Thành Thời Gian
-
Chương 51
Thực sự là một bữa tiệc khiến người ta mệt mỏi, may mà những người trong cái giới này không biết nhàm chán.
Cởi dây chuyền ra, cả người tôi đều nhẹ nhõm, không còn sức để tiếp chuyện với ai đó hoặc là ai ai đó nữa, một mình đi tới bãi đỗ xe lái xe về nhà—may là trật chân trái, chân phải vẫn có thể đạp phanh xe. Trước khi ngủ gửi một tin nhắn cho Kỷ Tiểu Nhụy, bảo chị nhắc mẹ tôi trả sợi dây chuyền cho Lâm Tấn Tu, sau đó lăn ra giường ngủ.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng mưa rơi xuống lá chuối tây, “Tí tách, tí tách”, giống như có ngón tay gõ trong tim, lại giống như một bài thơ. Tôi không thích trời mưa, đây là thói quen được bố ảnh hưởng lại. Mỗi lúc trời mưa, bố không thể không mở cánh cửa chống thấm nước, kiểm tra từng viên hóa thạch bố yêu quí nhất, rất sợ không khí ẩm ướt xâm nhập. Lật người một cái, tôi nhanh chóng tỉnh lại.
Tiếng tích tích ấy vẫn vang bên tai.
Hóa ra không phải trời mưa, âm thanh đó giống như có người cong ngón tay, đập nhẹ vào cửa sổ thủy tinh—Tôi hoảng hốt.
Nhà ở tầng một đương nhiên có rất nhiều nhân tố không an toàn.
Từ trước đến nay tôi đều ghi nhớ, lúc nhỏ đã từng gặp phải một lần có trộm, từ sau đó tôi liền đặt một cây gậy bóng chày ở dưới gầm giường. Tôi sờ thấy gậy bóng chày, nhẹ tay nhẹ chân tiếp cận cửa sổ, trấn tĩnh nhìn từ khe hở rèm cửa sổ màu lam ra ngoài. Thực ra lá gan của tôi cũng không phải trời sinh đã lớn, cùng bố ngủ trong lều bạt ở vùng hoang dã, buổi tối có thể nghe thấy tiếng gió đêm kêu gào, đó thực sự là thời khắc tốt để tôi luyện ý chí.
Giây tiếp theo tôi xoạch một cái kéo rèm ra, đồng thời nâng gậy lên.
Ánh trăng đi qua bầu trời, hương hoa thơm ngát trong đêm, bóng cây chuối trong vườn, bóng người lay động. Quả nhiên có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, đang dùng ngón tay nhấn vào cửa sổ thủy tinh nhà tôi.
Nếu như nói tôi không quen anh ta thì đó là nói bậy. Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, dinh dính trên cây gậy. Tôi đẩy cửa sổ ra, ngây người nhìn người đàn ông dưới cửa sổ. Anh đứng trên lan can phòng cháy chữa cháy bên ngoài nhà, hai tay đỡ lấy khung cửa nhà tôi. Giống như hoàng tử được ánh trăng thấm vào.
Cố Trì Quân ngẩng đầu nhìn tôi, chầm chậm lộ ra nụ cười, “Cuối cùng em đã phát hiện ra anh.”
Giọng nói thực sự mê hoặc, trong nụ cười thể hiện rõ ý chờ đợi mơ hồ.
Cây gậy bóng chày trong tay tôi rơi xuống đất, tạo nên tiếng “Lạch cạch”.
Anh tiếp tục hỏi: “Nếu đã mở cửa sổ, vậy thì tiểu thư Hứa Chân có thể để tại hạ vào nhà không?” Quả thật là đối thoại chỉ xuất hiện trên sân khấu kịch.
Tôi không nói nên lời, chỉ hơi nghiêng người.
Cố Trì Quân vươn mình trèo qua cửa sổ, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Bệ cửa sổ nhà tôi cách bụi cây nhỏ bên ngoài khoảng một mét rưỡi, hai tay anh vịn vào trên bệ cửa sổ, chân đặt lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng. Thực sự là quá hoang đường. Người nửa đêm trèo cửa sổ nhà tôi thực sự là ảnh đế Cố Trì Quân trước nay phong độ ngời ngời, tác phong nhẹ nhàng? Tương phản quá mạnh mẽ, tôi lại không biết mình hoảng sợ, vui mừng hay là cảm động nữa.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút anh trăng mờ từ cửa sổ chiếu vào, hơn nữa anh lại đứng quay lưng về phía ánh sáng, dường như không chiếu tới khuôn mặt anh, chỉ có đường viền mờ ảo. Trong bóng đêm mờ tối Cố Trì Quân vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, giơ ngón tay gõ nhẹ vào trán tôi, “Anh quyết định lại nói cho em một bí mật.”
Tôi ngẩn ngơ hỏi: “Anh là người ngoài hành tinh?”
Cố Trì Quân nói: “Sai, du khách đến từ thế giới song song.”
“Chào mừng vị khách đến từ thế giới khác!” Anh vừa nói tôi liền tỉnh táo lại, giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc, “Xin hỏi ngài, vị khách đáng kính, tại sao lại đến cửa nhà tôi?”
“Sau bữa tiệc tìm em khắp nơi mới biết em đã sớm rút lui rồi.” Cố Trì Quân nói, “Tuy nhiên nơi ấy không phù hợp với em, đi sớm cũng tốt. Cho dù em không đi thì anh cũng muốn đưa em đi trước.”
“Em đi thì không sao cả, anh đi rồi bữa tiệc đó không phải mất đi sự nổi bật sao?”
Cố Trì Quân à một tiếng cực nhỏ, không trả lời, chỉ cách màn đêm mà nhìn tôi.
Tôi bị anh nhìn đến mức ruột gan rối bời, cố gắng tìm một chủ để nói chuyện thoải mái một chút, nhẹ nhàng nói: “Nửa đêm muốn leo tường trèo cửa sổ, đây gọi là gì? Nếu để fan của anh biết được thì e rằng chỉ cảm thấy rất mất mặt, trái tim sắp tan nát rồi. ”
“Không phải em vẫn đứng ở đây sao?” Cố Trì Quân nhoẻn miệng cười, cúi người xuống làm động tác nghe tiếng tim đập của tôi, “Để anh nghe xem tim đã tan nát chưa”
Không có bất kỳ nguyên do gì, viền mắt tôi bỗng nhiên nóng lên.
Một câu nói cũng đáp không được mà cũng không cần nói gì, lúc anh nghiêng người, cánh tay giơ lên, giống như bản thân có ý thức tự chủ tự động ôm lấy eo anh, cảm nhận được cơ thể dưới cánh tay hơi cứng đờ, Cố Trì Quân thấp giọng thở dốc, phản khách thành chủ càng dùng sức ôm tôi vào lòng.
Anh cao hơn tôi nhiều, đầu tôi gối trên vai anh, đôi tay càng ôm chặt eo anh hơn. Trên người anh có mùi sâm panh nhàn nhàn từ bữa tiệc, trong một đêm như này, làm say lòng người.
Tôi cảm nhận được ngón tay anh nhè nhè vỗ về tóc tôi, ôm tôi lẳng lặng đứng trong phòng của tôi, giống như đây là một buổi hẹn hò đêm đã được hẹn trước, giống như Romeo và Juliet nhìn nhau qua ban công, bầu không khí uyển chuyển du dương.
“Anh uống say hả?”
“Có muốn anh đọc số điện thoại của em cho em nghe không?”
“… Không cần.”
“Tin rằng anh không say?”
“Không tin, nếu không sao anh có thể trèo tường mà không điện thoại cho em trước?”
“… Hoàn toàn quên mất. Anh chỉ muốn gặp em thôi.”
Tôi cảm thấy làn da bên cổ anh hơi run rẩy, thì thầm nói: “Đúng là ngốc.”
Cố Trì Quân nhè nhẹ hôn lên thái dương của tôi, từng câu từng chữ đều khiến người ta thoải mái, “Em có thể nói cho anh những chuyện quá khứ, anh rất vui. Tất cả những điều trước kia anh hoàn toàn không để ý tới. Trước khi Romeo gặp Juliet thì cũng đã gặp Rosalin, sau này em chỉ có mình anh là đủ rồi.”
Romeo và Juliet, chúng tôi thực sự cùng nghĩ đến một thứ. Đã cùng Cố Trì Quân đi tới bước này muốn đẩy anh ra thì cũng khó. Hơn nữa tôi cũng không muốn lại đẩy anh ra. Cái cảm giác cự tuyệt anh trước nay đều không dễ chịu, chịu một lần, hai lần là đã đủ lắm rồi, tôi không muốn lại khó chịu thêm lần thứ ba.
Phòng ngủ của tôi vô cùng yên tĩnh. Trong sự yên lặng tôi nhớ đến một câu thơ đã từng đọc “Tình yêu là sự hàm súc sâu như biển”, gió đêm ào ào thổi vào cửa sổ, dán vào cẳng chân trần của tôi, giống như một hồ nước trong suốt bị gió nhẹ lay động.
Cố Trì Quân thấp giọng nói: “Hứa Chân anh yêu em. Theo anh nhé.”
Tôi không lên tiếng, cánh tay lại không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh, cảm thấy viền mắt, cổ họng đều chua xót.
Nói thật cùng Cố Trì Quân phát triển đến ngày hôm nay, thực sự vượt qua ngoài ý muốn, cũng chưa từng tồn tại trong kế hoạch cuộc đời của tôi.
Tôi không có kế hoạch cuộc đời quá dài, nhưng lúc học đại học đã vạch sẵn con đường phải đi sau này—Một là sau khi tốt nghiệp đại học vào một công ty hoặc một ngân hàng nào đó làm quản lý, nếu không ở lại viện nghiên cứu và trường đại học, theo nghiệp nghiên cứu.
Cảm ơn ông trời đã cho tôi một cái đầu không tồi và một khuôn mặt cũng coi như bình thường, tôi có thể giống như mỗi người đi trên con đường vững chãi, cả đời không gợn sóng, không chút khác thường nào.
Có lẽ tôi sẽ gặp được một người đàn ông cùng đường đồng ý cùng tôi đi suốt cuộc đời, có lẽ không gặp được nhưng đều không có gì quan trọng cả.
Cuộc đời này bố tôi không phải sống rất tốt sao?
Một người cũng tốt mà hai người cũng được. Tôi đều có thể chăm sóc bản thân. Cố Trì Quân xuất hiện, con đường cuộc đời tôi cũng lập tức xuất hiện bước ngoặt, anh đứng trên con đường không tên đó, mỉm cười dụ dỗ tôi.
Dù cho Cố Trì Quân là vì nguyên nhân gì mà tiếp cận tôi nhưng anh lấy lòng tôi, rút thời gian cùng tôi ăn cơm đánh bóng, xuống bếp vì tôi, trong lúc mẹ anh bị bệnh còn không quên gửi đủ loại danh thiếp và quà tốt nghiệp… Lúc anh làm những chuyện đó đã tính toán rất lâu cũng được, hành động thận trọng cũng chẳng sao, tất cả sự thật lòng đã bỏ ra, đó là thứ không thể lừa người khác.
Người đàn ông đối xử tỉ mỉ với tôi đến mức này, trên thế giới này tìm khắp cũng chỉ có mình anh.
Nói một cách công bằng, không phải tôi không muốn yêu nhưng một người độc hành quá lâu, cũng đã quên mất cái cảm giác dựa vào người khác.
Cởi dây chuyền ra, cả người tôi đều nhẹ nhõm, không còn sức để tiếp chuyện với ai đó hoặc là ai ai đó nữa, một mình đi tới bãi đỗ xe lái xe về nhà—may là trật chân trái, chân phải vẫn có thể đạp phanh xe. Trước khi ngủ gửi một tin nhắn cho Kỷ Tiểu Nhụy, bảo chị nhắc mẹ tôi trả sợi dây chuyền cho Lâm Tấn Tu, sau đó lăn ra giường ngủ.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng mưa rơi xuống lá chuối tây, “Tí tách, tí tách”, giống như có ngón tay gõ trong tim, lại giống như một bài thơ. Tôi không thích trời mưa, đây là thói quen được bố ảnh hưởng lại. Mỗi lúc trời mưa, bố không thể không mở cánh cửa chống thấm nước, kiểm tra từng viên hóa thạch bố yêu quí nhất, rất sợ không khí ẩm ướt xâm nhập. Lật người một cái, tôi nhanh chóng tỉnh lại.
Tiếng tích tích ấy vẫn vang bên tai.
Hóa ra không phải trời mưa, âm thanh đó giống như có người cong ngón tay, đập nhẹ vào cửa sổ thủy tinh—Tôi hoảng hốt.
Nhà ở tầng một đương nhiên có rất nhiều nhân tố không an toàn.
Từ trước đến nay tôi đều ghi nhớ, lúc nhỏ đã từng gặp phải một lần có trộm, từ sau đó tôi liền đặt một cây gậy bóng chày ở dưới gầm giường. Tôi sờ thấy gậy bóng chày, nhẹ tay nhẹ chân tiếp cận cửa sổ, trấn tĩnh nhìn từ khe hở rèm cửa sổ màu lam ra ngoài. Thực ra lá gan của tôi cũng không phải trời sinh đã lớn, cùng bố ngủ trong lều bạt ở vùng hoang dã, buổi tối có thể nghe thấy tiếng gió đêm kêu gào, đó thực sự là thời khắc tốt để tôi luyện ý chí.
Giây tiếp theo tôi xoạch một cái kéo rèm ra, đồng thời nâng gậy lên.
Ánh trăng đi qua bầu trời, hương hoa thơm ngát trong đêm, bóng cây chuối trong vườn, bóng người lay động. Quả nhiên có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, đang dùng ngón tay nhấn vào cửa sổ thủy tinh nhà tôi.
Nếu như nói tôi không quen anh ta thì đó là nói bậy. Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, dinh dính trên cây gậy. Tôi đẩy cửa sổ ra, ngây người nhìn người đàn ông dưới cửa sổ. Anh đứng trên lan can phòng cháy chữa cháy bên ngoài nhà, hai tay đỡ lấy khung cửa nhà tôi. Giống như hoàng tử được ánh trăng thấm vào.
Cố Trì Quân ngẩng đầu nhìn tôi, chầm chậm lộ ra nụ cười, “Cuối cùng em đã phát hiện ra anh.”
Giọng nói thực sự mê hoặc, trong nụ cười thể hiện rõ ý chờ đợi mơ hồ.
Cây gậy bóng chày trong tay tôi rơi xuống đất, tạo nên tiếng “Lạch cạch”.
Anh tiếp tục hỏi: “Nếu đã mở cửa sổ, vậy thì tiểu thư Hứa Chân có thể để tại hạ vào nhà không?” Quả thật là đối thoại chỉ xuất hiện trên sân khấu kịch.
Tôi không nói nên lời, chỉ hơi nghiêng người.
Cố Trì Quân vươn mình trèo qua cửa sổ, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Bệ cửa sổ nhà tôi cách bụi cây nhỏ bên ngoài khoảng một mét rưỡi, hai tay anh vịn vào trên bệ cửa sổ, chân đặt lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng. Thực sự là quá hoang đường. Người nửa đêm trèo cửa sổ nhà tôi thực sự là ảnh đế Cố Trì Quân trước nay phong độ ngời ngời, tác phong nhẹ nhàng? Tương phản quá mạnh mẽ, tôi lại không biết mình hoảng sợ, vui mừng hay là cảm động nữa.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút anh trăng mờ từ cửa sổ chiếu vào, hơn nữa anh lại đứng quay lưng về phía ánh sáng, dường như không chiếu tới khuôn mặt anh, chỉ có đường viền mờ ảo. Trong bóng đêm mờ tối Cố Trì Quân vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, giơ ngón tay gõ nhẹ vào trán tôi, “Anh quyết định lại nói cho em một bí mật.”
Tôi ngẩn ngơ hỏi: “Anh là người ngoài hành tinh?”
Cố Trì Quân nói: “Sai, du khách đến từ thế giới song song.”
“Chào mừng vị khách đến từ thế giới khác!” Anh vừa nói tôi liền tỉnh táo lại, giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc, “Xin hỏi ngài, vị khách đáng kính, tại sao lại đến cửa nhà tôi?”
“Sau bữa tiệc tìm em khắp nơi mới biết em đã sớm rút lui rồi.” Cố Trì Quân nói, “Tuy nhiên nơi ấy không phù hợp với em, đi sớm cũng tốt. Cho dù em không đi thì anh cũng muốn đưa em đi trước.”
“Em đi thì không sao cả, anh đi rồi bữa tiệc đó không phải mất đi sự nổi bật sao?”
Cố Trì Quân à một tiếng cực nhỏ, không trả lời, chỉ cách màn đêm mà nhìn tôi.
Tôi bị anh nhìn đến mức ruột gan rối bời, cố gắng tìm một chủ để nói chuyện thoải mái một chút, nhẹ nhàng nói: “Nửa đêm muốn leo tường trèo cửa sổ, đây gọi là gì? Nếu để fan của anh biết được thì e rằng chỉ cảm thấy rất mất mặt, trái tim sắp tan nát rồi. ”
“Không phải em vẫn đứng ở đây sao?” Cố Trì Quân nhoẻn miệng cười, cúi người xuống làm động tác nghe tiếng tim đập của tôi, “Để anh nghe xem tim đã tan nát chưa”
Không có bất kỳ nguyên do gì, viền mắt tôi bỗng nhiên nóng lên.
Một câu nói cũng đáp không được mà cũng không cần nói gì, lúc anh nghiêng người, cánh tay giơ lên, giống như bản thân có ý thức tự chủ tự động ôm lấy eo anh, cảm nhận được cơ thể dưới cánh tay hơi cứng đờ, Cố Trì Quân thấp giọng thở dốc, phản khách thành chủ càng dùng sức ôm tôi vào lòng.
Anh cao hơn tôi nhiều, đầu tôi gối trên vai anh, đôi tay càng ôm chặt eo anh hơn. Trên người anh có mùi sâm panh nhàn nhàn từ bữa tiệc, trong một đêm như này, làm say lòng người.
Tôi cảm nhận được ngón tay anh nhè nhè vỗ về tóc tôi, ôm tôi lẳng lặng đứng trong phòng của tôi, giống như đây là một buổi hẹn hò đêm đã được hẹn trước, giống như Romeo và Juliet nhìn nhau qua ban công, bầu không khí uyển chuyển du dương.
“Anh uống say hả?”
“Có muốn anh đọc số điện thoại của em cho em nghe không?”
“… Không cần.”
“Tin rằng anh không say?”
“Không tin, nếu không sao anh có thể trèo tường mà không điện thoại cho em trước?”
“… Hoàn toàn quên mất. Anh chỉ muốn gặp em thôi.”
Tôi cảm thấy làn da bên cổ anh hơi run rẩy, thì thầm nói: “Đúng là ngốc.”
Cố Trì Quân nhè nhẹ hôn lên thái dương của tôi, từng câu từng chữ đều khiến người ta thoải mái, “Em có thể nói cho anh những chuyện quá khứ, anh rất vui. Tất cả những điều trước kia anh hoàn toàn không để ý tới. Trước khi Romeo gặp Juliet thì cũng đã gặp Rosalin, sau này em chỉ có mình anh là đủ rồi.”
Romeo và Juliet, chúng tôi thực sự cùng nghĩ đến một thứ. Đã cùng Cố Trì Quân đi tới bước này muốn đẩy anh ra thì cũng khó. Hơn nữa tôi cũng không muốn lại đẩy anh ra. Cái cảm giác cự tuyệt anh trước nay đều không dễ chịu, chịu một lần, hai lần là đã đủ lắm rồi, tôi không muốn lại khó chịu thêm lần thứ ba.
Phòng ngủ của tôi vô cùng yên tĩnh. Trong sự yên lặng tôi nhớ đến một câu thơ đã từng đọc “Tình yêu là sự hàm súc sâu như biển”, gió đêm ào ào thổi vào cửa sổ, dán vào cẳng chân trần của tôi, giống như một hồ nước trong suốt bị gió nhẹ lay động.
Cố Trì Quân thấp giọng nói: “Hứa Chân anh yêu em. Theo anh nhé.”
Tôi không lên tiếng, cánh tay lại không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh, cảm thấy viền mắt, cổ họng đều chua xót.
Nói thật cùng Cố Trì Quân phát triển đến ngày hôm nay, thực sự vượt qua ngoài ý muốn, cũng chưa từng tồn tại trong kế hoạch cuộc đời của tôi.
Tôi không có kế hoạch cuộc đời quá dài, nhưng lúc học đại học đã vạch sẵn con đường phải đi sau này—Một là sau khi tốt nghiệp đại học vào một công ty hoặc một ngân hàng nào đó làm quản lý, nếu không ở lại viện nghiên cứu và trường đại học, theo nghiệp nghiên cứu.
Cảm ơn ông trời đã cho tôi một cái đầu không tồi và một khuôn mặt cũng coi như bình thường, tôi có thể giống như mỗi người đi trên con đường vững chãi, cả đời không gợn sóng, không chút khác thường nào.
Có lẽ tôi sẽ gặp được một người đàn ông cùng đường đồng ý cùng tôi đi suốt cuộc đời, có lẽ không gặp được nhưng đều không có gì quan trọng cả.
Cuộc đời này bố tôi không phải sống rất tốt sao?
Một người cũng tốt mà hai người cũng được. Tôi đều có thể chăm sóc bản thân. Cố Trì Quân xuất hiện, con đường cuộc đời tôi cũng lập tức xuất hiện bước ngoặt, anh đứng trên con đường không tên đó, mỉm cười dụ dỗ tôi.
Dù cho Cố Trì Quân là vì nguyên nhân gì mà tiếp cận tôi nhưng anh lấy lòng tôi, rút thời gian cùng tôi ăn cơm đánh bóng, xuống bếp vì tôi, trong lúc mẹ anh bị bệnh còn không quên gửi đủ loại danh thiếp và quà tốt nghiệp… Lúc anh làm những chuyện đó đã tính toán rất lâu cũng được, hành động thận trọng cũng chẳng sao, tất cả sự thật lòng đã bỏ ra, đó là thứ không thể lừa người khác.
Người đàn ông đối xử tỉ mỉ với tôi đến mức này, trên thế giới này tìm khắp cũng chỉ có mình anh.
Nói một cách công bằng, không phải tôi không muốn yêu nhưng một người độc hành quá lâu, cũng đã quên mất cái cảm giác dựa vào người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook