Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Cong Rồi
-
Chương 8
Tay Ngôn Tranh chạm vào nơi giữa hai chân của Lâm Tinh Thần.
Ngôn Tranh châm chọc:
“Mới chạm vào một cái thì cậu đã lên rồi, còn nói không muốn?”.
Lâm Tinh Thần lúng túng giải thích:
“Không…không phải…như vậy”.
Ngôn Tranh nói:
“Vậy thì phải như nào, thân thể này của cậu sinh ra đúng là để đàn ông chơi mà”.
Lâm Tinh Thần mặt liền trắng bệch.
Ngôn Tranh cười lạnh.
“Tôi nói có gì sai sao?”.
Tay Ngôn Tranh xoa nhẹ nơi nhô lên của Lâm Tinh Thần.
“Cậu nhìn xem, tôi vừa chạm nhẹ thì nó liền phản ứng rồi”.
Lâm Tinh Thần không dám nhìn hắn nữa, cậu quay mặt đi chỗ khác.
Một tay Ngôn Tranh lại nắm lấy cằm cậu ép cậu phải nhìn mình.
“Không muốn nhìn xem cậu bị tôi chơi đùa như thế nào à? Có còn nhớ lần trước không, cậu bị tôi đâm đến rên rỉ không ngừng”.
Lâm Tinh Thần lên tiếng phản bác:
“Không muốn.
.
không có”.
“Ha.
.
không tin sao? Vậy để tôi chứng minh cho cậu thấy”.
Ngôn Tranh nắm lấy quần cậu kéo xuống, quần nhỏ cũng bị cởi ra.
Lâm Tinh Thần co người muốn che dấu bản thân, Ngôn Tranh lại dễ dàng tách hai chân cậu ra.
Lâm Tinh Thần lập tức van xin.
“Đừng…đừng nhìn mà”.
“Xin lỗi nhé, tôi không những nhìn mà còn chạm vào nó này”.
Một tay Ngôn Tranh liền có thể nắm trọn vật nhỏ của cậu, ngón tay cái miết nhẹ lỗ nhỏ trên đỉnh.
Cả người Lâm Tinh Thần liền run rẩy.
“Ức…không…hức…không…muốn đâu.
.
”
Ngôn Tranh mặc kệ lời nói của Lâm Tinh Thần, bàn tay bắt đầu lên xuống.
“Ưm.
.
haaa…a…a.
.
”
“A.
.
đừng.
.
đừng…a…mà”
“Hức.
.
ức…không…dừng…ưm.
.
lại đi”
Động tác tay của Ngôn Tranh ngày càng nhanh, hai chân Lâm Tinh Thần nhịn không được cong lên.
“Aaaaa”
Sau tiếng hét thì một dòng chất lỏng trắng đục bắn vào tay Ngôn Tranh.
Ngôn Tranh cũng hơi bất ngờ:
“Cậu cũng nhanh thật đấy”.
Lâm Tinh Thần đỏ mặt, hô hấp có chút gấp gáp.
“Được rồi, bây giờ thì đến lượt tôi rồi”.
Ngôn Tranh đứng dậy cởi sạch quần áo trên người, vật to lớn ***** **** khiến mặt Lâm Tinh Thần tái mét.
Lâm Tinh Thần lắp bắp:
“Không.
.
không được.
.
đâu.
.
mà.
.
”.
Ngôn Tranh sờ sờ lỗ nhỏ của Lâm Tinh Thần:
“Chẳng phải lần trước cậu ăn rất ngon hay sao?”.
Lâm Tinh Thần vùng vẫy hai chân muốn tránh né.
“Đừng.
.
đừng mà”.
Ngôn Tranh nắm chặt hai chân cậu tách ra, sau đó liền cầm lấy gậy th*t để trước miệng huyệt.
“Lần này cậu cũng phải ăn cho thật tốt đấy”.
Nói xong liền đẩy mạnh hông.
*Phập*
Vật nam tính liền chui vào trong lỗ nhỏ.
“Đau…hức…đau…ức.
.
quá.
.
á”.
Lâm Tinh Thần rơi nước mắt, sự đau rát phía dưới khiến cả người cậu co giật.
Thật ra Ngôn Tranh cũng chẳng thuần thục trong chuyện này, lần trước làm là do say rượu nên không biết bắt đầu như thế nào, cho nên lần này chỉ cần thấy lỗ là đâm vào.
“Đau.
.
rút…ức.
.
rút ra.
.
”
Ngôn Tranh chẳng nghe cậu nói gì nữa, chỉ biết phía dưới đang được Lâm Tinh Thần siết chặt, vô cùng thoải mái.
Ngôn Tranh quỳ xuống giường, hai tay nắm eo Lâm Tinh Thần nâng lên, hông bắt đầu đưa đẩy mặc kệ lời van xin của cậu.
“Đau…đau quá”.
“Ức.
.
hức.
.
đừng mà”.
Lâm Tinh Thần càng kêu thì Ngôn Tranh lại càng mạnh mẽ đâm rút.
“Chậc…sướng quá”.
Bên trong mềm mại ấm nóng liên tục hút lấy, Ngôn Tranh không thể nào dừng lại được.
Đâm một hồi, Ngôn Tranh xoay người Lâm Tinh Thần, để cậu úp mặt vào gối, nâng mông cậu lên tiếp tục thúc vào.
Lần này bên dưới lại siết chặt khiến vật nam tính không thể thuận lợi tiến vào.
“Chết tiệt, siết chặt như thế làm gì?”.
“Mau thả lỏng ra”.
Nói xong liền vỗ vào mông cậu một cái.
*Bốp*
“Ư…ức……”.
Bên trong ngay lập tức co rút, Ngôn Tranh không chịu được nữa, bất chấp tất cả mà đâm vào.
“Huhu…ư…đau quá….
hức đau.
.
quá.
.
”
Ngôn Tranh lại mạnh mẽ đâm rút khiến Lâm Tinh Thần vùi mặt xuống giường, cậu chỉ có thể cắn chặt chăn để chịu đựng.
Một lần làm này khiến Lâm Tinh Thần như mất nữa cái mạng, cậu nằm chết dí trên giường không nhúc nhích nổi.
Đến khi Ngôn Tranh lấy lại chút bình tĩnh mới cởi trói cho cậu, cổ tay Lâm Tinh Thần liền hiện lên một dấu xanh đậm cực chói mắt.
Ngôn Tranh muốn xoa tay cho Lâm Tinh Thần nhưng cậu nhanh chóng xoay người qua một bên.
Ngôn Tranh thấy vậy liền không quan tâm nữa, nhắm mắt mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tinh Thần xoay người qua một bên vẫn là không nhịn được rơi nước mắt, rốt cuộc tại sao lại đi đến như thế này vậy.
Mặc dù trong phòng bật máy sưởi rất ấm áp nhưng lúc này cả người Lâm Tinh Thần đều cảm thấy rất lạnh lẽo.
Lúc Ngôn Tranh tỉnh dậy đã là buổi chiều, người bên cạnh cũng không thấy đâu.
Nhớ lại những gì mình đã làm ngày hôm qua Ngôn Tranh liền rùng mình một cái.
Hắn đúng là bị ma nhập rồi mới có thể đối xử với Lâm Tinh Thần như vậy.
Hắn phải làm gì để xin lỗi Lâm Tinh Thần đây, phải làm gì mới khiến cậu không giận.
Ngôn Tranh càng nghĩ càng rối, đứng dậy muốn ra khỏi phòng nhưng sợ gặp mặt Lâm Tinh Thần lại không biết nói gì.
Ngôn Tranh bực tức hét lên:
“Aaaa, phải sao đây?”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook