Thành Thời Gian
-
Chương 64
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quai hàm của Cố Trì Quân cắn rất chặt, u ám đến cực điểm, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Tấn Tu không còn sót lại chút gì, trong vòng mấy giây, trở thành một kiểu lành lùng nghiêm nghị, giống như cảm xúc nào đó mà mấy lần trước đây tôi đã nhìn thấy trên mặt anh ta, tâm tình cực kỳ không vui nhưng lại kiềm chế nó xuống.
Anh ta không lên tiếng, tôi biết anh ta đang kiềm chế, Cố Trì Quân cũng vậy.
Tôi cũng chẳng biết đây được coi là tiết mục gì, trước nay cũng không cảm thấy bản thân lại có sức hấp dẫn lớn như vậy. Lâm Tấn Tu cúi đầu nhìn cái áo trong tay, ngước mắt lên gật đầu với tôi, “Anh đi trước đây.”
Tôi lắp bắp, “Học trưởng, đi thong thả.”
Một chiếc xe SUV màu đen đi tới bên cạnh tôi, lái xe nhà họ Lâm xuống xe mở cửa xe, Lâm Tấn Tu lên xe. Chiếc xe xuyên qua bầu trời đêm đầy sương, nghênh ngang rời đi.
Nhìn khắp bốn phía tôi mới phát hiện, chúng tôi đang đứng ở bên cạnh bãi đỗ xe bên ngoài học viện, xe của Cố Trì Quân đỗ trong đó, tôi chầm chậm thở ra một hơi, bình ổn tâm tình mới nhẹ giọng hỏi anh, “Sao anh lại đến?”
“Được một lúc rồi.”
Tôi giả vờ cười, “Em đã nói với anh… hôm nay không về rồi mà.”
“Vì thế anh đến trường đón em, cũng may anh đến,” Cố Trì Quân túm cổ tay tôi kéo đến bên cạnh xe, mở cửa xe nhét tôi vào trong xe, “Rất có thu hoạch.”
Lời này thực sự chói tai, nhưng tôi chỉ có thể nhịn, giải thích: “Em và Lâm Tấn Tu cùng làm xong việc lễ chúc mừng học viện, nói mấy câu, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Anh vốn không nghĩ nhiều, em vội giải thích như vậy, chính là giấu đầu lòi đuôi,” ánh mắt của Cố Trì Quân sáng rực giống như có lửa thiêu đốt, “Bị anh bắt gặp rất khéo, có đúng không? ”
Tôi cười khổ. Quả thực là thời cơ không tốt, cứ để anh đụng phải cái chuyện này, không biết tôi và Lâm Tấn Tu vừa đi vừa nói chuyện anh nghe được bao nhiêu, với phong độ thường ngày của anh, e rằng sẽ ghen đến chết mất. Nhưng anh chỉ im lặng, không chất vấn tôi, cũng không nổi trận lôi đình như tôi dự đoán, khởi động xe chẳng nói lời nào.
Tôi nhỏ giọng nói: “Để em lái đi.”
Anh không đáp. Trên thực tế trên đường về nhà anh không nói lời nào hết, cho đến khi xe dừng trong gara, bầu không khí trong xe khó xử đến cực điểm, mà tôi cũng càng ngày càng nơm nớp lo sợ, lắp bắp kéo cánh tay anh, “Đừng giận nữa mà.”
Anh tắt máy rồi nghiêng người, trên mặt không có ý tức giận, bình tĩnh như biển sâu. Anh giơ tay khẽ vuốt mặt tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi. “Hứa Chân, em hãy nhớ Cố Trì Quân anh toàn tâm toàn ý với em”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, vùi đầu vào cổ anh, “Em biết.”
Vốn tưởng chuyện này coi như qua rồi, nhưng Cố Trì Quân hiển nhiên không phải là người rộng lượng như vậy, buổi tối hôm đó anh giày vò tôi đến mức chịu không nổi, ngày hôm sau tôi suýt nữa không bò dậy được, nhớ đến đã hẹn gặp mẹ, tôi kiên trì bò ra khỏi chăn ấm áp, trong lòng đau khổ không thôi.
Có một số người một ngày không gặp như cách ba thu, có một số người ba năm không gặp cũng sẽ chẳng nhớ nhung, mẹ tôi thuộc người phía sau. Tôi đang ôm đầu xoắn xuýt, lại bị Cố Trì Quân gọi đi ăn cơm. Thời gian dở dở ương ương, tôi ăn chẳng có vị nào hết, sau khi giải quyết bữa sáng gần bữa trưa này xong, tôi về phòng thay quần áo. Mở tủ quần áo nhưng lại thấy khó khăn, cả tủ đầy quần áo nhưng cũng không biết chọn cái nào phù hợp.
Cố Trì Quân tiến vào, mở tủ quần áo chọn một bộ cho tôi, đó là bộ anh mua cho tôi tuần trước, một cái váy liền màu trắng có thắt lưng, bên dưới mặc với tất quần và bốt dài, tôi chỉ mặc đúng một lần vào hôm anh mua về.
“Bộ này.”
Nói ra cũng thú vị, sau khi tôi và Cố Trì Quân ở chung, quần áo của tôi chiếm một nửa tủ quần áo trong phòng ngủ của anh, tôi vốn không có nhiều quần áo như vậy, một phần ba trong đó là Cố Trì Quân mua thêm cho tôi. Mắt thẩm mĩ của anh vượt xa tôi, chọn quần áo cho tôi cũng không quá đắt, đại đa số lấy thoải mái phóng khoáng làm chủ, bao nhiêu lần tôi nói đừng mua quần áo cho tôi nhưng anh cứ bỏ ngoài tai, vui vẻ không biết mệt, cải tạo xu thế của tôi từ đầu đến chân.
Tôi mặc váy vào, Cố Trì Quân giơ tay chỉnh nếp nhăn, cúi đầu thắt đai lưng cho tôi, tôi nhìn động tác tay của anh, cuối cùng nhịn không được nửa đùa cười nói với anh: “Hóa ra anh cũng giống như mẹ em, thưc sự là ghét cách ăn mặc của em à?”
Cố Trì Quân hiển nhiên không ngờ đến tôi hỏi anh như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh chợt lóe lên, một giây sau hai cánh tay anh nắm lấy vai tôi nhìn vào mắt tôi, trả lời: “Không phải. Từ trước đến nay anh luôn cảm thấy, em là cô gái đẹp nhất mà anh đã gặp, xinh đẹp và cách ăn mặc chẳng liên quan gì đến nhau.”
Tôi cũng có sự hiểu rõ về bản thân mình, kiểu đánh giá của anh không nằm trong dự liệu của tôi, tôi nhất thời trợn mắt há mồm, “Thật đấy,” Cố Trì Quân hơi mỉm cười, “từ trước đến nay anh đều nghĩ như thế.”
Mặt tôi nóng lên, “Có người đẹp nào mà anh chưa gặp? Lừa người hả?”
“Khi lần đầu tiên gặp em trong khách sạn, anh đã nghĩ thực sự là cực kỳ xinh đẹp, một đôi mắt to tròn, dường như biết nói, anh còn tưởng là em là người mới được đạo diễn Lương tìm thấy ở đâu, ” Cố Trì Quân nói câu này mới ngẩng đầu, cười với tôi, “Không có ai có thể so sánh với em.”
Chúng tôi đã thân thiết như vậy rồi, nhưng tôi nhìn thấy nụ cười của anh vẫn không nhịn được tim đập nhanh, cộng thêm lời anh nói là lời ngọt ngào thâm tình như vậy, tôi giống như tất cả mọi người mà vui mừng mở cờ trong bụng, kiễng chân khẽ hôn lên mặt anh một cái.
Anh lấy một cái áo len và áo khoác ở trong tủ quần áo, bắt đầu mặc vào.
“Anh cũng muốn ra ngoài à?”
“Không phải em muốn gặp mẹ em sao? Anh đi cùng em.”
“Ớ…” Tôi kinh ngạc, “Anh đi làm gì?”
“Anh có thể không đi,” anh cúi đầu đóng cúc áo, không ngẩng đầu lên, tôi chỉ nhìn thấy lông mày của anh nhướng lên nguy hiểm, “Em nói cho anh lý do anh không đi trước đã.”
Thời gian Cố Trì Quân thực sự tức giận không nhiều, nhưng lúc tâm tình anh không tốt tôi tuyệt đối không muốn đối phó, chỉ đành lầm bầm một tiếng, “Được rồi,” dù sao cũng đã là quan hệ này rồi, vẫn phải gặp mặt thôi.
Mẹ tôi đại khái không ngờ đến tôi và Cố Trì Quân cùng xuất hiện, vô cùng ngạc nhiên, nhưng một giây sau liền khôi phục lại trấn định, kêu chúng tôi ngồi xuống. Lại một lần nữa đến căn phòng trong khách sạn của bà, không biết tại sao chỉ cảm thấy nơi này rất khác với lần trước, rõ ràng đồ dùng gia đình không ít đi nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu đi rất nhiều thứ, sau đó tôi mới hiểu ra, căn phòng này thiếu đi một người.
“Chị Tiểu Nhụy đâu ạ?”
“Con bé bị bệnh, mẹ cho con bé nghỉ.”
Tôi khe khẽ à một tiếng, lúc Kỷ Tiểu Nhụy không ở đây, căn phòng rộng như vậy lại chỉ có một mình bà, chẳng trách cô quạnh như vậy. Mà biệt thự Lâm Thị rộng hơn căn phòng khách sạn này không biết bao nhiêu lần, ba bố con nhà họ Lâm thường xuyên không ở nhà.
Mẹ tôi nhè nhẹ thở phào, ngồi xuống sô pha, rồi chỉ chỉ ghế sô pha dài tỏ ý chúng tôi ngồi xuống, trên bàn trà thủy tinh trước sô pha có bình sứ, cắm một bó sơn chi, nở rất vừa lúc hương thơm ngào ngạt. Mùa này nơi nào có hoa sơn chi? Chắc là đặc biệt mang đến.
Tôi và Cố Trì Quân nhìn nhau, cùng ngồi xuống, bà và Cố Trì Quân quen biết nhiều năm như vậy, cho dù có gì đó bất mãn cũng không có thể bộc phát ra trước mặt.
“Mẹ,” Tôi mở lời, “Thấy mẹ đạt được đề cử.” Bà tùy tiện gật đầu một cái, dáng vẻ không để ý danh lợi. Tôi nghĩ cũng đúng, người sắp lấy Lâm Viễn Dương, còn để ý mấy cái danh lợi vô vị sao? Chỉ cần bà gật đầu nói bà muốn cái tượng vàng đó, ủy ban nhất định là trông mong đem đến cửa thỉnh cầu bà nhận lấy. Tuy nhiên với sự cứng cỏi của bà, không hẳn phải làm chuyện này.
“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì?”
Bà khẽ cau màu, “Không có việc thì không thể tìm con sao?” tôi xấu hổ cười trừ, không dám đem lời trong lòng nói ra. Bà nhìn tôi, cuối cùng nói vào chủ đề chính, “Hứa Chân, lúc trước mẹ cũng đã nói với con, sau khi Ba Chương Cam Kết quay xong, con sẽ đến ở với mẹ, bây giờ đến lúc rồi. ”
Cố Trì Quân nghe vậy nhìn tôi, hơi kinh ngạc. Tôi lắc đầu với anh, đứng mực nói: “Học trưởng đã nói với con chuyện này, đáp án của con là từ chối. Mẹ, ý tốt của mẹ con xin nhận.”
Bà nhíu mày, nhìn Cố Trì Quân, “Ở cùng mẹ con tủi thân sao? Xem xem con gầy thành cái gì rồi? Mấy tuần không gặp, sao gầy nhanh như vậy?”
Tôi nhanh chóng phủ nhận, “Làm gì có? Con không gầy.”
“Nói nhảm, tự mình tới gương xem xem, cằm nhọn, khí sắc không tốt, mặt còn nhỏ hơn trước,” Ngữ khí của bà nặng thêm, “Bình thường con không ăn cơm hay là làm việc không có quy luật? Lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân sao?”
Sao tôi có thể không biết chăm sóc bản thân? Tôi lắc đầu, “Con thực sự rất tốt, không tin mẹ hỏi Trì Quân.” Tôi kéo kéo ống tay áo của Cố Trì Quân để anh nói giúp tôi, ai mà biết được anh nghiêm túc quay đầu, ánh mắt sắc nhọn quét qua người tôi, nặng nề nói, “Đúng là gầy đi nhiều,” Anh quay đầu nhìn mẹ tôi, mặt tràn đầy áy náy, “Đạo diễn Lương, xin lỗi. Em không chăm sóc tốt Tiểu Chân, sau này sẽ không thế. Lần sau chị nhìn thấy cô ấy khí sắc tuyệt đối tốt hơn hôm nay.”
Tôi không hy vọng Cố Trì Quân cùng tôi đến để giáo huấn, nhanh chóng cắt lời anh, “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ, mẹ yên tâm lấy bác Lâm đi, chuyện nhà bác ấy chắc chắn rất nhiều, mẹ không cần bận tâm con nữa.” Nói thật, có thể khiến bà không quản tôi, muốn tôi làm gì tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Cố Trì Quân vươn tay khẽ vuốt mặt tôi, rồi đi xuống dưới nhẹ nhàng nắm tay tôi, xoay người đối diện với mẹ tôi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, “Đạo diễn Lương, em biết chị cảm thấy em và Tiểu Chân ở cùng nhau danh bất chính ngôn bất thuận, mẹ nào cũng thương con gái. Bọn em lập tức kết hôn, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa đỏ mặt, đang muốn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em không muốn kết hôn sớm như vậy” anh khẽ nhéo ngón tay tôi, tôi lập tức ngậm miệng. Thực ra mấy tháng này, Cố Trì Quân nhiều lần nói với tôi về chuyện kết hôn, nhưng thẳng thắng trịnh trọng nói ra trước mặt mẹ tôi như vậy, đây là lần đầu tiên.
Sắc mặt mẹ trầm xuống, “Ít bóp méo chủ ý của tôi đi! Ai để hai đứa kết hôn?”
Sắc mặt của Cố Trì Quân bình tĩnh, “Người nhà em rất thích Hứa Chân, chỉ cần chị gật đầu, trong khoảng hai tuần chị dâu của em có thể đặt xong giáo đường…”
Mắt thấy phương hướng của cuộc nói chuyện phát triển theo hướng không thể biết trước được, tôi cũng càng ngày càng căng thẳng. Không phải tôi chưa từng thấy mẹ và Cố Trì Quân có ý kiến khác nhau, nhưng đó điều xảy ra do điện ảnh, tình huống lần này tôi chưa từng thấy, hơn nữa hoàn toàn không chen miệng vào được, chỉ có thể nhìn chằm chằm mi tâm của mẹ tôi càng ngày càng chặt, mà Cố Trì Quân cũng càng ngày càng nghiêm túc.
Xoa dịu sự khó xử của căn phòng là tiếng điện thoại, mẹ hất cằm với tôi, “Đi nghe điện thoại.” Ngữ khí coi tôi là thư ký, tôi cũng thở phảo nhẹ nhõm, chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Kết quả là thư ký của bác Lâm gọi tứi, nói là năm giờ chiều phái xe đến đón bà đi ăn tối. Tôi gác điện thoại trở về phòng khách, một giây sau liền dừng bước chân, xuyên qua cánh cửa khép hờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của mẹ, dáng vẻ sẵn sàng nghênh tiếp quân địch. Đây dường như là lần đầu tiên từ khi tôi và Cố Trì Quân xác định quan hệ, ba chúng tôi cùng xuất hiện trong một căn phòng.
Bọn họ đang nói chuyện, vốn không muốn nghe nhưng tôi lại là đứa tai thính mắt tinh, cho dù bọn họ thấp giọng nói chuyện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Cho dù chị nghĩ như thế nào nhưng Tiểu Chân chọn em, chị không thể thay cô ấy làm chủ.” Đây là giọng nói của Cố Trì Quân, rõ rõ ràng ràng.
“Con bé tóm lại vẫn là trẻ con… Lúc tôi lớn như nó cũng đối nghịch với người lớn trong nhà, lời của bề trên không thèm nghe chữ nào.” Giọng nói của mẹ vẫn nhạt nhẽo như trước, như tự giễu.
“Không phải như vậy. Đạo diễn Lương, chị thực sự không hiểu Tiểu Chân,” Cố Trì Quân im lặng một lúc lâu, “Cô ấy không giống chị. Cô ấy không phải vì dỗi hờn mới ở cùng em. Mỗi một sự lựa chọn của cô ấy đều có đạo lý của mình, không có ai có thể can thiệp vào quyết định của cô ấy.”
“Sao, cậu nói với tôi cậu hiểu con gái tôi hơn tôi?” Mẹ tôi lạnh lùng hỏi vặn lại.
Cố Trì Quân không trả lời câu hỏi này, ngược lại nói: “Chị nói xem?”
“Được rồi, đừng dùng tâm lý học đối phó tôi,” Mẹ tôi hiện nhiên không thích lời này, “Bên công ty điện ảnh chuẩn bị làm sao?”
Cố Trì Quân không lưu tâm, “Thái độ của em đã là đáp án rồi.”
Bọn họ quen biết nhiều năm, rất nhiều lời vừa nói đã hiểu, căn bản không cần nói sâu. Chỉ khổ đứa nghe trộm là tôi, như lọt vào sương mù chẳng biết nông sâu.
Lúc ra ngoài, mẹ tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện với Cố Trì Quân, đứng lên, vẫy tay với tôi, “Cùng mẹ đi một chuyến.”
Tôi chẳng hiểu ra sao, “Đi đâu ạ?”
Bà không trả lời câu nói này, ánh mắt dịch chuyển nhìn Cố Trì Quân, “Cậu về trước đi, tôi và Hứa Chân có chuyện ra ngoài.”
Hiển nhiên, bạn trai của tôi cũng không phải kiểu người có thể bị người khác chỉ huy, anh đúng mực ngước mắt nhìn bà, “Đạo diễn Lương, em và Hứa Chân cùng đến thăm hỏi cũng đương nhiên phải cùng về nhà. ”
“Cố Trì Quân, đây là chuyện của mẹ con tôi, mặc dù là bạn trai cũng không thể quản đầu quản chân con bé.” Giọng nói của bà cứng nhắc, cầm túi trên bàn lên, lại nhấn mạnh một lần nữa, “Hứa Chân, cầm hoa đi thôi.” Lời nói này vô cùng không khách khí, tôi tin anh có một trăm phương thức phản kích lại mẹ nhưng lúc này, anh không thể thực sự có tranh chấp với mẹ tôi, anh nghiêng đầu nhìn tôi, tôi biết anh đang trưng cầu ý kiến của tôi, tóm lại anh đi hay không đi hoàn toàn xem ý kiến của tôi.
Tôi làm một động tác tay tỏ ý anh đợi, cũng không đi chuyển chân, hỏi mẹ tôi trước, “Mẹ, mẹ nói cho con trước là đi đâu?”
Đại khái mẹ không ngờ đến tôi quấn quýt câu hỏi này như vậy, nhíu mi rồi nói: “Đi thăm một người bạn của mẹ.”
“Là bạn của mẹ, không có quan hệ gì với con chứ?” Tôi im lặng một lát, “Con có cần đi gặp người ấy không?”
“Có.” Mẹ chỉ nói một chữ.
“Thế thì được.” Tôi gật đầu với Cố Trì Quân, kéo anh sang một bên, thấp giọng, “Anh về trước đi, nếu có chuyện thì em gọi điện thoại cho anh.”
Anh khe khẽ nắm lòng bàn tay tôi. Chúng tôi mỗi người đi một ngả trong gara của khách sạn, Cố Trì Quân lái xe về nhà, tôi và mẹ lên một chiếc xe khác. Xe rất nhanh đi vào đường chính, chạy như bay trên con đường bằng phẳng rộng rãi, ghế trước là lái xe và vệ sĩ, ghế sau là tôi và mẹ.
Anh ta không lên tiếng, tôi biết anh ta đang kiềm chế, Cố Trì Quân cũng vậy.
Tôi cũng chẳng biết đây được coi là tiết mục gì, trước nay cũng không cảm thấy bản thân lại có sức hấp dẫn lớn như vậy. Lâm Tấn Tu cúi đầu nhìn cái áo trong tay, ngước mắt lên gật đầu với tôi, “Anh đi trước đây.”
Tôi lắp bắp, “Học trưởng, đi thong thả.”
Một chiếc xe SUV màu đen đi tới bên cạnh tôi, lái xe nhà họ Lâm xuống xe mở cửa xe, Lâm Tấn Tu lên xe. Chiếc xe xuyên qua bầu trời đêm đầy sương, nghênh ngang rời đi.
Nhìn khắp bốn phía tôi mới phát hiện, chúng tôi đang đứng ở bên cạnh bãi đỗ xe bên ngoài học viện, xe của Cố Trì Quân đỗ trong đó, tôi chầm chậm thở ra một hơi, bình ổn tâm tình mới nhẹ giọng hỏi anh, “Sao anh lại đến?”
“Được một lúc rồi.”
Tôi giả vờ cười, “Em đã nói với anh… hôm nay không về rồi mà.”
“Vì thế anh đến trường đón em, cũng may anh đến,” Cố Trì Quân túm cổ tay tôi kéo đến bên cạnh xe, mở cửa xe nhét tôi vào trong xe, “Rất có thu hoạch.”
Lời này thực sự chói tai, nhưng tôi chỉ có thể nhịn, giải thích: “Em và Lâm Tấn Tu cùng làm xong việc lễ chúc mừng học viện, nói mấy câu, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Anh vốn không nghĩ nhiều, em vội giải thích như vậy, chính là giấu đầu lòi đuôi,” ánh mắt của Cố Trì Quân sáng rực giống như có lửa thiêu đốt, “Bị anh bắt gặp rất khéo, có đúng không? ”
Tôi cười khổ. Quả thực là thời cơ không tốt, cứ để anh đụng phải cái chuyện này, không biết tôi và Lâm Tấn Tu vừa đi vừa nói chuyện anh nghe được bao nhiêu, với phong độ thường ngày của anh, e rằng sẽ ghen đến chết mất. Nhưng anh chỉ im lặng, không chất vấn tôi, cũng không nổi trận lôi đình như tôi dự đoán, khởi động xe chẳng nói lời nào.
Tôi nhỏ giọng nói: “Để em lái đi.”
Anh không đáp. Trên thực tế trên đường về nhà anh không nói lời nào hết, cho đến khi xe dừng trong gara, bầu không khí trong xe khó xử đến cực điểm, mà tôi cũng càng ngày càng nơm nớp lo sợ, lắp bắp kéo cánh tay anh, “Đừng giận nữa mà.”
Anh tắt máy rồi nghiêng người, trên mặt không có ý tức giận, bình tĩnh như biển sâu. Anh giơ tay khẽ vuốt mặt tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi. “Hứa Chân, em hãy nhớ Cố Trì Quân anh toàn tâm toàn ý với em”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, vùi đầu vào cổ anh, “Em biết.”
Vốn tưởng chuyện này coi như qua rồi, nhưng Cố Trì Quân hiển nhiên không phải là người rộng lượng như vậy, buổi tối hôm đó anh giày vò tôi đến mức chịu không nổi, ngày hôm sau tôi suýt nữa không bò dậy được, nhớ đến đã hẹn gặp mẹ, tôi kiên trì bò ra khỏi chăn ấm áp, trong lòng đau khổ không thôi.
Có một số người một ngày không gặp như cách ba thu, có một số người ba năm không gặp cũng sẽ chẳng nhớ nhung, mẹ tôi thuộc người phía sau. Tôi đang ôm đầu xoắn xuýt, lại bị Cố Trì Quân gọi đi ăn cơm. Thời gian dở dở ương ương, tôi ăn chẳng có vị nào hết, sau khi giải quyết bữa sáng gần bữa trưa này xong, tôi về phòng thay quần áo. Mở tủ quần áo nhưng lại thấy khó khăn, cả tủ đầy quần áo nhưng cũng không biết chọn cái nào phù hợp.
Cố Trì Quân tiến vào, mở tủ quần áo chọn một bộ cho tôi, đó là bộ anh mua cho tôi tuần trước, một cái váy liền màu trắng có thắt lưng, bên dưới mặc với tất quần và bốt dài, tôi chỉ mặc đúng một lần vào hôm anh mua về.
“Bộ này.”
Nói ra cũng thú vị, sau khi tôi và Cố Trì Quân ở chung, quần áo của tôi chiếm một nửa tủ quần áo trong phòng ngủ của anh, tôi vốn không có nhiều quần áo như vậy, một phần ba trong đó là Cố Trì Quân mua thêm cho tôi. Mắt thẩm mĩ của anh vượt xa tôi, chọn quần áo cho tôi cũng không quá đắt, đại đa số lấy thoải mái phóng khoáng làm chủ, bao nhiêu lần tôi nói đừng mua quần áo cho tôi nhưng anh cứ bỏ ngoài tai, vui vẻ không biết mệt, cải tạo xu thế của tôi từ đầu đến chân.
Tôi mặc váy vào, Cố Trì Quân giơ tay chỉnh nếp nhăn, cúi đầu thắt đai lưng cho tôi, tôi nhìn động tác tay của anh, cuối cùng nhịn không được nửa đùa cười nói với anh: “Hóa ra anh cũng giống như mẹ em, thưc sự là ghét cách ăn mặc của em à?”
Cố Trì Quân hiển nhiên không ngờ đến tôi hỏi anh như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh chợt lóe lên, một giây sau hai cánh tay anh nắm lấy vai tôi nhìn vào mắt tôi, trả lời: “Không phải. Từ trước đến nay anh luôn cảm thấy, em là cô gái đẹp nhất mà anh đã gặp, xinh đẹp và cách ăn mặc chẳng liên quan gì đến nhau.”
Tôi cũng có sự hiểu rõ về bản thân mình, kiểu đánh giá của anh không nằm trong dự liệu của tôi, tôi nhất thời trợn mắt há mồm, “Thật đấy,” Cố Trì Quân hơi mỉm cười, “từ trước đến nay anh đều nghĩ như thế.”
Mặt tôi nóng lên, “Có người đẹp nào mà anh chưa gặp? Lừa người hả?”
“Khi lần đầu tiên gặp em trong khách sạn, anh đã nghĩ thực sự là cực kỳ xinh đẹp, một đôi mắt to tròn, dường như biết nói, anh còn tưởng là em là người mới được đạo diễn Lương tìm thấy ở đâu, ” Cố Trì Quân nói câu này mới ngẩng đầu, cười với tôi, “Không có ai có thể so sánh với em.”
Chúng tôi đã thân thiết như vậy rồi, nhưng tôi nhìn thấy nụ cười của anh vẫn không nhịn được tim đập nhanh, cộng thêm lời anh nói là lời ngọt ngào thâm tình như vậy, tôi giống như tất cả mọi người mà vui mừng mở cờ trong bụng, kiễng chân khẽ hôn lên mặt anh một cái.
Anh lấy một cái áo len và áo khoác ở trong tủ quần áo, bắt đầu mặc vào.
“Anh cũng muốn ra ngoài à?”
“Không phải em muốn gặp mẹ em sao? Anh đi cùng em.”
“Ớ…” Tôi kinh ngạc, “Anh đi làm gì?”
“Anh có thể không đi,” anh cúi đầu đóng cúc áo, không ngẩng đầu lên, tôi chỉ nhìn thấy lông mày của anh nhướng lên nguy hiểm, “Em nói cho anh lý do anh không đi trước đã.”
Thời gian Cố Trì Quân thực sự tức giận không nhiều, nhưng lúc tâm tình anh không tốt tôi tuyệt đối không muốn đối phó, chỉ đành lầm bầm một tiếng, “Được rồi,” dù sao cũng đã là quan hệ này rồi, vẫn phải gặp mặt thôi.
Mẹ tôi đại khái không ngờ đến tôi và Cố Trì Quân cùng xuất hiện, vô cùng ngạc nhiên, nhưng một giây sau liền khôi phục lại trấn định, kêu chúng tôi ngồi xuống. Lại một lần nữa đến căn phòng trong khách sạn của bà, không biết tại sao chỉ cảm thấy nơi này rất khác với lần trước, rõ ràng đồ dùng gia đình không ít đi nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu đi rất nhiều thứ, sau đó tôi mới hiểu ra, căn phòng này thiếu đi một người.
“Chị Tiểu Nhụy đâu ạ?”
“Con bé bị bệnh, mẹ cho con bé nghỉ.”
Tôi khe khẽ à một tiếng, lúc Kỷ Tiểu Nhụy không ở đây, căn phòng rộng như vậy lại chỉ có một mình bà, chẳng trách cô quạnh như vậy. Mà biệt thự Lâm Thị rộng hơn căn phòng khách sạn này không biết bao nhiêu lần, ba bố con nhà họ Lâm thường xuyên không ở nhà.
Mẹ tôi nhè nhẹ thở phào, ngồi xuống sô pha, rồi chỉ chỉ ghế sô pha dài tỏ ý chúng tôi ngồi xuống, trên bàn trà thủy tinh trước sô pha có bình sứ, cắm một bó sơn chi, nở rất vừa lúc hương thơm ngào ngạt. Mùa này nơi nào có hoa sơn chi? Chắc là đặc biệt mang đến.
Tôi và Cố Trì Quân nhìn nhau, cùng ngồi xuống, bà và Cố Trì Quân quen biết nhiều năm như vậy, cho dù có gì đó bất mãn cũng không có thể bộc phát ra trước mặt.
“Mẹ,” Tôi mở lời, “Thấy mẹ đạt được đề cử.” Bà tùy tiện gật đầu một cái, dáng vẻ không để ý danh lợi. Tôi nghĩ cũng đúng, người sắp lấy Lâm Viễn Dương, còn để ý mấy cái danh lợi vô vị sao? Chỉ cần bà gật đầu nói bà muốn cái tượng vàng đó, ủy ban nhất định là trông mong đem đến cửa thỉnh cầu bà nhận lấy. Tuy nhiên với sự cứng cỏi của bà, không hẳn phải làm chuyện này.
“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì?”
Bà khẽ cau màu, “Không có việc thì không thể tìm con sao?” tôi xấu hổ cười trừ, không dám đem lời trong lòng nói ra. Bà nhìn tôi, cuối cùng nói vào chủ đề chính, “Hứa Chân, lúc trước mẹ cũng đã nói với con, sau khi Ba Chương Cam Kết quay xong, con sẽ đến ở với mẹ, bây giờ đến lúc rồi. ”
Cố Trì Quân nghe vậy nhìn tôi, hơi kinh ngạc. Tôi lắc đầu với anh, đứng mực nói: “Học trưởng đã nói với con chuyện này, đáp án của con là từ chối. Mẹ, ý tốt của mẹ con xin nhận.”
Bà nhíu mày, nhìn Cố Trì Quân, “Ở cùng mẹ con tủi thân sao? Xem xem con gầy thành cái gì rồi? Mấy tuần không gặp, sao gầy nhanh như vậy?”
Tôi nhanh chóng phủ nhận, “Làm gì có? Con không gầy.”
“Nói nhảm, tự mình tới gương xem xem, cằm nhọn, khí sắc không tốt, mặt còn nhỏ hơn trước,” Ngữ khí của bà nặng thêm, “Bình thường con không ăn cơm hay là làm việc không có quy luật? Lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân sao?”
Sao tôi có thể không biết chăm sóc bản thân? Tôi lắc đầu, “Con thực sự rất tốt, không tin mẹ hỏi Trì Quân.” Tôi kéo kéo ống tay áo của Cố Trì Quân để anh nói giúp tôi, ai mà biết được anh nghiêm túc quay đầu, ánh mắt sắc nhọn quét qua người tôi, nặng nề nói, “Đúng là gầy đi nhiều,” Anh quay đầu nhìn mẹ tôi, mặt tràn đầy áy náy, “Đạo diễn Lương, xin lỗi. Em không chăm sóc tốt Tiểu Chân, sau này sẽ không thế. Lần sau chị nhìn thấy cô ấy khí sắc tuyệt đối tốt hơn hôm nay.”
Tôi không hy vọng Cố Trì Quân cùng tôi đến để giáo huấn, nhanh chóng cắt lời anh, “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ, mẹ yên tâm lấy bác Lâm đi, chuyện nhà bác ấy chắc chắn rất nhiều, mẹ không cần bận tâm con nữa.” Nói thật, có thể khiến bà không quản tôi, muốn tôi làm gì tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Cố Trì Quân vươn tay khẽ vuốt mặt tôi, rồi đi xuống dưới nhẹ nhàng nắm tay tôi, xoay người đối diện với mẹ tôi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, “Đạo diễn Lương, em biết chị cảm thấy em và Tiểu Chân ở cùng nhau danh bất chính ngôn bất thuận, mẹ nào cũng thương con gái. Bọn em lập tức kết hôn, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa đỏ mặt, đang muốn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em không muốn kết hôn sớm như vậy” anh khẽ nhéo ngón tay tôi, tôi lập tức ngậm miệng. Thực ra mấy tháng này, Cố Trì Quân nhiều lần nói với tôi về chuyện kết hôn, nhưng thẳng thắng trịnh trọng nói ra trước mặt mẹ tôi như vậy, đây là lần đầu tiên.
Sắc mặt mẹ trầm xuống, “Ít bóp méo chủ ý của tôi đi! Ai để hai đứa kết hôn?”
Sắc mặt của Cố Trì Quân bình tĩnh, “Người nhà em rất thích Hứa Chân, chỉ cần chị gật đầu, trong khoảng hai tuần chị dâu của em có thể đặt xong giáo đường…”
Mắt thấy phương hướng của cuộc nói chuyện phát triển theo hướng không thể biết trước được, tôi cũng càng ngày càng căng thẳng. Không phải tôi chưa từng thấy mẹ và Cố Trì Quân có ý kiến khác nhau, nhưng đó điều xảy ra do điện ảnh, tình huống lần này tôi chưa từng thấy, hơn nữa hoàn toàn không chen miệng vào được, chỉ có thể nhìn chằm chằm mi tâm của mẹ tôi càng ngày càng chặt, mà Cố Trì Quân cũng càng ngày càng nghiêm túc.
Xoa dịu sự khó xử của căn phòng là tiếng điện thoại, mẹ hất cằm với tôi, “Đi nghe điện thoại.” Ngữ khí coi tôi là thư ký, tôi cũng thở phảo nhẹ nhõm, chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Kết quả là thư ký của bác Lâm gọi tứi, nói là năm giờ chiều phái xe đến đón bà đi ăn tối. Tôi gác điện thoại trở về phòng khách, một giây sau liền dừng bước chân, xuyên qua cánh cửa khép hờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của mẹ, dáng vẻ sẵn sàng nghênh tiếp quân địch. Đây dường như là lần đầu tiên từ khi tôi và Cố Trì Quân xác định quan hệ, ba chúng tôi cùng xuất hiện trong một căn phòng.
Bọn họ đang nói chuyện, vốn không muốn nghe nhưng tôi lại là đứa tai thính mắt tinh, cho dù bọn họ thấp giọng nói chuyện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Cho dù chị nghĩ như thế nào nhưng Tiểu Chân chọn em, chị không thể thay cô ấy làm chủ.” Đây là giọng nói của Cố Trì Quân, rõ rõ ràng ràng.
“Con bé tóm lại vẫn là trẻ con… Lúc tôi lớn như nó cũng đối nghịch với người lớn trong nhà, lời của bề trên không thèm nghe chữ nào.” Giọng nói của mẹ vẫn nhạt nhẽo như trước, như tự giễu.
“Không phải như vậy. Đạo diễn Lương, chị thực sự không hiểu Tiểu Chân,” Cố Trì Quân im lặng một lúc lâu, “Cô ấy không giống chị. Cô ấy không phải vì dỗi hờn mới ở cùng em. Mỗi một sự lựa chọn của cô ấy đều có đạo lý của mình, không có ai có thể can thiệp vào quyết định của cô ấy.”
“Sao, cậu nói với tôi cậu hiểu con gái tôi hơn tôi?” Mẹ tôi lạnh lùng hỏi vặn lại.
Cố Trì Quân không trả lời câu hỏi này, ngược lại nói: “Chị nói xem?”
“Được rồi, đừng dùng tâm lý học đối phó tôi,” Mẹ tôi hiện nhiên không thích lời này, “Bên công ty điện ảnh chuẩn bị làm sao?”
Cố Trì Quân không lưu tâm, “Thái độ của em đã là đáp án rồi.”
Bọn họ quen biết nhiều năm, rất nhiều lời vừa nói đã hiểu, căn bản không cần nói sâu. Chỉ khổ đứa nghe trộm là tôi, như lọt vào sương mù chẳng biết nông sâu.
Lúc ra ngoài, mẹ tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện với Cố Trì Quân, đứng lên, vẫy tay với tôi, “Cùng mẹ đi một chuyến.”
Tôi chẳng hiểu ra sao, “Đi đâu ạ?”
Bà không trả lời câu nói này, ánh mắt dịch chuyển nhìn Cố Trì Quân, “Cậu về trước đi, tôi và Hứa Chân có chuyện ra ngoài.”
Hiển nhiên, bạn trai của tôi cũng không phải kiểu người có thể bị người khác chỉ huy, anh đúng mực ngước mắt nhìn bà, “Đạo diễn Lương, em và Hứa Chân cùng đến thăm hỏi cũng đương nhiên phải cùng về nhà. ”
“Cố Trì Quân, đây là chuyện của mẹ con tôi, mặc dù là bạn trai cũng không thể quản đầu quản chân con bé.” Giọng nói của bà cứng nhắc, cầm túi trên bàn lên, lại nhấn mạnh một lần nữa, “Hứa Chân, cầm hoa đi thôi.” Lời nói này vô cùng không khách khí, tôi tin anh có một trăm phương thức phản kích lại mẹ nhưng lúc này, anh không thể thực sự có tranh chấp với mẹ tôi, anh nghiêng đầu nhìn tôi, tôi biết anh đang trưng cầu ý kiến của tôi, tóm lại anh đi hay không đi hoàn toàn xem ý kiến của tôi.
Tôi làm một động tác tay tỏ ý anh đợi, cũng không đi chuyển chân, hỏi mẹ tôi trước, “Mẹ, mẹ nói cho con trước là đi đâu?”
Đại khái mẹ không ngờ đến tôi quấn quýt câu hỏi này như vậy, nhíu mi rồi nói: “Đi thăm một người bạn của mẹ.”
“Là bạn của mẹ, không có quan hệ gì với con chứ?” Tôi im lặng một lát, “Con có cần đi gặp người ấy không?”
“Có.” Mẹ chỉ nói một chữ.
“Thế thì được.” Tôi gật đầu với Cố Trì Quân, kéo anh sang một bên, thấp giọng, “Anh về trước đi, nếu có chuyện thì em gọi điện thoại cho anh.”
Anh khe khẽ nắm lòng bàn tay tôi. Chúng tôi mỗi người đi một ngả trong gara của khách sạn, Cố Trì Quân lái xe về nhà, tôi và mẹ lên một chiếc xe khác. Xe rất nhanh đi vào đường chính, chạy như bay trên con đường bằng phẳng rộng rãi, ghế trước là lái xe và vệ sĩ, ghế sau là tôi và mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook