Cuộc hẹn hoàn mĩ

Khi Lâm Hiểu cùng Lý gia ăn tối xong, cô vừa vặn nghe tiếng lạch cạch mở khóa nhà bên, Lâm Hiểu biết mẹ mình đã trở về.

Cô ba bước biến thành hai chạy ra, vừa kịp nhìn thấy mẹ đang mở cửa vào.

“Hiểu nha đầu? Con về rồi à?” Bộ dạng Lâm mẹ vẫn trước sau như một, bắt đầu lải nhải: “Con đã ăn cơm chiều chưa? Đừng nói với mẹ là con đang đói.”

Thân mình Lâm Hiểu cứng ngắc, cô nhìn bộ quần áo trên người Lâm mẹ mà cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng khẽ động da mặt nhưng giọng nói như lạc đi : “Con đã ăn ở nhà dì Lan.”

“Vậy cũng tốt, mà con có giúp dì Lan nấu…Ối! Cánh tay con làm sao thế này? Tại sao lại phải quấn băng?” Lâm mẹ không chú ý tới biểu tình của Lâm Hiểu, nhìn cánh tay bị thương của cô, khẩn trương: “Tại sao lại như vậy? Con bị ngã?”

Lâm mẹ tiến lại gần cầm tay Lâm Hiểu nhìn kỹ, không nhịn được trách cô: “Con động tay động chân ra sao mà để mình bị thương vậy?”

Lâm Hiểu nhìn mẹ mình khẩn trương lo lắng, khuôn mặt đầy đau xót, cô giật giật môi, ánh mắt chậm chạp chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ nói: “Mẹ, không sao đâu, chỉ cần tránh chạm vào nước và đúng giờ thay thuốc là được, con cùng Tề Kỳ đã đi khám bác sĩ rồi.”

“Khám bác sĩ? Nghiêm trọng đến mức phải tới chỗ bác sĩ? Rốt cuộc con bị thương như thế nào?”

“Chỉ là con không cẩn thận bị ngã thôi.”

“Đi trên đường còn không cẩn thận! Con, đứa nhỏ này còn muốn mẹ lo đến mức nào?” Lâm mẹ trái kêu phải trách, lại không nhịn được hỏi vài lần xem bác sĩ nói thế nào.

Dì Lan xong việc đi ra nhìn thấy cảnh này nhân tiện nói: “Tiểu Thần à, thời gian cũng không còn sớm nữa, các con còn không chịu đi cứ làm phiền dì Cầm thế à? Đứng mãi một chỗ ở cửa thế này mẹ cũng mỏi lắm.”

Lâm mẹ sực tỉnh, nhận ra Bác Thần vẫn đứng ngoài cửa vội kêu mọi người vào trong nhà.

Lâm Hiểu và Bác Thần cùng ngồi trên sô pha. Lâm mẹ đeo kính lão, cẩn thận nghiên cứu túi thuốc của Lâm Hiểu, lẩm bẩm thuốc này dùng trước hay sau khi ăn, có cần thêm trà giải nhiệt không rồi tại sao tất cả đều viết bằng tiếng anh.

Lâm Hiểu vẫn chuyên chú nhìn Lâm mẹ, suy nghĩ lộn xộn trong đầu ngày càng trở nên rõ ràng, ánh mắt càng kiên định hơn – còn chưa biết tường tận sự việc nên đây không phải thời điểm đưa ra kết luận.

Nghĩ ra điều này, biểu tình của Lâm Hiểu tự nhiên hơn nhiều, đáp lại cặn kẽ mọi vấn đề của Lâm mẹ.

Lâm mẹ nghiên cứu xong túi thuốc mới bắt đầu nói chuyện với Bác Thần. Có câu nói mẹ vợ xem con rể càng nhìn càng vừa lòng, vô cùng rõ ràng Lâm mẹ chính xác là người như vậy. Hơn nữa mấy ngày nay Bác Thần tới đều cố gắng lấy lòng, Lâm mẹ “hiền lành” kể cho Bác Thần mọi chuyện của Lâm Hiểu, một bên nói xấu một bên khen ngợi, hoàn toàn đem câu nói “Trước ức hiếp sau tuyên dương” của giáo viên ngữ văn tiểu học thực hiện nhuần nhuyễn.

Lâm Hiểu thấy Bác Thần có cơ hội đều dùng ánh mắt tràn ngập cười nhạo nhìn mình thì cố gắng nhịn nhưng rốt cuộc nhịn không nổi, Lâm Hiểu tìm được cơ hội Lâm mẹ và Bác Thần ngừng nói chuyện ngay lập tức xem vào: “Mẹ, chúng con còn đi xem phim, cũng sắp đến giờ chiếu rồi.”

Lâm mẹ lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Thì ra là như thế, vậy hai đứa mau đi đi.”

Bác Thần đứng dậy chào Lâm mẹ, Lâm mẹ nhớ tới miệng vết thương của Lâm Hiểu nên dặn dò hắn vài câu, bảo hắn chăm sóc Lâm Hiểu cẩn thận, dặn dò kỹ càng đến một lúc sau hai người mới ra khỏi cửa.

Bên này tạm biệt với Lâm mẹ, bên kia còn phải sang báo một tiếng với dì Lan. So với Lâm mẹ khẩn trương dặn dò, dì Lan lại vô cùng nhanh chóng lưu loát.

Lâm Hiểu và Bác Thần vừa nói bọn họ muốn ra ngoài, dì Lan liền cười tủm tỉm đẩy bọn họ ra ngoài cửa: “Các con cẩn thận một chút, đi chơi thì phải thoải mái, tối không trở về cũng không sao.”

囧 Lâm Hiểu không biết tiếp lời này ra sao.

Vừa qua khỏi tầm mắt cha mẹ, hai người lẳng lặng đi trên đường, Lâm Hiểu tuy đã tỉnh táo lại nhưng suy nghĩ vẫn có điểm chậm chạp.

Xuống dưới lầu, từng bước chân nhịp đều đặn như có tiết tấu, Bác Thần nhìn vào mắt Lâm Hiểu đột nhiên nói: “Mẹ em kể hồi bé khi được mặc váy mới em rất vui vẻ xoay tròn trong phòng còn lắc lư như sắp ngã, nên mẹ em dặn anh chú ý đừng để em dẫm vào váy khi xoay vòng, còn dặn đi dặn lại, mà em thực sự hay dẫm vào váy thật sao?”

Lời này có chút khó hiểu, Lâm Hiểu ngẫm nghĩ một lúc lâu mới cảm thấy từ “dẫm vào váy” này có điểm không thích hợp, cô không mặc váy dài, nói cái gì váy…

Lâm Hiểu mờ mịt nhìn bộ dáng bỡm cợt của Bác Thần, dây thần kinh trong đầu đột nhiên “bùm” một tiếng, phản xạ có điều kiện định giơ tay trái lên đập vào cánh tay hắn. Vẫn luôn chú ý Lâm Hiểu, Bác Thần quýnh lên, vội bắt lấy cánh tay cô, may mắn khả năng phản ứng của hắn không tệ lắm, cuối cùng cũng ngăn cản được động tác của Lâm Hiểu: “Em định tự ngược à? Dùng bàn tay này đánh anh để vết thương rách ra sao?”

Lâm Hiểu bị hắn mắng thì sửng sốt, lại cảm thấy mình vừa rồi thật ngốc, mặt hơi đỏ một chút nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai bảo anh đáng đánh đòn.”

“Anh trêu đùa như vậy cũng đâu phải ngày một ngày hai.”

Lâm Hiểu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên giận dữ: “…Từ giờ anh đứng bên phải em.”

“…” Được rồi, xem như hôm nay người ta bị thương trong người buồn bực, tạm tha vậy.

Sau trận kinh hãi này, không khí chậm rãi nóng lên, hai người một đường nói chuyện phiếm, rất nhanh đã tới rạp chiếu phim. Bộ phim hai người xem nói về tình yêu, bởi tuyên truyền tốt cho nên cửa vào chật cứng người là người.

Đây là lần đâu tiên đi xem phim trong năm nay của Lâm Hiểu nên cô vô cùng hào hứng. Bác Thần nhìn lướt qua xung quanh, dặn: “Em đừng đi lung tung, ở chỗ này chờ anh, anh đi mua đồ ăn.”

Lâm Hiểu vốn định gật đầu nhưng nhìn hàng dài người mua đồ ăn, cô nói đơn giản: “Em ở đây cũng không có ai nói chuyện, cùng đi đi.”

Cô nguyện ý đi cùng đương nhiên là tốt, Bác Thần không phản đối, hai người nhanh chóng gia nhập đội ngũ xếp hàng.

Lâm Hiểu nhìn trước sau trái phải đều là những đôi tình nhân tay trong tay thì có chút không tự nhiên. Cùng một người đàn ông đi xem phim, tính chất hẹn hò quá mãnh liệt, lần sau vẫn nên đi ăn cơm tối thì có vẻ tự do hơn, hay cùng nhau tản bộ cũng tốt.

Lâm Hiểu ho nhẹ một tiếng nói: “Đội trưởng, chúng ta bao giờ mới đến lượt mua?”

“Đội ngũ tiến rất nhanh, hẳn không có vấn đề gì.”

Lâm Hiểu không tìm được lời nào nói bèn hỏi: “Lát nữa trở về chúng ta còn đi đâu không?”

Bác Thần nhíu mày: “Đi chứ, em không nghe mẹ anh nói à, càng về muộn càng tốt. Mà theo anh nghĩ, mẹ anh vui nhất là khi chúng ta không về ____tê!”

Lâm Hiểu buông tay hắn ra, cắn răng nói: “Đau chết đi!”

Năm phút sau, Lâm Hiểu ôm một túi bỏng ngô to, Bác Thần cầm hai chai nước, đi vào rạp chiếu phim.

Thời điểm chưa có người đàn ông này, cảm thấy chuyện tình cảm không phải là chuyện cứ muốn là có thể được, bởi vì không phải tùy tiện người nào cũng mang lại cho ta cảm giác hạnh phúc. Nhưng khi người đàn ông này đến, không cẩn thận lại quên mất chính mình đang yêu, bên mình luôn có người đi cùng, đã là chuyện đương nhiên.

Đến khi trăng lên cao, cô gái mang theo khuôn mặt mỹ mãn đi ra, người con trai từ đầu cảm thấy bộ phim này thật nhàm chán nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô gái cũng cảm thấy thỏa mãn.

Vì thế, đây là một cuộc hẹn hò hoàn mĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương