Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới
-
Chương 7
Bị tính kế vẫn cam tâm tình nguyện
Khi Lâm Hiểu đi ra từ toilet, Bác Thần đang ngồi trên sô pha, uống nước trái cây, chăm chú xem ti vi.
Cô chậm rãi đi đến, ngồi xuống sàn, cầm lấy trà sữa uống vài ngụm.
Bác Thần không chú ý xem ti vi nữa, cúi mắt xuống nhìn Lâm Hiểu, mái tóc đen dài xõa tung ôm lấy cổ và phân tán ở trên lưng cô.
Trên ti vi đang chiếu một trận bóng đá, trong mắt Lâm Hiểu chỉ là hai tên con trai cùng tranh giành một quả bóng, chẳng buồn cười chút nào.
Cô quay đầu nhìn Bác Thần nói: “Chuyển kênh khác đi.”
Bác Thần không trả lời, nhưng tay trái cầm lấy điều khiển từ xa, bắt đầu chuyển kênh, từng kênh dừng lại ba, bốn giây.
Liên tục thay đổi hai mươi kênh nhưng không cái nào khiến Lâm Hiểu hứng thú, cho đến khi Bác Thần chuyển đến chương trình thế giới động vật, Lâm Hiểu nói đơn giản: “Để kênh này đi.”
Giọng nam thuyết minh trầm ấm mà tiêu chuẩn nhưng Lâm Hiểu có chút xuất thần, ánh mắt cô không có tiêu cự nhìn đi nơi khác nhưng cô bắt buộc mình phải nhìn về phía ti vi. Đột nhiên ánh mắt cô đảo tới tủ giầy ngoài cửa, ngập ngừng vài giây rồi đứng dậy.
Động tác này rất đột ngột, Bác Thần khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Hiểu không trả lời, cô mở tủ giầy ra cẩn thận xem xét. Một lúc lâu sau cô xoay người nhìn về phía Bác Thần nói: “Dép lê của mẹ em không thấy nhưng đôi giầy thường dùng đi ra ngoài lại ở đây.”
Bác Thần nghe xong cũng đứng lên, đến bên Lâm Hiểu nhìn vào tủ giầy, quả nhiên không thấy dép lê mà bình thường mẹ Lâm Hiểu vẫn đi.
Bác Thần nhíu mày rồi cười tủm tỉm nhìn Lâm Hiểu: “Em đoán xem bọn họ đi đâu?”
Lâm Hiểu cúi đầu, tự hỏi vài giây, chần chừ nói: “Chẳng lẽ là nhà dì Sở bên kia?”
“Anh cũng đoán thế.” Bác Thần nói, tùy tay mở cửa ra.
Trong khu chung cư này tất cả đều là hàng xóm quen biết nhau đã lâu, cũng có nhiều nhà rất thân thiết với nhau. Lâm gia và Lý gia tình cảm gắn bó nhưng cũng thân thiết không kém với các nhà ở tầng một. Dù không quen thân với nhiều nhà lắm nhưng nếu muốn đi chơi ở tầng khác chắc chắn đó chỉ có thể là nhà dì Sở.
Lâm Hiểu và Bác Thần đi giày vào cùng nhau đến nhà dì Sở trên tầng 5. Vừa mới tới tầng bốn còn hai đoạn cầu thang nữa đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trên, hai người ăn ý nhìn nhau, tiếp tục đi lên. Quả nhiên truyền đến âm thanh đánh mặt chược cùng với tiếng dì Lan, một lát sau tiếng nói của mẹ Lâm cũng truyền tới.
Bác Thần bất đắc dĩ cười khổ, thấy Lâm Hiểu định đi lên thì giữ chặt tay cô, ngón trỏ chỉ xuống dưới. Lâm Hiểu biết hắn bảo xuống dưới nhưng không rõ vì sao phải đi xuống nên phát ngốc đứng yên một chỗ.
Thấy Lâm Hiểu không có phản ứng gì, Bác Thần đơn giản kéo cổ tay cô đi xuống dưới.
Đến khi xuống dưới tầng một, cuối cùng Lâm Hiểu không nhịn được nghi hoặc hỏi: “Sao không gọi bọn họ?”
“Chúng ta giả vờ như không biết gì chờ bọn họ trở về, mẹ anh nhất định sẽ rất vui. Khó khi nào cho bà ấy một lần tính kế được anh.” Bác Thần lắc đầu như vô cùng bất đắc dĩ nhưng khuôn mặt lại tươi cười, khoan dung mà dễ dàng tha thứ.
Lâm Hiểu cảm thấy lời nói và vẻ mặt của hắn không giống như đang nói về mẹ mình mà ngược lại giống y như nói về đứa con gái nghịch ngợm của mình. Cho đến lúc này Lâm Hiểu mới đột nhiên nhớ ra, người này đối với cha mẹ mình tốt lắm, tuy rằng bên ngoài cứ hay chống đối với mẹ mình.
“Anh rất hiếu thuận.” Lâm Hiểu cười khẽ, mở cửa đi vào trong nhà.
Bác Thần cũng cười nói: “Yên tâm, nhân phẩm của anh rất tốt, đối với cha mẹ hiếu thuận mà đối với vợ cũng hiếu thuận như với cha mẹ vậy.”
Lâm Hiểu cảm thấy hắn cố ý nói lời này, nghe qua còn như đùa giỡn. Dường như Bác Thần biết cô lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn.
Cô liếc mắt nhìn hắn: “Em rất sợ những người con trai quá có hiếu, mọi việc đều nghe theo cha mẹ, chồng một đồng nghiệp của em cũng như vậy, cô ấy nhiều lúc khổ sở chỉ muốn ly hôn.”
Bác Thần nói: “Ôi chao, vậy em gả cho anh sẽ chiếm ngay một ưu thế lớn, cho dù mẹ anh không bao giờ nghe anh còn anh thì nghe mẹ anh, nhưng bà ấy lại tuyệt đối nghe lời em.”
Lâm Hiểu nhớ lại ánh mắt yêu thương đầy vui sướng của dì Lan khi nhìn cô, nhịn không được đắc ý, khuôn mặt tươi cười. Nhưng cô chợt nghĩ đến một câu nói: cho dù vui vẻ con dâu nhưng con mình vẫn là hơn hết.
Bác Thần đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cười cổ quái nói: “Cái này em cũng biết đấy, mẹ anh rất ghét con trai quá nghe lời mẹ mình.”
Lâm Hiểu sửng sốt một giây sau đó nhớ ra nội dung trò chuyện là dì Lan thường hay nói với mẹ mình, trong đó có một nửa là oán giận chú Lý ngu hiếu, nghĩ tới đó, Lâm Hiểu phì cười.
Lại lần nữa ngồi trước ti vi, Lâm Hiểu tự mình cầm điều khiển chuyển kênh, đổi được vài lần thì vừa vặn chuyển đến một phim do Mỹ sản xuất nên dừng lại luôn. Lâm Hiểu nhớ có hộp bánh quy đặt trong ngăn tủ, đem ra, hai người vừa xem vừa ăn. Đại khái bởi vì cùng nhau phát hiện ra âm mưu nhàm chán của phụ huynh hai bên cho nên tâm trạng cả hai rất thoải mái. Hoàn toàn không còn không khí nhạt nhẽo vừa rồi, hai người ta một câu ngươi một câu tán gẫu không ngừng.
Có khi nói đến dì Lan lúc lại nói về mẹ Lâm, sau thì kể về quãng thời gian Bác Thần làm việc ở bên ngoài gặp được điều gì thú vị. Bác Thần ăn nói rất giỏi, chỉ kể thôi mà vẫn cuốn hút, Lâm Hiểu nghe chăm chú, còn bị chọc cười không ngừng, hai người không hề keo kiệt, lời nói “ác độc” cứ thế truyền tới đối phương.
Về phần bộ phim Mỹ đang chiếu, chẳng ai biết nó diễn ra nội dung gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cửa Lâm gia được mở ra. Khi mẹ Lâm và dì Lan mở cửa ra thì nhìn thấy Lâm Hiểu đang khoanh chân ngồi trên sô pha ăn bánh quy, Bác Thần thoải mái ngồi bên cạnh, dường như hai người mới nói được một nửa thì bị tiếng mở cửa đánh gãy.
Tình hình này vô cùng rõ ràng, hai người ở trong nhà chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm.
Hai mẹ vừa bước vào, Bác Thần đã đứng dậy, nhìn về phía mẹ Lâm, lễ phép gọi “Dì Cầm” sau đó ngượng ngùng giải thích: “Cháu ra khỏi nhà quên mang theo chìa khóa nên phải ở nhờ nhà dì.”
Khuôn mặt mẹ Lâm hơi mất tự nhiên nhưng vô cùng sảng khoái gật đầu: “Tiếp tục ngồi chơi đi, ở lại uống chén trà.”
“Không được rồi, chúng cháu vừa rồi đã uống một cốc lớn, cháu còn phải trở về tắm rửa nữa.” Bác Thần cười cười đi tới bên mẹ mình, kéo kéo mẹ mình ý bảo bà tạm biệt mẹ Lâm.
Lâm Hiểu loáng thoáng nghe được: “Mẹ đi đâu vậy? Điện thoại thì tắt máy, con lại quên mang chìa khóa…” những câu khác không nghe rõ, chắc bọn họ đã vào trong nhà.
Lâm Hiểu đi tới sô pha cất hộp bánh, hỏi mẹ Lâm: “Cha đi đâu hả mẹ?”
“Cha con cả ngày việc đông việc tây, buổi tối nghe điện thoại từ công ty gọi tới, nói sẽ về sớm.”
Lâm Hiểu “vâng” một tiếng, cũng không ngoài ý muốn.
Đợi đến khi Lâm Hiểu đổ rác xong, mới nhận ra mẹ cô vẫn đứng yên ngoài cửa. Cô kì quái xoay người, phát hiện vẻ mặt mẹ mình biểu tình muốn nói lại thôi vô cùng rõ ràng
Lâm Hiểu thở dài, vỗ vỗ bụi trên tay nói: “Mẹ, mẹ có gì thì nói ra đi, không cần nghẹn đến khó chịu.”
Lâm Hiểu vừa nói xong, mẹ Lâm ngay lập tức đến bên cạnh cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ đùi con gái rồi nói: “Hiểu nha đầu, con cùng Bác Thần đã tìm hiểu nhau được một tháng rồi phải không?”
Lâm Hiểu nghĩ nghĩ, cũng không nhớ rõ lắm: “Đại khái thế.”
Mẹ Lâm căn bản không thèm để ý câu trả lời của cô, chẳng qua chỉ muốn thả con tép bắt con tôm: “Vậy con cảm thấy sao? Đứa nhỏ Bác Thần có được không?”
Lâm Hiểu co rút khóe miệng, hỏi ngược lại: “Cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức anh ấy, nếu anh ấy có vấn đề, mẹ có thể đem con ghép cho anh ấy sao?”
Mẹ Lâm nghe vậy khuôn mặt tươi cười: “Mẹ đang hỏi thằng bé đối với con có tốt không? Nếu không tốt cho dù thân thiết nhà ta cũng không cần.”
Lâm Hiểu nghe thấy lời này cảm giác rất ấm áp, nhân tiện nói: “Rất tốt.” Sau đó Lâm Hiểu nhớ tới chuyện tối nay, hậm hực: “Nếu mẹ thực sự cảm thấy anh ấy đối với con không tốt thì không cần, sao còn cố ý để con với anh ấy cô nam quả nữ cùng chung một phòng, nếu anh ấy bắt nạt con thì làm sao?”
Mẹ Lâm lập tức cầm tay Lâm Hiểu khẩn trương: “Nó bắt nạt con à?”
“Không…” Lâm Hiểu cảm thấy có đôi lúc mẹ cô làm cô cảm thấy không biết nói gì.
“Vậy thì tốt.” Mẹ Lâm thở ra một hơi.
Lâm Hiểu nghe thấy lời mẹ cô nói, trừng mắt to, ngay cả giọng nói vẫn luôn bình tĩnh cũng cao lên vài phần: “Cái gì vậy thì tốt? Nếu anh ấy bắt nạt con thì sao? Con rốt cuộc có phải con đẻ của mẹ không?”
Mẹ Lâm vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, nếu con không phải con đẻ thì mẹ cần gì lo lắng cho con đến thế? Con tưởng mình vẫn là đứa bé à? Năm nay 26 sang năm 27, thêm vài năm nữa xem con còn gả ra ngoài nổi không?”
Nói xong câu cuối, mẹ Lâm cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn cố giữ giọng hòa hoãn, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ Bác Thần khá tốt, gia đình hòa thuận khá giả, con gả sang đó cũng không tệ. Mẹ đã sớm thương lượng với dì Lan, nếu tối nay thực sự phát sinh chuyện gì, chúng ta sẽ chọn ngày tổ chức cho hai đứa luôn, càng nhanh càng tốt.”
Lâm Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cảm thấy vài phần thoải mái: “Bọn con không phát sinh chuyện gì, mẹ và dì Lan cũng đỡ phải bận việc rồi?”
Mẹ Lâm bị kiềm hãm, lại lập tức nói: “Không phát sinh chuyện gì cũng tốt, chứng tỏ đứa nhỏ Bác Thần rất thuần hậu! Hôn sự của hai đứa càng phải làm nhanh, nếu không làm nhanh, thằng bé bị đoạt mất làm sao bây giờ?”
Lâm Hiểu châm chọc nói: “Mới có bao lâu? Nhanh như vậy đã kết hôn, mà mẹ làm sao biết được sau khi anh ấy kết hôn rồi sẽ không bị người ta đoạt mất?”
Ngữ khí Lâm Hiểu không tốt nhưng mẹ Lâm không hề tức giận, ngược lại lời nói khuyên cô sâu sắc: “Hiểu nha đầu, đàn ông chính là như vậy, trong phim truyền hình nói cái gì một lần bất trung cũng không thể tha thứ, nhưng hôn nhân làm gì có quyển sách hay ai đó dạy chúng ta phải làm sao. Con không thể biết được sau này nó có phải lòng một đứa con gái nào khác không nhưng nó phải lựa chọn trách nhiệm với gia đình, chỉ dựa vào điểm ấy thôi, thằng bé Bác Thần rất được. Con đừng ngang bướng nữa, trước kia cứ chần chừ mãi, lần này tuyệt đối không được.”
Lâm Hiểu nhìn thần sắc kiên định của mẹ Lâm, giật giật môi, còn muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Khi Lâm Hiểu đi ra từ toilet, Bác Thần đang ngồi trên sô pha, uống nước trái cây, chăm chú xem ti vi.
Cô chậm rãi đi đến, ngồi xuống sàn, cầm lấy trà sữa uống vài ngụm.
Bác Thần không chú ý xem ti vi nữa, cúi mắt xuống nhìn Lâm Hiểu, mái tóc đen dài xõa tung ôm lấy cổ và phân tán ở trên lưng cô.
Trên ti vi đang chiếu một trận bóng đá, trong mắt Lâm Hiểu chỉ là hai tên con trai cùng tranh giành một quả bóng, chẳng buồn cười chút nào.
Cô quay đầu nhìn Bác Thần nói: “Chuyển kênh khác đi.”
Bác Thần không trả lời, nhưng tay trái cầm lấy điều khiển từ xa, bắt đầu chuyển kênh, từng kênh dừng lại ba, bốn giây.
Liên tục thay đổi hai mươi kênh nhưng không cái nào khiến Lâm Hiểu hứng thú, cho đến khi Bác Thần chuyển đến chương trình thế giới động vật, Lâm Hiểu nói đơn giản: “Để kênh này đi.”
Giọng nam thuyết minh trầm ấm mà tiêu chuẩn nhưng Lâm Hiểu có chút xuất thần, ánh mắt cô không có tiêu cự nhìn đi nơi khác nhưng cô bắt buộc mình phải nhìn về phía ti vi. Đột nhiên ánh mắt cô đảo tới tủ giầy ngoài cửa, ngập ngừng vài giây rồi đứng dậy.
Động tác này rất đột ngột, Bác Thần khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Hiểu không trả lời, cô mở tủ giầy ra cẩn thận xem xét. Một lúc lâu sau cô xoay người nhìn về phía Bác Thần nói: “Dép lê của mẹ em không thấy nhưng đôi giầy thường dùng đi ra ngoài lại ở đây.”
Bác Thần nghe xong cũng đứng lên, đến bên Lâm Hiểu nhìn vào tủ giầy, quả nhiên không thấy dép lê mà bình thường mẹ Lâm Hiểu vẫn đi.
Bác Thần nhíu mày rồi cười tủm tỉm nhìn Lâm Hiểu: “Em đoán xem bọn họ đi đâu?”
Lâm Hiểu cúi đầu, tự hỏi vài giây, chần chừ nói: “Chẳng lẽ là nhà dì Sở bên kia?”
“Anh cũng đoán thế.” Bác Thần nói, tùy tay mở cửa ra.
Trong khu chung cư này tất cả đều là hàng xóm quen biết nhau đã lâu, cũng có nhiều nhà rất thân thiết với nhau. Lâm gia và Lý gia tình cảm gắn bó nhưng cũng thân thiết không kém với các nhà ở tầng một. Dù không quen thân với nhiều nhà lắm nhưng nếu muốn đi chơi ở tầng khác chắc chắn đó chỉ có thể là nhà dì Sở.
Lâm Hiểu và Bác Thần đi giày vào cùng nhau đến nhà dì Sở trên tầng 5. Vừa mới tới tầng bốn còn hai đoạn cầu thang nữa đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trên, hai người ăn ý nhìn nhau, tiếp tục đi lên. Quả nhiên truyền đến âm thanh đánh mặt chược cùng với tiếng dì Lan, một lát sau tiếng nói của mẹ Lâm cũng truyền tới.
Bác Thần bất đắc dĩ cười khổ, thấy Lâm Hiểu định đi lên thì giữ chặt tay cô, ngón trỏ chỉ xuống dưới. Lâm Hiểu biết hắn bảo xuống dưới nhưng không rõ vì sao phải đi xuống nên phát ngốc đứng yên một chỗ.
Thấy Lâm Hiểu không có phản ứng gì, Bác Thần đơn giản kéo cổ tay cô đi xuống dưới.
Đến khi xuống dưới tầng một, cuối cùng Lâm Hiểu không nhịn được nghi hoặc hỏi: “Sao không gọi bọn họ?”
“Chúng ta giả vờ như không biết gì chờ bọn họ trở về, mẹ anh nhất định sẽ rất vui. Khó khi nào cho bà ấy một lần tính kế được anh.” Bác Thần lắc đầu như vô cùng bất đắc dĩ nhưng khuôn mặt lại tươi cười, khoan dung mà dễ dàng tha thứ.
Lâm Hiểu cảm thấy lời nói và vẻ mặt của hắn không giống như đang nói về mẹ mình mà ngược lại giống y như nói về đứa con gái nghịch ngợm của mình. Cho đến lúc này Lâm Hiểu mới đột nhiên nhớ ra, người này đối với cha mẹ mình tốt lắm, tuy rằng bên ngoài cứ hay chống đối với mẹ mình.
“Anh rất hiếu thuận.” Lâm Hiểu cười khẽ, mở cửa đi vào trong nhà.
Bác Thần cũng cười nói: “Yên tâm, nhân phẩm của anh rất tốt, đối với cha mẹ hiếu thuận mà đối với vợ cũng hiếu thuận như với cha mẹ vậy.”
Lâm Hiểu cảm thấy hắn cố ý nói lời này, nghe qua còn như đùa giỡn. Dường như Bác Thần biết cô lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn.
Cô liếc mắt nhìn hắn: “Em rất sợ những người con trai quá có hiếu, mọi việc đều nghe theo cha mẹ, chồng một đồng nghiệp của em cũng như vậy, cô ấy nhiều lúc khổ sở chỉ muốn ly hôn.”
Bác Thần nói: “Ôi chao, vậy em gả cho anh sẽ chiếm ngay một ưu thế lớn, cho dù mẹ anh không bao giờ nghe anh còn anh thì nghe mẹ anh, nhưng bà ấy lại tuyệt đối nghe lời em.”
Lâm Hiểu nhớ lại ánh mắt yêu thương đầy vui sướng của dì Lan khi nhìn cô, nhịn không được đắc ý, khuôn mặt tươi cười. Nhưng cô chợt nghĩ đến một câu nói: cho dù vui vẻ con dâu nhưng con mình vẫn là hơn hết.
Bác Thần đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cười cổ quái nói: “Cái này em cũng biết đấy, mẹ anh rất ghét con trai quá nghe lời mẹ mình.”
Lâm Hiểu sửng sốt một giây sau đó nhớ ra nội dung trò chuyện là dì Lan thường hay nói với mẹ mình, trong đó có một nửa là oán giận chú Lý ngu hiếu, nghĩ tới đó, Lâm Hiểu phì cười.
Lại lần nữa ngồi trước ti vi, Lâm Hiểu tự mình cầm điều khiển chuyển kênh, đổi được vài lần thì vừa vặn chuyển đến một phim do Mỹ sản xuất nên dừng lại luôn. Lâm Hiểu nhớ có hộp bánh quy đặt trong ngăn tủ, đem ra, hai người vừa xem vừa ăn. Đại khái bởi vì cùng nhau phát hiện ra âm mưu nhàm chán của phụ huynh hai bên cho nên tâm trạng cả hai rất thoải mái. Hoàn toàn không còn không khí nhạt nhẽo vừa rồi, hai người ta một câu ngươi một câu tán gẫu không ngừng.
Có khi nói đến dì Lan lúc lại nói về mẹ Lâm, sau thì kể về quãng thời gian Bác Thần làm việc ở bên ngoài gặp được điều gì thú vị. Bác Thần ăn nói rất giỏi, chỉ kể thôi mà vẫn cuốn hút, Lâm Hiểu nghe chăm chú, còn bị chọc cười không ngừng, hai người không hề keo kiệt, lời nói “ác độc” cứ thế truyền tới đối phương.
Về phần bộ phim Mỹ đang chiếu, chẳng ai biết nó diễn ra nội dung gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cửa Lâm gia được mở ra. Khi mẹ Lâm và dì Lan mở cửa ra thì nhìn thấy Lâm Hiểu đang khoanh chân ngồi trên sô pha ăn bánh quy, Bác Thần thoải mái ngồi bên cạnh, dường như hai người mới nói được một nửa thì bị tiếng mở cửa đánh gãy.
Tình hình này vô cùng rõ ràng, hai người ở trong nhà chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm.
Hai mẹ vừa bước vào, Bác Thần đã đứng dậy, nhìn về phía mẹ Lâm, lễ phép gọi “Dì Cầm” sau đó ngượng ngùng giải thích: “Cháu ra khỏi nhà quên mang theo chìa khóa nên phải ở nhờ nhà dì.”
Khuôn mặt mẹ Lâm hơi mất tự nhiên nhưng vô cùng sảng khoái gật đầu: “Tiếp tục ngồi chơi đi, ở lại uống chén trà.”
“Không được rồi, chúng cháu vừa rồi đã uống một cốc lớn, cháu còn phải trở về tắm rửa nữa.” Bác Thần cười cười đi tới bên mẹ mình, kéo kéo mẹ mình ý bảo bà tạm biệt mẹ Lâm.
Lâm Hiểu loáng thoáng nghe được: “Mẹ đi đâu vậy? Điện thoại thì tắt máy, con lại quên mang chìa khóa…” những câu khác không nghe rõ, chắc bọn họ đã vào trong nhà.
Lâm Hiểu đi tới sô pha cất hộp bánh, hỏi mẹ Lâm: “Cha đi đâu hả mẹ?”
“Cha con cả ngày việc đông việc tây, buổi tối nghe điện thoại từ công ty gọi tới, nói sẽ về sớm.”
Lâm Hiểu “vâng” một tiếng, cũng không ngoài ý muốn.
Đợi đến khi Lâm Hiểu đổ rác xong, mới nhận ra mẹ cô vẫn đứng yên ngoài cửa. Cô kì quái xoay người, phát hiện vẻ mặt mẹ mình biểu tình muốn nói lại thôi vô cùng rõ ràng
Lâm Hiểu thở dài, vỗ vỗ bụi trên tay nói: “Mẹ, mẹ có gì thì nói ra đi, không cần nghẹn đến khó chịu.”
Lâm Hiểu vừa nói xong, mẹ Lâm ngay lập tức đến bên cạnh cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ đùi con gái rồi nói: “Hiểu nha đầu, con cùng Bác Thần đã tìm hiểu nhau được một tháng rồi phải không?”
Lâm Hiểu nghĩ nghĩ, cũng không nhớ rõ lắm: “Đại khái thế.”
Mẹ Lâm căn bản không thèm để ý câu trả lời của cô, chẳng qua chỉ muốn thả con tép bắt con tôm: “Vậy con cảm thấy sao? Đứa nhỏ Bác Thần có được không?”
Lâm Hiểu co rút khóe miệng, hỏi ngược lại: “Cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức anh ấy, nếu anh ấy có vấn đề, mẹ có thể đem con ghép cho anh ấy sao?”
Mẹ Lâm nghe vậy khuôn mặt tươi cười: “Mẹ đang hỏi thằng bé đối với con có tốt không? Nếu không tốt cho dù thân thiết nhà ta cũng không cần.”
Lâm Hiểu nghe thấy lời này cảm giác rất ấm áp, nhân tiện nói: “Rất tốt.” Sau đó Lâm Hiểu nhớ tới chuyện tối nay, hậm hực: “Nếu mẹ thực sự cảm thấy anh ấy đối với con không tốt thì không cần, sao còn cố ý để con với anh ấy cô nam quả nữ cùng chung một phòng, nếu anh ấy bắt nạt con thì làm sao?”
Mẹ Lâm lập tức cầm tay Lâm Hiểu khẩn trương: “Nó bắt nạt con à?”
“Không…” Lâm Hiểu cảm thấy có đôi lúc mẹ cô làm cô cảm thấy không biết nói gì.
“Vậy thì tốt.” Mẹ Lâm thở ra một hơi.
Lâm Hiểu nghe thấy lời mẹ cô nói, trừng mắt to, ngay cả giọng nói vẫn luôn bình tĩnh cũng cao lên vài phần: “Cái gì vậy thì tốt? Nếu anh ấy bắt nạt con thì sao? Con rốt cuộc có phải con đẻ của mẹ không?”
Mẹ Lâm vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, nếu con không phải con đẻ thì mẹ cần gì lo lắng cho con đến thế? Con tưởng mình vẫn là đứa bé à? Năm nay 26 sang năm 27, thêm vài năm nữa xem con còn gả ra ngoài nổi không?”
Nói xong câu cuối, mẹ Lâm cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn cố giữ giọng hòa hoãn, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ Bác Thần khá tốt, gia đình hòa thuận khá giả, con gả sang đó cũng không tệ. Mẹ đã sớm thương lượng với dì Lan, nếu tối nay thực sự phát sinh chuyện gì, chúng ta sẽ chọn ngày tổ chức cho hai đứa luôn, càng nhanh càng tốt.”
Lâm Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cảm thấy vài phần thoải mái: “Bọn con không phát sinh chuyện gì, mẹ và dì Lan cũng đỡ phải bận việc rồi?”
Mẹ Lâm bị kiềm hãm, lại lập tức nói: “Không phát sinh chuyện gì cũng tốt, chứng tỏ đứa nhỏ Bác Thần rất thuần hậu! Hôn sự của hai đứa càng phải làm nhanh, nếu không làm nhanh, thằng bé bị đoạt mất làm sao bây giờ?”
Lâm Hiểu châm chọc nói: “Mới có bao lâu? Nhanh như vậy đã kết hôn, mà mẹ làm sao biết được sau khi anh ấy kết hôn rồi sẽ không bị người ta đoạt mất?”
Ngữ khí Lâm Hiểu không tốt nhưng mẹ Lâm không hề tức giận, ngược lại lời nói khuyên cô sâu sắc: “Hiểu nha đầu, đàn ông chính là như vậy, trong phim truyền hình nói cái gì một lần bất trung cũng không thể tha thứ, nhưng hôn nhân làm gì có quyển sách hay ai đó dạy chúng ta phải làm sao. Con không thể biết được sau này nó có phải lòng một đứa con gái nào khác không nhưng nó phải lựa chọn trách nhiệm với gia đình, chỉ dựa vào điểm ấy thôi, thằng bé Bác Thần rất được. Con đừng ngang bướng nữa, trước kia cứ chần chừ mãi, lần này tuyệt đối không được.”
Lâm Hiểu nhìn thần sắc kiên định của mẹ Lâm, giật giật môi, còn muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook