Qua đêm ở khách điếm, sáng sớm.

Quân Ly xoa xoa mắt, thấy một đám người bên đường la hét ầm ĩ. Hắn vô tâm xem náo nhiệt, tìm bàn trống ngồi xuống, nói với tiểu nhị: “Một lung bánh bao, ăn sáng như cũ.”

Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, đi xuống, chỉ chốc lát sau liền bưng lên. Quân Ly nhét nửa cái bánh bao vào miệng, đột nhiên cảm giác vai trầm xuống. Hắn quay đầu, chỉ thấy một đại hán râu ria xồm xoàm đứng sau hắn, đôi tay vừa to vừa đen, lúc này đang đặt trên vai mình.

Mắt Quân Ly lóe lên, không chờ hắn mở miệng, đại hán đã đưa tờ giấy tới trước mặt hắn, cao giọng hỏi: “Ngươi gặp qua người này không?”

Thanh âm gã cao vút thô ách, một khi mở miệng tựa như cãi nhau. Quân Ly đè xuống bất mãn trong lòng, nhìn kỹ giấy, suýt nữa phun nước miếng.

Chỉ thấy trên giấy vẽ mặt một người, mắt mũi đầy đủ, nhưng khuôn mặt trên đó so với la bàn, tròn đến không thể tròn hơn. Mắt tròn nhỏ, miệng cũng tròn, trên mặt còn hai lỗ mũi như hai quả cầu……

Khóe mắt Quân Ly giật giật, nén cười nói: “Chưa bao giờ thấy qua.”

Đại hán có chút lo lắng, vung giấy: “Thật không gặp qua? Ngươi nhìn cẩn thận chút.”

Quân Ly dời tầm mắt: “Không cần nhìn lại, ta thật sự chưa thấy qua.”

Đại hán thất vọng hạ tay, lúc này khách nhân xem náo nhiệt chung quanh ha ha trêu ghẹo: “Đại huynh đệ, không bằng ngươi đến nha môn hỏi thử, diện mạo người trên tranh quá hiếm có, người thường tuyệt đối không gặp.”

Đại hán ngẩn người: “Không, không thể tới nha môn…… Trại chủ, a không, đại ca sẽ không ở nha môn.”

Quân Ly nhìn bọn họ nói giỡn, lại cầm bánh bao gặm, xong xuôi, vỗ vỗ tay lên lầu.

Kẻ điên đang ngồi trên giường ôm tay nải ngẩn người. Tối hôm qua y ăn quá nhiều, đau bụng đến nửa đêm, Quân Ly tức giận phạt y không được ăn sáng, kẻ điên rất ủy khuất, rồi lại không dám trái lời. Lúc này Quân Ly thấy y ngồi bất động như tượng, thật đáng thương, tâm liền mềm nhũn. Đi lên sờ mặt y nói: “Giữa trưa mang ngươi đi ăn.”

Kẻ điên ngẩng đầu, trong mắt lóe hào quang, Quân Ly lập tức nói tiếp: “Không được ăn quá nhiều, bằng không còn phạt ngươi nhịn đói.”

Kẻ điên á một tiếng, quay đầu cọ cọ tay Quân Ly. Quân Ly nhìn y ngoan ngoãn như đại cẩu, vui vẻ cười.

“Đứng dậy, chúng ta cần phải đi.”

Theo kế hoạch của Quân Ly, hôm nay quay lại đại trạch La gia lần nữa, xem có thể tìm được đầu mối hay không. Sư phụ sống lâu trong cốc, nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, thật làm khó đồ đệ hắn.

Quân Ly mang kẻ điên ra khách điếm, mua mứt quả ven đường cho y, kẻ điên cầm ăn rất vui vẻ, Quân Ly cảm giác mình như nuôi con trai.

Hai người dọc theo đường đi, sau đó Quân Ly gặp lại đại hán lúc sáng, trong tay gã vẫn cầm bức họa hỏi thăm người bốn phía.

Quân Ly nhìn đại hán, đại hán nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy quen mắt, mục quang khẽ động, đột nhiên gã quát to một tiếng, đồng thời đánh về phía Quân Ly.

Quân Ly ngạc nhiên, vội vàng tránh đi. Nhưng mục tiêu của đại hán không phải Quân Ly, gã nhào qua bắt lấy tay kẻ điên, vẻ mặt kích động run run, giống như muốn khóc.

“Đại ca! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.” Đại hán vừa nói vừa nghẹn ngào, “Ngươi không biết các huynh đệ rất nhớ ngươi!”

Kéo kẻ điên vào ngực đập hai cái: “Ông trời có mắt a a a!”

Kẻ điên vốn dáng người cao lớn, nhưng thần trí mơ hồ, u mê bị hán vừa ôm vừa chà xát, nhìn có vẻ nhỏ bé hơn thường ngày.

Quân Ly trợn mắt há mồm nhìn, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi là thân nhân của kẻ điên?”

Đại hán quay đầu trừng hắn: “Kẻ điên gì, đại ca của ta không phải kẻ điên.”

Lúc này kẻ điên dùng sức đẩy gã, nhíu mày nhìn xuống chân. Hóa ra mứt quả của y rơi, bị đại hán dẫm bẹp, kẻ điên mất hứng, hét lớn một tiếng, dùng cả hai tay đẩy gã ra. Đại hán lảo đảo lui về phía sau hai bước, bình yên vô sự, chỉ khó hiểu nói: “Đại ca đừng nháo, mau cùng ta trở về, các huynh đệ trong trại đang chờ ngươi.”

Dứt lời giữ chặt tay kẻ điên, kéo y. Quân Ly thấy kẻ điên bị mang đi, trong lòng có chút khủng hoảng, theo phản xạ nắm lấy cánh tay kẻ điên: “Chờ một chút.”

Đại hán khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Quân Ly nói: “Ngươi bảo y là đại ca ngươi, ngươi có chứng cứ gì?”

Đại hán cười to, lấy bức họa ra, bày trước mặt kẻ điên: “Người ta muốn tìm là y, tiểu ca ngươi thật không phúc hậu, lúc trước ta hỏi ngươi còn nói chưa thấy qua, hiện tại ngươi cản ta, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?”

Quân Ly thiếu chút nữa rống giận: “Ngươi bằng lương tâm nói, người trên tranh là y sao?”

Đại hán trừng mắt: “Như thế nào không phải! Ta tìm huynh đệ vẽ giỏi nhất trại họa, ngươi dám nói không giống?”

Quân Ly hít sâu một hơi nói: “Xem ra ngươi mắt mù …… Tuy y là người điên, ta cũng không thể để người tùy tiện mang đi.”

Đại hán rống giận: “Đại ca của ta không phải kẻ điên!”

“Ngươi nói y không phải kẻ điên, vậy ngươi gọi y, y có đáp một tiếng không?”

Đại hán do dự hướng kẻ điên mở miệng: “Đại ca, ta là Quế Tam nhi a, ngươi rời đi một tháng, các huynh đệ đều rất sốt ruột, theo ta trở về đi.”

Kẻ điên liếc gã, lãnh đạm hạ mi mắt.

Lúc này Quân Ly nói: “Kẻ điên, tới.”

Kẻ điên đột nhiên ngẩng đầu, muốn chạy tới chỗ Quân Ly.

Đại hán thấy thế liền nóng nảy, nắm cổ tay kẻ điên không buông: “Đại ca, sao ngươi không biết ta? Đại ca, ngươi nhìn ta, đại ca a!”

Ba người bọn họ lôi kéo, không ít người đi đường vây xem. Trán Quân Ly đổ mồ hôi, thầm nghĩ mình hỏng đầu mới cùng đại hán lỗ mang tranh giành một kẻ điên, chuyện này rơi vào tai người ở Ngọa Long Cốc, hắn sẽ bị cười chết.

Đang lúc ba người giằng co không dứt, một thiếu niên chen vào đám người, mở to mắt nhìn, đột nhiên thiếu niên “Ôi” một tiếng, chạy đến trước mặt kẻ điên: “Đây không phải đại ca sao? Các ngươi làm gì vậy, đừng kéo y!”

Đại hán gấp tới mức đỏ bừng cả mặt, thấy thiếu niên đến liền nói: “Tiểu Hổ, ta tìm được đại ca, nhưng người nọ không cho ta dẫn y đi, ngươi mau giúp ta.”

Thiếu niên gọi Tiểu Hổ trừng mắt đánh giá Quân Ly, ôm quyền nói: “Công tử, có chuyện từ từ bàn, ban ngày ban mặt cướp người thật không tốt?”

Quân Ly cảm giác mình đã đủ dọa người, xấu hổ thêm chút nữa cũng chả sao, chỉ tay vào đại hán nói: “Là hắn đoạt trước.”

Đại hán lau mồ hôi: “Đây là đại ca của chúng ta, ta dẫn y về có gì sai? Ngươi là gì của y chứ?”

Quân Ly nghẹn lời, mình tính là gì của kẻ điên hắn còn chưa nghĩ tới, đơn thuần chỉ cảm thấy có kẻ điên theo bên cạnh cũng không tệ lắm.

“Ta đã cứu y, y lại cứu ta, chính là quan hệ này.”

Tiểu Hổ đảo mắt, gật gật đầu: “Đã vậy, ta thấy nên tìm một chỗ nói chuyện, đừng giằng co trên phố.”

Quân Ly hít sâu một hơi, sửa sang lại vạt áo nói: “Hảo.”

Bốn người tìm một tiệm trà, bao một nhã gian, nói chuyện đại khái nửa canh giờ, cuối cùng giải thích rõ mọi việc.

Hóa ra, trước kia kẻ điên là đương gia Ngưu Đầu trại, một năm trước phản đồ trong trại muốn soán vị, hạ độc mưu hại, may mắn có các huynh đệ giải cứu, nhưng độc không thể giải, càng lúc càng nặng, cả ngày thần trí không rõ. Mới đầu mọi người chỉ cho là y mê tập rõ, không ngờ sau này chẳng phân biệt được ai, đả thương huynh đệ trong trại. Các huynh đệ dẫn y xuống núi chữa bệnh, trên đường đi y lại chạy trốn. Lang thang bên ngoài gần một tháng, lúc này mới gặp Quân Ly.

Tiểu Hổ là thiếu niên cơ linh, lanh lợi hơn Quế Tam nhi rất nhiều, nói rõ mọi chuyện một lần, Quân Ly liền minh bạch.

Quế Tam nhi thấy hiểu lầm giải trừ, cũng mặt mày hớn hở: “Ngươi xem, ta không lừa ngươi a.”

Quân Ly lại khôi phục phong độ nho nhã, có vẻ thẹn thùng cười nói: “Chỉ là bức họa của ngươi không giống, ta đâu yên tâm để ngươi mang y đi.”

Tiểu Hổ ho khan một tiếng: “Đây là ta vẽ, học nghệ không tinh, khiến công tử chê cười.”

“Không sao……”

Kẻ điên luôn giữ im lặng, thấy bọn họ nói xong, kéo tay áo Quân Ly, nói ra: “Đói.”

Quân Ly khó xử nhìn Tiểu Hổ một chút, tuy bọn họ quen biết nhau, nhưng tựa hồ kẻ điên không thích bọn họ, chỉ thân cận với Quân Ly.

Tiểu Hổ thở dài, một tháng trước đại ca đã không nhận thức được ai, hôm nay cách lâu như vậy, chắc chắn bệnh tình càng thêm nghiêm trong, quả thực khiến người ta bó tay.

Quân Ly nghĩ nghĩ nói: “Tại hạ có nghiên cứu việc giải độc, những ngày này cũng thử giải, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Nếu các người biết rõ tên độc, có lẽ tại hạ tìm được biện pháp.”

Tiểu Hổ và Quế Tam nhi liếc nhau, nói: “Chúng ta cũng không biết phản đồ cho đại ca dùng độc gì, nhưng lúc ấy trại phong tỏa nghiêm mật, cho nên không thể từ bên ngoài tới.”

“Vậy các ngươi giải thế nào?”

“Cái này…… Là từ một quyển sách vô cùng cũ kỹ, phương pháp giải độc không rõ lắm.”

Quân Ly khẽ nhíu mày: “Sách của ai?”

“Của đại ca.”

“A?” Suy nghĩ lóe lên trong đầu Quân Ly, nhưng lại không có manh mối.

Lúc này kẻ điên thấy hắn nói chuyện với người khác, không thèm để ý mình, bất mãn đặt mông ngồi dưới chân hắn.

Quân Ly sững sờ, động tác này kẻ điên thường xuyên làm, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng Tiểu Hổ và Quế Tam nhi thấy vậy thì đau lòng, tiến lên kéo y: “Đại ca, sao ngươi có thể ngồi đó? Mau đứng lên.”

Kẻ điên quơ hai tay không cho bọn họ tới gần, sau đó ôm lấy chân Quân Ly, lẩm bẩm: “Đói.”

Quân Ly xấu hổ cười, nói với Tiểu Hổ: “Không bằng, chúng ta ăn cơm trước?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương