhỏ này thì có thể mua chuộc tôi nha, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*…”

*vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: nghĩa là không có gì lại ân cần xum xoe, không lừa gạt cũng là trộm cắp.

Vũ Văn Tú ngồi trong nhà hàng dựa vào cửa sổ trước bàn ăn, trong tay đùa nghịch chai nước hoa Lâm Tiêu vừa đưa cho cô, lười nhác nói.

Tuy nói là cô luôn bát tự bất hòa* với kẻ lúc nào cũng cho rằng cô chỉ biết đánh đàn bông còn mình thì tài nghệ siêu phàm như Lâm Tiêu, bất quá quà đã đưa tới tay cũng không cần một hai nhất định từ chối, hơn nữa điều kiện của đối phương chỉ là muốn cô hẹn Thanh Ti ra, chuyện đó thì có gì khó chứ, hiện tại đã sớm qua giờ tan sở, vừa rồi cô gọi cho Thanh Ti, bên kia nói đang trên đường về nhà, rất nhanh sẽ sang đây.

*Bát tự bất hòa, bát tự là “tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người”, ở đây ý lúc nào thì hai người cũng ko thể hòa hợp được, luôn luôn bất hòa.

“Tôi chưa từng tặng nước hoa cho con gái, cô nếu không thích thì trả lại đây!”

Lâm Tiêu muốn vươn tay ra đoạt lại, Vũ Văn Tú sao lại chịu trả cho hắn, đã sớm cất vào túi xách, cười hì hì bắt đầu nhấm nháp điểm tâm và cà phê mà Lâm Tiêu gọi cho cô.

Ăn nhiều như thế bộ không sợ mập phì ra sao?

Vừa nghe nói là hắn đãi thì Vũ Văn Tú liền không chút do dự mà đem từng món trong thực đơn ra mỗi loại gọi một cái, nhìn cô nàng ăn đến hưng phấn vui vẻ, Lâm Tiêu trong lòng không khỏi oán hận nghĩ vậy.

Nếu không phải vì hắn muốn tìm cơ hội giải thích với Thanh Ti thì dù có đánh chết hắn cũng không nhờ vả kẻ vốn có thù có oán với hắn từ mấy kiếp trước như Vũ Văn Tú.

Từ sau hôm phát sinh việc hắn trộm hôn rồi bị đánh, Thanh Ti không còn giữ liên lạc với hắn nữa, Lâm Tiêu thừa nhận bản thân lúc đó có chút ý loạn tình mê, nhưng hắn không muốn chỉ vì một lần sai phạm mà mất đi một cầm hữu như Thanh Ti, cho nên mới phải hạ mình nhờ cậy Vũ Văn Tú.

May là đúng hẹn Thanh Ti cũng đến.

“Thực xin lỗi, tôi đến trễ, văn phòng bận rộn nhiều việc quá nên tôi cũng ngại xin về sớm…”

Lúc Vũ Văn Tú gọi điện cho cậu có nhắc tới Lâm Tiêu, Thanh Ti đoán có thể là vì chuyện lần trước, bất quá do Vũ Văn Tú có ở đây, gặp nhau cũng sẽ không đến nỗi xấu hộ, kì thật chuyện kia đều đã qua, cậu cũng không còn giận Lâm Tiêu, nào ngờ hắn vẫn canh cánh trong lòng.

Thấy Thanh Ti đến đây, Lâm Tiêu vội thay cậu gọi đồ uống, nói: “Tôi mấy ngày sau phải xuất ngoại tham gia biểu diễn, cho nên muốn nói tạm biệt với cậu …”

Biết đây là cái cớ cho việc Lâm Tiêu muốn giảng hòa với cậu, Thanh Ti mỉm cười.

“Vậy chúc cậu lên đường bình an, biểu diễn thuận lợi, chờ đến khi cậu về chúng tôi sẽ ra đón.”

Trả lời như vậy cũng có thể ngầm hiểu cậu không còn để ý đến sai lầm lần trước của Lâm Tiêu, nghe ra ý tứ của Thanh Ti, Lâm Tiêu lập tức vui vẻ, mặt mũi tươi cười như hoa, Vũ Văn Tú có chút ngây thơ, cô nàng nghi hoặc nhìn nhìn Lâm Tiêu.

“Có lộn không vậy? Hẹn Thanh Ti đến chỉ để nói tạm biệt? Làm ơn đi, anh bất quá là xuất ngoại tham gia biểu diễn thôi mà, có phải là một đi không trở lại đâu, có cần nói lời từ biệt với người ta long trọng đến vậy không?”

“Cô đúng là miệng quạ đen mà, tôi phải lập tức xuất ngoại, cô làm ơn nói một câu may mắn được không?”

“Nói một câu may mắn sao … Tôi chúc anh trung lục hòa thải*, vấn đề là anh có đủ khả năng trung hay không a?”

*trung lục hòa thải: tụi mình không rõ cụm từ này lắm, có thể là A Tú chúc Lâm Tiêu thắng được giải, vì “trung” có nghĩa là đạt, thành công, còn “thải” nghĩa là giải thưởng.

“Cô! …”

Nhìn đến hai người lại bộ dáng như gà chọi đang xông trận, Thanh Ti ngoại trừ cười khổ ra chẳng biết phải làm gì, hai người bọn họ bộ kiếp trước là oan gia sao? Vì cái gì không thể ngừng cãi vã được?

Bởi vì Vũ Văn Tú không chịu đi chỗ khác, thế là từ một buổi gặp gỡ nhỏ của hai người liền biến thành một buổi tranh luận lớn, thừa dịp hai người đấu võ mồm, Thanh Ti ở một bên tranh thủ ăn uống no nê, sau lại cùng Lâm Tiêu tán gẫu một chút về buổi biểu diễn, đến khi ba người ra khỏi nhà ăn thì đã hơn mười giờ tối.

Mùa thu sắp đến, gió đêm thổi qua mang theo một tia mát mẻ, Thanh Ti ngước nhìn trăng tròn lơ lửng trên trời đêm cao vời vợi, đột nhiên nghĩ đến, nếu bây giờ cậu vẫn còn ở cùng Vũ Văn Tuần mà trễ thế này còn chưa về nhà không biết hắn có nổi nóng hay không?

“A Tú, anh hai em gần đây sao rồi?”

Thừa dịp Lâm Tiêu ra bãi giữ xe lấy xe, Thanh Ti nhịn không được hỏi Vũ Văn Tú một câu.

Từ sau khi Thanh Ti cùng Vũ Văn Tuần tách nhau, vì trách cho khó xử mà mọi người không hề nhắc đến chuyện của Vũ Văn Tuần trước mặt cậu, Vũ Văn Tú nghe Thanh Ti đột nhiên hỏi về anh hai cô, không khỏi sửng sốt.

“À thì, vẫn là bộ dáng như ông cụ non, cả ngày lúc nào cũng bận rộn, bất quá gần đây anh ấy rất thân thiết với Lâm Tuyết Huệ a, nói không chừng bọn tôi sắp có chị dâu ấy chứ, ông nội nếu có thể bế cháu thì không biết sẽ vui đến mức nào”

Nguyên lai hắn muốn kết hôn.

Trong nháy mắt cô đơn tràn vào tâm của Thanh Ti, cậu thùy hạ mi mắt, vì vậy không thể nhìn thấy một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Vũ Văn Tú.

“Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Thanh Ti hướng cậu hỏi thời gian, Thanh Ti không có đồng hồ, cậu vội móc di động trong túi trước ra, ngay lúc này một chiếc khăn tay mang theo vị ngọt bịt kín trên mũi miệng cậu, do không hề đề phòng, Thanh Ti chỉ cảm thấy trước mặt một trận choáng váng liền không tự chủ được ngã xuống.

Vũ Văn Tuần ở phòng làm việc xem báo, ánh mắt thoáng liếc qua màn hình TV đang phát tin về thị trường chứng khoán, thấy giá cổ phiếu của Kình Phong lại tăng, không khỏi cười cười.

Từ sau lần biễu diễn thời trang vô cùng thành công đó, chứng khoán của Kình Phong liền lên như diều gặp gió, ngay cả cha mẹ hắn đang du lịch vòng quanh thế giới cũng gọi điện đến chúc mừng, bên Phổ Thần sớm đã chẳng còn hùng mạnh như trước kia, nếu không phải do ông nội căn dặn hắn làm việc phải biết dừng đúng lúc, Vũ Văn Tuần thật muốn thu mua nó luôn.

Bất quá dù không thu mua nó, Phổ Thần cũng không còn trụ được bao lâu nữa đi?

Hiện tại sự nghiệp của hắn có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, chính là vì cái gì hắn ngay cả một chút cảm giác vui vẻ cũng không có?

Vũ Văn Tuần quay đầu lại, ánh mắt dừng ngay chỗ cửa phòng làm việc, hình ảnh một tiểu bảo bối thanh thanh nhã nhã hay để chân trần chạy vào vẫn còn hiện rõ trước mắt, vậy mà cuối cùng hắn cũng để cậu rơi vào vòng tay kẻ khác.

Vũ Văn Tuần mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không ngăn được để thoát ra một tiếng thở dài.

Đi tắm một cái đi, giải lao một chút, cũng xem như chuẩn bị tinh thần giải quyết công việc ngày mai.

Đứng lên muốn rời khỏi phòng làm việc, đi động ngay lúc này lại vang lên.

“Vũ Văn Tuần …”

Thanh âm Kiều Diễm mang theo một tia khẩn trương mỗi khi hắn gặp khó khăn, điều này làm Vũ Văn Tuần hơi hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn đồng hồ đã khuya lắm rồi, liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia yên lặng một chút, mới nói: “Cậu đến công ty tớ một lát được không?”

“Tớ lập tức tới!”

Từ trong giọng nói của Kiều Diễm nghe ra được bầu không khí bất thường, Vũ Văn Tuần không nhiều lời liền đồng ý, sau đó lập tức đổi áo khoác, lái xe chạy vội ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương