Thành Thời Gian
-
Chương 3
Sau khi rời khỏi cửa khách sạn, thì cũng gần trưa rồi. Mắt thấy thời gian cũng muộn rồi, tôi không về trường nữa mà đi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố. Sau khi kết thúc tang lễ của bố, vì trang trải tiền sinh hoạt phí, tôi tìm một công việc bồi bàn trong chuỗi các nhà hàng Ý có tên là Menlo, hôm qua đã phỏng vấn xong, hôm nay bắt đầu huấn luyện.
Nhà hàng nằm trên một con phố ở quảng trường trung tâm thành phố, các kiến trúc xung quanh không phải là khách sạn năm sao thì cũng là trụ sở của các ngân hàng lớn, hay tòa nhà của các công ty đa quốc gia. Mở nhà hàng ở một nơi như này, thiết nghĩ cũng hẳn là lắm tiền nhiều của. Trang trí chỉ có thể dùng từ xa hoa, đốt tiền mà hình dung--nhưng mà cũng đúng, người ta đến đây ăn cơm cũng là thưởng thức hoàn cảnh nơi đây mà thôi, mùi vị cũng chỉ là thứ yếu.
Liếc nhanh qua qua thực đơn, phát hiện ra giá của mỗi món ăn trong nhà hàng thật khiến con người ta phải líu lưỡi, tôi vất vả làm việc ở đây nửa ngày cũng không đủ tiền để mua một món ăn bình thường—cũng may nhân viên được ăn miễn phí.
Tôi đi gặp giám đốc, ông ấy là một người đàn ông trung niên hơi béo, dáng vẻ hiền lành dễ gần.
Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, tại tất cả những nơi có thể làm part time, thu nhập cao e rằng chỉ có làm nhân viên phục vụ ở Menlo, nếu mà may mắn còn nhận được một số tiền tips khả quan, mà thời gian sắp xếp cũng khá là hợp lí, một tuần làm việc ở đây bốn ngày, từ thứ hai đến thứ tư, còn có hai ngày cuối tuần, làm việc từ bốn giờ chiều đến mười rưỡi tối, buổi sáng hoàn toàn không phải đi làm.
Tôi vâng vâng dạ dạ nghe theo sự sắp xếp của giám đốc.
“Thời gian làm việc không có vấn đề gì chứ?” Giám đốc hỏi tôi.
“Không có ạ, không có ạ” Tôi trả lời ngay, “Như thế này là quá tốt rồi ạ, cảm ơn giám đốc.”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa vốn khép hờ vang lên ba tiếng.
Có người bước vào vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, hơi hơi cúi người với giám đốc.
“Giám đốc.”
Giọng nói dễ nghe vô cùng, ở giữa giọng đàn ông và thiếu niên, tinh khiết không hề lẫn một chút tạp chất, lòng tôi khẽ động, quay đầu nhìn xem người đến là ai, cảm thấy trước mắt sáng bừng, len lét giật mình.
Sớm đã biết nhân viên phục vụ ở nhà hàng cao cấp như Menlo này, tướng mạo đều không tồi, nhưng mà chàng trai đứng cạnh tôi đây, vượt xa cái gọi là tiêu chuẩn đẹp trai rồi.
Cậu ta rất rất trẻ, cao hơn tôi nửa cái đầu, một thân đồng phục đen trắng xen lẫn. Cậu ta rất gầy, nhưng đôi vai vẫn đủ rộng để có thể mặc kiểu sơ mi trắng quyến rũ ấy, dưới cổ đeo một cái nơ đen được thắt cẩn thận, quần dài giống như là được may sẵn cho cậu ta vậy.
Giám đốc chỉ vào tôi nói: “Cậu ta là Thẩm Khâm Ngôn. Sau này cậu ta sẽ chỉ dẫn cho cô.”
Sau khi nói chuyện, tôi và Thẩm Khâm Ngôn cũng coi như là đã quen biết nhau.
Sau khi rời khỏi phòng giám độc, cậu ta đưa tôi đi xuyên qua hành lang, đến một căn phòng có vẻ là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, tôi nói với cậu ta: “ Sau này phải làm phiền cậu rồi, tôi cái gì cũng không biết.”
Thẩm Khâm Ngôn nhìn tôi một cái, gật gật đầu, không nói nhiều chỉ xoay người lấy từ trên giá xuống một bộ đồng phục đưa cho tôi.
Rõ ràng chỉ là một cái nhìn rất bình thường, nhưng lại khiến cho tim tôi đập thình thịch. Lúc nãy không có cơ hội nhìn thẳng cậu ta, bây giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội. Mắt cậu ta đen láy mà trong suốt, lúc nhìn người khác cực chỉ chuyên chú, sống mũi khá cao, đôi môi mỏng, so với đẹp trai càng thêm một chút vẻ đẹp êm dịu, hoàn toàn không có chút nữ tính nào, tóm lại, là kiểu khiến ai cũng cực kì yêu thích.
Tôi trước nay đều là người yêu thích cái đẹp, đới với những người đẹp trai xinh gái, mức độ khoan dung cao dị thường.
Chính vì vậy, đối với ánh mắt tỏ vẻ không nên lại gần và không chút thân thiện của cậu ta, chỉ cảm thấy chẳng hề sao hết—người đẹp trai, tự dưng sẽ có chút không tự nhiên và kiêu ngạo.
“Mặc thử đi.”
“Được.” Tôi nhận lấy, “Thẩm Khâm Ngôn, cảm ơn cậu.”
Cậu ta lắc đầu, tỏ ý không có gì.
Tôi cúi đầu nhìn đống ren trên cái váy trắng đen, có chút e ngại: bộ quần áo này có vẻ rất phức tạp nha.
Thẩm Khâm Ngôn lúc đó vốn đã định rời đi, bỗng nhưng dừng động tác lại, dừng một chút hỏi tôi: “Không biết mặc?”
“Không biết…” Tôi cường ngượng ngập, đây chính là khó khăn đầu tiên khi làm bồi bàn.
Cậu ta gật gật đầu, đi ra ngoài, đứng ở của nói: “Tôi tìm người đến dạy cô.” sau đó đóng cửa lại.
Tôi nghĩ, cái anh chàng này đúng thật là keo kiệt lời nói mà.
Lúc thay đồng phục tôi nghĩ, không gần gấp, từ từ rồi sẽ quen thôi mà.
Sau khi tiếp xúc mới biết, Thẩm Khâm Ngôn làm ở nhà hàng này cũng đã hơn một năm rồi, kinh nghiệm của anh ta so với tôi thì hoàn toàn khác biệt.
Cậu ta ngoài lúc làm việc cực kì ít nói, chỉ làm những chuyện có trong quy định: đưa tôi đi làm quen nhà hàng, đến phòng bếp, giới thiệu các loại công cụ của nhà hàng cho tôi, đưa thực đơn cho tôi học thuộc. Có lúc tôi bị đống đồ ăn phong phú kia giày vò đến nhức đầu, cậu ta cũng không thấy phiền mà lần lượt chỉ điểm cho tôi, từ đầu đến cuối đều không hề khó chịu. Bất luận câu hỏi của tôi ngốc nghếch đến đâu, cậu ta sẽ đều giải đáp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, bình thường cậu ta cũng sẽ không nói thêm bất kì câu nào, trên khuôn mặt trẻ trung cũng không có bất cứ biểu cảm nào, nhiều khi tôi bị thực đơn giày vò đến phát mệt, cố gắng kể mấy câu chuyện cười thay đổi không khí, nhưng cậu ta hoàn toàn không đáp lời, chỉ có nhìn tôi.
Ngay tức khắc, không khí lập tức tụt xuống không độ, lạnh lẽo như thường. anh ta như vậy cũng không tồi, tôi đã gặp qua không ít đàn ông ít nói, khó mà gặp được người có tính cách như cậu ta—trầm ổn mà đáng tin cậy, thừa có tài năng nhưng lại không hoàn toàn để bộc lộ ra ngoài.
Dưới sự dạy bảo của cậu ta, tôi tiến bộ rất nhanh.
Một tuần sau tôi đại khái cũng đã quen thuộc đường đi nước bước, tôi cuối cùng cũng đã ghi nhớ gần hết thực đơn, đến lúc thực tập lễ nghi rồi. Đẳng cấp nhà hàng quá cao, yêu cầu đối với nhân viên cũng rất khắt khe, tuy tôi chỉ làm bán thời gian, một tuần chỉ làm hai ngày và bốn buổi tối, nhưng vẫn phải tuân thủ không ít quy tắc.
Trong nguyên tắc không thể không tuân theo của nhân viên, nó quy định tất cả lễ tiết, bao gồm cười như thế nào với khách, lúc cúi chào thì gập người bao nhiêu độ, làm sao để đi lại không phát ra âm thanh—-ngay sau đó, tôi không thể không đứng cười đến đơ miệng suốt cả buổi chiều, đúng thật là lưng đau eo mỏi mà, tôi cứ tưởng công việc này là lao động trí óc, bây giờ làm rồi mới biết hoàn toàn là lao động chân tay.
Nghĩ đến điều này là tôi lại cảm thấy đau hết cả người, khổ chết đi được.
Trước khi bố bị bệnh, tuy cuộc sống của chúng tôi không thể gọi là giàu có gì, nhưng mà từ trước đến nay chẳng phải lo ăn lo mặc, tôi từ xưa đến nay không có khó khăn đến mức phải làm thêm để duy trì cuộc sống, sau khi bố mất, tôi nghỉ học chăm sóc bố, tuy vừa mệt vừa vất vả, nhưng mà người nằm trên giường là người người bố duy nhất của tôi, vất vả thế nào cũng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ bản thân làm không tốt mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, phải nói năng nhẹ nhàng, tươi cười vui vẻ với những người khách mà mình không hề quen biết, khoảng trống trong lòng, nhất thời khó mà thích ứng, nhưng mà trên mặt vẫn phải lộ ra nụ cười.
Hiện tại tất cả đều khiến tôi cảm nhận sâu sắc khó khăn mà những đứa bé không có bố làm chỗ dựa sẽ gặp phải, việc gì cũng phải tự đi làm, mỗi đồng tiền đều phải tự tay kiếm ra.
Không có sự che chở của bố, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ đành nhìn khuôn mặt của cậu ta để đỡ nhàm chán mà thôi. Cảm thấy rằng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, giống như nhìn thấy một cây thông thẳng tắp tràn đầy nhựa sống vậy. Lại một lần nữa bận rộn đến lúc mặt trời sắp lặn về phía tây, Thẩm Khâm Ngôn cuối cùng cũng thả cho tôi đi nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới có được vài phút nghỉ ngơi, tôi kiệt sức ngồi trong phòng nghỉ uống nước.
Thẩm quân ngôn gõ cửa tiến vào phòng, nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên hỏi: “Rất mệt?”
Anh ta khó lắm mới nói chuyện với tôi mấy câu, tâm tình tôi tốt hơn một chút, cũng phối hợp gật đầu, “Công việc này không hề dễ dàng chút nào.”
“Cô trước đây chưa từng làm bồi bàn sao?”
“Hoàn toàn không có.” Tôi thẳng thắn cười một cái. Nói thật, việc part time đầu tiên chính là làm thêm ở nhà hàng cao cấp. Bản thân tôi cũng thấy xuất phát điểm của mình quá cao rồi, cao đến nỗi tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Thế đã làm những việc gì?”
Tôi duỗi duỗi tay, thành thật nói. “Lúc mới bắt đầu tôi đã nói với cậu cái gì tôi cũng không biết, không phải là nói dối đâu, ngoại trừ học hành với làm việc giúp thầy giáo ra, tôi không có một chút kinh nghiệm nào hết, vì vậy mới bắt đầu có chút vụng về, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho cậu.”
Quen biết đã hơn mười ngày, đây cũng là lần đầu tiên hai người chúng tôi nói chuyện về tôi. Đại khái chắc là vì thái độ chân thành của tôi, khuân mặt của cậu ta ôn hòa đi rất nhiều, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên ngoài giờ làm việc, tôi nhìn thấy nụ cười của cậu ta.
Cậu ta nói: “Cũng không có, cô rất chăm chỉ.”
“Không thể không chăm chỉ nha.” Tâm tình của tôi dần dần tốt lên, tươi cười, “Thật ra, tôi cần tiền để đóng học phí mà.”
Cậu ta nhìn có vẻ ngạc nhiên, “Cô là sinh viên của đại học Tĩnh Hải?”
Lúc phỏng vấn tôi đã nộp một bản sơ yếu lí lịch, cậu ta biết trường của tôi cũng không lấy làm lạ.
“Ừ, khiến người khác chê cười rồi.” Tôi thở dài.
“Khiến người ta bội phục.” Cậu ta nói vậy.
Đại học Tĩnh Hải mà tôi học cũng được coi là một trong những trường có tiếng trong cả nước, trên bảng xếp hạng không có chuyện xếp dưới hạng ba. Đối với học sinh của trường danh tiếng, sự khoan dung hoặc là không hài lòng của mọi người cũng tương đối cao, Thẩm Khâm Ngôn chắc là thuộc những người ở vế trước, ánh mắt nhìn tôi có phần khâm phục—chắc cậu ta cho rằng tôi là người tự kiếm tiền học đại học.
Tôi cũng không làm rõ, cười hì hì hỏi cậu ta: “Cậu thì sao?”
“Tôi không học đại học.” Cậu ta quay lưng lại, có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này, đi đến trước tủ đựng đồ của mình lấy ra một quyển sổ đưa cho tôi, “Chỉ cần cô vẫn tiếp tục làm ở đây, thì về nhà xem cái này xem.”
Tôi lật quyển sổ nhỏ ra, đầu tiên ngạc nhiên bởi vì chữ viết rất đẹp, sau đó mới xem rõ ràng nội dung, ghi lại rất nhiều kinh nghiệm của bản thân—bí quyết học thuộc thực đơn, làm sao để giao tiếp với mấy bác đầu bếp, làm thế nào để đầu óc làm việc nhanh nhạy, có thể cùng lúc ghi nhớ nhiều yêu cầu của khách…. Kinh nghiệm quý báu như vậy mà cũng nói cho tôi, khiến tôi tâm tình phức tạp.
Hai tuần sau đó, tôi lấy ra tinh thần quyết tâm giống như lúc thi đại học, ban ngày ở nhà hàng học các loại kỹ năng và những quy định lễ nghi khắc nghiệt, buổi tối trong căn phòng kí túc xá vắng vẻ một mình vừa đấm chân vừa học thuộc thực đơn, từng chút từng chút trải qua khóa thời gian huấn luyện của cửa hàng, cuối cùng cũng đã được làm việc rồi.
Tiễn xong một bàn khách, thay xong khăn trải bàn mới, tôi ngay lập tức nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Khâm Ngôn gật gật đầu với tôi, nhìn có vẻ như đang khen ngợi.
Tôi quay mặt đi thở ra một hơi.
Được cậu ta khen ngợi, cảm giác thật là… kì dị.
Khách quan mà nói, dung mạo và khí chất của thẩm khâm ngôn ở Menlo cũng là coi là xuất chúng, tôi đã mất mấy ngày để làm thân với mấy nhân viên nữ trong nhà hàng, nhiều người nhiều miệng, tập hợp đống tin tức đó lại, cũng đại khái biết được tình hình của cậu ta.
Thư Băng cùng tổ với tôi cho biết Thẩm Khâm Ngôn năm nay mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn tôi một tuổi. Lúc biết được chuyện này, tôi cực kì kinh ngạc. Thư Băng lại nói, cậu ta không những không học đại học, cấp ba hình như cũng chưa học xong, một mình phiêu bạt trong thành phố này, lúc mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu tự mình kiếm sống rồi.
Lúc tôi mười sáu mười bảy tuổi, học ở trường vui vẻ biết bao, trước nay đều không biết đến ưu sầu, chỉ cảm thấy trời có sập xuống thì cũng có cái thân cao này chống đỡ, nhưng còn cậu ta, một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi làm thế nào sinh sống được trong cái xã hội tàn khốc này, tôi dứt khoát không thể tưởng tượng, cậu ta so với đứa làm bán thời gian như tôi đây không giống nhau, công việc bận rộn hơn nhiều, một tuần làm sáu ngày, chỉ có một ngày nghỉ ngơi, từ trước đến nay đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm việc của mình, lúc đối đãi với khách hàng có thể cười ấm áp như mùa xuân, nên nói năng nhỏ nhẹ thì nói năng nhỏ nhẹ, nên đón ý khách hàng thì đón ý khách hàng, nhưng chỉ cần tan làm một cái, một giây cũng không ở thêm, lập tức rời khỏi nhà hàng.
Tôi vốn thích ngắm khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của cậu ta, bây giờ thì càng thường xuyên đánh giá cậu ta—cuộc sống rõ ràng gập ghềnh như thế, nhưng mà trên khuôn mặt của cậu ta không có chút vết tích bị cuộc sống đè ép.
“Tôi làm sao à?”
Tôi công khai nhìn cậu ta như thế, cậu ra tự nhiên cũng có chút để ý, cuối cùng hỏi tôi tại sao.
Đôi mắt nâu của cậu ta cực kì trong suốt, biểu cảm và ánh mắt có chút cổ quái, tôi nghĩ cũng đại khái bị ánh mắt đầy yêu thương của tôi dọa cho sợ rồi.
Tôi là một đứa rất bình tĩnh, tỉnh bơ nhìn ra chỗ khác, cười ha ha như không có chuyện gì, “Không có gì không có gì, cậu đẹp trai thì tôi nhìn nhiều một chút chứ sao, haha.”
Cái cớ này đúng thật là chẳng có chút đẳng cấp và chừng mực gì cả, ở một số nước không khéo còn bị quy chụp tội danh quấy rối tình dục rồi ấy chứ. Suy cho cùng tôi và cậu ta còn rất xa mới đến cái mức thân thuộc, chỉ là so với ban đầu thì tốt hơn một chút mà thôi, có thể nói chuyện quan hệ thường ngày.
“Cô--”
Thẩm Khâm Ngôn không nói ra lời, nhưng cố nhẫn nhịn điều chỉnh biểu cảm, thấp giọng “khụ” một tiếng, ánh mắt lướt qua phía sau tôi, nói với tôi: “Có khách đến kìa.”
Tôi quay đầu lại, lúc nhìn thấy khách hàng từ cửa xoay bước vào, trong lòng “lạch cạch” một tiếng, hô hấp lập tức không ổn định.
Cơ thể tôi rất trung thực mà tố cáo tâm trạng sâu kín của tôi, bước đi cũng không vững nữa.
Tôi ngần ngại, Thẩm Khâm Ngôn đã dợm bước đi tới nghênh đón.
Tôi đi theo, “Tôi cũng đi, tôi quen biết bọn họ.”
Nhà hàng nằm trên một con phố ở quảng trường trung tâm thành phố, các kiến trúc xung quanh không phải là khách sạn năm sao thì cũng là trụ sở của các ngân hàng lớn, hay tòa nhà của các công ty đa quốc gia. Mở nhà hàng ở một nơi như này, thiết nghĩ cũng hẳn là lắm tiền nhiều của. Trang trí chỉ có thể dùng từ xa hoa, đốt tiền mà hình dung--nhưng mà cũng đúng, người ta đến đây ăn cơm cũng là thưởng thức hoàn cảnh nơi đây mà thôi, mùi vị cũng chỉ là thứ yếu.
Liếc nhanh qua qua thực đơn, phát hiện ra giá của mỗi món ăn trong nhà hàng thật khiến con người ta phải líu lưỡi, tôi vất vả làm việc ở đây nửa ngày cũng không đủ tiền để mua một món ăn bình thường—cũng may nhân viên được ăn miễn phí.
Tôi đi gặp giám đốc, ông ấy là một người đàn ông trung niên hơi béo, dáng vẻ hiền lành dễ gần.
Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, tại tất cả những nơi có thể làm part time, thu nhập cao e rằng chỉ có làm nhân viên phục vụ ở Menlo, nếu mà may mắn còn nhận được một số tiền tips khả quan, mà thời gian sắp xếp cũng khá là hợp lí, một tuần làm việc ở đây bốn ngày, từ thứ hai đến thứ tư, còn có hai ngày cuối tuần, làm việc từ bốn giờ chiều đến mười rưỡi tối, buổi sáng hoàn toàn không phải đi làm.
Tôi vâng vâng dạ dạ nghe theo sự sắp xếp của giám đốc.
“Thời gian làm việc không có vấn đề gì chứ?” Giám đốc hỏi tôi.
“Không có ạ, không có ạ” Tôi trả lời ngay, “Như thế này là quá tốt rồi ạ, cảm ơn giám đốc.”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa vốn khép hờ vang lên ba tiếng.
Có người bước vào vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, hơi hơi cúi người với giám đốc.
“Giám đốc.”
Giọng nói dễ nghe vô cùng, ở giữa giọng đàn ông và thiếu niên, tinh khiết không hề lẫn một chút tạp chất, lòng tôi khẽ động, quay đầu nhìn xem người đến là ai, cảm thấy trước mắt sáng bừng, len lét giật mình.
Sớm đã biết nhân viên phục vụ ở nhà hàng cao cấp như Menlo này, tướng mạo đều không tồi, nhưng mà chàng trai đứng cạnh tôi đây, vượt xa cái gọi là tiêu chuẩn đẹp trai rồi.
Cậu ta rất rất trẻ, cao hơn tôi nửa cái đầu, một thân đồng phục đen trắng xen lẫn. Cậu ta rất gầy, nhưng đôi vai vẫn đủ rộng để có thể mặc kiểu sơ mi trắng quyến rũ ấy, dưới cổ đeo một cái nơ đen được thắt cẩn thận, quần dài giống như là được may sẵn cho cậu ta vậy.
Giám đốc chỉ vào tôi nói: “Cậu ta là Thẩm Khâm Ngôn. Sau này cậu ta sẽ chỉ dẫn cho cô.”
Sau khi nói chuyện, tôi và Thẩm Khâm Ngôn cũng coi như là đã quen biết nhau.
Sau khi rời khỏi phòng giám độc, cậu ta đưa tôi đi xuyên qua hành lang, đến một căn phòng có vẻ là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, tôi nói với cậu ta: “ Sau này phải làm phiền cậu rồi, tôi cái gì cũng không biết.”
Thẩm Khâm Ngôn nhìn tôi một cái, gật gật đầu, không nói nhiều chỉ xoay người lấy từ trên giá xuống một bộ đồng phục đưa cho tôi.
Rõ ràng chỉ là một cái nhìn rất bình thường, nhưng lại khiến cho tim tôi đập thình thịch. Lúc nãy không có cơ hội nhìn thẳng cậu ta, bây giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội. Mắt cậu ta đen láy mà trong suốt, lúc nhìn người khác cực chỉ chuyên chú, sống mũi khá cao, đôi môi mỏng, so với đẹp trai càng thêm một chút vẻ đẹp êm dịu, hoàn toàn không có chút nữ tính nào, tóm lại, là kiểu khiến ai cũng cực kì yêu thích.
Tôi trước nay đều là người yêu thích cái đẹp, đới với những người đẹp trai xinh gái, mức độ khoan dung cao dị thường.
Chính vì vậy, đối với ánh mắt tỏ vẻ không nên lại gần và không chút thân thiện của cậu ta, chỉ cảm thấy chẳng hề sao hết—người đẹp trai, tự dưng sẽ có chút không tự nhiên và kiêu ngạo.
“Mặc thử đi.”
“Được.” Tôi nhận lấy, “Thẩm Khâm Ngôn, cảm ơn cậu.”
Cậu ta lắc đầu, tỏ ý không có gì.
Tôi cúi đầu nhìn đống ren trên cái váy trắng đen, có chút e ngại: bộ quần áo này có vẻ rất phức tạp nha.
Thẩm Khâm Ngôn lúc đó vốn đã định rời đi, bỗng nhưng dừng động tác lại, dừng một chút hỏi tôi: “Không biết mặc?”
“Không biết…” Tôi cường ngượng ngập, đây chính là khó khăn đầu tiên khi làm bồi bàn.
Cậu ta gật gật đầu, đi ra ngoài, đứng ở của nói: “Tôi tìm người đến dạy cô.” sau đó đóng cửa lại.
Tôi nghĩ, cái anh chàng này đúng thật là keo kiệt lời nói mà.
Lúc thay đồng phục tôi nghĩ, không gần gấp, từ từ rồi sẽ quen thôi mà.
Sau khi tiếp xúc mới biết, Thẩm Khâm Ngôn làm ở nhà hàng này cũng đã hơn một năm rồi, kinh nghiệm của anh ta so với tôi thì hoàn toàn khác biệt.
Cậu ta ngoài lúc làm việc cực kì ít nói, chỉ làm những chuyện có trong quy định: đưa tôi đi làm quen nhà hàng, đến phòng bếp, giới thiệu các loại công cụ của nhà hàng cho tôi, đưa thực đơn cho tôi học thuộc. Có lúc tôi bị đống đồ ăn phong phú kia giày vò đến nhức đầu, cậu ta cũng không thấy phiền mà lần lượt chỉ điểm cho tôi, từ đầu đến cuối đều không hề khó chịu. Bất luận câu hỏi của tôi ngốc nghếch đến đâu, cậu ta sẽ đều giải đáp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, bình thường cậu ta cũng sẽ không nói thêm bất kì câu nào, trên khuôn mặt trẻ trung cũng không có bất cứ biểu cảm nào, nhiều khi tôi bị thực đơn giày vò đến phát mệt, cố gắng kể mấy câu chuyện cười thay đổi không khí, nhưng cậu ta hoàn toàn không đáp lời, chỉ có nhìn tôi.
Ngay tức khắc, không khí lập tức tụt xuống không độ, lạnh lẽo như thường. anh ta như vậy cũng không tồi, tôi đã gặp qua không ít đàn ông ít nói, khó mà gặp được người có tính cách như cậu ta—trầm ổn mà đáng tin cậy, thừa có tài năng nhưng lại không hoàn toàn để bộc lộ ra ngoài.
Dưới sự dạy bảo của cậu ta, tôi tiến bộ rất nhanh.
Một tuần sau tôi đại khái cũng đã quen thuộc đường đi nước bước, tôi cuối cùng cũng đã ghi nhớ gần hết thực đơn, đến lúc thực tập lễ nghi rồi. Đẳng cấp nhà hàng quá cao, yêu cầu đối với nhân viên cũng rất khắt khe, tuy tôi chỉ làm bán thời gian, một tuần chỉ làm hai ngày và bốn buổi tối, nhưng vẫn phải tuân thủ không ít quy tắc.
Trong nguyên tắc không thể không tuân theo của nhân viên, nó quy định tất cả lễ tiết, bao gồm cười như thế nào với khách, lúc cúi chào thì gập người bao nhiêu độ, làm sao để đi lại không phát ra âm thanh—-ngay sau đó, tôi không thể không đứng cười đến đơ miệng suốt cả buổi chiều, đúng thật là lưng đau eo mỏi mà, tôi cứ tưởng công việc này là lao động trí óc, bây giờ làm rồi mới biết hoàn toàn là lao động chân tay.
Nghĩ đến điều này là tôi lại cảm thấy đau hết cả người, khổ chết đi được.
Trước khi bố bị bệnh, tuy cuộc sống của chúng tôi không thể gọi là giàu có gì, nhưng mà từ trước đến nay chẳng phải lo ăn lo mặc, tôi từ xưa đến nay không có khó khăn đến mức phải làm thêm để duy trì cuộc sống, sau khi bố mất, tôi nghỉ học chăm sóc bố, tuy vừa mệt vừa vất vả, nhưng mà người nằm trên giường là người người bố duy nhất của tôi, vất vả thế nào cũng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ bản thân làm không tốt mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, phải nói năng nhẹ nhàng, tươi cười vui vẻ với những người khách mà mình không hề quen biết, khoảng trống trong lòng, nhất thời khó mà thích ứng, nhưng mà trên mặt vẫn phải lộ ra nụ cười.
Hiện tại tất cả đều khiến tôi cảm nhận sâu sắc khó khăn mà những đứa bé không có bố làm chỗ dựa sẽ gặp phải, việc gì cũng phải tự đi làm, mỗi đồng tiền đều phải tự tay kiếm ra.
Không có sự che chở của bố, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ đành nhìn khuôn mặt của cậu ta để đỡ nhàm chán mà thôi. Cảm thấy rằng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, giống như nhìn thấy một cây thông thẳng tắp tràn đầy nhựa sống vậy. Lại một lần nữa bận rộn đến lúc mặt trời sắp lặn về phía tây, Thẩm Khâm Ngôn cuối cùng cũng thả cho tôi đi nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới có được vài phút nghỉ ngơi, tôi kiệt sức ngồi trong phòng nghỉ uống nước.
Thẩm quân ngôn gõ cửa tiến vào phòng, nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên hỏi: “Rất mệt?”
Anh ta khó lắm mới nói chuyện với tôi mấy câu, tâm tình tôi tốt hơn một chút, cũng phối hợp gật đầu, “Công việc này không hề dễ dàng chút nào.”
“Cô trước đây chưa từng làm bồi bàn sao?”
“Hoàn toàn không có.” Tôi thẳng thắn cười một cái. Nói thật, việc part time đầu tiên chính là làm thêm ở nhà hàng cao cấp. Bản thân tôi cũng thấy xuất phát điểm của mình quá cao rồi, cao đến nỗi tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Thế đã làm những việc gì?”
Tôi duỗi duỗi tay, thành thật nói. “Lúc mới bắt đầu tôi đã nói với cậu cái gì tôi cũng không biết, không phải là nói dối đâu, ngoại trừ học hành với làm việc giúp thầy giáo ra, tôi không có một chút kinh nghiệm nào hết, vì vậy mới bắt đầu có chút vụng về, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho cậu.”
Quen biết đã hơn mười ngày, đây cũng là lần đầu tiên hai người chúng tôi nói chuyện về tôi. Đại khái chắc là vì thái độ chân thành của tôi, khuân mặt của cậu ta ôn hòa đi rất nhiều, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên ngoài giờ làm việc, tôi nhìn thấy nụ cười của cậu ta.
Cậu ta nói: “Cũng không có, cô rất chăm chỉ.”
“Không thể không chăm chỉ nha.” Tâm tình của tôi dần dần tốt lên, tươi cười, “Thật ra, tôi cần tiền để đóng học phí mà.”
Cậu ta nhìn có vẻ ngạc nhiên, “Cô là sinh viên của đại học Tĩnh Hải?”
Lúc phỏng vấn tôi đã nộp một bản sơ yếu lí lịch, cậu ta biết trường của tôi cũng không lấy làm lạ.
“Ừ, khiến người khác chê cười rồi.” Tôi thở dài.
“Khiến người ta bội phục.” Cậu ta nói vậy.
Đại học Tĩnh Hải mà tôi học cũng được coi là một trong những trường có tiếng trong cả nước, trên bảng xếp hạng không có chuyện xếp dưới hạng ba. Đối với học sinh của trường danh tiếng, sự khoan dung hoặc là không hài lòng của mọi người cũng tương đối cao, Thẩm Khâm Ngôn chắc là thuộc những người ở vế trước, ánh mắt nhìn tôi có phần khâm phục—chắc cậu ta cho rằng tôi là người tự kiếm tiền học đại học.
Tôi cũng không làm rõ, cười hì hì hỏi cậu ta: “Cậu thì sao?”
“Tôi không học đại học.” Cậu ta quay lưng lại, có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này, đi đến trước tủ đựng đồ của mình lấy ra một quyển sổ đưa cho tôi, “Chỉ cần cô vẫn tiếp tục làm ở đây, thì về nhà xem cái này xem.”
Tôi lật quyển sổ nhỏ ra, đầu tiên ngạc nhiên bởi vì chữ viết rất đẹp, sau đó mới xem rõ ràng nội dung, ghi lại rất nhiều kinh nghiệm của bản thân—bí quyết học thuộc thực đơn, làm sao để giao tiếp với mấy bác đầu bếp, làm thế nào để đầu óc làm việc nhanh nhạy, có thể cùng lúc ghi nhớ nhiều yêu cầu của khách…. Kinh nghiệm quý báu như vậy mà cũng nói cho tôi, khiến tôi tâm tình phức tạp.
Hai tuần sau đó, tôi lấy ra tinh thần quyết tâm giống như lúc thi đại học, ban ngày ở nhà hàng học các loại kỹ năng và những quy định lễ nghi khắc nghiệt, buổi tối trong căn phòng kí túc xá vắng vẻ một mình vừa đấm chân vừa học thuộc thực đơn, từng chút từng chút trải qua khóa thời gian huấn luyện của cửa hàng, cuối cùng cũng đã được làm việc rồi.
Tiễn xong một bàn khách, thay xong khăn trải bàn mới, tôi ngay lập tức nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Khâm Ngôn gật gật đầu với tôi, nhìn có vẻ như đang khen ngợi.
Tôi quay mặt đi thở ra một hơi.
Được cậu ta khen ngợi, cảm giác thật là… kì dị.
Khách quan mà nói, dung mạo và khí chất của thẩm khâm ngôn ở Menlo cũng là coi là xuất chúng, tôi đã mất mấy ngày để làm thân với mấy nhân viên nữ trong nhà hàng, nhiều người nhiều miệng, tập hợp đống tin tức đó lại, cũng đại khái biết được tình hình của cậu ta.
Thư Băng cùng tổ với tôi cho biết Thẩm Khâm Ngôn năm nay mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn tôi một tuổi. Lúc biết được chuyện này, tôi cực kì kinh ngạc. Thư Băng lại nói, cậu ta không những không học đại học, cấp ba hình như cũng chưa học xong, một mình phiêu bạt trong thành phố này, lúc mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu tự mình kiếm sống rồi.
Lúc tôi mười sáu mười bảy tuổi, học ở trường vui vẻ biết bao, trước nay đều không biết đến ưu sầu, chỉ cảm thấy trời có sập xuống thì cũng có cái thân cao này chống đỡ, nhưng còn cậu ta, một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi làm thế nào sinh sống được trong cái xã hội tàn khốc này, tôi dứt khoát không thể tưởng tượng, cậu ta so với đứa làm bán thời gian như tôi đây không giống nhau, công việc bận rộn hơn nhiều, một tuần làm sáu ngày, chỉ có một ngày nghỉ ngơi, từ trước đến nay đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm việc của mình, lúc đối đãi với khách hàng có thể cười ấm áp như mùa xuân, nên nói năng nhỏ nhẹ thì nói năng nhỏ nhẹ, nên đón ý khách hàng thì đón ý khách hàng, nhưng chỉ cần tan làm một cái, một giây cũng không ở thêm, lập tức rời khỏi nhà hàng.
Tôi vốn thích ngắm khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của cậu ta, bây giờ thì càng thường xuyên đánh giá cậu ta—cuộc sống rõ ràng gập ghềnh như thế, nhưng mà trên khuôn mặt của cậu ta không có chút vết tích bị cuộc sống đè ép.
“Tôi làm sao à?”
Tôi công khai nhìn cậu ta như thế, cậu ra tự nhiên cũng có chút để ý, cuối cùng hỏi tôi tại sao.
Đôi mắt nâu của cậu ta cực kì trong suốt, biểu cảm và ánh mắt có chút cổ quái, tôi nghĩ cũng đại khái bị ánh mắt đầy yêu thương của tôi dọa cho sợ rồi.
Tôi là một đứa rất bình tĩnh, tỉnh bơ nhìn ra chỗ khác, cười ha ha như không có chuyện gì, “Không có gì không có gì, cậu đẹp trai thì tôi nhìn nhiều một chút chứ sao, haha.”
Cái cớ này đúng thật là chẳng có chút đẳng cấp và chừng mực gì cả, ở một số nước không khéo còn bị quy chụp tội danh quấy rối tình dục rồi ấy chứ. Suy cho cùng tôi và cậu ta còn rất xa mới đến cái mức thân thuộc, chỉ là so với ban đầu thì tốt hơn một chút mà thôi, có thể nói chuyện quan hệ thường ngày.
“Cô--”
Thẩm Khâm Ngôn không nói ra lời, nhưng cố nhẫn nhịn điều chỉnh biểu cảm, thấp giọng “khụ” một tiếng, ánh mắt lướt qua phía sau tôi, nói với tôi: “Có khách đến kìa.”
Tôi quay đầu lại, lúc nhìn thấy khách hàng từ cửa xoay bước vào, trong lòng “lạch cạch” một tiếng, hô hấp lập tức không ổn định.
Cơ thể tôi rất trung thực mà tố cáo tâm trạng sâu kín của tôi, bước đi cũng không vững nữa.
Tôi ngần ngại, Thẩm Khâm Ngôn đã dợm bước đi tới nghênh đón.
Tôi đi theo, “Tôi cũng đi, tôi quen biết bọn họ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook