Hạ Minh Hiên buông tay ra, nhìn Kiều Tử Tích, một quyền đánh vào trên tường. “Mẹ nó, hai nữ nhân nắm tay thì không sao, hai nam nhân thì lại bị nhìn như quái vật! Đây là cái thế đạo gì, thật mẹ nó không công bằng!”

Kiều Tử Tích nói. “Đi thôi, không nắm tay cũng đâu có sao”.

Rời khỏi khách sạn, Hạ Minh Hiên chạy tới KFC mua hai phần bữa sáng, còn thuận tiện tới hiệu thuốc mua ít thuốc mỡ.

Kiều Tử Tích đứng chờ ở bến xe buýt, Hạ Minh Hiên đến nơi, xe buýt đã gần đi, Kiều Tử Tích kéo tay Hạ Minh Hiên qua. “Nhanh lên, xe sắp chạy rồi”.

Lên xe, Kiều Tử Tích buông tay Hạ Minh Hiên ra, tìm chỗ trống ở sau xe ngồi xuống. Hạ Minh Hiên đem bữa sáng vừa mua lấy ra, hương vị ngào ngạt tràn ngập cả khoang xe.

Kiều Tử Tích nói không ăn.

Hạ Minh Hiên đem một miếng gà rán đến bên miệng Kiều Tử Tích. “Cậu ăn chút đi, hôm qua cơm tối còn chưa ăn mà”.

Đúng vậy, chạng vạng ngày hôm qua Kiều Tử Tích đã bị Hạ Minh Hiên nắm tay kéo đi, sau đó, vẫn chưa ăn gì.

Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên lập tức lấy từ trong túi ra rất nhiều đồ ăn khác, hamberger, cánh gà, gà viên, khoai tây chiên, cuối cùng còn lấy ra một cái bánh đậu đỏ, đưa đến trước mặt Kiều Tử Tích. “Cậu ăn cái này đi”.

Kiều Tử Tích nhận lấy, Hạ Minh Hiên lại đưa tiếp một ly sữa đậu nành đến.

Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học.

Trở lại trường, Hạ Minh Hiên trước tiên đưa Kiều Tử Tích về ký túc xá, mở cửa, Hứa Kiếm Sở vẫn còn đang ngủ.

Kiều Tử Tích ra hiệu cho Hạ Minh Hiên không được lên tiếng, cước bộ Hạ Minh Hiên cũng nhẹ đi vài phần.

Hứa Kiếm Sở chui trong ổ chăn truyền ra một câu. “Tôi dậy rồi, chính là không rời giường thôi”.

Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích nhìn nhau cười.

Hứa Kiếm Sở nói. “Các cậu có thể không để ý tới tôi, tôi đã phi thường khắc sâu nhận thức, về sau ở ký túc này tôi chính là một cái bóng đèn vạn năm”.

Hạ Minh Hiên cười cười, nói. “Bóng đèn vạn năm, tôi có bữa sáng đây, cậu có ăn không?”

Hạ Minh Hiên mua nhiều lắm, Kiều Tử Tích chỉ ăn một ít, hắn cũng không ăn bao nhiêu, cho nên còn thừa lại rất nhiều.

Hứa Kiếm Sở lập tức ngồi dậy, nhìn nhìn Hạ Minh Hiên. “Bữa sáng đâu?”

Hạ Minh Hiên để một túi KFC to trên bàn của Hứa Kiếm Sở. “Để trên bàn cậu, mau dậy ăn đi”.

Sau đó, Hạ Minh Hiên đem hộp thuốc mỡ đưa cho Kiều Tử Tích. “Cái này cậu dùng, bôi nhiều chút”.

Kiều Tử Tích mặt ửng đỏ.

Hứa Kiếm Sở bắn đến một ánh mắt thập phần ai oán. “Minh Hiên, tuy rằng tôi không bài xích, nhưng cậu có thể đừng ở trước mặt tôi mà làm những chuyện không nên làm được không?”

Hạ Minh Hiên trừng mắt nhìn Hứa Kiếm Sở. “Con mắt nào của cậu thấy tôi đang làm chuyện không nên làm?”

Hứa Kiếm Sở một bên mặc quần áo một bên liếc liếc cái thứ trong tay Hạ Minh Hiên. “Đừng tưởng là tôi không biết đồ trong tay cậu dùng để làm gì”.

Kiều Tử Tích trên mặt càng đỏ, nhận lấy thuốc trong tay Hạ Minh Hiên, nhét vào ngăn kéo, nhìn Hạ Minh Hiên nói. “Vừa rồi không phải hội học sinh gọi cậu sao, cậu đi trước đi”.

“Ừ, tối nay tôi tới, chúng ta đi ăn cơm”.

“Được rồi, mau đi đi”.

Hạ Minh Hiên đi rồi, Kiều Tử Tích lục tủ quần áo tìm đồ đi thay. Trên người vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua mắc mưa đã được hong khô, quần áo Hạ Minh Hiên mua mặc tạm không mang về.

Hứa Kiếm Sở đi dép lê, lết tới trước bàn, mở túi đồ ăn sáng ra nhìn nhìn. “Nhiều như vậy, Tử Tích, sao cậu không ăn đi”.

Kiều Tử Tích cầm quần áo vào phòng tắm, thay xong đi ra, Hứa Kiếm Sở đang rửa mặt nhìn thấy Kiều Tử Tích, ánh mắt thập phần quái dị.

Kiều Tử Tích mở nắp máy giặt, đem quần áo bẩn tống vào, sau đó lại nhìn Hứa Kiếm Sở. “Gì hả?”

Hứa Kiếm Sở phụt cười, cầm khăn xoa xoa mặt mấy cái, nói. “Tử Tích, cậu vẫn chưa soi gương đúng không?”

Vừa lúc ban công có cái gương toàn thân, Kiều Tử Tích lại gần nhìn nhìn, trong lòng lộp bộp mấy cái, trên cổ có mấy dấu hôn, hồng hồng, còn rất rõ ràng. Vừa rồi mặc áo sơ mi nên không nhìn thấy, hiện tại đổi thành áo thun cho nên lộ hết ra bên ngoài.

Kiều Tử Tích xấu hổ, Hứa Kiếm Sở thấy nhưng không thể trách. “Hôm qua cậu ta kéo cậu đi, tôi chỉ biết tối qua cậu sẽ không về. Bất quá mọi chuyện đã giải quyết rồi, tôi cũng mừng thay cậu”.

Kiều Tử Tích nói. “Cảm ơn”.

Kiều Tử Tích lại tìm áo đi thay, lúc đi ra, Hứa Kiếm Sở đang lang thôn hổ yết ăn bữa sáng.

Hứa Kiếm Sở miệng phồng to, nhìn Kiều Tử Tích nói. “Cậu nói với Hạ Minh Hiên một câu, đừng có làm trò quá lớn trước mặt tôi, tim gan tôi chịu không nổi”.

Kiều Tử Tích gõ đầu Hứa Kiếm Sở một cái. “Bạn học, ăn bữa sáng của cậu đi”.

Hứa Kiếm Sở xoa xoa đầu nói. “Tử Tích, tôi nói thật đấy”.

Kiều Tử Tích lấy một quyển sách từ trên giá xuống. “Cậu ấy biết đúng mực”.

Hứa Kiếm Sở gặm một cái cánh gà, sau đó lại nói. “Tử Tích, bài luận văn tài chính mấy hôm nữa phải nộp, tôi còn chưa viết, cho tôi mượn bài cậu xem chút”.

“Trong máy tính, đợi lát nữa cậu đem USB qua đây mà cop”.

Hứa Kiếm Sở nuốt xuống một miếng thịt gà, nói. “Tử Tích, cậu tốt như vậy, khiến cho tôi rất muốn thử cùng cậu làm đồng tính luyến ái”.

Kiều Tử Tích cầm sách đập đầu cậu ta một cái. “Ăn bữa sáng của cậu đi”.

Hứa Kiếm Sở cười cười, lại tiếp tục nói giỡn. “Tử Tích, nếu tên Hạ Minh Hiên kia đối với cậu không tốt, cậu cứ tìm đến tôi. Tuy tôi không phải đồng tính luyến ái, nhưng tôi nguyện ý vì cậu mà trở thành đồng tính”.

Sau đó, cửa mở, Hạ Minh Hiên đứng đó, ánh mắt hung ác như đóng đinh ghim trên người Hứa Kiếm Sở. Hứa Kiếm Sở hoảng sợ, vội vàng lùi lại mấy bước, há miệng cười cười. “Ha ha”.

Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên. “Sao nhanh vậy?”

“Qua thảo luận chút việc thôi, không phải chuyện lớn gì”. Sau đó ánh mắt lại quét tới trên người Hứa Kiếm Sở đang vùi đầu ăn sáng.

“Tử Tích, nơi này không an toàn, tôi thấy cậu vẫn là nên xin đổi ký túc đi”.

Kiều Tử Tích nói. “Vừa rồi Kiếm Sở chỉ nói đùa thôi”.

Hứa Kiếm Sở cũng quay đầu lại nói. “Đúng đúng đúng, tôi nói giỡn thôi. Cậu cũng biết mà, tôi là thẳng nam”.

Hạ Minh Hiên không thèm để ý tới Hứa Kiếm Sở, thanh âm ôn nhu nói với Kiều Tử Tích. “Buổi sáng cậu ăn ít như vậy, đợi lát nữa chúng ta đi ăn trưa sớm một chút”.

“Ừ”.

Tháng năm hàng năm, Kiều Tử Tích vẫn nhớ rõ là sinh nhật Hạ Minh Hiên. Năm trước vì Hạ Minh Hiên mua một chiếc thắt lưng Play Boy, Hạ Minh Hiên vẫn đang dùng. Năm kia mua đồng hồ cho hắn, hắn cũng đang dùng.

Kiều Tử Tích mua mấy đồ đó cũng không phải là rẻ, nhưng lại cố tình nói trước mặt Hạ Minh Hiên rằng đó chỉ là món đồ năm sáu trăm đồng mua ngoài hàng vỉa hè. Rõ ràng thắt lưng Play Boy đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng lại biến thành tuỳ ý mà ném cho hắn.

Năm nay, Hạ Minh Hiên cũng không nhắc tới sinh nhật mình. Gần đây hội học sinh bề bộn nhiều việc, ngay cả giờ ăn cũng phải tới chạy lui làm việc.

Mùng một tháng năm được nghỉ ba ngày, có sinh viên lựa chọn về nhà, nhưng người ở lại trường thì vẫn chiếm phần lớn. Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên đều không trở về.

Hạ Minh Hiên rốt cuộc cũng xong việc với hội học sinh, ngày mùng một tháng năm, mới sáng sớm mà hắn đã chạy tới ký túc xá của Kiều Tử Tích.

“Tử Tích, hôm nay ra ngoài chơi đi”.

Kiều Tử Tích cầm hộp đàn violon đang chuẩn bị ra ngoài. “Hôm nay nhiều việc, để lúc khác đi”.

Ý cười trên mặt Hạ Minh Hiên biến mất, nhìn hộp đàn trên tay Kiều Tử Tích. “Cậu lại đi dạy à?”

“Ừ”.

Hạ Minh Hiên đứng ở cửa, không biết phải làm gì. Hôm nay là sinh nhật hắn, vốn dĩ định cùng Kiều Tử Tích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó tìm một nhà hàng lãng mạn ăn cơm, ăn cơm xong thì đi xem phim, xem xong phim thì đến bờ sông đi dạo ngắm cảnh đêm. Tối qua hắn đã lên hết kế hoạch, càng nghĩ càng phấn khích, còn mất ngủ luôn. Đến hôm nay thì, thất vọng rồi.

“Tử Tích, vậy buổi tối thì sao, tối chúng ta ra ngoài ăn cơm”. Hạ Minh Hiên nói.

Kiều Tử Tích nói, sắp tới có tiệc tối cho ngày thanh niên, đoàn nghệ thuật đều bề bộn nhiều việc, đặc biệt là đoàn violon phải lên biểu diễn, cho nên hôm nay y có rất nhiều việc, không có thời gian ra ngoài.

Mấy hôm trước Hạ Minh Hiên bận bịu cũng là vì chuẩn bị cho các hoạt động của ngày thanh niên, cho nên hắn có thể hiểu vì sao Kiều Tử Tích bận rộn như vậy.

Hạ Minh Hiên miễn cưỡng cười cười. “Vậy, quên đi, cậu bận thì mau đi đi”.

Kiều Tử Tích mang theo đàn violon đến phòng nghệ thuật.

Hạ Minh Hiên trở về ký túc, mở máy tính, chuẩn bị đón sinh nhật với < Thế giới ma thú >.

Duẫn Đông nói. “Minh Hiên, sáng sớm cậu đã ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, tôi còn tưởng cậu có hẹn với người đẹp nào, sao đã về rồi?”

“Tôi ăn mặc chỉnh tề ra ngoài ăn sáng không được hả?”

“Được được được, có gì mà không được”.

Hạ Minh Hiên nhìn máy tính, nhất thời cảm thấy mất mát, trò chơi này từ bao giờ đã mất đi lực hấp dẫn rồi.

Vẫn là Kiều Tử Tích có lực hấp dẫn lớn hơn.

Hạ Minh Hiên ôm máy tính, uể oải đánh mấy con tiểu quái thú. Ký túc xá đã có hai người về nhà, một người có hẹn ra ngoài, chỉ còn Duẫn Đông với hắn ở lại. Duẫn Đông cũng ôm máy tính, bất quá là đang nói chuyện phiếm, hiện tại nói chuyện trên QQ đã không còn quá phổ biến, thế mà không biết cậu ta đang cùng nữ sinh nào tán gẫu thực sự hăng say.

Duẫn Đông nói qua. “Tôi xem ảnh rồi, rất được, da trắng như trứng gà bóc, mắt to”.

Hạ Minh Hiên trêu chọc nói. “Đông Đông, đừng để bị lừa, hiện tại kỹ thuật photoshop cũng có thể biến Phượng Tỷ thành Lâm Thanh Hà đấy”.

Duẫn Đông không thèm nghe. “Có sao đâu, dù gì cũng là tán gẫu trên mạng, giải sầu tịch mịch, chẳng tổn thất gì”.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

* Phượng Tỷ:

* Lâm Thanh Hà:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương