Thanh Quan
-
Chương 20: Nữ nhân thật đanh đá
Người phụ nữ bị giật đồ hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Tần Mục trượng nghĩa ra tay, gật đầu cảm tạ, đi tới bên người thanh niên cầm lên túi xách, vươn chân đạp vào người hắn mắng to:
- Thứ gì vậy, tuổi còn trẻ không chịu đi học cho giỏi, cho mày giật đồ, cho mày giật đồ nè!
Tần Mục cười khổ một tiếng, trong ấn tượng của hắn bình thường mọi người sau khi cầm lại được đồ vật của mình đều lựa chọn lặng yên rời đi.
Thanh niên ôm đầu vừa tránh né vừa cầu xin:
- Dì cả, đừng đá, đừng đá, sau này cháu không dám nữa.
Người phụ nữ thấy thanh niên cầu xin tha thứ, liền dừng động tác, hô:
- Mày chờ xem, tao phải cho người bắt mày!
Thanh niên vừa nghe lời này vội vàng quỳ lên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ nói:
- Dì cả, van cầu dì xin thương xót, cháu đã hai ngày chưa ăn cơm, quá đói bụng mới đi đường này…
Tần Mục nhướng mày đi tới, nhìn thanh niên kia – thần tình xanh xao, bởi vì quần áo rách nát làn da xanh mét, liền nói:
- Vị chị cả này, hình như hắn cũng vì bất đắc dĩ, giáo huấn một chút bỏ qua đi.
Một tiếng gọi “chị cả” đem người phụ nữ vui vẻ đến mặt mày hớn hở, cười híp mắt nói:
- Vẫn là cậu thanh niên này biết nói chuyện, nếu không nhờ cậu đây thay mày nói chuyện, tao nhất định cho lão Lưu nhà tao đem mày bắt tới cục công an đi!
Tần Mục liền chú ý, hỏi:
- Lão Lưu? Chồng của chị đang công tác…
Cách nói chuyện của Tần Mục rất có giọng điệu của nhân viên cơ quan, người phụ nữ cũng từng gặp nhiều mặt xã hội, thu liễm một chút, nói:
- Lão Lưu nhà tôi bây giờ là đồn trưởng đồn công an Hà Tử trấn.
Nói xong trừng mắt liếc thanh niên trên mặt đất.
Thanh niên bị nàng trừng mắt, toàn thân giống như bị bệnh sốt rét run rẩy không ngừng.
- Ai nha, nguyên lai là chị dâu ah, thật là quá đúng dịp.
Tần Mục vui vẻ nói, vươn hai tay như muốn bắt tay của người phụ nữ.
Người phụ nữ khó hiểu, nhưng nhìn thấy bộ dáng nhiệt tình của Tần Mục không giống giả vờ, cũng chậm rãi vươn tay phải.
Ngón tay Tần Mục thoáng tiếp xúc tay phải nữ nhân một chút liền thu trở về, tự giới thiệu:
- Tôi là thôn trưởng Tần Mục của Tây Sơn thôn, trước khi ăn tết từng gặp qua Lưu đồn trưởng một lần, nếu không phải thân thể có chút ngoài ý muốn đã sớm đến quấy rầy gia đình chị rồi đó.
Người phụ nữ thấy cử chỉ của Tần Mục lễ phép, hơn nữa Lưu Đại Hữu từng cảm thán nói Tần Mục từng cho Lý Đại Đồng nếm thiệt thòi, liền có ấn tượng đối với hắn, vì vậy dùng khẩu khí trách móc nói:
- Cậu là tiểu Tần đi, tôi nghe lão Lưu có nhắc qua, làm việc tại Tây Sơn thôn. Đừng làm quá vất vả, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng ah.
Tần Mục không ngừng đồng ý, chân thành mà không thô tục, làm người phụ nữ rất có hảo cảm, chỉ lên thanh niên trên mặt đất nói:
- Người là cậu bắt, cậu xem rồi làm đi. Còn nữa, tôi họ Trương, sau này gọi tôi là Trương tỷ là được rồi.
- Được rồi Trương tỷ, công tác của Lưu đồn trưởng thật vất vả, kết quả lại đem Trương tỷ ném ở nơi này, chuyện này chị phải nói hắn mới được.
Tần Mục cười nói.
Trương Thúy cười nói:
- Vợ chồng già rồi, ai lại để ý chuyện này chứ.
Tần Mục lại khách sáo vài câu, liền ngồi xổm người xuống nhìn thanh niên hỏi:
- Gọi là gì, đang ở nơi nào?
Thanh niên trầm mặc một lúc, lại phục lạy nói:
- Lãnh đạo, tôi thật sự không dám, tôi thật sự không dám nữa…
Tần Mục ho khan một tiếng, nhận chân nói:
- Đừng nói chuyện này. Còn trẻ tuổi có tay có chân, sao lại đi con đường này? Nói đi!
Hiện tại trên đường lớn đã có nhiều người vây quanh, Tần Mục liền kéo thanh niên đi tới góc đường. Trương Thúy nhàn rỗi vô sự, lại muốn nhìn xem Tần Mục làm sao xử lý chuyện như vậy nên đi theo.
Ba người chuyển qua con đường, không có người nào hiếu kỳ đi theo, Tần Mục liền dừng bước, hỏi:
- Trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu tôi hài lòng sẽ không đưa cậu đi cục công an.
Thanh niên nhìn Tần Mục, lại nhìn Trương Thúy, thấy hai người quả thật không có ý bắt hắn đến đồn công an, chảy nước mắt kể lại.
Nguyên lai thanh niên này là người của một thành phố tại Tây Bắc, gọi là Chu Ái Quân, trong nhà hành nghề điêu khắc tổ truyền. Đáng tiếc hiện tại nghề điêu khắc tiểu mỹ nghệ không có tác dụng gì, thanh niên mới nói với mẹ già trong nhà muốn đi thành phố lớn làm công. Ai ngờ trên đường hành lý cùng tiền bạc bị người đánh cắp, thanh niên không mặt mũi về nhà, trằn trọc xin ăn lay lắt qua ngày, muốn tìm một việc làm nhưng năm mới tết đến nhà nhà cùng cửa hàng đều đóng cửa, ngoài đường cũng thật vắng vẻ, kết quả vì quá đói khát nên mới nảy sinh ý nghĩ giật túi xách mà thôi.
Tần Mục nghe hắn nói xong, trong lòng vui vẻ, thật sự là đang buồn ngủ có người tặng gối đầu, xem như kế hoạch của hắn không còn bị chậm trễ ở giai đoạn gia công ban đầu, trực tiếp có thể làm tinh phẩm.
Tuy trong lòng có tính toán nhưng Tần Mục cũng không lộ vẻ mặt hưng phấn, chỉ làm vẻ trầm trọng nhìn Trương Thúy, có chút chần chờ hỏi:
- Trương tỷ, chị xem việc này…
Trương Thúy cũng là một người phụ nữ nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm mại, nghe Chu Ái Quân nói chuyện đáng thương, liền giậm chân dùng giọng điệu giáo huấn chỉ vào trán Chu Ái Quân nói:
- Cậu nhìn cậu xem, cậu nhìn cậu xem, cậu làm việc này sao không nghĩ tới mẹ già trong nhà, nếu cậu xảy ra chuyện mẹ của cậu làm sao bây giờ?
Nói xong nhìn Tần Mục gật đầu nói:
- Việc này cậu quyết định đi.
Chu Ái Quân vừa thấy người bị giật đồ không còn ý truy cứu, liền quỳ sụp trước mặt Tần Mục.
Tần Mục cau mày nói:
- Là một nam nhi, không đi đường nghiêng không sợ quỷ, quỳ cái gì?
Chu Ái Quân vội vàng đứng lên, hắn nghe ra được thanh niên còn nhỏ tuổi hơn cả mình khi nói chuyện rất có lực lượng.
- Như vậy đi, tôi cũng không truy cứu tội anh giật đồ nữa.
Tần Mục suy nghĩ một thoáng nói.
Chu Ái Quân lộ vẻ vui mừng, đang định cảm ơn, Tần Mục sờ cằm nhìn Chu Ái Quân như nhìn một pho tượng thần tài, nói:
- Nhưng cậu phải bị chút trừng phạt để nhớ kỹ!
Chu Ái Quân vội vàng gật đầu, chỉ cần không bắt hắn đến công an, trừng phạt gì đó hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận.
- Như vậy đi, cậu đi cùng tôi, đi tới Tây Sơn thôn làm lao động, nhưng cậu yên tâm, quản cơm no.
Tần Mục cười vỗ vỗ vai Chu Ái Quân.
Đúng lúc này thanh âm hùng hậu của Lưu Đại Hữu vang lên cách đó không xa:
- Ai? Lão bà, Tần thôn trưởng, hai người sao lại đụng tới cùng nhau đây?
- Lão Lưu đáng chết, hôm nay nếu không có tiểu Tần, lão bà của ông gặp xui xẻo lớn!
Trương Thúy làm ra bộ dạng oan ức, xem ra phụ nữ khi muốn làm nũng ở độ tuổi nào cũng làm được đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook