Thanh Minh
Chương 14

Edit: Tiểu Vân

“Ngủ ngon.” Diệp Trầm Tĩnh hồi phục tinh thần, sau khi nhẹ giọng đáp lại hắn, xoay người liền đi vào tiểu khu. thân ảnh thon gầy đơn bạc, có chút vội vàng bỏ trốn.

Diệp Trọng Tiêu lẳng lặng nhìn hướng cậu biến mất một lúc lâu rồi mới khởi động xe về nhà.

Giữa trưa ngày kế tiếp, Diệp Trầm Tĩnh đảm bảo mình nhất định sẽ ăn cơm thật tốt, từ chối cho Diệp Trọng Tiêu vào nhà. Diệp Trọng Tiêu lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, nghĩ mình tối hôm qua lỗ mãn nên đã hù dọa em ấy, âm thầm trách cứ bản thân quá nóng lòng. Rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là lái xe đi về.

Kỳ thực, Diệp Trầm Tĩnh không cho hắn vào nhà mình, tuyệt đối không phải là bởi vì hắn hôn cậu, mà là, đêm qua cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, ngày hôm nay cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, cậu không muốn cho hắn biết, không thể làm gì khác hơn là đem hắn chận ở ngoài cửa.

Có lẽ là vì dạ dày không tốt, năm ấy lúc lên mười tuổi, cũng có trải qua một đoạn thời gian bởi vì dạ dày hư tổn mà thường nôn ói, khi đó cậu vẫn nhớ kỹ mình đã từng uống thuốc gì, mua uống một thời gian là ổn rồi. Nếu để cho người đàn ông kia biết được, nhất định sẽ kéo cậu tới bệnh viện lăn qua lăn lại một phen, cậu không thích bệnh viện, nơi đó, quá bi thương quá áp lực.

Tuy rằng rất không muốn ăn, nhưng là vì không để người đàn ông kia lo lắng, vẫn mở cà mèn miễn cưỡng ăn vài miếng, vẫn là những món ăn xinh đẹp như trước, lại ăn không được vài miếng đã phải chạy vào WC nôn hết ra, ói đến toàn thân vô lực. Nghỉ ngơi một lúc, mở bình nước trái cây ra, chua chua ngọt ngọt, uống vài hớp, có chút khí lực, thay đổi quần áo nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.

Diệp Trọng Tiêu vừa thấy sắc mặt của cậu thì liền khẩn trương hỏi, Diệp Trầm Tĩnh chỉ cười nhạt nói không có việc gì, bởi vì có một ít bài tập phải làm, cho nên buổi trưa không có ngủ, mới thành như vầy. Diệp Trọng Tiêu cũng không nghi ngờ, để cậu ngủ trên xe.

Tình trạng này duy trì bốn ngày, sáng sớm ngày thứ năm Diệp Trọng Tiêu lúc đưa cậu đi học đã nói, bởi vì gần đây công ty xảy ra chút chuyện, cần phải xử lý gấp, cho nên hắn sẽ tương đối bận rộn, buổi trưa sẽ không thể đích thân đến đón cậu, hắn sẽ phái người tới trường học đón cậu. Diệp Trầm Tĩnh không có phản ứng gì khác, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng biểu thị mình biết rồi. Buổi trưa, quả nhiên điều không phải Diệp Trọng Tiêu tới, vẫn là chiếc Roll-Royce Phantom màu đen, nhưng tài xế lại đổi thành người khác.

Như vậy cũng tốt, mấy ngày nay buổi trưa phản ứng kia của cậu đặc biệt lợi hại, hắn không đến, cũng không cần lo lắng sẽ bị hắn phát hiện.

Buổi tối khi có thời gian Diệp Trọng Tiêu vẫn tới đón cậu tan ca như cũ, cho dù xe có cao cấp thoải mới tới đâu đi nữa, thì không khí bên trong cũng không quá tốt, có mấy lần Diệp Trầm Tĩnh ngồi ở bên trong, dạ dày cuộn trào rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, nhịn một chút cũng qua.

Y Lương Hạ vẫn như trước đối xử rất tốt với cậu, như một người anh tri kỷ, ở cùng với cậu ta, Diệp Trầm Tĩnh có thể cảm nhận được loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái thân thiết, không hề phòng bị.

Dạ dày vẫn không khá hơn, cảm giác nôn mửa càng ngày càng nhiều càng mãnh liệt. Đã một tháng, uống những thứ thuốc kia, không chút tác dụng nào. Diệp Trầm Tĩnh mơ hồ nghĩ có cái gì đó không đúng, cậu chỉ nghĩ thoáng qua, rất nhanh cậu lại bình tĩnh tiếp nhận. Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, trên thân thể luôn phát sinh những bệnh lặt vặt khiến cậu quen tới không thể quen hơn nữa, cũng tập thành một thói quen, nhịn một chút sẽ qua.

Diệp Trọng Tiêu vẫn bận rộn nhiều việc như cũ, buổi trưa vẫn là tài xế riêng tới đón, buổi tối khi gặp hắn cũng là vẻ mặt mệt mỏi. Diệp Trầm Tĩnh thấy hắn mệt đến vậy mà vẫn cố gắng chạy giữa hai bên, trong lòng có chút đau đớn lại có chút cảm động, nghĩ phải nói hắn không cần đến đón mình, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có cách nào nói ra khỏi miệng. Cậu cũng có tâm tư, luyến tiếc tình cảm ôn nhu ấm áp hắn dành cho cậu, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, cho dù không nói lời nào.

Cho tới nay cậu đều che giấu rất tốt, chỉ là sắc mặt tái nhợt đi, chuyện này cũng rất dễ kiếm cớ bao biện, thế nhưng, ngày hôm nay lúc làm việc, Diệp Trầm Tĩnh nhịn không được trốn vào trong WC ói thiên hôn địa ám, sắc mặt cậu không tốt nên bị Y Lương Hạ phát hiện. Y Lương Hạ nói phải cùng cậu đi bệnh viện. Nhưng bị cậu cự tuyệt, nói đây không phải là chuyện gì to tác, mấy ngày nữa sẽ tốt. Y Lương Hạ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kéo cậu lên xe, giúp cậu xin nghỉ, đưa cậu về nhà nghỉ ngơi. (thiên hôn địa ám: trời đất tối tăm quay cuồng)

Diệp Trầm Tĩnh chống đỡ cơ thể yếu ớt về tới nhà, dạ dày vẫn còn có chút khó chịu, nhưng tất cả mọi thứ bên trong đều nôn ra hết, xem chừng cũng sẽ không bị nữa, liền gọi điện thoại cho Diệp Trọng Tiêu, nói cậu đã về nhà, buổi tối không cần đi đón cậu.

Diệp Trọng Tiêu lo lắng hỏi cậu xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nói gần đây bài tập tương đối nhiều, buổi trưa không nghỉ ngơi tốt, có chút chóng mặt mà thôi, không có chuyện gì lớn, Diệp Trọng Tiêu cũng không hỏi nữa, chỉ căn dặn cậu phải chú ý thân thể, không nên để quá sức.

Bạch Trần Liễu có mua cho Diệp Trầm Tĩnh một cái điện thoại di động, thế nhưng Diệp Trầm Tĩnh dùng vài ngày rồi đem nó bỏ vào trong ngăn kéo. Cậu không thích loại tiện lợi xinh đẹp này, tuy rằng đã tiếp nhận thế giới này, nhưng tận đáy lòng cậu vẫn hướng tới cuộc sống sinh hoạt và môi trường ở kiếp trước, không khí so với hiện tại trong sạch hơn, cây cũng xanh tươi hơn so với hiện tại. Diệp Trọng Tiêu hỏi số điện thoại của cậu mới phát hiện cậu chỉ dùng số điện thoại bàn, nghĩ cậu hẳn là không có điện thoại di động, nói phải mua cho cậu một cái, nhưng Diệp Trầm Tĩnh nói không nên, cậu không thích máy móc, Diệp Trọng Tiêu đành phải thôi.

Mỗi đêm trước khi ngủ, Diệp Trầm Tĩnh đều sẽ nhận được điện thoại của Diệp Trọng Tiêu, chưa từng có nhiều lời nói, chỉ đơn giản là vài câu quan tâm, sau đó sẽ chúc ngủ ngon. Dần dần, Diệp Trầm Tĩnh đã đem nó thành một loại thuốc an thần, cậu nghĩ, nếu như ngày nào đó không có cuộc điện thoại của hắn nữa, cậu nhất định sẽ rất khó ngủ, may mà, người đàn ông kia có tính kiên trì rất lớn.

Từ đó Diệp Trọng Tiêu buổi trưa sẽ luôn phải để người khác mang cơm cho cậu, ngược lại đồng hồ sinh học của hắn luôn rất chuẩn, Diệp Trầm Tĩnh vừa để đũa xuống, điện thoại trong phòng khách sẽ đúng lúc vang lên, không sai một giây.

Lần này lại là lần đầu tiên Diệp Trầm Tĩnh chủ động gọi điện thoại cho hắn, Diệp Trọng Tiêu lo lắng đồng thời trong lòng cũng rất là vui vẻ.

Sau nửa tháng, mọi chuyện không có chuyển biến tốt đẹp cũng không có xấu hơn. Diệp Trọng Tiêu tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cho cậu đã có chút tác dụng, tuy rằng nhiều khi cậu ăn xong sẽ ói ra, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ăn một chút, không đến nỗi gầy yếu như trước, chỉ là mỗi ngày tinh thần cũng không quá tốt mà thôi.

“Tĩnh, cậu bị làm sao thế?”

Y Lương Hạ vừa nhìn thấy cậu vội vã chạy vào WC nôn thì biết cơ thể cậu vẫn chưa tốt lên, lần trước ói lợi hại như vậy, hết lần này tới lần khác cậu lại không chịu đi bệnh viện, vội vàng đi theo.

Diệp Trầm Tĩnh không có thời gian trả lời ậu ta, chỉ lo dựa vào bồn rửa mặt nôn mửa, ói tới khi không còn gì để nôn ra nữa mới dừng lại.

“Tĩnh…”

Y Lương Hạ đau lòng lo lắng vỗ nhẹ lưng cậu, mong cậu dễ chịu hơn một chút.

Diệp Trầm Tĩnh sắc mặt trắng bệt, lấy nước súc miệng, khí lực toàn thân đều bị rút đi, trên người mềm nhũn, phải vịn lấy bồn rửa mặt mới có thể đứng vững.

Y Lương Hạ xé giấy vệ sinh giúp cậu lau khô khóe miệng, đỡ cậu để cậu không té ngã.

“Chúng ta đi bệnh viện.”

Lần này không phải là giọng thương lượng, mà là giọng ra lệnh, lần trước đã bỏ qua cho cậu ta một lần, lần này nói cái gì thì cậu cũng phải đem cậu ta đưa đến bệnh viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương