Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)
-
Chương 9
Nhìn hai thân ảnh đứng ở trước cửa nhà mình, Lương Cừ hơi nhăn mày lại.
Hai người này là ai vậy? Nửa đêm không ngủ, tới cửa nhà người ta chơi sao.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên cùng một gã sai vặt có thân hình gầy gò đứng trước sau, người vừa mới hỏi chuyện chính là người đàn ông trung niên có làn da hơi trắng kia, người này mặc một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, nhìn thế nào cũng không giống bách tính bình dân.
Nhìn người đàn ông trung niên rõ ràng có chút bối cảnh, Lương Cừ nhanh chóng tìm tòi trong đầu mình.
Phía bên kia, Trịnh Hướng thấy Lương Cừ không nói gì, còn tưởng rằng đối phương vẫn còn đang băn khoăn, hắn vẫy tay, gã sai vặt đứng ở cạnh bên lập tức giơ lên một cái bao tải, mở miệng túi ra.
Trịnh Hướng xắn tay áo lên, duỗi tay thò vào bên trong, nhờ vào ánh trăng, Lương Cừ nhìn thấy người nọ vậy mà lấy ra một nắm gạo lớn trắng bóng.
Lương Cừ nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác đau đớn ở dạ dày khi vừa xuyên qua tới đây thật sự đã để lại một chút bóng ma tâm lý cho hắn.
Trịnh Hướng chậm rãi đổ gạo ở trong tay vào bên trong túi:
“Thế nào, chỉ cần ngươi nhận Triệu lão gia nhà chúng ta làm nghĩa phụ, chỗ gạo ngon này sẽ là của ngươi, hơn nữa, từ nay về sau, gạo ngươi ăn đều sẽ tốt như vậy”
Nghĩa phụ!?
Nghe thấy từ này, bên trong đại não của Lương Cừ dường như mở ra một cái công tắc nào đó, tuy nhiên không phải công tắc ‘Nếu ngươi không từ bỏ, ta nguyện ý nhận ngươi làm nghĩa phụ hiếu thuận với ngươi’, mà là tiền căn hậu quả của toàn bộ việc này.
Người đàn ông trung niên trước mặt này chính là một trong những quản gia trong phủ Triệu lão gia ở trấn sát vách, chính là cái vị có đầm nước lạnh kia – Trịnh Hướng!
Mục đích đối phương tới đây rất đơn giản, mua nô tài!
Đều đã tới tận cửa nhà rồi, nô tài bị mua là ai không cần nói cũng biết.
Còn tại sao mua nô tài lại muốn nói thành nhận nghĩa phụ, là vì Hoàng đế lập quốc của Đại Thuận đã quy định, người bình thường không được nuôi dưỡng tư nô, cho nên rất nhiều địa chủ đều lấy hình thức thu nhận con trai nuôi con gái nuôi để nuôi nô bộc, chỉ cần có người làm chứng chứng minh là được, cũng có hiệu quả chắng khác gì hậu thế.
Theo lý thuyết, nguyên thân sinh sống khốn đốn như vậy, bán mình cũng có thể xem như là một con đường sống, vừa có quản gia vừa có lương thực, thật sự là cho hắn đủ thể diện.
Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này, nhà nào thu nhận nô tài mà lại dụng tâm như vậy?
Triệu lão gia kia nghe đồn là một người thích nam sắc!
Khi vừa tới đây, Lương Cừ liền phát hiện ra thiếu niên mà mình xuyên qua này không chỉ giống tên mà đến cả diện mạo cũng tương tự, có thể nói là chính mình ở một thời không song song khác, cho dù hàng năm có theo phụ thân đi thuyền ra khơi đánh cá nên làn da có hơi đen một chút nhưng ngũ quan vẫn cực đẹp, dáng vẻ đoan chính, chỉ cần nuôi dưỡng một thời gian, tuyệt đối sẽ không tệ.
Kết hợp hai điều này lại thì cái gọi là ‘nghe đồn’ kia hơn nửa là sự thật.
Vừa nghĩ tới đó, Lương Cừ liền rùng mình một cái, cả người đều cảm thấy chán ghét.
“Suy xét thế nào rồi?”. Trịnh Hướng lại hỏi lần nữa.
Lần trước tới nhà, bị đối phương lấy lý do cần suy xét để thoái thác, nhưng hiện tại, hắn nắm chắc mười phần, đối phương nếu vẫn không tiếp nhận điều kiện của mình, chỉ sợ là vài ngày nữa sẽ phải chết đói ở trong nhà!
Trịnh Hướng thậm chí còn gọi cả người mối lái tới, cũng là để đảm bảo, miễn cho Lương Cừ bên này vừa mới đem chính mình bán đi xong, quay đầu liền hối hận đến quan phủ báo án, nói Triệu gia ép người làm nô.
Cũng không phải Triệu gia sợ kiện cáo, nhưng có ai thích chọc vào phiền toái đâu? Chùi đít còn phải phí mất mấy tờ giấy kia kìa.
Gã sai vặt ở bên cạnh cũng hùa theo:
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu lang quân, có thể vào Triệu phủ chính là phúc phận mà người thường như chúng ta có tu mấy đời cũng không có được, không cần phải dãi nắng dầm mưa như bây giờ, hằng năm cũng chẳng ăn được mấy miếng cơm”
Bà nội ngươi, phúc phận này ai thích hưởng thì hưởng đi, ngươi không sợ sau đi ị cũng không lau sạch mông nổi sao.
Lương Cừ thầm mắng một câu, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc mà uyển chuyển từ chối, Triệu gia sản nghiệp khổng lồ, hắn hiện tại thật sự không thể đắc tội nổi:
“Thật sự xin lỗi, Trịnh quản gia, tiểu nhân mệnh bạc, không hưởng nổi phúc phận ngập trời này, để ngài phải mất công đến đây một chuyến rồi, chi bằng ngài đem con cá đù vàng này về, coi như là quà tạ lỗi của ta”
Gã sai vặt nghe hắn nói mà trợn mắt há mồm.
Sắc mặt Trịnh Hướng cũng thay đổi, hắn hoàn toàn không dự đoán được Lương Cừ sẽ cự tuyệt, hắn hung hăng tiến về phía trước, khiến cho Lương Cừ phải lùi về phía sau hai bước, nhưng khoảng cách vẫn kéo gần lại không ít, chỉ trong nháy mắt hắn đã phát giác ra điểm khác thường.
Khí sắc của Lương Cừ này sao lại trở nên tốt như vậy? Không hề giống với dáng vẻ bị đói mấy ngày liền. Còn có con cá đù vàng này là ở đâu ra, hắn bắt được sao?
Tâm tư Trịnh Hướng xoay chuyển, không hiểu vì sao một thiếu niên không nơi nương tựa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà vận khí đã chuyển biến tốt.
Lương Cừ bị doạ cho nhảy dựng, đương lúc muốn nói gì đó để cứu lấy mạng nhỏ của mình thì Trịnh Hướng lại bình tĩnh lại trước:
“Không sao, vốn là mối làm ăn ngươi tình ta nguyện, không cần phải quà tạ lỗi, bắt được cá đù vàng vốn cũng chẳng dễ dàng gì, tiểu lang quân lưu lại cho mình đi, sắc trời đã tối, ta cũng không ở lại thêm nữa, cáo từ!”
Vừa nói xong, Trịnh Hướng liền mang theo gã sai vặt rời đi, chỉ để lại Lương Cừ xách theo cá đù vàng đứng ở cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook