Thanh Niên Óc Chó
-
Chương 9: Hoàn Thành Khảo Nghiệm
Từ chương sau tên truyện đổi thành "Vị thần thứ 13" nha mọi người, mình viết để ai thích truyện thì sau này thỉnh thoảng vô coi. Tác giả viết bằng điện thoại nên viết chậm và có nhiều lỗi mong mọi người thông cảm nha.
Sau khi trấn tĩnh được đám thí sinh đang cười nhạo đồng chí Sơn vì tội chém gió tí thì bay nóc nhà ( Thằng tác giả là người viết mà tí nữa nhồi máu cơ tim), các vị giám khảo vừa bịt mồm cười vừa cho tiếp tục phần thi thứ hai. Đúng 1 giờ trưa bắt đầu kiểm tra kiến thức, quảng trường giờ đã được dựng lên rất nhiều mái che, hàng trăm bộ bàn ghế xếp hàng ngay ngắn chờ đám học viên đến ngồi.
Đề bài là một tập giấy gồm 1000 câu hỏi trắc nghiệm từ kiến thức lịch sử, khoa học, linh hồn học, cả những câu hỏi trí tuệ logic và về phần luyện đan thì toàn câu hỏi phân biệt thảo dược, cách luyện chế đan,...
1000 câu trắc nghiệm trong thời gian 4 giờ, dù có đánh bừa cũng mất khối thời gian, nhưng nhờ Cốc Cốc mà Sơn làm rất nhanh, đọc qua câu hỏi là có ngay đáp án lẫn cách giải thích ghi sâu vào đầu. Vì vậy mà chưa đầy 1 giờ sau, Dương đã đem bài lên nộp.
"Đánh bừa luôn à?" Tiếng chế giễu của ảnh Rách vang lên đầu tiên ở quảng trường im ắng. ( Mịa thằng này thù kinh vl, Tác Giả khâm cmn phục.)
"Đã phế vật lại còn ngu đần, óc tó nữa chúng mày ơi!" Sau tiếng đó thì cả quảng trường xôn xao thêm lời giùm anh Rách nhà ta.
"Chết đi cho đỡ nhục, ha ha!,....." Sơn bước lên chỗ giám khảo nộp bài một cách ngạo nghễ trước những tiếng nói châm niếm của mọi người, cả quãng trường lại tiếp tục vang tiếng cười ầm ĩ lần nữa như chợ vỡ ( Từ "Chợ Vỡ" quen thuộc vãi, mấy bà giáo hay dùng để chửi cái lớp lúc nói chuyện đây mà! Chậc Chậc.). Còn Sơn vẫn mặc kệ, hắn ngạo nghễ quay lưng đi ra phía dành cho người thi xong nghỉ ngơi.
"Chúng mày cười đi, đừng tưởng tao éo có tư chất ngon là xong, chờ tao thành Thần Sư rồi đem tiền đè chết chúng mày!" Sơn cười thầm, hắn tự tin bài kiểm tra của mình sẽ đạt điểm tuyệt đối. Đi được mấy bước, Sơn đột ngột vỗ trán la to:
"A! Chết mẹ tui rùi, ghi nhầm câu 1 vào phần ghi tên!"
Cả quảng trường lại cười ồ lên. "Mày đừng tưởng như thế là chém được bọn tao, ghi bừa nên xấu hổ chứ gì, khỏi nói anh cũng biết thông cảm mà. Hahahaha!" Giọng nói khó chịu của Rách vang lên khiến một tiếng kêu đinh tai vang khắp quảng trường "Rầm".
"Tôi bỏ qua cho em nhiều lần rồi đấy, cứ trêu thí sinh khác sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi, lần này ai vi phạm sẽ không tha" Người lên tiếng là một vị giám khảo già nua tầm hơn trăm tuổi. Nhờ lời này mà chưa đến 1 giây cả quảng trường lại im lặng trở lại, thí sinh cắm cúi làm bài, nhất là tên Rách sợ đến mặt tái xanh đi một chút cúi gằm mặt làm bài.
"Âm Văn Đạo, giám khảo coi thi, Linh Tá cấp 2, tư chất tím cả đời không lên được Linh Vương" Tiếng Cốc Cốc âm trầm lại vang lên trong đầu Sơn, Sơn nhìn vị giám khảo bằng ánh mắt cảm ơn nhưng câu sau của ổng làm ảnh tí thì nhập viện vì mất máu "Chỉ có ta được cười vào mặt hắn thôi, phế vật mà đòi trèo cao. Hahahaha" Cả quảng trường lại ồ lên cười và Rách thở phào nhẹ nhõm rồi cùng cười theo, có lẽ đây là lần cười nhiều nhất đi vào lịch sử của Việt Nam. ( Tác Giả cũng muỗn cười.).
Sơn tối sầm mặt lại, hắn nhìn ông già bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước " Cứ đợi đấy ông già nhất định ông phải trả giá cho việc mình đã làm".
Chỉ qua một đêm thì cái danh hiệu phế vật - óc chó - đánh bừa của Sơn đã truyền đi khắp cả Thành Yên Bái
Mấy ngày sau, tại một văn phòng trang trọng, một chiếc bàn lớn đặt ngay cửa sổ, có một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi chống tay lên cằm xem hồ sơ.
Một người đàn ông gõ cửa bước vào, cầm một tập hồ sơ tiến lại và nói.
"Hiệu trưởng! Đã có kết quả tuyển sinh!"
"Thế nào?" Giọng nữ hiệu trưởng tuy vô cảm nhưng đầy quyến rũ.
"Toàn Bắc Bộ có 216 cấp Lam, 22 cấp Tím, 6 Vàng, 2 tư chất Đỏ... và 1 tư chất Trắng cấp 6 "
Nữ hiệu trưởng xinh đẹp gật gù, hơi thở nàng làm phần khe ngực lộ ra dưới cổ áo phập phồng gợi dục: "Năm nay sao kém vậy?... Còn khảo hạch kiến thức thì sao?"
"Đã chọn ra top 20 người điểm cao nhất, thấp nhất đạt 469 điểm, còn thí sinh cao điểm thứ nhất 696 điểm..."
"Phần này cũng khá kém?" Nữ hiệu trưởng nhướng mày.
"Không hẳn! Có một người nếu chỉnh lại một chút là sẽ được 1000 điểm và hoàn thành trong 58 phút, một con số kỷ lục " Giọng gã đàn ông run run, gã là một giáo sư nhưng cũng không thể làm được qua 800 điểm của bài kiểm tra này, vậy mà một thằng nhóc 16 tuổi lại có thể hoàn thành số điểm kỷ lục trong thời gian kỷ lục!
Nữ hiệu trưởng thấy bất ngờ nên liền hỏi lại: "Tại sao lại phải chỉnh lại một chút?" Nghe vậy người đàn ông nhanh chóng trả lời "THí sinh này trả lời câu 1 vào phần ghi tên nên toàn bộ câu trả lời bị lệch riêng câu cuối là đúng.".
Nghe vậy vị Nữ hiệu trưởng vui sướng nói với người đàn ông "Đưa tôi hồ sơ của thí sinh này"
"Nguyễn Thiên Sơn, 16 tuổi, cao... nặng...;
Tư chất: Trắng cấp 6;
Kiến thức: 1 điểm (Nếu chỉnh lại một chút là 1000 điểm), thời gian 58 phút."
"Một thiếu niên rất thú vị..." Nữ hiệu trưởng mỉm cười, đề thi 1000 câu này tuyệt đối không thể nào gian lận, càng không có ai có thể gian lận đúng cả 1000 câu, nàng nghĩ đứa nhóc này tuyệt đối là một thiên tài trong thiên tài.
Sau khi trấn tĩnh được đám thí sinh đang cười nhạo đồng chí Sơn vì tội chém gió tí thì bay nóc nhà ( Thằng tác giả là người viết mà tí nữa nhồi máu cơ tim), các vị giám khảo vừa bịt mồm cười vừa cho tiếp tục phần thi thứ hai. Đúng 1 giờ trưa bắt đầu kiểm tra kiến thức, quảng trường giờ đã được dựng lên rất nhiều mái che, hàng trăm bộ bàn ghế xếp hàng ngay ngắn chờ đám học viên đến ngồi.
Đề bài là một tập giấy gồm 1000 câu hỏi trắc nghiệm từ kiến thức lịch sử, khoa học, linh hồn học, cả những câu hỏi trí tuệ logic và về phần luyện đan thì toàn câu hỏi phân biệt thảo dược, cách luyện chế đan,...
1000 câu trắc nghiệm trong thời gian 4 giờ, dù có đánh bừa cũng mất khối thời gian, nhưng nhờ Cốc Cốc mà Sơn làm rất nhanh, đọc qua câu hỏi là có ngay đáp án lẫn cách giải thích ghi sâu vào đầu. Vì vậy mà chưa đầy 1 giờ sau, Dương đã đem bài lên nộp.
"Đánh bừa luôn à?" Tiếng chế giễu của ảnh Rách vang lên đầu tiên ở quảng trường im ắng. ( Mịa thằng này thù kinh vl, Tác Giả khâm cmn phục.)
"Đã phế vật lại còn ngu đần, óc tó nữa chúng mày ơi!" Sau tiếng đó thì cả quảng trường xôn xao thêm lời giùm anh Rách nhà ta.
"Chết đi cho đỡ nhục, ha ha!,....." Sơn bước lên chỗ giám khảo nộp bài một cách ngạo nghễ trước những tiếng nói châm niếm của mọi người, cả quãng trường lại tiếp tục vang tiếng cười ầm ĩ lần nữa như chợ vỡ ( Từ "Chợ Vỡ" quen thuộc vãi, mấy bà giáo hay dùng để chửi cái lớp lúc nói chuyện đây mà! Chậc Chậc.). Còn Sơn vẫn mặc kệ, hắn ngạo nghễ quay lưng đi ra phía dành cho người thi xong nghỉ ngơi.
"Chúng mày cười đi, đừng tưởng tao éo có tư chất ngon là xong, chờ tao thành Thần Sư rồi đem tiền đè chết chúng mày!" Sơn cười thầm, hắn tự tin bài kiểm tra của mình sẽ đạt điểm tuyệt đối. Đi được mấy bước, Sơn đột ngột vỗ trán la to:
"A! Chết mẹ tui rùi, ghi nhầm câu 1 vào phần ghi tên!"
Cả quảng trường lại cười ồ lên. "Mày đừng tưởng như thế là chém được bọn tao, ghi bừa nên xấu hổ chứ gì, khỏi nói anh cũng biết thông cảm mà. Hahahaha!" Giọng nói khó chịu của Rách vang lên khiến một tiếng kêu đinh tai vang khắp quảng trường "Rầm".
"Tôi bỏ qua cho em nhiều lần rồi đấy, cứ trêu thí sinh khác sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi, lần này ai vi phạm sẽ không tha" Người lên tiếng là một vị giám khảo già nua tầm hơn trăm tuổi. Nhờ lời này mà chưa đến 1 giây cả quảng trường lại im lặng trở lại, thí sinh cắm cúi làm bài, nhất là tên Rách sợ đến mặt tái xanh đi một chút cúi gằm mặt làm bài.
"Âm Văn Đạo, giám khảo coi thi, Linh Tá cấp 2, tư chất tím cả đời không lên được Linh Vương" Tiếng Cốc Cốc âm trầm lại vang lên trong đầu Sơn, Sơn nhìn vị giám khảo bằng ánh mắt cảm ơn nhưng câu sau của ổng làm ảnh tí thì nhập viện vì mất máu "Chỉ có ta được cười vào mặt hắn thôi, phế vật mà đòi trèo cao. Hahahaha" Cả quảng trường lại ồ lên cười và Rách thở phào nhẹ nhõm rồi cùng cười theo, có lẽ đây là lần cười nhiều nhất đi vào lịch sử của Việt Nam. ( Tác Giả cũng muỗn cười.).
Sơn tối sầm mặt lại, hắn nhìn ông già bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước " Cứ đợi đấy ông già nhất định ông phải trả giá cho việc mình đã làm".
Chỉ qua một đêm thì cái danh hiệu phế vật - óc chó - đánh bừa của Sơn đã truyền đi khắp cả Thành Yên Bái
Mấy ngày sau, tại một văn phòng trang trọng, một chiếc bàn lớn đặt ngay cửa sổ, có một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi chống tay lên cằm xem hồ sơ.
Một người đàn ông gõ cửa bước vào, cầm một tập hồ sơ tiến lại và nói.
"Hiệu trưởng! Đã có kết quả tuyển sinh!"
"Thế nào?" Giọng nữ hiệu trưởng tuy vô cảm nhưng đầy quyến rũ.
"Toàn Bắc Bộ có 216 cấp Lam, 22 cấp Tím, 6 Vàng, 2 tư chất Đỏ... và 1 tư chất Trắng cấp 6 "
Nữ hiệu trưởng xinh đẹp gật gù, hơi thở nàng làm phần khe ngực lộ ra dưới cổ áo phập phồng gợi dục: "Năm nay sao kém vậy?... Còn khảo hạch kiến thức thì sao?"
"Đã chọn ra top 20 người điểm cao nhất, thấp nhất đạt 469 điểm, còn thí sinh cao điểm thứ nhất 696 điểm..."
"Phần này cũng khá kém?" Nữ hiệu trưởng nhướng mày.
"Không hẳn! Có một người nếu chỉnh lại một chút là sẽ được 1000 điểm và hoàn thành trong 58 phút, một con số kỷ lục " Giọng gã đàn ông run run, gã là một giáo sư nhưng cũng không thể làm được qua 800 điểm của bài kiểm tra này, vậy mà một thằng nhóc 16 tuổi lại có thể hoàn thành số điểm kỷ lục trong thời gian kỷ lục!
Nữ hiệu trưởng thấy bất ngờ nên liền hỏi lại: "Tại sao lại phải chỉnh lại một chút?" Nghe vậy người đàn ông nhanh chóng trả lời "THí sinh này trả lời câu 1 vào phần ghi tên nên toàn bộ câu trả lời bị lệch riêng câu cuối là đúng.".
Nghe vậy vị Nữ hiệu trưởng vui sướng nói với người đàn ông "Đưa tôi hồ sơ của thí sinh này"
"Nguyễn Thiên Sơn, 16 tuổi, cao... nặng...;
Tư chất: Trắng cấp 6;
Kiến thức: 1 điểm (Nếu chỉnh lại một chút là 1000 điểm), thời gian 58 phút."
"Một thiếu niên rất thú vị..." Nữ hiệu trưởng mỉm cười, đề thi 1000 câu này tuyệt đối không thể nào gian lận, càng không có ai có thể gian lận đúng cả 1000 câu, nàng nghĩ đứa nhóc này tuyệt đối là một thiên tài trong thiên tài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook