Môn thi đầu tiên là ngữ văn, đề văn năm nay không khó, đã từng thi một lần trước đây, chính là không ai ngờ tới.

Xã hội hiện giờ cạnh tranh quá lớn, mỗi người đều muốn lên cao, có lẽ, có một ngày rồi sẽ trở về vạch xuất phát. Sau này nhìn lại con đường của mình mới phát giác, những gì mình có trước mặt không phải là những thứ mà mình muốn.

Thi ngữ văn xong, chủ nhiệm lớp dặn dò không được đi so đáp án, cũng không cần nhắc tới buổi sáng thi như thế nào, vì như vậy có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm lý thi những môn khác.

Buổi chiều thi toán, thí sinh phải nói là sứt đầu mẻ trán, cắn đến nát đầu bút vẫn không thể giải ra được một bài. Toán học khó hơn bình thường rất nhiều, học sinh giỏi toán nhất lớp cũng phải khóc đến kêu cha gọi mẹ, đối với đề toán năm nay phỉ nhổ trăm ngàn lần.

Ai mà chấp nhận được tân tân khổ khổ suốt ba năm, kết quả đề toán lại khó như vậy, rất nhiều người cả một phần ba đề vẫn còn chưa làm tới. Đọc đề còn chẳng hiểu nổi, cuối cùng không làm được, trong lòng hậm hực, nhịn đến lúc hết giờ thi mới được xả hết nỗi khổ.

Ngày hôm sau, đề thi tổng hợp khoa học tự nhiên cũng khó hơn bình thường, lại khiến cho trường thi một mảnh kêu rên. Chủ nhiệm lớp trấn an nói, không làm được cũng không sao, bởi vì các em không làm được mấy đứa khác cũng không làm không xong, cho nên không cần lo lắng.

Tổng kết mà nói, lần thi đại học này đúng là đủ loại cẩu huyết.

Hai ngày thi nói nhanh thì không nhanh, mà chậm thì cũng không chậm. Đợi đến lúc thi xong tiếng anh thì mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt….

Kết thúc buổi thi tiếng anh, bước chân ra cổng trường.

Nơi nơi đều nghe được tiếng kêu như cuồng loạn, rốt cuộc cũng kết thúc rồi! tự do rồi! Sau đó, từ toà nhà thí nghiệm đủ loại sách vở được ném xuống, phủ kín cả mảnh đất trống trước toà nhà.

Nhân viên vệ sinh cầm chổi quét, vừa quét vừa oán giận, sau đó, quét mãi quét mãi mà vẫn không xong. Về sau, dứt khoát chờ cho đám học sinh vứt hết rồi quét tiếp.

Lúc Hạ Minh Hiên trở về phòng thí nghiệm, Kiều Tử Tích đã ôm sách vở đi rồi. Ngô Văn Cường chỉ vào mấy quyển sách trên bàn Hạ Minh Hiên, nói. “Huynh đệ, sách vở của tôi ném hết rồi, chỗ của cậu cho tôi ném nốt đi. Hiện tại tôi mới biết, ném sách vở hoá ra lại đã nghiền như vậy!”

Hạ Minh Hiên cầm lấy một tập đề thi, nhét vào tay Ngô Văn Cường. “Cầm”.

Sau đó, cái gì cũng không thèm lấy lại, hai tay trống trơn cứ như vậy bước ra ngoài.

Cổng trường, ba của Hạ Minh Hiên lái một chiếc Audi tới đón hắn. Hạ Minh Hiên vừa lên xe, ba hắn đã hỏi thi như thế nào, một đường về tới nhà, Hạ mụ mụ lại hỏi tiếp. Hạ Minh Hiên không nói nhiều, chỉ bảo thi cũng được.

Còn được đến mức độ nào, vợ chồng Hạ gia cũng không hỏi lại, để cho hắn đi tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ một giấc.

Hạ Minh Hiên ăn cơm tắm rửa xong liền nằm bất động trên giường, nhìn di động ngẩn người. trên màn hình là dãy số của Kiều Tử Tích, rốt cuộc là gọi hay không đây….

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của một tuần trước, khi đó, gương mặt Kiều Tử Tích ở ngay trước mắt, chóp mũi còn đụng tới nhau. Hạ Minh Hiên không khống chế được mới lại gần một chút, vừa lúc chạm đến môi y, theo bản năng mà hôn xuống cánh môi ấy. Kiều Tử Tích cũng chủ động hôn hắn, chỉ là một chút thôi.

Hạ Minh Hiên cắn môi, cảm giác ấy bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

Màn hình di động vẫn sáng, dãy số của Kiều Tử Tích còn ở đó, Hạ Minh Hiên thở hắt ra một hơi, ổn định cảm xúc rồi ấn nút gọi đi. Màn hình hiển thị đang kết nối….

Hạ Minh Hiên tim đập thình thịch, tay không thể khống chế mà run rẩy, cuối cùng tới thời điểm mấu chốt lại cúp máy, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không dám gọi, không biết phải nói gì, sợ hãi mình sẽ rối loạn, ở trước mặt người kia chẳng thể nói ra điều gì.

Hạ đại thiếu gia phong lưu thành thói, trước mặt nữ sinh thì thao thao bất tuyệt đến chết đi sống lại, nhận thư tình nghe người ta thổ lộ thường xuyên như cơm bữa, không nghĩ tới cũng có ngày như hôm nay….

Ngày hôm sau, lớp 12 – 18 tổ chức một buổi tụ hội, nói là lần tụ hội đầu tiên sau kỳ thi.

Trước tiên là đi ăn cơm, sau đó đến KTV thác loạn. Kiều Tử Tích không xuất hiện, cả lớp chỉ có hai người không tới. Một nữ sinh nói là vì cha mẹ quản nghiêm, không cho ra ngoài chơi nên không đi được. Còn Kiều Tử Tích không đến, là vì không liên lạc được.

Lúc ăn cơm, Tô Hàm ngồi xuống sau, hỏi Hạ Minh Hiên. “Sao hôm nay Tử Tích không tới?”

Hạ Minh Hiên cầm lon bia trên bàn uống một ngụm. “Tôi cũng không biết”.

“Bình thường không phải cậu với cậu ta rất thân sao, ngay cả cậu mà cũng không biết hả?”

Hạ Minh Hiên trầm mặc. Ba năm, hắn và Kiều Tử Tích ở bên nhau ba năm, là bạn học, là bạn bè, là huynh đệ, là……

Cả lớp hơn bốn mươi người tụ tập trong một phòng hát siêu lớn, nhóm này chơi đánh bài, nhóm kia chơi đổ xúc xắc, còn mấy nữ sinh thì im lặng ngồi nói chuyện với nhau.

Tiểu Cường bị ép lên hát một bài, ngũ âm không trọn vẹn, giai điệu lạc tới tận cao nguyên tây tạng, mọi người không ai dám khen tặng. Hát xong một bài < Đài hoa cúc > của Châu Kiệt Luân, Tiểu Cường đỏ mặt nói. “Đã bảo là tôi không hát được rồi”.

Mấy nam sinh ngồi bên dưới nói. “Hát hay như vậy sao lại không đi làm ca sĩ, đáng tiếc nha, lần sau nhớ nắm lấy cơ hội, đừng có lãng phí tài năng”.

Trong phòng cười vang.

Có một nam sinh sau khi uống say liền hướng một nữ sinh thổ lộ, đại khái là thích người ta hai năm rồi nhưng vẫn không dám nói ra. Nữ sinh che miệng, không dám tin đỏ mặt cúi đầu, không biết phải nói gì. Lời khi say đều là thật lòng, ai cũng bảo vậy, nữ sinh được thổ lộ cảm động chết mất, cái gì cũng quên sạch. Mọi người trong phòng ồ lên, lớp trưởng nói để hai người tìm một nơi khác yên lặng nói chuyện, thế là hai người như đôi vợ chồng mới cưới được cả lớp tiễn ra ngoài.

Trương Vĩ Đạt cùng mấy nam sinh khác đẩy Hạ Minh Hiên vẫn không nói chuyện cả buổi hôm nay lên trên sàn, miệng hô. “Hát đi! Hát đi!”

Hạ Minh Hiên hát < Nếu như >.

“Anh không dám đi chứng thực hai chữ yêu em

Không phải vì anh gượng ép bản thân, cũng không phải anh coi nó như trò đùa

Mọi người đều nói anh chính là đồ ngốc

Thứ tình cảm này cũng bị cho là bừa bãi

Anh không muốn thừa nhận, rằng mình vẫn còn nghĩ đến chuyện kia

Nếu như mỗi ngày em không thể ngăn mình mà đều nhớ tới anh

Nếu như em có thể vì anh mà thành thực

Nếu như em xem bộ phim mà anh thích, nghe CD mà anh thường nghe

Nếu như em có thể cùng đưa anh đi trên chuyến lữ hành

Nếu như em quyết định đi theo cảm giác, vì tình yêu mà dũng cảm một lần

Nếu như em nói chúng ta sẽ ở bên nhau

Nếu như em bắt đầu tin tưởng vào tình yêu này….”

Buổi tụ hội này đến mười một giờ tối mới kết thúc. Hạ Minh Hiên uống rất nhiều, sau khi tạm biệt những người khác, nhìn dãy số quen thuộc trên điện thoại, mượn tác dụng của cồn mà ấn gọi đi.

Tâm như nổi trống, trong lòng một mực nhắc nhở chính mình, nhất định phải nói chuyện rõ ràng, cho nên không được cúp máy.

Từ điện thoại truyền đến một giọng nữ dễ nghe. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”

Hạ Minh Hiên nhìn điện thoại, trong đầu một trận mờ mịt…. Gọi lại lần nữa, vẫn là giọng nữ kia. Sau đó, không có lần thứ ba, Hạ Minh Hiên nhét điện thoại vào túi quần, bắt một chiếc taxi, rời đi.

Hắn không trực tiếp về nhà, mà dừng lại ở gần nhà Kiều Tử Tích.

Trong nhà Kiều Tử Tích tối om, Hạ Minh Hiên lấy điện thoại ra xem, đã gần mười một rưỡi, hẳn là đi ngủ rồi. Ánh sáng di động chiếu tới ổ khoá của cánh cổng sắt, lúc này mới phát hiện cửa được khoá từ bên ngoài, nếu như có người trong nhà thì không có khả năng cửa lại khoá như vậy.

Bình thường, trước cửa nhà Kiều Tử Tích đều có một chiếc đèn bật sáng cả đêm, hôm nay lại không sáng. Nói cách khác, bọn họ không có ở nhà.

Đột nhiên cảm giác đầu rất nặng, Hạ Minh Hiên tựa vào cánh cổng sắt ngồi xuống, cầm di động mở lại những tin nhắn trước kia nhắn cùng Kiều Tử Tích, đều là những cuộc đối thoại bình thường. Người nào đó ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại, ngây ngô cười.

Hạ Minh Hiên nhắn: Ngày mai tôi tới nhà cậu học.

Kiều Tử Tích trả lời: Nga.

Hạ Minh Hiên nhắn: Tôi không có bút. Tử Tích, lần sau cậu mua thì mua luôn cho tôi đi.

Kiều Tử Tích trả lời: Tự đi mà mua.

Hạ Minh Hiên nhắn: Bà nội bị cảm đã khoẻ chưa?

Kiều Tử Tích trả lời: Tốt hơn nhiều rồi.

Hạ Minh Hiên nhắn: Moá, hôm nay trời mưa, một cái xe buýt chạy qua, vừa lúc trên đường có vũng nước lớn, bắn hết lên người tôi.

Kiều Tử Tích trả lời: Do ăn ở cả thôi.

Phần lớn đều là Hạ Minh Hiên nhắn đi Kiều Tử Tích trả lời. Thỉnh thoảng Kiều Tử Tích cũng nhắn đến, Hạ Minh Hiên trả lời.

Kiều Tử Tích nhắn: Mai đừng tới đây, tôi với bà nội đến nhà họ hàng uống rượu mừng.

Hạ Minh Hiên trả lời: Rượu mừng của ai? Cho tôi đi cùng đi.

Sau đó Kiều Tử Tích không nhắn lại.

Xem đi xem lại một hồi, điện thoại đã hết pin. A, thật là….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương