Đại Thuận, khu vực sông Giang Hoài, thị trấn Nghĩa Hưng.

Con đường đầy gạch đá xanh bóng loáng phản chiếu dưới ánh trăng như một tấm gương sáng, lá khô rụng xuống, cũng không chồng chất thành đống mà khẽ xoay chuyển trên mặt đất.

Gió từ bên sông thổi tới, xuyên qua những chỗ trống của mái nhà, thổi vào khe hở ở trên cửa.

Cỏ dại tựa như bị gió thổi cho vặn vẹo, bên trong ngôi nhà làm bằng gạch nung , thiếu niên đã chết lại đột nhiên sống lại.

Đói!

Đói quá!

Lương Cừ mở mắt ra, trong đôi mắt không thấy tiêu cự, chỉ cảm thấy bụng đau như bị dao đâm, cuộn tròn nằm trên giường.

“Lương Cừ, hắn cũng tên là Lương Cừ sao? Mẫu thân vì khó sinh mà chết, phụ thân tháng trước mắc phong hàn mà chết, mở đầu tiêu chuẩn gì thế này? Toàn bộ tài sản chỉ có một con thuyền và một gian phòng…”

“Không, thuyền cũng đã bị người khác cướp đi rồi, Trương nấm đầu lợi dụng ta tuổi còn nhỏ… Mẹ kiếp, dáng dấp cái tên này thật buồn nôn mà, không phải là con cóc thành tinh đấy chứ?”

Sau khi cố nén lại cơn đói và tiêu hóa hết những mảnh vỡ ký ức lộn xộn trong đầu, sắc mặt Lương Cừ liền trở nên hoảng hốt.

Con sông Giang Hoài, nuôi sống ngàn vạn ngư dân, mình vậy mà lại trở thành một trong những tiểu ngư dân trong số họ.

Nước thải ố vàng, tiếng còi báo động chói tai, niêm mạc mũi trở nên nóng rát vì đau đớn, ánh sáng của đèn pin chiếu lên trên mặt nước tạo thành những điểm sáng khổng lồ.

Tất cả đều không phải là mơ.

Mình thật sự vì nhảy xuống nước cứu người mà bị chết….

Thật là, đã tăng ca suốt đêm để hoàn thành bản thảo thì làm gì còn tinh lực để mà cứu người nữa chứ, mạnh mẽ nhảy xuống nước như vậy, không xuyên qua mới là lạ.

“Đáng tiếc còn chưa có đứa con nào, không thì ít nhiều gì cũng được cộng điểm thi đại học, thắng từ vạch xuất phát”

Lương Cừ nằm vật xuống giường, hắn cảm giác được từ chỗ sâu trong đáy lòng dâng lên sự mệt mỏi, dường như hơn hai mươi năm cuộc đời trước của hắn chỉ như lá thu rơi xuống rồi biến mất không dấu vết, vốn không hề tồn tại

Không thu hoạch được gì, không có điều gì hay, cũng không có thành tựu gì.

Cuộc sống thật sự không có chút ý nghĩa nào.

Ùng ục.

Được rồi, vẫn là có chút ý nghĩa đây, thật là đói bụng quá đi.

Cái đói đã khiến cho Lương Cừ xuất hiện lòng cầu sinh, việc xuyên việt giúp hắn chữa khỏi cận thị với số độ khá cao, tựa như xóa đi một tầng hơi nước trước mắt, bốn phía trở nên hết sức rõ ràng, hắn liếc nhìn tứ phía, chỉ thấy có một chiếc giường, một cái bếp lò và một chiếc thùng rỗng.

Ký ức đã chết đi một lần nữa lại tấn công đầu óc hắn.

“Mau cút đi, đồ sao chổi, còn muốn vay mượn gạo nữa, đến sáu đứa con nhà ta đều ăn không đủ no kìa”

“Ngươi cũng biết, đợt thuế mùa thu này sắp đến rồi…”

Không được, trước tiên phải tìm chút nước mới được.

Cơn đau trong bụng không ngừng kích thích các dây thần kinh trong đại não, Lương Cừ hơi nhếch miệng, đi xuống khỏi ván giường, nỗ lực vịn vào vách tường bằng đất vàng, lung lay bước ra ngoài phòng, nhưng mới chỉ đi được mấy bước đã thở hổn hển, không thể không ngồi xuống ngưỡng cửa để nghỉ ngơi.

“Cơ thể này cũng thật quá kém đi thôi”

Lúc này, Lương Cừ đã mồ hôi lạnh đầy đầu, bàn tay cũng không còn đủ sức để mở ra nữa, hắn khó có thể tin nổi cơ thể này lại có thể suy yếu đến như vậy, chẳng lẽ hắn vừa xuyên tới lại phải chết một lần nữa sao?

Cảm giác sợ hãi giống như một bàn tay khổng lồ lạnh lẽo bóp lấy trái tim hắn.

Ai nói đã chết qua một lần rồi sẽ không sợ chết nữa chứ, toàn là giả thôi, nỗi sợ hãi với cái chết đã được khắc sâu vào trong gen của con người rồi.

Cộc Cộc Cộc.

Những chiếc bánh xe lăn trên mặt đường lát gạch đá xanh, phát ra những tiếng vang .

Có người tới.

Trái tim hắn dường như nhảy ra khỏi cổ họng.

“Đừng quản đến hắn, chúng ta đi vòng qua đi…”

“Thật xúi quẩy, đừng để bị quỷ đói quấn thân…”

Hắn không nghe rõ mấy xa phu đang nói chuyện gì với nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường.

Lời nói vừa chuẩn bị ra đến miệng đã lại bị nuốt ngược trở về, đường phố dường như trở nên tối tăm vô cùng tận, Lương Cừ chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo nơi đáy lòng, máu nóng toàn thân cũng dần dần trở nên lạnh đi.

Hắn muốn đi tìm một miệng giếng, nhưng hắn đã không còn sức để đi nổi một bước nữa.

“A Thủy, sao ngươi lại ngồi ở đây thế này?”

A Thủy, ai cơ? Là ta sao?

Hắn đưa mắt nhìn lên, một hán tử da ngăm đen đang đứng ở bên cạnh mình, Lương Cừ buột miệng thốt ra:

“Trần thúc?”

Ký ức nói cho hắn biết, nam nhân trước mặt này tên là Trần Khánh Giang, là hàng xóm của hắn.

Đúng rồi, hắn chính là A Thuỷ.

Tên họ hai đời đều giống nhau, chỉ vì trong chữ ‘Cừ’ có chữ ‘Thủy’, cho nên người trong thôn liền gọi hắn là A Thủy.

Lương Cừ thở phào nhẹ nhõm, một màn vừa nãy cũng khiến cho hắn lười phải đi cầu người khác cái gì, hắn trầm mặc nói:

“Ta đi mệt rồi, ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lúc. Trần thúc thì sao?”

“Ta mới bán cá trên trấn về”

“Trên trấn sao?”

“Đúng vậy, mấy hôm nay bắt được nhiều cá béo cho nên tất nhiên phải lên trên trấn bán rồi, nếu bán cho trại cá khẳng định sẽ lỗ to, ta lại không thuê thuyền của bọn họ, muốn bán cho ai thì bán thôi, còn ngươi, đang yên đang lành ra cửa ngồi làm gì, không sợ nhiễm phong hàn sao?”

Trần Khánh Giang hiếu kỳ xích lại gần hắn một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn liền không khỏi cả kinh.

Sao lại thế này?

Trong lòng kinh hãi, hắn chợt nhớ tới Lương Cừ đã không còn cha mẹ, trong nhà sợ là đã sớm không còn gạo nữa, hắn theo bản năng sờ trong ngực, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ do dự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương