Thánh Thủ Thiên Hạ
2: Nhà Họ Thập Của Thành Phong La


Lời nói của vòng tay không sai.

Tay chân và cổ của người đàn ông đều bị trói buộc.

Không biết là vòng chất liệu gì nối liền với xiềng xích, nối thẳng đến bức tường phía sau người đàn ông.

Mặt tường vừa cao vừa to, khắc một trận đồ hình tròn phức tạp.
Hắn bị khóa ở đây! Thập Cửu có loại trực giác, lớp bao phủ vách núi, trận pháp sương mù, còn có sơn động này đều là vì khóa giữ người đàn ông này mà tồn tại.
Hắn là ai? Vì sao lại bị khóa ở đây.
“Thật ngọt! Thật thơm!” Tiếng nói trầm thấp phá vỡ sự yên lặng.
Thập Cửu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu vàng kim.
So với bất kỳ loại bảo thạch nào trên thế gian đều sáng hơn, ánh sáng ấy còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời, mang theo độ ấm có thể đốt cháy con người.

Đôi mắt màu vàng tập trung trên người Thập Cửu, chăm chú giống như muốn ăn cô luôn vậy.
Một linh hồn rất thơm, rất ngọt! Đánh thức hắn từ trong giấc ngủ sâu.

Khiến hắn không thể kiềm chế bản thân muốn chiếm giữ, đoạt lấy.


Đem cô giấu đi!
Người đàn ông mở miệng: “Cô là ai?”
Thập Cửu cảnh giác nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: ”Anh có biết làm thế nào để ra khỏi đây không?”
“Thì ra là một cô bé bị mắc kẹt.” Người đàn ông cúi đầu cười.

Tiếng cười gợi cảm mê hoặc lòng người, lại lộ ra nguy hiểm.
Thập Cửu nhìn chằm chằm người đàn ông, con ngươi co rúm.

Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, người đàn ông này rất mạnh!
Mạnh đến mức khiến cho tên nhóc vòng tay trốn tránh, không dám nói gì.

Những người mà cô từng gặp qua trong cả cuộc đời mình, đều không thể so bì được với người đàn ông này.

Thập Cửu không sợ hãi, ngược lại rất hưng phấn.
Mạnh mẽ, nguy hiểm? Trở thành đồng minh thì chính là trợ lực.
Thập Cửu lạnh lùng mở miệng: “Anh không phải cũng bị nhốt sao? Làm một cuộc thỏa thuận.

Anh giúp tôi rời khỏi đây, tôi thả anh ra ngoài.”
Nghe vậy, đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô bé này dám thỏa thuận với hắn, rất thú vị.

Nhưng hắn đương nhiên không tin Thập Cửu có khả năng này.

Cười nói: “Cô có thể thả ta?”
Thập Cửu lại nhìn mắt trận đồ phía sau người đàn ông.

Cô trực tiếp đi qua, dùng hành động chứng minh.

Lấy ra đoản kiếm giấu sau lưng.


Chạm một chút vào một góc của trận đồ.
“Tôi phá hủy chỗ này thì anh có thể thoát ra.”
Trận đồ nơi này và trận pháp bên ngoài đương nhiên đều của cùng một người, Thập Cửu tìm ra quy luật.

Nên việc tìm ra sơ hở trở nên rất dễ dàng!
Người đàn ông nhìn Thập Cửu, ý cười bên khóe miệng trở nên sâu hơn: “Cô bé, nói cho ta biết tên của cô.

Ta đáp ứng mang cô đi ra ngoài.”
Biết tên của cô rất quan trọng sao?
Thập Cửu chớp mắt nhìn, mặt không đổi sắc: “Cửu Nguyệt.”
“Cửu Nguyệt?” Người đàn ông nhẩm lại.

Giọng nói của hắn trầm thấp mà gợi cảm, lại hàm chứa thêm ý cười mê hoặc lòng người: “Ta đáp ứng cô, ra tay đi.”
Thập Cửu xoay cổ tay, đoản kiếm cắm vào trong trận đồ.
Trận đồ vừa phá vỡ, trên thân người đàn ông hiện lên một tầng ánh sáng vàng.

Ầm! Xiềng xích giam cầm hắn từng đoạt đứt ra biến thành bột phấn.

Trận đồ trên bức tường phía sau, cũng nháy mắt nứt vỡ thành mạng nhện.
Bóng người chợt lóe, người đàn ông ôm lấy eo Thập Cửu, ôm cô lên.
Thập Cửu vừa muốn giãy ra.


Chợt nghe thấy người đàn ông hỏi cô: “Cô bé, cô muốn đi đâu?”
“Thành Phong La, nhà họ Thập.”
Vừa dứt lời.

Thập Cửu chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trong nháy mắt ra khỏi phạm vi màn sương trắng bao phủ.

Thập Cửu trợn mắt, bọn họ đang bay? Người đàn ông giơ tay, lấy tay áo che trước mặt Thập Cửu, giúp cô chắn gió.
Tốc độ của người đàn ông rất nhanh.

Chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, đã đến trước cửa nhà họ Thập, thành Phong La.
Thập Cửu vừa ngẩng đầu, thấy phía đông nam nhà họ Thập đang bốc cháy dữ dội.
Đôi mắt cô nheo lại, trong mắt Thập Cửu hiện lên lệ khí.

Đó là chỗ ở của nguyên chủ! Thủ đoạn rất tàn nhẫn, giết chết nguyên chủ còn chưa đủ, còn muốn hủy diệt toàn bộ dấu vết tồn tại của cô ta.
Thập Cửu giơ tay chỉ qua: “Đi qua đó.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương