Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
-
Chương 15
Diệp Tiểu Dao nhìn bóng dáng Hạ Minh Hiên ngồi phía trước, cảm thấy đặc biệt không quen, bóng dáng Kiều Tử Tích so với tên này đẹp hơn gấp trăm lần. Cũng không biết hắn nằm bò trên bàn Kiều Tử Tích làm cái gì, cầm một cái bút viết a viết, chẳng lẽ đổi tính rồi, đi học còn biết mang bút?
Buổi chiều Kiều Tử Tích mới đến, vừa lúc bắt đầu tiết đầu tiên sau giờ nghỉ trưa.
Diệp Tiểu Dao ân cần hỏi han. “Tử Tích, cậu ốm thế nào, chỗ nào không thoải mái?”
Kiều Tử Tích dùng khoé mắt liếc Hạ Minh Hiên đang ngủ say ở phía sau, đáp lại Diệp Tiểu Dao. “Không có gì, đau đầu thôi”.
“Tôi có thuốc đấy, cậu muốn dùng không?”
“Không cần, hiện tại tốt hơn rồi”.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là ngữ văn, người nghe cũng chẳng được bao nhiêu. Sắp đến kỳ thi quốc gia, lão sư nói cho mọi người xem vài clip, coi như là thả lỏng tinh thần, nhất thời học sinh trong lớp phấn chấn hẳn.
Hạ Minh Hiên không biết tỉnh lại từ bao giờ, chỉ biết lúc một tờ giấy nhỏ bay đến tay Kiều Tử Tích, quay đầu nhìn lại đã thấy bộ mặt muốn ăn đòn của tên kia.
Mở tờ giấy ra, bên trong viết nhăng cuội mấy câu, chữ viết không đẹp lắm, mặt sau còn kèm thêm cái mặt cười tràn đầy chờ mong. Kiều Tử Tích không thèm trả lời, vo tròn tờ giấy ném vào trong ngăn bàn, tiếp tục xem clip về lịch sử khảo cổ mà lão sư đang chiếu.
Hết tiết, cho dù Hạ Minh Hiên không chạy đến chỗ Kiều Tử Tích hỏi vì sao y không viết thư trả lời lại, thì Kiều Tử Tích cũng đã cầm quyển sách ngữ văn đến chỗ hắn, chỉ vào mấy bức tranh ở trong sách. “Cậu vẽ?”
Hạ Minh Hiên nhu thuận gật đầu.
“Xoá, đừng có để tôi nhìn thấy dấu vết còn sót lại”. Cái ngữ khí nói chuyện này, cái khí tràng này, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Trang sách bị vẽ là tác phẩm < Ly Tao > (1). Nếu là vẽ mấy tranh khác, Kiều Tử Tích cũng chẳng tức giận làm gì. Mấu chốt là Hạ Minh Hiên ngứa tay, vẽ gì không vẽ lại đi vẽ một màn gian tình của Khuất Nguyên và Sở Vương.
Hạ Minh Hiên nói. “Khuất Nguyên vốn chính là đoạn tụ”.
Sau đấy Diệp Tiểu Dao cũng giải thích. “Tôi xem trên weibo, nói là Khuất Nguyên với Sở Vương đúng là có gian tình không được công khai. Về sau Sở Vương lại yêu người khác, Khuất Nguyên bị kìm nén nỗi lòng cho nên mới viết ra bài thơ bi sầu như vậy”.
“Mấy thứ truyền bá trên weibo làm sao mà tin được?” Kiều Tử Tích giật giật khoé miệng.
“Đúng vậy, nhưng về sau tôi có tìm hiểu một chút, hoá ra, ban đầu nói Khuất Nguyên là đoạn tụ chính là hai người Chu Tự Thanh với Văn Nhất Đa” (2). Diệp Tiểu Dao cảm thán. “Thật sự là có gian tình a!”
Kiều Tử Tích sâu kín nói. “Cậu quá hưng phấn rồi”.
Bỏ qua đề tài này, Diệp Tiểu Dao hỏi. “Cậu sao lại xin nghỉ, lần đầu tiên thấy nha”.
Kiều Tử Tích cũng không nghĩ nhiều, trả lời lấy lệ một câu. “Nghỉ ốm là chuyện rất bình thường”.
“Cái đấy tôi biết, tôi là muốn nói, hôm qua cậu uống nhiều rượu lắm”. Ngày hôm qua cơ bản là Diệp Tiểu Dao một tấc cũng không rời Kiều Tử Tích, y uống bao nhiêu cô chính là người rõ nhất. “Không có việc gì tự dưng cậu uống lắm như vậy làm chi?”
Người ta vẫn thường nói mượn rượu giải sầu, thế nhưng Kiều Tử Tích thì có sầu gì đây?
Kiều Tử Tích không nói nữa, nhìn bức tranh trong sách ngữ văn còn chưa được xoá đi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Không phải vì tranh chưa được xoá, mà là….
Hạ Minh Hiên vẫn ngày ngày đưa Lương Mỹ Kỳ về nhà, giữa quãng đường qua lại ấy có không ít các bà các cô nói hai đứa nhỏ này có tướng vợ chồng. Một người xinh một người đẹp, sau này có con chắc chắn sẽ khiến không ít người mê mệt.
Lương Mỹ Kỳ đi ở phía sau nở nụ cười, tiến lại gần Hạ Minh Hiên. “Minh Hiên, cậu nói chúng ta yêu nhau rồi sau này có thể tiến tới kết hôn không?”
Hạ Minh Hiên nói. “Không biết, xem tình hình đi”.
“Vậy cậu có muốn không?”
Hạ Minh Hiên dừng một chút. “Ừ”.
Rồi sau đó, dưới trời chiều mùa hạ, đôi kim đồng ngọc nữ đứng đối diện nhau, bóng dáng cô gái hơi kiễng chân, hạ xuống trên mặt nam sinh một nụ hôn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Xe buýt vừa lúc đi qua, bên cửa sổ xe một thân ảnh đứng đó, vừa vặn chứng kiến một cảnh này, trong lòng bỗng nhức nhối khó tả.
Tháng 6 năm 2010, trừ bỏ kỳ thi đại học sắp đến, còn có một sự kiện lớn khác, đó là sự ra đời của Apple 4. Khi đó có lưu truyền một câu cửa miệng như thế này: Khoảng cách xa xôi nhất thế gian không phải là giữa sống và chết, mà là ta với người cùng xuất môn, người đi mua ‘quả táo 4’, ta đi mua bốn quả táo.
Hạ Minh Hiên chính là người thuộc về khoảng cách xa xôi ấy, Apple 4 trong tay hắn chơi game xem phim đều cực tốt, nam sinh chen chúc nhau đến xem. Người nào cũng muốn thử dùng ‘quả táo 4’ một lần, quả nhiên cảm giác so với ăn bốn quả táo thì thoả mãn hơn nhiều.
Nhà hàng cơm tây mà gia đình Hạ Minh Hiên mở Kiều Tử Tích có đi qua vài lần, nhưng vẫn chưa vào bao giờ. Thiết kế cũng không tệ lắm, rất có phong cách châu Âu, vừa nhìn đã biết ông chủ không phải là người thường. Nghe nói còn có một chi nhánh nữa, cách nơi này không xa lắm.
Ngày đó nhàn rỗi không có việc gì làm, Hạ Minh Hiên nói quần áo mùa hè còn chưa mua, thế là liền cưỡi xe đạp chạy tới nhà Kiều Tử Tích. Gọi điện thoại vài lần Kiều Tử Tích đều không nghe, Hạ Minh Hiên nghĩ nghĩ, Apple gì đó cũng chẳng tốt lắm.
Mãi về sau Kiều Tử Tích mới nghe máy, y nói để chế độ im lặng nên không nghe thấy. Ừ, lấy cớ rất hay, nhưng đó cũng là sự thực. Bình thường hay gọi điện cho Kiều Tử Tích chỉ có người nhà, nếu không nghe máy thì đợi gọi lại cũng được.
Nhà hàng cơm tây của gia đình Hạ Minh Hiên nằm trên một khu phố sầm uất, con phố chuyên bán quần áo cũng cách đó không xa. Mua quần áo xong, Hạ Minh Hiên nói muốn khao Kiều Tử Tích, liền mời y đến nhà hàng nhà mình ăn cơm.
Hắn nói, ăn cái gì thì cứ chọn, không cần khách khí.
Nghe ra rất giống như đang phung phí.
Nghe nói con trai dẫn bạn tốt đến, Hạ mụ mụ từ văn phòng đi ra. Nhìn cái mặt của Hạ Minh Hiên mà nói, người sinh ra hắn đương nhiên cũng phải có vài phần tư sắc.
Kiều Tử Tích khách khí với Hạ mụ mụ mấy câu, có thể nhìn ra Hạ mụ mụ là người rất nhiệt tình hiếu khách.
“Bác đã sớm nghe Minh Hiên nhắc đến cháu, hôm nay gặp rồi quả nhiên là một đứa nhỏ nhu thuận”. Hạ mụ mụ cứ nhiệt tình lên là bắt đầu thao thao bất tuyệt. “Về sau cứ đến nhà chúng ta chơi nhiều nhé, Minh Hiên thằng bé này không thích học hành, cháu dạy bảo nó một chút. Nó lớn rồi, cha mẹ nói nhiều nó cũng không thích nghe, cháu cùng tuổi với nó, có gì thì….”
Không đợi Hạ mụ mụ nói xong, Hạ Minh Hiên đã ngáp dài nói. “Mẹ, mẹ bận thì đi trước đi, con chiếu cố Tử Tích là được rồi”.
Hạ mụ mụ lườm Hạ Minh Hiên một cái. “Được rồi được rồi, mẹ đi ngay đây”. Quay đầu nói với Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cháu muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần khách khí với bác”.
Kiều Tử Tích khẽ mỉm cười gật đầu.
Đợi Hạ mụ mụ đi rồi, Hạ Minh Hiên xoay xoay cái điện thoại trong tay, nói. “Mẹ tôi chính là như vậy, cứ nói đến chuyện nhà là quên hết thời gian, lời mẹ tôi nói cậu nghe thì cứ nghe, không cần để ý”.
Kiều Tử Tích uống nước trái cây, nói. “Bác ấy là vì tốt cho cậu”.
“Đương nhiên là tôi biết”.
“Vậy sao còn không học hành cho đàng hoàng?”
Buông điện thoại xuống, Hạ Minh Hiên nói. “Cố gắng học thì có thể có tiền đồ sao? Giáo dục Trung Quốc vốn chính là áp bức người ta, mỗi ngày học đến học đi còn không phải chỉ để kiểm tra thi cử, thi xong rồi cũng để mà làm gì, qua một năm là quên sạch, còn không phải giống như tôi cái gì cũng không biết”.
“Cậu nghĩ như vậy?” Kiều Tử Tích nhướn mi nhìn hắn.
“Đó là sự thật. Người Trung Quốc ra nước ngoài đó, thi cử thì toàn điểm tối đa, nhưng đến lúc đi vào thực hành thì không biết làm gì, thật sự là cười chết người”.
“Nếu không thích thi cử lý thuyết thì ra nước ngoài nhận nền giáo dục thực tế đi, lấy điều kiện nhà cậu mà nói đi du học cũng đâu phải là vấn đề”.
Hạ Minh Hiên nhất thời nghẹn lời. “Tôi….”
Kiều Tử Tích nói tiếp. “Nếu không có biện pháp thay đổi thì phải chấp nhận thôi”.
Bữa cơm ấy, Kiều Tử Tích chỉ gọi một phần bít tết chín tám phần, ăn không nhiều lắm.
Hạ Minh Hiên chở Kiều Tử Tích về, trên đường hai người đều không nói gì.
~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ *
(1) Ly Tao là một trong những bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Đây là một tác phẩm bất hủ của ông. Tác phẩm dài 370 câu tả tâm sự của tác giả. Ly Tao được dịch ra theo nghĩa tiếng Việt là sự “oán thán” (lời than vãn), nhưng cũng được biết đến với nghĩa là “sự buồn phiền quá đỗi” hay một “tâm trạng xáo trộn”. Đặc sắc của bài trường thiên này là lời bi thảm triền miên, thường dùng lối tượng trưng, lối nhân cách hóa và dẫn rất nhiều điển cố thần thoại.
(2) Chu Tự Thanh (1898 – 1948), tên thật là Tự Tất, tự Bội Huyền, hiệu Thu Thực, người Đông Hải, Giang Tô, là nhà thơ, nhà văn truyện ngắn hiện đại của Trung Quốc.
– Văn Nhất Đa (24 tháng 11, 1899 – 15 tháng 7, 1946), tên khai sinh Văn Gia Hoa, tên tự Hữu Tam,Hữu Sơn, là một nhà thơ và học giả người Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook