"Không thể nói vậy được, từ mẫu giáo, tiểu học, trung học không phải có nhiều nữ sinh lắm sao? Huống chi nhà hắn lại có tiền như vậy, bên người nhất định có nữ sinh tiếp cận, nhưng hắn vẫn luôn thích cậu, tớ nói cho cậu nghe hắn đã thích cậu từ hồi học mẫu giáo." Vương Tiêm rất là tẫn trách đem lời hay nói giúp cho Trương Vũ, tuy rằng cô với Trương Vũ như nước với lửa, nhưng đó là mối quan hệ vui vẻ.

"Cậu không phải không vừa mắt hắn sao? Sao mà hôm nay nói tốt cho hắn vậy?" Tử Tuệ bị Vương Tiêm nói đến dở khóc dở cười.

"Không vừa mắt hắn là một việc, còn chuyện của cậu với hắn là chuyện khác không phải sao?" Cô nhún nhún đôi tay.

"Bây giờ còn quá nhỏ, về sau hãy nói đến." Tử Tuệ thất thần nhìn đĩa salad.

Vương Tiêm thấy vậy nên không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng chờ đợi cháo.

Bên kia, Trương Vũ lảo đảo tìm được Tử Bạch, sắc mặt hắn còn chưa khôi phục, chỉ nói lắp dò hỏi Tử Bạch.

"Đã xong, chúng ta đi thôi." Tử Bạch cho rằng Trương Vũ tới tìm hắn là hỏi đến cháo, chỉ chỉ người phục vụ đằng sau đang bưng cháo nói.

"Xong rồi sao? Nhanh như vậy?"

"Ừm, cậu nói chuyện với tớ một chút được không, cháo cứ để phục vụ mang đi." Trương Vũ đáng thương hề hề nhìn Tử Bạch.

Tử Bạch nhíu mày, biểu tình này hắn thấy Vương Tiêm làm thực thư thái, còn Trương Vũ làm thì khó coi chết được.


"Chuyện gì mà gấp vậy?" Tử Bạch bị Trương Vũ kéo đến một chỗ không có người, có chút bất đắc dĩ.

"Tớ...tớ...tớ muốn tỏ tình." Trương Vũ bắt đầu lắp bắp, khẩn trương nhìn bốn phía, lại nhìn về phía Tử Bạch.

"Hửm? Tỏ tình thì sao?" Tử Bạch bất đắc dĩ nói.

"Chính là...." Trương Vũ tạm dừng một chút, liền bắt đầu kể việc vừa rồi cho Tử Bạch.

Trong lòng Tử Bạch tức khắc có sóng gió mãnh liệt, không phải bởi vì việc của Trương Vũ, mà là nha đầu kia trước mặt người khác nói lời này, làm cho hắn cũng một phen...kích động.

"Làm sao bây giờ!" Trương Vũ phe phẩy tay trước mặt Tử Bạch, nhưng bị Tử Bạch hất ra.

Trương Vũ bị hành động này làm đả kích có điểm hoài nghi nhân sinh, đứng ở một nơi không nói nữa.

"Tớ không thích bị đụng chạm, cậu nói là được." Tử Bạch giải thích nói.

"Khi Vương Tiêm ôm cậu sao cậu không phản ứng như này!" Trương Vũ có chút không tin được, phản kích.


"Cậu ấy không giống với cậu."

"Chỗ nào không giống! Ngoại trừ tớ là nam, cậu ấy là nữ!" Trương Vũ lại hô to.

"Đúng vậy, chính là sự bất đồng này." Tử Bạch sờ sờ cái mũi.

Trương Vũ nghe xong trong lòng liền hiểu ra, mặt một chút liền kéo xuống: "Chúc các cậu răng long đầu bạc, tớ đi đây." Nói xong liền định trở về.

"Kỳ thật chuyện cậu nói là chuyện tốt" Âm thanh Tử Bạch từ phía sau vang lên.

"Vì sao?" Trương Vũ lại đi lên trước dò hỏi.

"Như vậy Tử Tuệ liền đối với cậu chú ý một chút." Tử Bạch không được tự nhiên có điểm ngửa đầu.

"Thật vậy không?" Trương Vũ có chút không tin.

"Tin hay không tùy cậu." Tử Bạch nói xong liền đi, dù sao hắn cũng tin, vì từ nhỏ Vương Tiêm đã thông báo, vốn không để ý đến, thế nhưng giờ lại giống với ý muốn của Vương Tiêm.

"Ai, Tử Bạch, cậu nói rõ ràng một chút đi!" Trương Vũ chưa từ bỏ ý định đuổi theo trước, một đường dò hỏi đến nhà ăn.

"Các cậu làm gì mà lâu vậy, cháo đều đã nguội, Tử Bạch nhanh ăn đi." Vương Tiêm hướng Tử Bạch vẫy tay.

"Được." Tử Bạch ngồi kế bên Vương Tiêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương