"Chỉ chậm một chút thôi mà, gấp cái gì." Vương Tiêm đánh ngáp, ngồi ở bên cạnh Tử Bạch, theo thói quen liền dựa lên vai hắn.

"Chỉ một chút? Cậu xác định vậy? Lúc Tử Tuệ lên chỉ mới 7 giờ, hiện tại đã 8 giờ rưỡi rồi!" Trương Vũ đứng dậy chỉ vào đồng hồ trên tay.

"Hừ!" Vương Tiêm không để ý tới, dùng đầu cọ cọ bả vai Tử Bạch.

"Được được, nhanh ăn đi, ăn rồi không nói nữa." Tử Tuệ trực tiếp cầm quả nho nhét vào miệng Trương Vũ.

Trương Vũ bị hành động thân mật như vậy làm cho mặt đỏ lên, cứng đờ tại chỗ.

Tử Tuệ, cậu đừng để ý hắn, hắn chính là cố ý muốn như vậy." Vương Tiêm bĩu môi.

"Mới....mới không có!" Trương Vũ lắp bắp, lại cuống quít ngồi lại ghế mình.

"Giờ đồ ăn đã nguội bớt rồi." Tử Tuệ gắp miếng thịt thử.

"Tử Tuệ, cậu chờ chút, tớ gọi phục vụ ra đổi cho." Trương vũ nói xong liền ấn nút, lúc này một người phục vụ liền đến.


"Xin hỏi ngài cần hỗ trợ gì sao?" Người phục vụ lễ phép nói.

"Giúp tôi đem đồ ăn này đổi đi, đã nguội hết rồi." Trương Vũ khôi phục lại khí thế thiếu gia, chỉ đồ ăn ở trên bàn.

"Được, ngài chờ một lát." Người phục vụ ra ngoài gọi mấy người phục vụ khác tiến vào, một hồi liền mang đồ ăn đi, thực mau hâm nóng lại thức ăn.

"Tử Bạch, việc cậu nói hôm nay là thật sao?" Vương Tiêm cẩn thận hỏi.

Tử Bạch đang nghĩ xem chuyện gì, sau đó đảo mắt suy nghĩ, sắc mặt không rõ hồng nhuận tiếp tục ăn.

Câu này vừa vặn bị Trương Vũ nghe được, thò qua hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Chính là..." Vương Tiêm phản xạ có điều kiện liền nói ra, quay đầu thấy vẻ mặt tò mò của Trương Vũ, lập tức xụ mặt: "Liên quan gì đến cậu."

"Hứ, tôi cũng chả muốn biết." Trương Vũ vẻ mặt ghét bỏ ngồi thẳng người.

"Tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết đâu." Vương Tiêm cũng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.


Nhưng Tử Tuệ ngồi một bên thấy rất rõ ràng, Tử Bạch vốn là người luôn bình tĩnh, nhưng lúc này hắn không được bình tĩnh như vậy.

Vương Tiêm bị Trương Vũ cắt ngang nên quên mất chuyện dò hỏi Tử Bạch một lần nữa.

Vương Tiêm muốn qua phòng Tử Bạch ngủ cùng, chuyện này làm cho Trương Vũ bị dọa sợ.

"Vương Tiêm, cậu có biết là nam nữ thụ thụ bất tư thân không."

"Chờ cậu suy xét chuyện này, thì vợ cậu đã sớm cưới cùng người khác rồi."

Trương Vũ bỗng tỉnh ngộ, ánh mắt hơi hơi ngắm hướng Tử Tuệ bên cạnh, nhưng Tử Tuệ không cho hắn cơ hội này, trực tiếp trở về phòng mình.

"Đừng nháo, đêm nay cậu phải ngoan ngoãn ngủ, đừng đá chăn." Tử Bạch ở cửa dặn dò, có ý là không cho nữ sinh trước mắt tiến vào phòng.

"Tử Bạch ca ca ~ ." Âm thanh nhu nhuyễn.

Thần trí Tử Bạch bỗng nhộn nhạo, nhưng vẫn thủ vững cương vị.

Cuối cùng, đương nhiên là Vương Tiêm không thành công, ở nhà còn được, không ai biết, ở đây Tử Bạch không mặt dày đến vậy.

Vương Tiêm trở về phòng mình, nằm trên giường lạnh lẽo, nghĩ nghĩ vẫn là phải đi tắm rửa xong liền nằm vào chăn, lần này không lạnh nữa.

Thể chất hiện tại của Vương Tiêm sợ nhất là lạnh, cho nên làm nhiệm vụ cùng thân thể này có chút khó khăn, khi ở gần Tử Bạch rất ấm áp, mà hắn không cho cô vào, đêm nay chỉ có thể ngủ một mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương