Thanh Sơn
-
Chương 13
Từ Thanh Sơn thổ lộ rất chân thành, nhưng Tưởng Ngọc Trạch chỉ tin một nửa, anh ưu tú dịu dàng như vậy, làm sao có khả năng không ai thích được? Không chỉ có người thích, khẳng định còn có thể có rất nhiều.
Nói như vậy chẳng qua để trấn an người làm công nghèo rớt mồng tơi là hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, đầu óc Tưởng Ngọc Trạch đang chìm trong cảm xúc mãnh liệt bị đập có chút thanh tỉnh, thân phận, địa vị của hai người khác nhau một trời một vực, hắn dựa vào cái gì nói chuyện yêu đương với Từ Thanh Sơn?
Đầu lưỡi hắn liếm qua đầu v* Từ Thanh Sơn, nhẹ nhàng đảo quanh phía trên, nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Từ Thanh Sơn khi cắn môi, uyển chuyển lại yêu kiều, nhưng dù sao đi nữa, Từ Thanh Sơn hiện tại như vậy chỉ có mình hắn thấy mà thôi.
"Lên giường?" Tưởng Ngọc Trạch ôm lấy tấm lưng trần, cắn nhẹ lên rái tai của anh.
Từ Thanh Sơn do dự một chút, nắm chặt vạt áo T shirt của hắn nói: ""Đến ghế sopha đi, em ngồi để anh ngậm nó."
"Anh không cần..." Tưởng Ngọc Trạch nuốt nước miếng một cái, hắn dù sao cũng mới hai mươi mấy, lệ khí do lâu ngày bị chèn ép cũng được Từ Thanh Sơn ôn nhu hóa giải, sống lưng kiêu ngạo dường như mềm xuống, góc cạnh cả người như thu lại, lại hiện ra tính trẻ con hiếm thấy, cứng rắn mà lấy lòng, "Em cũng có thể làm cho anh, không cần...cần phải thật sự...!Xen vào, anh không cần sợ, ngược lại...!Đều không khác mấy..."
Hắn ngây ngốc an ủi anh, Từ Thanh Sơn tâm như nhũn ra, nhìn hắn không chớp mắt, nhón chân mổ nhẹ lên môi hắn, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn, anh chỉ muốn cho em thoải mái, hơn nữa anh thích ăn vật kia của em."
"..." Mặt Tưởng Ngọc Trạch nhanh chóng hồng lên, há miệng, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Từ Thanh Sơn ngửa đầu cười nhìn dáng vẻ thẹn thùng của hắn, hai tay kéo vạt áo bên hông hắn, nở nụ cười với hắn, nhìn một lúc, đem mặt vùi vào hõm vai của hắn, ngửi mùi vị nơi đó nói: " Hạng mục ở Châu Phi sắp bắt đầu, phụ trách hạng mục đều là kỹ sư cao cấp, còn thiếu trợ lý kỹ sư, em năm thứ tư đại học còn có lớp không? Có muốn đi thử hay không?" Anh nói xong liền bổ sung, "Anh lúc đó cũng sẽ đi."
Đây là Từ Thanh Sơn muốn nâng hắn.
Tưởng Ngọc Trạch mới vừa làm anh vui lòng, thì có ngon ngọt đưa tới, có lẽ không nên nghĩ xấu xa như vậy, nhưng lưng Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ thẳng lên, hắn nhớ tới mục đích lúc đầu óc nóng lên đáp ứng lời mời bao dưỡng của Từ Thanh Sơn—— làm thì mới không tiếp tục đối mặt với sự đào thải mình.
Cho tới bây giờ, mục tiêu cuộc sống này vẫn không thay đổi, nhưng đây không phải là lý do hắn giao du với Từ Thanh Sơn, loại này giống như bám váy đàn bà, dựa vào Từ Thanh Sơn để thượng vị đi đường tắt, lẽ nào về sau hắn muốn thân thiết với Từ Thanh Sơn, anh lại đưa lễ đáp lại?
"Trong trường học em vẫn còn có lớp, phỏng chừng không phân thân đi được." Hắn nhẹ nhàng niết niết vai Từ Thanh Sơn, lại hỏi, "Anh qua bên kia bao lâu? Ở lại luôn nơi ấy? Hay là qua một thời gian ngắn sẽ về?"
Từ Thanh Sơn rất giỏi nghe lời đoán ý, nhưng anh cũng chỉ dụi dụi vào hõm vai hắn, làm nũng: "Em đi cùng anh thì anh vẫn ở bên đó, nếu em không đi cùng anh thì anh sẽ đi một thời gian rồi quay lại." Anh còn nói, "Kỳ thực làm trợ lý cũng không phải khó, hạng mục này tuyển chọn rất nhiều sinh viên tốt nghiệp làm trợ lý, chỉ có điều anh cảm thấy được lần này đối với em mà nói là cơ hội hiếm có."
Tưởng Ngọc Trạch sửng sốt một chút, hắn hạ mắt nhìn Từ Thanh Sơn, đối diện với ánh mắt anh đồng thời nâng lên nhìn hắn, nghĩ thầm, đây là một người ngũ quan lung linh, anh sao có thể đoán được lòng kiêu ngạo và sự tự ti của một kẻ nghèo đê tiện như hắn, lại sao có thể lặng lẽ âm thầm săn sóc chu toàn cho hắn?
Từ Thanh Sơn cũng nhìn hắn, tiếp tục mềm mại hỏi: "Khóa học ở trường thật sự rất quan trọng? Không thể thương lượng với thầy ư?"
Tưởng Ngọc Trạch nghĩ, nếu như lúc này Từ Thanh Sơn đang đùa bỡn hắn, vậy hắn đã luân hãm vào trong lòng bàn tay của anh.
"Không thể." Tưởng Ngọc Trạch cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi của anh, nói, "Nhưng em có thể chờ anh trở lại."
Từ Thanh Sơn cả cười, cũng không cưỡng cầu nữa, kéo tay hắn chậm rãi đẩy hắn lên ghế sopha, hôn từ ngọn tóc đến xuống hạ bộ, vừa hôn liếm vừa dung ánh mắt câu dẫn nhìn hắn, nhìn khiến Tưởng Ngọc Trạch không chịu được, rốt cục không nhịn được kéo anh đè xuống ghế sopha, nửa người dưới ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng vải vóc ma sát, Tưởng Ngọc Trạch gần như là năn nỉ nói: "Anh kẹp chặt chân chút." Nói rồi muốn lột quần của anh.
Từ Thanh Sơn biểu tình có chút bối rối, nắm tay hắn, trên mặt lộ vẻ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Chỉ như vậy không được sao?"
Tưởng Ngọc Trạch sửng sốt một chút: "...!Tại sao?"
Từ Thanh Sơn không nói gì, chỉ là nắm chặt tay hắn, khóe mắt có chút đỏ.
Tưởng Ngọc Trạch chống tay trên người anh, nghiêm túc nhìn anh một chốc, cuối cùng thở dài một tiếng rất nhẹ, nói: "Anh không thích thì thôi vậy, em cũng là muốn hỏi thử."
Quần áo Từ Thanh Sơn vẫn còn nguyên vẹn trên người, thậm chí ngay cả dây lưng vẫn còn cài chắc.
Tưởng Ngọc Trạch muốn đứng lên khỏi người anh, bỗng nhiên bị nắm tay giữ lại."Em đừng giận."
"Em không giận." Tưởng Ngọc Trạch vỗ vỗ tay anh để anh buông ra, "Không sao, nếu anh không thích, về sau chúng ta sẽ không như vậy nữa."
"Anh không có không thích." Anh cắn môi, môi bị răng cắn ra máu, đỏ đến mức chói mắt.
"Thật sự không sao cả." phía dưới Tưởng Ngọc Trạch vẫn đang cương, khiến lời này thiếu mấy phần thuyết phục.
Từ Thanh Sơn như là do dự rất lâu, tự mình tháo thắt lưng, mở dây kéo, lộ ra quần lót màu trắng bên trong.
"Anh không cần miễn cưỡng." Tưởng Ngọc Trạch giữ tay anh lại.
"Anh không nghĩ tới em sẽ thích anh." Từ Thanh Sơn nói, "Anh vẫn không thể tin được sẽ có người thích anh, cũng không dám nghĩ em thật sự muốn làm tình với anh."
Tưởng Ngọc Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, sắp xếp ngôn ngữ một lúc lâu, nói ra một câu khiến mình chua răng nói: "Anh tốt như vậy, dịu dàng như thế lại tài giỏi như vậy, sao không có ai yêu anh chứ, em chỉ sợ...!có quá nhiều người thích anh."
"Có thật không?" Từ Thanh Sơn dung ánh mắt như tìm thấy hi vọng đời mình nhìn hắn.
"Thật sự."
"Kia...!Anh kẹp chặt chân một chút, nhưng không cởi quần lót, được không?"
Tưởng Ngọc Trạch không biết trả lời như thế nào, Từ Thanh Sơn mặt đầy thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai hắn để hắn đứng lên lên, lại nhỏ giọng nói: "Vào phòng ngủ đi." Liền bổ sung, "Em phải bảo đảm rằng em không cởi quần lót của anh."
Tưởng Ngọc Trạch gật gật đầu, bị anh kéo vào phòng ngủ.
Rèm cửa trong phòng rất dày, Từ Thanh Sơn khoát tay, ấn mở đèn mờ trên vách tường, bọn họ chỉ nhau qua đường viền thân thể.
dương v*t trong quần Tưởng Ngọc Trạch vẫn trong trạng thái cương, có chút lúng túng.
Từ Thanh Sơn như là quyết định một việc lớn, nhắm hai mắt cởi thắt lưng, quần xuống.
Tiếng dây lưng, quần rơi xuống nền nhà, mắt Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ nhìn về nơi đó của anh, đường viền quanh quần lót màu trắng không quá rõ ràng, đại khái là rất nhỏ, ở bên ngoài cũng không thấy...!
Sau khi Từ Thanh Sơn cởi quần lập tức ngẩng mặt nhìn hắn, nhìn chằm chằm không chớp mắt quan sát biểu tình của hắn."Cái kia của anh...!Đặc biệt nhỏ..."
Tưởng Ngọc Trạch không biết nên nói cái gì, nhưng hắn biết lúc này nên nói gì đó để trấn an tâm Từ Thanh Sơn, liền há mồm, nói một chuỗi từ ngay cả mình cũng không biết có ý gì: "Anh không muốn ch*ch em, cần lớn như vậy làm gì..." Nói xong, lập tức ý thức được mình nói sai, liền cẩn thận từng li từng tí nhìn Từ Thanh Sơn, "Em không có ý đó!"
Từ Thanh Sơn đại khái là không hề tức giận, cũng có lẽ cũng thấy buồn cười, xì một tiếng, trên mặt không còn căng thẳng, nhiễm nét cười, nhỏ giọng tự giễu: "Kia ngược lại cũng đúng..." Nói xong, dùng khóe mắt liếc người trẻ tuổi đối diện, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trên lồng ngực của hắn, đẩy lên bên giường, đẩy hắn ngồi xuống, sau đó mình cũng nhấc chân leo lên giường, ngồi trên hạ bộ của hắn, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, "Không phải muốn ch*ch anh sao? Đến đây đi."
Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nâng mông của anh lên, hôn anh, "Anh nhát gan như vậy, tại sao lại dâm như thế?"
Từ Thanh Sơn bị hắn nói tới mặt đỏ: "Anh đâu có.....!Đều là...!học từ trong phim cả."
Làn da hai người ma sát lẫn nhau, Từ Thanh Sơn như là bệnh nhân khát khao da thịt, ra sức mà để cho mình và hắn gần sát nhau hơn, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ khó kiềm chế, như là thỏa mãn, lại như vẫn còn thiếu rất nhiều, anh ngồi đưa đầu v* đút vào miệng Tưởng Ngọc Trạch, dùng hạ thể ma sát vật đang cứng rắn của đối phương, đung đưa mông, mông hoàn toàn bị hai tay Tưởng Ngọc bao lấy, còn lộ rõ vết ghìm trên da thịt.
Ánh đèn mờ nhạt hắt lên đôi tình nhân đang quấn quít lấy nhau, Tưởng Ngọc Trạch vẫn còn nhớ khu vực cấm của anh, bàn tay chỉ dám nhào nặn trên mông thịt, dục vọng lại lao ra mãnh liệt, dùng lực cắn núm vú của anh, khiến Từ Thanh Sơn nha một tiếng, luống cuống nắm chặt tóc của hắn, rên lên: "Em nhẹ một chút a..."
Tưởng Ngọc Trạch ôm anh đứng lên, quay một vòng để anh lên trên giường, mũi chân Từ Thanh Sơn cũng nhiễm màu tình dục hồng lên, không biết là sợ hay là thích, cả người khẽ run, thân thể cứ theo hắn nói: "Em mau ôm anh, anh lạnh..."
Tưởng Ngọc Trạch liền cúi người ôm lấy anh, lồng ngực dán vào lồng ngực, ngậm rái tai của anh, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên, dường như là không đủ, hai tay sờ loạn thân thể của anh, mang theo dục vọng nói: "Bây giờ em liền tin anh, làn da con người mới là bộ phận sinh dục lớn nhất..."
Từ Thanh Sơn kẹp chặt chân, cảm thụ vật kia ở giữa hai chân của mình ra vào, như là thật sự cắm vào, dịch thể dính nị đem nơi đó bôi đến lầy lội, anh cắn chặt răng khóc lên, Tưởng Ngọc Trạch một bên dùng sức, một bên hôn lên mắt anh, nỉ non gọi tên anh: "Thanh Sơn, anh thật là đẹp...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook