Thanh Sắc Cấm Dụ
-
Chương 2: Bỗng dưng có tứ thúc
Mười tám tuổi đối với rất nhiều người mà nói đều là một năm đặc biệt,
không chỉ có ý nghĩa đây là một năm mình chính thức trở thành người
lớn, cũng bởi vì mười tám tuổi đối với rất nhiều người mà nói là một
cột mốc, chia tay cuộc sống ngây ngô không lo không nghĩ, từ nay về
sau học cách thành thục giống như người lớn, bắt đầu quy hoạch
tương lai của mình.
Hàn Tả Tả mười tám tuổi năm ấy đã xảy ra rất nhiều việc.
Tỷ như rảo bước tiến vào đại học bắt đầu cuộc sống học tập tự do độc lập.
Người bạn tốt nhất Tang Đồng ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Mia.
Còn có, người mẹ xinh đẹp nhiều năm ở góa kia của cô rốt cục cũng gặp được mùa xuân mới của mình, gả cho Chu Minh Nghĩa......
Mười tám tuổi năm ấy, cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau tiến vào Chu gia xa lạ, bỗng chốc đối mặt với rất nhiều thân nhân ở đâu nhảy ra, Hàn Tả Tả đột nhiên có chút luống cuống chân tay.
Chu gia ở T thị được cho danh môn, lão gia tử Chu Quảng Vinh xuất thân quân nhân, là trung tướng công trạng lẫy lừng, đến nay vẫn rất có uy tín. Mặc dù thời điểm gặp mặt hai mẹ con Hàn Tả Tả ông đã tận lực thân thiết hòa ái, Hàn Tả Tả vẫn như cũ đối với ông kính sợ không thôi.
Chu Quảng Vinh có ba người con trai, người cha hiện thời của Hàn Tả Tả đứng hàng thứ hai.
Mẹ tịch mịch vất vả nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được hạnh phúc của chính mình rồi, Hàn Tả Tả cũng thực vì bà cảm thấy vui vẻ, không nghĩ tới cô hưng phấn chưa được bao lâu, liền miễn cưỡng chuyển vào Chu gia.
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên nói không nên lời, đại học năm thứ nhất vừa khai giảng, Hàn Tả Tả không để ý người Chu gia khuyên bảo, cố ý lựa chọn ở lại trường học.
Hàn Tả Tả lúc còn rất nhỏ người cha thân sinh đã qua đời.
Tiểu hài tử là ngây ngô nhất, lại bởi vì không biết có đôi khi cũng là tàn nhẫn nhất.
Hàn Tả Tả chịu đựng tất cả trào phúng và khi dễ của những đứa nhỏ khác, sớm đã trưởng thành.
Lúc những đứa trẻ khác vô ưu vô lo chơi đùa vui vẻ, cô cũng đã học xong cách phụ giúp làm việc nhà. Trong nhà không có đàn ông che chở, luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, mẹ lại quá mức yếu đuối, Hàn Tả Tả đành phải buộc chính mình trở nên mạnh mẽ.
Nhiều năm trôi qua, cứ như vậy cô đã quen với việc chuyện gì cũng tự gánh vác, mặc dù là Chu gia có lòng tốt giúp đỡ, Hàn Tả Tả cũng sẽ lễ phép cự tuyệt.
Cuộc sống đại học không ngờ tới lại thú vị như vậy.
Hàn Tả Tả rất nhanh liền đánh mất cảm giác mới mẻ, cảm thấy tẻ nhạt không thú vị.
Trước kia muốn liều mạng học tập, tính toán cuộc sống từng li từng tí, cố gắng chiếu cố người mẹ dịu dàng, tuy rằng mệt nhưng cũng rất phong phú, căn bản không có thời gian cho cô đa sầu đa cảm. Mà hiện tại, một ngày học không được mấy tiết, áo cơm không lo, người mẹ luôn khiến cô phải quan tâm lo lắng cũng được người khác tiếp nhận, Hàn Tả Tả lập tức nhiều dư ra cả đống thời gian rãnh rỗi, đột nhiên cảm thấy không có việc gì để làm.
Người bạn tốt duy nhất sau khi trở thành nghệ sĩ luôn tất bật công việc, đặc biệt Tang Đồng vừa mới xuất đạo, chưa có danh tiếng, nếu không nhận các hoạt động quảng cáo để nâng cao danh tiếng, thì phải tham gia các khóa huấn luyện, Hàn Tả Tả thường xuyên không thấy bóng dáng của cậu ấy trong một khoảng thời gian dài.
Tang Đồng mẫn cảm nhận thấy được cô đang nhàm chán, đề nghị cô gia nhập đoàn vũ đạo của mình.
Hàn Tả Tả đã học múa bụng được vài năm, múa được rất tốt, cô chỉ xem nó như một hình thức vận động cơ thể, chưa từng nghĩ tới muốn dùng nó trở thành công việc.
Hàn Tả Tả hơi không có hứng thú nên cự tuyệt.
Ở đại học có một câu lạc bộ vũ đạo, khai giảng mới bắt đầu đã quảng báo tuyển người mới, Hàn Tả Tả tò mò đã báo danh tham gia.
Lần đầu tiên tham gia hoạt động đội nhóm, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy khắp phòng đầy người đang đứng trước gương nhảy múa loạn xạ. Hàn Tả Tả đầu đầy hắc tuyến dứt khoát quay ra, quyết định không bao giờ tham gia nhóm vũ đạo nào nữa!
Một học kỳ cứ như vậy liền trôi qua hơn phân nửa.
Trước Tết Nguyên Đán, tiệc tối ăn mừng của trường học đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
Hàn Tả Tả bị lâm vào tình thế bất đắc dĩ, câu lạc bộ vũ đạo chuẩn bị một tiết mục ca vũ kịch, cơ hồ tất cả thành viên đều ra trận, cố tình vẫn thiếu một diễn viên thích hợp, liền nhớ tới Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả không chút do dự cự tuyệt, vì không để đám người kia đuổi theo bức mình các cô lên đài khiêu vũ, Hàn Tả Tả đành phải báo danh biểu diễn múa đơn, coi đây là cái cớ để cho các cô hết hy vọng.
Đại khái không có người biểu diễn tiết mục nào như vậy, Hàn Tả Tả không nghĩ tới đây là tiết mục này chỉ một lần đã được thông qua.
Trang phục phải tự chuẩn bị, trước dạ tiệc Nguyên Đán, Hàn Tả Tả cố ý quay về Chu gia, lục tung những trang phục vũ đạo mà trước kia mình thi đấu, thay xong rồi trang điểm, thời gian vẫn còn dư dả.
Hàn Tả Tả đứng trước gương to sửa sang lại cổ và trang sức bằng da trên cánh tay. Quần lụa mỏng đỏ thẫm diễm lệ, lộ ra vòng eo tinh tế trắng noãn, trang sức thuộc da càng tăng thêm cảm giác dã tính yêu mị nơi cô, nhìn qua có một loại phong tình khác lạ.
Hàn Tả Tả mười ngón tay khẽ nhếch, hai tay tạo dáng đưa lên đỉnh đầu, cặp mông vểnh lên rung lắc, động tác lưu loát sinh động, nụ cười tự tin kiêu ngạo, lại mang theo ý tứ hàm xúc khiêu khích nói không nên lời.
Cửa không hề báo trước bị đẩy ra.
Hàn Tả Tả toàn thân cứng đờ, mọi động tác dừng lại.
Cô một mình trốn ở trong phòng quần áo hở hang, trang điểm lộng lẫy, đứng trước gương õng ẹo làm dáng...... Hàn Tả Tả không khỏi sắc mặt đỏ bừng lên, nghĩ như thế nào đều cảm thấy mình đang vô cùng tự kỷ.
Hàn Tả Tả vội ho một tiếng, ép bản thân trấn định giả bộ buông tay xuống, xoay người không khỏi sửng sốt.
Đứng trước cửa là một người đàn ông thân hình cao lớn, mỗi một chiếc nút trên cái áo sơmi màu đen đều được quy củ gài vào, quần áo thẳng thớm không hề có một nếp nhăn nào, giữa sự nghiêm cẩn lại tiết lộ đây là một con người biết kiềm chế.
Hàn Tả Tả trừng mắt nhìn, nhất thời lại không nói được câu nào.
Người đàn ông xa lạ biểu tình đạm mạc nhìn cô, lông mi dày rậm mang theo vài phần sắc bén, sườn mặt nhìn nghiêng được chạm khắc lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, ánh mắt đen thẫm thâm thúy, mang theo cảm giác áp bách cùng cực, ánh mắt sắc bén giống một con chim ưng đang nhìn chằm chằm con mồi, tùy thời đều có thể bổ nhào tới cho một kích trí mạng.
Hàn Tả Tả đáy lòng chợt lạnh, cắn răng làm ra vẻ như không có việc gì, bình tĩnh mở miệng: “Vị tiên sinh này, anh muốn tìm ai?”
Đối phương không nói một lời, cú như vậy lẳng lặng nhìn mình, lại làm cho Hàn Tả Tả tim đập như trống bởi, thiếu chút nữa chịu không được áp lực mà chùn bước.
Hàn Tả Tả cả kinh cảm giác được lòng bàn tay mình đang không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn trở lại, vẻ mặt quật cường, ánh mắt ẩn ẩn mang theo khiêu khích.
”Ai nha, Tứ đệ cậu như thế nào lên lầu rồi hả?”
Cha dượng của Hàn Tả Tả - Chu Minh Nghĩa cười hớn hở nhìn thoáng qua trong phòng, giới thiệu nói: “Tứ đệ, đây chính là con gái của anh! Tả Tả, đây là tứ thúc của con...... Tả Tả ăn mặc thật xinh đẹp, con muốn đi đâu sao?”
Hàn Tả Tả bất giác thở thào nhẹ nhõm, cười nói: “Cha, trường học của chúng con tổ chức tiệc tối ăn mừng năm mới, con phải lên sân khấu biểu diễn, quay về trường học lại chuẩn bị sợ không kịp, cho nên ở nhà thay xong quần áo trước...... Đây là tứ thúc sao, con như thế nào chưa gặp qua nha, tứ thúc - xin chào!”
Chu Minh Nghĩa vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia nói: “Tứ thúc của con một thời gian trước luôn ở nước ngoài, lúc này cố ý quay về mừng năm mới đoàn viên cùng gia đình!”
Tứ thúc trầm mặc khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.
Chu Minh Nghĩa hướng Hàn Tả Tả cười cười, một bên đuổi theo một bên kêu: “Tứ đệ, đều tại anh, anh quên nói với cậu, phòng cậu ở trước kia đã cho Tả Tả, anh đã sai người dọn phòng mới cho cậu......”
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi kỳ quái, chỉ nghe nói Chu Quảng Vinh có ba người con trai, vị tứ thúc này từ đâu xuất hiện đây!
Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, nhún nhún vai thèm nghĩ nữa, ở bên ngoài khoác một chiếc áo lông thật dày, quấn khăn quàng cổ xong đi xuống lầu.
Chu Quảng Vinh đang ngồi trên sô pha, cầm chén tử sa thưởng thức trà, thấy Hàn Tả Tả cười nói: “Ngày mai nghỉ nhớ về nhà ăn tết!”
Hàn Tả Tả “Ai” một tiếng đáp ứng, đối với người trong phòng khách phất phất tay: “ông nội, cha, còn có tứ thúc, con đi trước, gặp lại!”
Hàn Tả Tả chạy ra cửa, còn mơ hồ nghe được tiếng cười vang như chuông đồng của ông cụ.
”Lang Hi a, lần này trở về hãy ở thêm vài ngày......”
Hàn Tả Tả đánh xe một đường chạy thẳng đến trung tâm hoạt động, lễ đường chật ních sinh viên, Hàn Tả Tả vừa đến hậu trường, liền trông thấy trưởng ban văn nghệ cầm tờ lịch trình tiết mục xoay quanh.
”Ôi Hàn Tả Tả, cậu cuối cùng cũng tới, tiệc tối đã mở màn rồi...... Ông trời, may mắn cậu đã hóa trang xong, bằng không thực không còn kịp rồi!”
Hàn Tả Tả không nhanh không chậm ngồi vào bên cạnh, rút tờ tiết mục xem xét: “Đến tiết mục thứ mấy rồi?”
Trưởng ban văn nghệ đẩy đẩy kính mắt bất đắc dĩ nói: “Còn hai cái sẽ đến lượt cậu, thật là...... Ai ai, quên đi, cậu chuẩn bị sẵn sàng a, tớ tới phía trước nhìn xem!”
Căn bản không có gì cần chuẩn bị, không bao lâu Hàn Tả Tả liền lên sân khấu.
Hiệu ứng sân khấu cũng không tệ lắm, so với trong tưởng tượng của Hàn Tả Tả tốt hơn rất nhiều, ánh sáng chiếu vào người, Hàn Tả Tả hít sâu một hơi làm xong động tác, khi nhịp trống vang lên, lập tức bắt đầu chuyển động.
Âm nhạc rộn ràng, bước nhảy sôi nổi, khi thì tao nhã xinh đẹp, khi thì tinh nghịch quyến rũ, khi thì kiêu căng hất mặt, làm người ta không kịp nhìn.
Làn váy đỏ tươi diễm lệ theo bước nhảy sinh động mười phần lay động dập dờn, giống một một đóa hỏa diễm đang rực cháy, bất thình lình xuất hiện mê hoặc lòng người.
Điệu nhảy của Hàn Tả Tả chấm dứt, dưới đài phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có nam sinh thậm chí còn huýt sáo, âm thanh trầm trồ khen ngợi, âm thanh ồn ào trước nay chưa từng có, trong lúc nhất thời người xem nhiệt tình tăng vọt đến bất ngờ.
Hàn Tả Tả đứng ở trên đài, đột nhiên hiểu được tại sao Tang Đồng lại cố gắng trở thành nghệ nhân vĩ đại như vậy rồi.
Cảm giác đứng ở trên đài được mọi người ủng hộ...... Thật đúng là dễ dàng làm cho người ta lâng lâng.
Hàn Tả Tả cười cười, tao nhã cúi đầu đi ra.
Giữa lễ đường đại học rộng lớn, không ai chú ý tới người đan ông mặc đồ đen đứng trong góc.
Lang Hi mặt không chút thay đổi xem xong Hàn Tả Tả biểu diễn, trong bóng đêm, cặp kia từ trước đến nay luôn đạm mạc cư nhiên lại sáng kinh người.
Tấm màn trên sân khấu che khuất bóng lưng Hàn Tả Tả, Lang Hi kéo lại áo ngoài, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Điều hòa ở lễ đường mở vừa phải, Hàn Tả Tả nhảy một điệu sinh động như vậy, tất nhiên cũng ra không ít mồ hôi.
Hậu trường không có bao nhiêu người, Hàn Tả Tả ngồi ở một bên bình ổn lại hô hấp, từ trong túi của mình lấy ra bình nước uống vài hớp.
Bên cạnh có một nam sinh đang đùa nghịch một chậu cây nhỏ, tóc rối bời, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm cây hoa trước mặt.
Hàn Tả Tả tò mò nhìn nhiều hai mắt, không khỏi ra tiếng: “Đây là Thiết tuyến liên*?”
*Thiết tuyến liên: tên khoa học là Clematis, tên tiếng Việt là hoa ông lão, cây có nhiều cành leo như cây nho.
Nam sinh kia từ từ quay lại, sắc mặt hơi chút tái nhợt càng tôn lên một đôi mắt đen tuyền.
”Cậu cũng biết?”
Hàn Tả Tả nhún vai, thuận miệng ngâm nga: “Lúc bóng tối nuốt chửng ánh sáng, mây đen cuốn đi mặt trời. Hoa hướng dương sẽ đánh mất phương hướng ư? Thiết tuyến liên với những nhánh dây leo phủ xuống dưới sẽ hướng về phía chúng ta sao......”
”Cuốn hoa rũ xuống đầu cành, sẽ bắt lấy chúng ta, cuốn lấy chúng ta sao? Dây mộc thông lãnh lẽo tím ngắt như ngón tay sẽ trườn đến trên người chúng ta sao?”
Nam sinh kia lập tức tiếp lời, Hàn Tả Tả mỉm cười, cùng hắn bắt nhịp lanh lảnh lặp lại: “Làm cánh chim bói cá, lấy ánh sáng trả lời ánh sáng, hiện tại đã lặng yên không tiếng động, ánh sáng ngưng bặt bất động, thế giới đang chuyển động không ngừng bỗng chốc dừng lại.”
Ánh mắt của nam sinh càng lúc càng sáng ngời, cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả, kích động không thôi vươn tay nói: “Tớ là Tô Tấn!”
Hàn Tả Tả nhíu mày, cũng nắm lấy: “Hàn Tả Tả!”
Hàn Tả Tả mười tám tuổi năm ấy đã xảy ra rất nhiều việc.
Tỷ như rảo bước tiến vào đại học bắt đầu cuộc sống học tập tự do độc lập.
Người bạn tốt nhất Tang Đồng ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Mia.
Còn có, người mẹ xinh đẹp nhiều năm ở góa kia của cô rốt cục cũng gặp được mùa xuân mới của mình, gả cho Chu Minh Nghĩa......
Mười tám tuổi năm ấy, cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau tiến vào Chu gia xa lạ, bỗng chốc đối mặt với rất nhiều thân nhân ở đâu nhảy ra, Hàn Tả Tả đột nhiên có chút luống cuống chân tay.
Chu gia ở T thị được cho danh môn, lão gia tử Chu Quảng Vinh xuất thân quân nhân, là trung tướng công trạng lẫy lừng, đến nay vẫn rất có uy tín. Mặc dù thời điểm gặp mặt hai mẹ con Hàn Tả Tả ông đã tận lực thân thiết hòa ái, Hàn Tả Tả vẫn như cũ đối với ông kính sợ không thôi.
Chu Quảng Vinh có ba người con trai, người cha hiện thời của Hàn Tả Tả đứng hàng thứ hai.
Mẹ tịch mịch vất vả nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được hạnh phúc của chính mình rồi, Hàn Tả Tả cũng thực vì bà cảm thấy vui vẻ, không nghĩ tới cô hưng phấn chưa được bao lâu, liền miễn cưỡng chuyển vào Chu gia.
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên nói không nên lời, đại học năm thứ nhất vừa khai giảng, Hàn Tả Tả không để ý người Chu gia khuyên bảo, cố ý lựa chọn ở lại trường học.
Hàn Tả Tả lúc còn rất nhỏ người cha thân sinh đã qua đời.
Tiểu hài tử là ngây ngô nhất, lại bởi vì không biết có đôi khi cũng là tàn nhẫn nhất.
Hàn Tả Tả chịu đựng tất cả trào phúng và khi dễ của những đứa nhỏ khác, sớm đã trưởng thành.
Lúc những đứa trẻ khác vô ưu vô lo chơi đùa vui vẻ, cô cũng đã học xong cách phụ giúp làm việc nhà. Trong nhà không có đàn ông che chở, luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, mẹ lại quá mức yếu đuối, Hàn Tả Tả đành phải buộc chính mình trở nên mạnh mẽ.
Nhiều năm trôi qua, cứ như vậy cô đã quen với việc chuyện gì cũng tự gánh vác, mặc dù là Chu gia có lòng tốt giúp đỡ, Hàn Tả Tả cũng sẽ lễ phép cự tuyệt.
Cuộc sống đại học không ngờ tới lại thú vị như vậy.
Hàn Tả Tả rất nhanh liền đánh mất cảm giác mới mẻ, cảm thấy tẻ nhạt không thú vị.
Trước kia muốn liều mạng học tập, tính toán cuộc sống từng li từng tí, cố gắng chiếu cố người mẹ dịu dàng, tuy rằng mệt nhưng cũng rất phong phú, căn bản không có thời gian cho cô đa sầu đa cảm. Mà hiện tại, một ngày học không được mấy tiết, áo cơm không lo, người mẹ luôn khiến cô phải quan tâm lo lắng cũng được người khác tiếp nhận, Hàn Tả Tả lập tức nhiều dư ra cả đống thời gian rãnh rỗi, đột nhiên cảm thấy không có việc gì để làm.
Người bạn tốt duy nhất sau khi trở thành nghệ sĩ luôn tất bật công việc, đặc biệt Tang Đồng vừa mới xuất đạo, chưa có danh tiếng, nếu không nhận các hoạt động quảng cáo để nâng cao danh tiếng, thì phải tham gia các khóa huấn luyện, Hàn Tả Tả thường xuyên không thấy bóng dáng của cậu ấy trong một khoảng thời gian dài.
Tang Đồng mẫn cảm nhận thấy được cô đang nhàm chán, đề nghị cô gia nhập đoàn vũ đạo của mình.
Hàn Tả Tả đã học múa bụng được vài năm, múa được rất tốt, cô chỉ xem nó như một hình thức vận động cơ thể, chưa từng nghĩ tới muốn dùng nó trở thành công việc.
Hàn Tả Tả hơi không có hứng thú nên cự tuyệt.
Ở đại học có một câu lạc bộ vũ đạo, khai giảng mới bắt đầu đã quảng báo tuyển người mới, Hàn Tả Tả tò mò đã báo danh tham gia.
Lần đầu tiên tham gia hoạt động đội nhóm, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy khắp phòng đầy người đang đứng trước gương nhảy múa loạn xạ. Hàn Tả Tả đầu đầy hắc tuyến dứt khoát quay ra, quyết định không bao giờ tham gia nhóm vũ đạo nào nữa!
Một học kỳ cứ như vậy liền trôi qua hơn phân nửa.
Trước Tết Nguyên Đán, tiệc tối ăn mừng của trường học đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
Hàn Tả Tả bị lâm vào tình thế bất đắc dĩ, câu lạc bộ vũ đạo chuẩn bị một tiết mục ca vũ kịch, cơ hồ tất cả thành viên đều ra trận, cố tình vẫn thiếu một diễn viên thích hợp, liền nhớ tới Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả không chút do dự cự tuyệt, vì không để đám người kia đuổi theo bức mình các cô lên đài khiêu vũ, Hàn Tả Tả đành phải báo danh biểu diễn múa đơn, coi đây là cái cớ để cho các cô hết hy vọng.
Đại khái không có người biểu diễn tiết mục nào như vậy, Hàn Tả Tả không nghĩ tới đây là tiết mục này chỉ một lần đã được thông qua.
Trang phục phải tự chuẩn bị, trước dạ tiệc Nguyên Đán, Hàn Tả Tả cố ý quay về Chu gia, lục tung những trang phục vũ đạo mà trước kia mình thi đấu, thay xong rồi trang điểm, thời gian vẫn còn dư dả.
Hàn Tả Tả đứng trước gương to sửa sang lại cổ và trang sức bằng da trên cánh tay. Quần lụa mỏng đỏ thẫm diễm lệ, lộ ra vòng eo tinh tế trắng noãn, trang sức thuộc da càng tăng thêm cảm giác dã tính yêu mị nơi cô, nhìn qua có một loại phong tình khác lạ.
Hàn Tả Tả mười ngón tay khẽ nhếch, hai tay tạo dáng đưa lên đỉnh đầu, cặp mông vểnh lên rung lắc, động tác lưu loát sinh động, nụ cười tự tin kiêu ngạo, lại mang theo ý tứ hàm xúc khiêu khích nói không nên lời.
Cửa không hề báo trước bị đẩy ra.
Hàn Tả Tả toàn thân cứng đờ, mọi động tác dừng lại.
Cô một mình trốn ở trong phòng quần áo hở hang, trang điểm lộng lẫy, đứng trước gương õng ẹo làm dáng...... Hàn Tả Tả không khỏi sắc mặt đỏ bừng lên, nghĩ như thế nào đều cảm thấy mình đang vô cùng tự kỷ.
Hàn Tả Tả vội ho một tiếng, ép bản thân trấn định giả bộ buông tay xuống, xoay người không khỏi sửng sốt.
Đứng trước cửa là một người đàn ông thân hình cao lớn, mỗi một chiếc nút trên cái áo sơmi màu đen đều được quy củ gài vào, quần áo thẳng thớm không hề có một nếp nhăn nào, giữa sự nghiêm cẩn lại tiết lộ đây là một con người biết kiềm chế.
Hàn Tả Tả trừng mắt nhìn, nhất thời lại không nói được câu nào.
Người đàn ông xa lạ biểu tình đạm mạc nhìn cô, lông mi dày rậm mang theo vài phần sắc bén, sườn mặt nhìn nghiêng được chạm khắc lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, ánh mắt đen thẫm thâm thúy, mang theo cảm giác áp bách cùng cực, ánh mắt sắc bén giống một con chim ưng đang nhìn chằm chằm con mồi, tùy thời đều có thể bổ nhào tới cho một kích trí mạng.
Hàn Tả Tả đáy lòng chợt lạnh, cắn răng làm ra vẻ như không có việc gì, bình tĩnh mở miệng: “Vị tiên sinh này, anh muốn tìm ai?”
Đối phương không nói một lời, cú như vậy lẳng lặng nhìn mình, lại làm cho Hàn Tả Tả tim đập như trống bởi, thiếu chút nữa chịu không được áp lực mà chùn bước.
Hàn Tả Tả cả kinh cảm giác được lòng bàn tay mình đang không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn trở lại, vẻ mặt quật cường, ánh mắt ẩn ẩn mang theo khiêu khích.
”Ai nha, Tứ đệ cậu như thế nào lên lầu rồi hả?”
Cha dượng của Hàn Tả Tả - Chu Minh Nghĩa cười hớn hở nhìn thoáng qua trong phòng, giới thiệu nói: “Tứ đệ, đây chính là con gái của anh! Tả Tả, đây là tứ thúc của con...... Tả Tả ăn mặc thật xinh đẹp, con muốn đi đâu sao?”
Hàn Tả Tả bất giác thở thào nhẹ nhõm, cười nói: “Cha, trường học của chúng con tổ chức tiệc tối ăn mừng năm mới, con phải lên sân khấu biểu diễn, quay về trường học lại chuẩn bị sợ không kịp, cho nên ở nhà thay xong quần áo trước...... Đây là tứ thúc sao, con như thế nào chưa gặp qua nha, tứ thúc - xin chào!”
Chu Minh Nghĩa vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia nói: “Tứ thúc của con một thời gian trước luôn ở nước ngoài, lúc này cố ý quay về mừng năm mới đoàn viên cùng gia đình!”
Tứ thúc trầm mặc khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.
Chu Minh Nghĩa hướng Hàn Tả Tả cười cười, một bên đuổi theo một bên kêu: “Tứ đệ, đều tại anh, anh quên nói với cậu, phòng cậu ở trước kia đã cho Tả Tả, anh đã sai người dọn phòng mới cho cậu......”
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi kỳ quái, chỉ nghe nói Chu Quảng Vinh có ba người con trai, vị tứ thúc này từ đâu xuất hiện đây!
Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, nhún nhún vai thèm nghĩ nữa, ở bên ngoài khoác một chiếc áo lông thật dày, quấn khăn quàng cổ xong đi xuống lầu.
Chu Quảng Vinh đang ngồi trên sô pha, cầm chén tử sa thưởng thức trà, thấy Hàn Tả Tả cười nói: “Ngày mai nghỉ nhớ về nhà ăn tết!”
Hàn Tả Tả “Ai” một tiếng đáp ứng, đối với người trong phòng khách phất phất tay: “ông nội, cha, còn có tứ thúc, con đi trước, gặp lại!”
Hàn Tả Tả chạy ra cửa, còn mơ hồ nghe được tiếng cười vang như chuông đồng của ông cụ.
”Lang Hi a, lần này trở về hãy ở thêm vài ngày......”
Hàn Tả Tả đánh xe một đường chạy thẳng đến trung tâm hoạt động, lễ đường chật ních sinh viên, Hàn Tả Tả vừa đến hậu trường, liền trông thấy trưởng ban văn nghệ cầm tờ lịch trình tiết mục xoay quanh.
”Ôi Hàn Tả Tả, cậu cuối cùng cũng tới, tiệc tối đã mở màn rồi...... Ông trời, may mắn cậu đã hóa trang xong, bằng không thực không còn kịp rồi!”
Hàn Tả Tả không nhanh không chậm ngồi vào bên cạnh, rút tờ tiết mục xem xét: “Đến tiết mục thứ mấy rồi?”
Trưởng ban văn nghệ đẩy đẩy kính mắt bất đắc dĩ nói: “Còn hai cái sẽ đến lượt cậu, thật là...... Ai ai, quên đi, cậu chuẩn bị sẵn sàng a, tớ tới phía trước nhìn xem!”
Căn bản không có gì cần chuẩn bị, không bao lâu Hàn Tả Tả liền lên sân khấu.
Hiệu ứng sân khấu cũng không tệ lắm, so với trong tưởng tượng của Hàn Tả Tả tốt hơn rất nhiều, ánh sáng chiếu vào người, Hàn Tả Tả hít sâu một hơi làm xong động tác, khi nhịp trống vang lên, lập tức bắt đầu chuyển động.
Âm nhạc rộn ràng, bước nhảy sôi nổi, khi thì tao nhã xinh đẹp, khi thì tinh nghịch quyến rũ, khi thì kiêu căng hất mặt, làm người ta không kịp nhìn.
Làn váy đỏ tươi diễm lệ theo bước nhảy sinh động mười phần lay động dập dờn, giống một một đóa hỏa diễm đang rực cháy, bất thình lình xuất hiện mê hoặc lòng người.
Điệu nhảy của Hàn Tả Tả chấm dứt, dưới đài phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có nam sinh thậm chí còn huýt sáo, âm thanh trầm trồ khen ngợi, âm thanh ồn ào trước nay chưa từng có, trong lúc nhất thời người xem nhiệt tình tăng vọt đến bất ngờ.
Hàn Tả Tả đứng ở trên đài, đột nhiên hiểu được tại sao Tang Đồng lại cố gắng trở thành nghệ nhân vĩ đại như vậy rồi.
Cảm giác đứng ở trên đài được mọi người ủng hộ...... Thật đúng là dễ dàng làm cho người ta lâng lâng.
Hàn Tả Tả cười cười, tao nhã cúi đầu đi ra.
Giữa lễ đường đại học rộng lớn, không ai chú ý tới người đan ông mặc đồ đen đứng trong góc.
Lang Hi mặt không chút thay đổi xem xong Hàn Tả Tả biểu diễn, trong bóng đêm, cặp kia từ trước đến nay luôn đạm mạc cư nhiên lại sáng kinh người.
Tấm màn trên sân khấu che khuất bóng lưng Hàn Tả Tả, Lang Hi kéo lại áo ngoài, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Điều hòa ở lễ đường mở vừa phải, Hàn Tả Tả nhảy một điệu sinh động như vậy, tất nhiên cũng ra không ít mồ hôi.
Hậu trường không có bao nhiêu người, Hàn Tả Tả ngồi ở một bên bình ổn lại hô hấp, từ trong túi của mình lấy ra bình nước uống vài hớp.
Bên cạnh có một nam sinh đang đùa nghịch một chậu cây nhỏ, tóc rối bời, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm cây hoa trước mặt.
Hàn Tả Tả tò mò nhìn nhiều hai mắt, không khỏi ra tiếng: “Đây là Thiết tuyến liên*?”
*Thiết tuyến liên: tên khoa học là Clematis, tên tiếng Việt là hoa ông lão, cây có nhiều cành leo như cây nho.
Nam sinh kia từ từ quay lại, sắc mặt hơi chút tái nhợt càng tôn lên một đôi mắt đen tuyền.
”Cậu cũng biết?”
Hàn Tả Tả nhún vai, thuận miệng ngâm nga: “Lúc bóng tối nuốt chửng ánh sáng, mây đen cuốn đi mặt trời. Hoa hướng dương sẽ đánh mất phương hướng ư? Thiết tuyến liên với những nhánh dây leo phủ xuống dưới sẽ hướng về phía chúng ta sao......”
”Cuốn hoa rũ xuống đầu cành, sẽ bắt lấy chúng ta, cuốn lấy chúng ta sao? Dây mộc thông lãnh lẽo tím ngắt như ngón tay sẽ trườn đến trên người chúng ta sao?”
Nam sinh kia lập tức tiếp lời, Hàn Tả Tả mỉm cười, cùng hắn bắt nhịp lanh lảnh lặp lại: “Làm cánh chim bói cá, lấy ánh sáng trả lời ánh sáng, hiện tại đã lặng yên không tiếng động, ánh sáng ngưng bặt bất động, thế giới đang chuyển động không ngừng bỗng chốc dừng lại.”
Ánh mắt của nam sinh càng lúc càng sáng ngời, cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả, kích động không thôi vươn tay nói: “Tớ là Tô Tấn!”
Hàn Tả Tả nhíu mày, cũng nắm lấy: “Hàn Tả Tả!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook