Thành Phố Của Những Thiên Thần FULL
-
Chương 17
Dịch: Mika
Hình như chị ba lại mập hơn một chút, trong đầu A Sùng nghĩ.
Ninh Vũ ngồi đối diện đang nói sắp tới cậu sẽ nhậm chức ở công ty mới.
Công ty mới cậu sắp gia nhập nằm trong top năm trăm công ty mạnh nhất thế giới, cường độ công việc rất cao, phải tăng ca thường xuyên, không biết mình có thể thích ứng được hay không.
A Sùng quăng đại một câu: “A, là công ty nào thế?” Sau khi quăng câu này ra, Ninh Vũ có thể tiếp tục nói về top 500 công ty mạnh nhất thế giới, mình lại có thể tiếp tục ngẩn người, suy nghĩ lung tung.
Lâu rồi A Sùng không tới thăm chị ba.
Có điều thật ra thì quan hệ giữa mình và chị ba rất bình thường, anh tới thăm chị ba cũng không chắc đã vui vẻ lắm, anh không tới chị ba cũng chẳng mất mác gì.
Tình cảm quan hệ giữa người và người là thứ chị ba không quan tâm nhất.
Tên Thái của chị ba là ความหมายของดอกไม้ (ý nghĩa của loài hoa), tên tiếng Trung của bà là Hoàng Anh Anh, cách gọi chị ba hình như cũng chỉ có A Sùng thường gọi.
Tại sao lại gọi là chị ba á? Bởi vì chị ba là người thứ ba trong mối tình với cha ruột của A Sùng.
Cũng không thể nói là người thứ ba… A Sùng cũng không biết chị ba là người như thế nào trong mắt cha đẻ của mình nữa.
Ninh Vũ ngồi đối diện hơi dè dặt hỏi một câu: “Mẹ… Mẹ anh không ngại anh với đàn ông…”
A Sùng lắc đầu: “Không ngại.”
Chị ba không thèm để ý đến bất kỳ ai, cũng không rảnh rỗi để ý anh thích mông đàn ông hay ngực đàn bà.
Theo lời chị ba nói, bà sinh ra trong một làng quê ở Chon Buri (1) nước Thái, bà có ba đứa em gái, ba mẹ đều không phải người tốt lành gì, lười biếng lại tham lam, còn thích nhất là đánh bạc.
Lúc chị ba mười hai tuổi đã bị bán tới một thành phố nhỏ ở biên giới Vân Nam (2), nghe nói bà được ra giá 5 vạn, sẽ bị bán cho một tên lưu manh ở nông thôn không cưới được vợ.
Chị ba liên tục chạy trốn, lại liên tục bị bắt về.
Nhưng chị ba có nghị lực chống lại, bà cố chấp ba ngày hai lần chạy trốn, sau đó kẻ bán bà cũng bất đắc dĩ, cảm thấy cô nhóc này đúng thật không phải đèn cạn dầu, trò chơi mèo vờn chuột ngày nào cũng diễn ra, bà biến thành “cái gai” khó xử lý nhất trong nhóm hàng kia.
Vốn cho rằng không bán ra được, kết quả chị ba lại được một ông chủ lớn coi trọng.
Ông chủ lớn kia họ Đao, mọi người đều gọi ông ta là anh Đao, là một tay buôn heroin ở khu Tam Giác Vàng (3).
Anh Đao có vợ, nhưng không sinh được con, ông ta định mua phụ nữ về để sinh con, ông ta mang chị ba về, đặt tên tiếng Trung cho chị ba là Hoàng Anh Anh, dạy chị ba nói tiếng Trung.
Lúc chị ba được anh Đao mua tuổi còn nhỏ, chừng 16 tuổi, vốn định nuôi chờ bà có khả năng mang thai ổn định rồi sắp xếp sau, kết quả đúng lúc ấy, ngay khi chị ba dần rơi vào lưới tình với anh Đao, vợ cả của anh Đao mang thai.
Lúc A Sùng ra đời, anh Đao thả chị ba đi, nhưng chị ba không muốn đi, bà không sợ mình ở bên ngoài sống không tốt, chỉ là cảm thấy mình thích anh Đao, không muốn đi, bà muốn có một mái nhà.
Vợ cả của anh Đao tát bà vài cái, đánh cho bà tỉnh, bảo bà cút.
A Sùng ngẩn người.
Anh không nghe rõ Ninh Vũ vừa mới nói văn hóa công ty gì đó, có lẽ Ninh Vũ cũng để ý thấy A Sùng đang không nghe, cất cao giọng hỏi anh một câu: “Vẫn chưa hỏi, tên tiếng Trung của anh là gì, anh họ gì?”
Mình họ gì? A Sùng ngẩn ra, sau đó mới cười nói: “Tôi không có họ.
Hỏi chuyện này làm gì, muốn cùng họ với tôi ư?”
Hình như là có tên tiếng Trung, Đao Sùng gì đó? Quên rồi, không quan trọng lắm.
Thật sự là không nhớ rõ, mặt cha sinh mẹ đẻ cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ hình như bọn họ đều là người dân tộc thiểu số, ở trong một căn nhà trúc (4) xung quanh trồng chuối tây, cha thích ăn trầu.
Đại khái Ninh Vũ cảm thấy A Sùng không tập trung, cậu đột nhiên hỏi một câu: “Anh không thoải mái à?”
A Sùng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong veo của Ninh Vũ.
Nhìn kỹ, mắt Ninh Vũ là màu nâu nhạt, màu mắt rất đặc biệt.
Trong đầu A Sùng nghĩ, màu mắt của chị ba cũng rất nhạt, nhiều người thấy màu mắt của bà đều nói đẹp hơn cả đeo lens.
Nhưng lúc còn nhỏ, A Sùng rất sợ cặp mắt kia.
Năm đó, người dẫn A Sùng 8 tuổi đến chỗ chị ba đã nói với anh: “Ba mẹ cháu phải đi xa một chuyến, cháu cứ ở với tiểu tam (5) của ba cháu mấy ngày.”
A Sùng được đưa đến một tiệm nhỏ tên là “Tiệm cắt tóc Lão Nghiễm”, ở đó lần đầu tiên anh gặp được chị ba khi ấy 24 tuổi.
Khi đó A Sùng còn không biết tiểu tam là gì, anh nhìn màu mắt nâu nhạt của chị ba, chỉ cảm thấy mắt chị giống như đang phun lửa, sắp bùng cháy đến nơi rồi.
Bé A Sùng hơi sợ, chỉ có thể nhỏ giọng, thử thăm dò gọi đối phương: “Chào chị… chị Tiểu Tam.”
Chị Tiểu Tam đáp lại anh bằng một cái bạt tai vang dội.
Bốp – một âm thanh cực kỳ lớn vang lên, không hề nương tay vì anh chỉ là một đứa trẻ.
Bốp…
A Sùng đang ngẩn người, giờ phút này bị âm thanh đó kéo về thực tại.
Ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy chị ba đang kéo tay Ninh Vũ, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chị ba cười khanh khách đập tay với Ninh Vũ, chính là âm thanh kia vang lên đã kéo A Sùng quay lại.
A Sùng ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì xảy ra.
Ninh Vũ cười rất vui vẻ: “Chị ba cũng giống em, đều thích làm mộc.” Nói xong cậu lắc lắc người gỗ nhỏ trong tay: “Đẹp không? Chị ba làm đó.”
Ninh Vũ nói với A Sùng rồi sau đó lấy điện thoại di động ra, chỉ tấm ảnh trong album, châu đầu ghé tai thảo luận với chị ba.
A Sùng nghe thấy âm điệu tiếng phổ thông rất quái lạ của chị ba, bà nói: “Nhóc làm cái thuyền này? Cái này khó lắm nhỉ!”
Nghe một lúc, A Sùng lại bắt đầu thấy phiền.
Có phải chị ba sẽ mỉm cười với bất kỳ ai ngoài mình ra hay không? Hay là nói cách khác, bởi vì Ninh Vũ nhìn dễ khiến người khác thấy thích mắt hơn anh? Không phải chứ.
Hình như cho dù thế nào, chị ba cũng chỉ biết hung dữ với anh.
Bọn họ cũng đã quen cách sống chung này rồi, người này mắng người kia là tiện chủng, người kia gọi lại là tiểu tam.
Chỉ có điều quan hệ bây giờ khá hơn một chút, bởi vì không thường gặp mặt, mâu thuẫn va chạm cũng ít đi.
“Ăn xong chưa?” Anh hỏi Ninh Vũ: “Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Chị ba liếc anh, dùng tiếng Thái mắng anh: “Không cha không mẹ không có giáo dục, ăn xong là muốn phủ mông một cái đi mất.”
A Sùng gật đầu, đáp lời bà: “Đúng là thế rồi, mẹ nuôi dạy mà, sao có giáo dưỡng tốt được chứ.”
Chị ba phỉ nhổ anh, còn nói: “Cảm thấy đứa trẻ Trung Quốc này khá thành thật, đáng tiếc lại quen loại người không có lương tâm như mày.”
Ninh Vũ đang thu dọn túi, A Sùng đứng lên chờ cậu, không đáp mà hỏi ngược lại chị ba: “Sao con không biết mẹ thích làm mộc từ bao giờ nhỉ?”
Chị ba nhún vai: “Tao lừa cậu ta thôi, cố ý đấy.
Trước kia dạy mày thế nào? Nhìn chi tiết, mày không thấy trên túi xách và trên cổ cậu ta đều có đồ gỗ à, hình như là tự mình làm, hoặc là mình thích, hoặc là người thân cận thích, sao bây giờ mày…”
A Sùng lười nghe, cắt lời: “Người này thì không cần, vui đùa một chút mà thôi.”
Không quan tâm, chẳng để ý, mua vui tìm vui chỉ nhìn gương mặt và dáng người.
Có điều Ninh Vũ thật là… Người đã là một khối gỗ rồi, lại còn thích chơi đồ gỗ, hay thật.
Chị ba liếc anh một cái mới nói: “Tuần tới có dẫn đoàn thì đến ăn cơm, tới một mình thôi.
Để xe lại, đừng mang ra ngoài rêu rao, mai tao dùng nó.”
A Sùng chỉ có thể đưa chìa khóa xe cho bà, hai người nhìn nhau, A Sùng gượng gạo ôm Ninh Vũ ra ngoài.
Ninh Vũ vốn là bị ôm hơi xấu hổ, nhưng lại không muốn bảo A Sùng buông mình ra, hơn nữa cậu thấy hình như tâm tình A Sùng không tốt, lúc đi cũng không nhìn đường, không biết là đang tức giận hay là thế nào.
Bên dưới bậc thang cuối cùng, chỗ A Sùng sắp đặt chân có một vũng nước.
Ninh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, giơ tay lên ôm eo A Sùng kéo người về phía mình.
Kết quả A Sùng dựa theo lực của cậu trực tiếp đè tới, đầu tựa lên vai Ninh Vũ, thở dài nặng nề.
Ninh Vũ sợ hết hồn, hỏi anh: “… Sao thế?”
Làm sao ư? Tôi cũng không biết nữa.
Trong đầu A Sùng nghĩ: tôi hơi mệt, hơi muốn ăn kẹo.
Nhưng nói ra khỏi miệng biến thành: “Ăn no không đi nổi, bạn trai cõng tôi đi.”
Ninh Vũ rõ ràng biểu hiện ra vẻ không thích ứng nổi chuyện A Sùng bất ngờ làm nũng, nhưng lại cảm thấy đó là một kiểu… ủ rũ rất dễ thương.
Cậu hơi sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi: “Thật sự muốn?”
Ninh Vũ thấy A Sùng không đáp, tự mình đi xuống bậc thang phía dưới, cúi người xuống: “Lên nào, bạn trai.”
Trong đầu A Sùng nghĩ, thật ra nếu người Ninh Vũ gặp không phải là mình, quen người khác kiểu gì cậu cũng sẽ ở phía trên, càng khó hơn là thể xác và suy nghĩ đều rất sạch sẽ, có lẽ sẽ có rất nhiều người thích cậu.
Vốn tưởng rằng Ninh Vũ chỉ ra vẻ một chút, không có ý định cõng mình thật, A Sùng cũng không để ý, đưa tay quàng qua cổ Ninh Vũ định kéo người đi.
Kết quả không ngờ Ninh Vũ trực tiếp mượn lực nâng A Sùng lên lưng, sau khi ổn định thì sải bước đi về phía trước.
A Sùng được cõng mà… quên cả giãy giụa.
“A, anh không nặng như em tưởng tượng.” Ninh Vũ đi mấy bước, cười cười: “Vẫn có thể cõng anh đi một lúc.”
A Sùng sửng sốt hồi lâu.
Lớn vậy rồi, lần đầu tiên được người khác cõng như vậy.
Ban đầu cảm giác trong lòng rất kỳ quái, nhưng được cõng thì cứ ở trên thôi, A Sùng ở bên trên xoa đầu nghịch tóc Ninh Vũ, nói: “Sức em mạnh hơn tôi tưởng đấy.”
Tóc Ninh Vũ rất đen, ở dưới ánh mặt trời vẫn rất đen.
“Nửa năm gần đây em chăm vận động.” Giọng Ninh Vũ ổn định: “Lúc trước thấy dáng người mình hơi khó coi, lại thường xuyên đau eo mỏi lưng cho nên bắt đầu tự tập luyện.”
A Sùng nói cõng đến đầu đường phía trước, Ninh Vũ nói được.
Hai chàng trai cao gầy thân mật trên đường như vậy nhưng người đi đường cũng không thấy ngạc nhiên lắm.
Độ bao dung của mỗi thành phố đều khác nhau, nhân khẩu lưu động ở Pattaya tương đối nhiều, loại người gì cũng có.
Mọi người nhìn lâu rồi cũng chẳng để ý đến một người qua đường nữa.
A Sùng đột nhiên mở miệng nói: “Em dừng lại một lát.”
Ninh Vũ lập tức dừng lại, hỏi: “Sao thế?”
“Em quay đầu lại nhìn tôi đi.”
Vị trí này của Ninh Vũ cũng không tiện quay đầu, chỉ có thể khó khăn nghiêng đầu nhìn A Sùng, giây tiếp theo A Sùng đưa tay giữ sườn mặt Ninh Vũ, hôn lên… Bọn họ dùng tư thế kỳ quái này, tiếp nhận một nụ hôn kỳ quái.
Nói là kỳ quái là bởi vì Ninh Vũ vẫn cảm thấy mình bị đè ép, đang đến gần nguy hiểm, A Sùng mang cậu vào một thế giới mâu thuẫn lại quái dị, truyền dưỡng khí của thế giới kia cho cậu.
Kỳ quái thật, rõ ràng nụ hôn này có vẻ hời hợt lơ đãng, Ninh Vũ vẫn mềm nhũn cả chân… Mặc dù khí chất trên người A Sùng phức tạp, nhưng loại thời điểm này vẫn luôn đầy hương vị đàn ông, hương vị rất gợi tình.
Thật sự kỳ quái, Ninh Vũ cảm thấy có thể trong miệng A Sùng có xuân dược gì đó, cậu bắt đầu đặt mình vào vị thế phái yếu, cậu bắt đầu thần phục, cúi đầu trước sự chi phối thần bí đó.
So với Ninh Vũ thì A Sùng tỉnh táo hơn nhiều.
Anh đang nghĩ, nếu như Ninh Vũ thấy dáng vẻ trước kia của mình, biết nội dung anh và chị ba nói chuyện sẽ còn lộ ra biểu cảm như vậy với mình nữa hay không? Không thể nào đâu.
Giữa thượng lưu và hạ lưu có một ranh giới rõ ràng, anh không vào được, tôi không ra được.
A Sùng biết mình chính là hạ lưu, cho nên anh muốn kéo con người sạch sẽ này vào, để cậu cùng hạ lưu với mình.
A Sùng nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của Ninh Vũ, đột nhiên nghĩ đến những cái bạt tai năm ấy đánh vào mặt mình.
Bốp bốp bốp, thật giống âm thanh lúc làm cậu, cũng là thịt va vào thịt, đều là làm và chịu đựng.
Những năm tháng nuôi dưỡng anh, chị ba luôn mang vẻ mặt chẳng vui vẻ gì.
Thật ra thì cũng có thể hiểu được, một cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn, 24 tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất, làm sao có thể vui vẻ nuôi con trai cho một người đàn ông không yêu mình kia chứ?
Người đàn ông mình yêu chẳng yêu mình, vợ của người đàn ông ấy lại mắng mình là ch* cái, chẳng lẽ bà còn phải thích con trai của bọn họ?
Chắc chắn là không làm được rồi, chị ba vốn cũng không tính là hạng người lương thiện gì, sao có thể đối tốt với A Sùng được.
Bà căn bản không quan tâm đến A Sùng, muốn chờ anh Đao đến mang cái đứa con ghẻ này đi.
Nhưng ngày ngày trôi qua, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm… Cuối cùng chị ba cũng tin, bà và A Sùng đều không đợi được anh Đao nữa.
Ngày biết tin vợ chồng anh Đao bị bắt, sau khi về nhà, chị ba dùng móc áo hung hãn đánh bé A Sùng một trận.
Sau đó đánh mệt rồi, bà bắt đầu khóc, vừa khóc vừa mắng anh Đao, chửi mình mệnh khổ, mắng tất cả, chửi mọi thứ bà có thể thấy.
Bé A Sùng cảm thấy bà khóc thật sự là quá xấu, đành lau máu mũi đi qua ôm lấy chị ba, nói: “Chị đừng khóc, em sẽ nghe lời, sau này em kiếm tiền nuôi chị.”
Chị ba đáp trả anh bằng một cái bạt tai vang dội, bà nói: “Nuôi cái l*n mẹ mày! Sao mày không chết đi!”
Mặc dù người đàn bà này nói chuyện lời lẽ bẩn nhất thiên hạ, nhưng lúc bà quay về Thái vẫn dẫn A Sùng theo.
Gây gổ cãi nhau từ nhỏ ồn ào đến lớn, hận bà là thật, cảm kích cũng là thật.
Dường như anh đã thiếu nợ chị ba, chị ba cũng thiếu nợ anh, chẳng qua là bọn họ ai cũng không muốn đối phương phải trả.
Cuối cùng A Sùng khẽ cắn môi dưới Ninh Vũ rồi mới thả người ra.
Có thể nắm giữ nhịp tim, hô hấp, việc cương cứng của một người đều là chuyện khiến người ta có cảm giác thành tựu.
Ninh Vũ thật giống như đang sống trong một thế giới trái ngược với mình, cậu ấm áp, thành thực, bởi vì dục vọng ít ỏi mà trở nên vô tri ngây ngô.
Ninh Vũ nhỏ giọng hỏi anh: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
A Sùng bật cười, tiến tới bên tai Ninh Vũ nhỏ giọng nói: “Quay về khách sạn làm chuyện em muốn làm ấy, bạn trai.”
(1): Chon Buri là một tỉnh miền Đông của Thái Lan.
Tỉnh lỵ là thành phố Chon Buri.
Tỉnh này giáp với các tỉnh: Chachoengsao, Chanthaburi và Rayong.
Phía Tây của tỉnh này là vịnh Thái Lan.
Tỉnh Chon Buri nằm phía cuối của vịnh Bangkok.
Tỉnh này có thành phố du lịch Pattaya nổi tiếng.
(2) Vân Nam: Vân Nam là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giáp biên giới với tỉnh Lào Cai và Hà Giang
(3) Tam Giác Vàng: Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.
Trong các bộ phim hình sự về buôn ma túy và các chất gây nghiện đều hay nhắc đến địa danh này, và thực tế đến hiện nay khu vực này vẫn là điểm nóng về ma túy ở Đông Nam Á
(4) Nhà trúc: Nhà trúc chỉ những kiến trúc được xây dựng bằng tre, nứa, trúc từ hai tầng trở lên, là kiến trúc thường xuất hiện ở phía nam Trung Quốc, phân bố nhiều ở các vùng dân tộc ở Vân Nam
(5) Tiểu tam: Người thứ ba trong một mối quan hệ, bên VN hay được dân mạng gọi là tuesday.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook