Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 44: Phượng Hoàng Kiếm (4)
Chương 44: Phượng Hoàng Kiếm (4)
“Ta nghe nói rằng ngươi đã phế đi tay của Lôi Long.”
Phụ thân phát ra những từ đó ngay sau khi ta bước chân vào phòng của ông ấy.
Mà không có lấy cả một lời chào hỏi, ông ấy đã trực tiếp hỏi ta ngay.
...Thế câu hỏi khó nhằn này là cái gì đây.
Ta biết ông ấy luôn thế này mà, nhưng mà.
Ta cũng chẳng biết nên trả lời sao nữa. Ta có nên cứ đi nói với ông ấy về cách mà chuyện nó xảy ra không?
“Không, con không hề phế nó. Con chỉ đơn giản bẻ gãy nó-”
Đó là lời đã nảy ra trong đầu ta sau khi nghĩ thông suốt, và nó còn chưa hẳn là một câu trả lời.
Cả hai câu gần như mang cùng một ý, nhưng ta cũng đâu thể chỉ giữ im lặng được.
Vạn phước, hình như phụ thân của ta không để tâm lắm đến câu trả lời đó.
“Vậy tại sao ngươi lại làm thế?”
Nhìn thế nào thì đây cũng là câu hỏi quan trọng nhất.
Có lẽ ông ấy đã nghe được hết từ miệng hạ nhân rồi nhưng ông ấy vẫn muốn trực tiếp nghe ta nói chuyện.
Sau khi hít một hơi sâu, ta bắt đầu từ từ nói:
“Con đã chấp nhận thách đấu của Lôi Long, hắn là người đã thách thức con trước, xong bởi vì hắn có ý muốn giết con nên con đã ăn miếng trả miếng.”
Đây là một câu trả lời khá ngắn gọn nhưng đấy đã là toàn bộ sự thật rồi.
Có thể mình sẽ bị ông ấy quở trách vài lời vì đã gây phiền hà nhưng đó là lỗi của ông ấy vì đã bị mắc mưu mà.
“Lôi Long đã cố giết ngươi?”
“Vâng, bọn con đã cam kết với nhau là sẽ không dùng nội lực, nhưng hắn đã truyền nội lực vào thanh kiếm gỗ mà bản thân sử dụng, rồi cố gắng hạ sát con bằng nó.”
“Bằng chứng?”
“Tất cả những người đứng xem đều thấy được.”
Người đã thấy điều đó rõ ràng nhất có lẽ là thiếu chủ của Đường Môn.
Đường Tiêu Duyệt cũng ở đó, nhưng nàng ta nhìn không đáng tin lắm, bởi lẽ hình như nàng ta đã chết lặng sau khi cuộc đấu của ta kết thúc.
Phụ thân gật đầu trước câu trả lời của ta.
“Thế việc đó tất cả chỉ có vậy.”
Bất kể ta có nhìn ông ấy bao nhiêu lần đi nữa, ông ấy vẫn luôn giữ phản ứng tẻ nhạt ấy.
Ông ấy vừa mới nghe được nhi tử của mình đã chiến thắng trong một trận đấu tay đôi với Lôi Long, nhưng ông ấy lại chẳng thể hiện gì.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng ông ấy bị dao động bởi điều gì hết.
Ngay cả khi nhi tử của ông ấy trở thành ma nhân, ngay cả khi hài tử của ông ấy cứ chết đi từng người một và ngay cả khi chính bản thân ông ấy sắp chết.
Trong khi ta đang đứng đó trong im lặng, bỗng ông ấy cất tiếng:
“Có vẻ như ngươi đã đạt đến một tầng nội công mới.”
“...Vâng ạ?”
Đó là những từ mà phụ thân của ta đã nói với Cầm Diệc Thư trong lần dùng bữa trước của chúng ta.
Hài hước thật khi nghĩ đến việc giờ đây ông ấy cũng nói những từ y hệt với ta.
Nhưng, ngay cả khi ta đạt đến tầng thứ ba của Hỏa Diễm Cầm Luân Công trong một thời gian ngắn như vậy, hình như phụ thân của ta cũng không quan đến việc đó nhiều lắm.
Ông ấy gần như lạnh lùng quá mức...
“Làm tốt lắm.”
“...Tạ ơn phụ thân.”
...Hử?
Mặc cho đó là một lời khen nhỏ nhưng miệng của ta cứ cười mãi, dù ta có cố gắng hết sức để ngăn lại đi nữa.
Ta không thể tin được rằng ta vui biết bao nhiêu khi bản thân nhận được lời khen ở tuổi này rồi...
Dẫu cho thế, đây là lần đầu tiên của mình.
Mình đã từng được ai khen ngợi chưa nhỉ? Mình không nghĩ vậy.
Đó có lẽ là lý do tại sao ta lại dễ dàng bị kích động với một lời khen nhỏ nhoi như thế này.
Sau khi hỏi han ta, phụ thân không còn nói gì nữa.
Đôi khi ta tự hỏi rằng liệu ông ấy đã từng nghi ngờ ta nói dối hay không.
Sau khi phụ thân đọc xong một lá thư, ông ấy nói sang việc khác:
“Ta đoán ngươi cũng đã gặp vị hôn thê của mình ở đó rồi, bởi vì ngươi đã vướng phải vài mâu thuẫn với Nam Cung thế gia.”
“...”
Vấn đề quan trọng thực sự đây rồi...
Ài... vị hôn thê, hừm.
Mấy từ đó làm ta nổi da gà.
Ta giấu đi cái giọng run rẩy của mình rồi hỏi phụ thân:
“Con có thể hỏi rằng làm sao mà việc này lại xảy ra không?”
“Việc gì?”
“Việc sắp xếp hôn sự với Nam Cung thế gia. Con muốn hỏi rằng chuyện này đã diễn ra như thế nào.”
Bất kể ta có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa thì ta vẫn cảm thấy chuyện này quá đột ngột và ngẫu nhiên.
Ta không hề được sắp xếp bất cứ hôn sự nào nữa vào kiếp trước và hơn cả thế, với Nam Cung thế gia ư?
Phụ thân ta trả lời trong khi bỏ mặc nỗi thống khổ của ta.
“Đó là quyết định được thực hiện trong buổi nghị sự của các Trưởng Lão. Đó không phải là vấn đề với ngươi.”
“...”
Không phải vấn đề của ta cái quỷ...
Ở đó đã xảy ra cái gì chứ, đến nỗi khiến Nam Cung Phí Nga bỗng nhiên trở thành vị hôn thê của ta?
Ta nghe thấy giọng phụ thân nói trong lúc tức giận suy nghĩ trong lòng.
“Có lẽ ngươi đã gây ra vài rắc rối trong mối hôn sự với Bành gia, nhưng ta tin lần này ngươi sẽ không gây ra rắc rối.”
Có phải ông ấy đã thấy rằng ta không hề ưa gì mối hôn sự này hay không?
Ta đã đọc được ẩn ý trong lời của ông ấy rồi...
Đừng gây rắc rối lần hai.
Do thế, ta không thể thật sự cãi lại ông ấy được.
Tất cả những gì ta có thể làm là ngậm miệng lại.
- Xoạt.
Âm thanh của những lá thư được gấp rồi mở vang lên trong phòng gia chủ vào lúc ta đang lặng lẽ đứng im, chờ đợi những lời tiếp theo mà phụ thân nói.
Bởi vì phụ thân vẫn chưa bảo ta rời đi cho nên điều đó đồng nghĩa với việc ông ấy vẫn còn việc chưa nói hết.
- Cạch cạch
Đó là âm thanh ông ấy đanh dùng ngón áp út gõ vào mặt bàn.
Ấy là thói quen của ông ấy mà bất cứ khi nào ông ấy có việc phải suy nghĩ.
Ta cau mày khi nhìn thấy ông ấy làm thế.
Tại vì ta cũng có thói quen giống như thế, chính nó đã là thứ khiến ta giống với phụ thân.
Mỗi lần như thế này, thực tế đều đập vào mặt ta rằng, cho đến cuối cùng, ta đúng là nhi tử của ông ấy.
“Mùa hạ đang gần kề.”
Suy nghĩ của ta bị khuấy động trước những lời của phụ thân.
Ông ấy đột ngột nói gì vậy?
“Vâng, quả thật đã đến mùa hạ rồi.”
Ta biết những ngày qua trời đã trở nên ngày càng nóng nực hơn.
Nhưng điều gì đã khiến ông ấy nhắc đến nó thế?
Chờ đã, mùa hạ ư...?
“Hoa Sơn Luận Võ sẽ bắt đầu sớm thôi.”
Tim ta lỡ mất một nhịp khi nghe thấy lời phụ thân nói.
Ta cảm giác như thể ta bị nghẹt thở khi nghe thấy cái tên Hoa Sơn.
Bởi vì ta đã nhớ đến một Hoa Sơn bị đốt thành tro bụi.
...Nào đừng nghĩ về chuyện đó nữa.
Ta hít một hơi thật sâu để làm bình tâm lại.
Phụ thân nhìn thấy ta như vậy thì hỏi:
“Có gì sao?”
“...Không có gì cả. Còn về việc luận võ thì sao?”
Phụ thân không trả lời câu hỏi của ta mà thay vào đó, ông ấy trao cho ta lá thư mà bản thân đang cầm.
Ta cẩn thận nhận lấy lá thư rồi mở nó ra.
Và sau đó cau mày trước nội dung của nó.
Ta nhìn lại phụ thân:
“...Tại sao phụ thân lại đưa cho con cái này?”
“Đem nàng ta đến đây.”
“Nhưng tại sao...?”
“Bởi vì ngươi phải làm vậy.”
Ông ấy đang nói chuyện vô nghĩa gì chứ?
Ta tiếp tục hỏi phụ thân trong khi không giấu nổi vẻ không bằng lòng.
“Phụ thân biết rằng con chỉ vừa với trở về sau chuyến hành trình đến Tứ Xuyên mà?”
“Ta sẽ cho ngươi một tuần để chuẩn bị cho chuyến đi.”
“Con cho rằng con không có quyền từ chối rồi nhỉ...?”
Mệnh lệnh quái quỷ gì thế này? Bảo ta phải trải qua một hành trình dài khác ngay sau khi ta chỉ vừa mới trở về ư.
Ta bắt đầu nghĩ về khả năng dùng công lực để xử ông ấy, nhưng ấy là điều bất khả thi với người đã được rèn luyện bằng Hỏa Diễm Cầm Luân Công theo nghĩa đen... Không?
Có phải phụ thân đã thay đổi cách suy nghĩ không?
Quả thật, Cầm gia là một gia tộc sẽ dễ dàng cho phép tộc nhân thuộc huyết mạch trực hệ rời khỏi phạm vi gia tộc.
Cầm Hi Phi là một ngoại lệ, vì nàng ta là kẻ tài giỏi đến mức khiến cho mọi người đều phải chú mục vào bản thân.
Nhưng ta lại khác biệt.
Với ta một nam tử trong gia tộc đặt chân đến thế gian bên ngoài chẳng phải là chuyện lạ lùng nhất.
Nhưng ở ngoài mặt, ta vẫn còn trông rất non nớt và ta không thể biết được ý định của ông ấy là gì, đưa ta ra ngoại giới dễ dàng như này khi mà ta vẫn còn chưa trở thành thiếu chủ của gia tộc.
Thêm vào đó, ta không nghĩ rằng nhiều người sẽ thực sự ưng thuận việc ta đến ngoại giới.
Đó điều mà ta nghĩ rằng phụ thân sẽ nghĩ về ta, nhưng ông ấy lại bảo ta đi xa đến tận mức đó ư?
“Thưa phụ thân, dù thế thì, bảo con lên đường đến Hoa Sơn không phải hơi quá sức với con hay sao-”
“Nếu ngươi không muốn thì ngươi không phải làm.”
“Dạ? Thế thì con sẽ lựa chọn không đ-”
“Tuy nhiên, nếu ngươi đi thì ta sẽ thưởng cho ngươi ‘Đoái Tiên Đan’ từ tàng khố của gia tộc.”
“-Dĩ nhiên con sẽ đi với tư cách là nam nhi Cầm gia, con có cần đi ngay không?”
Bởi vì viên thuốc mà ông ấy nhắc đến mà ta đã vô tình đồng ý mất rồi...
...Có phải ta đã tham tài quá rồi không?
Ta cảm thấy hơi tội lỗi khi nhìn phụ thân, ông ấy khẽ cau mày.
Nhưng một chuyến đi để đổi lấy tiên đan đúng là một món hời.
Nó là loại dược chỉ đứng thứ hai sau Thiếu Lâm tiểu hoàn đan, một khi ăn vào thì nó sẽ trao cho người sử dụng lượng nội công bằng với hai mươi năm công lực.
Và phụ thân ta đang nghiêm túc về việc mở tàng khố của gia tộc để đưa thứ đó cho ta như một phần thưởng.
Nội công của ta đã tăng lên nhờ vào chuyến đi trước đó, nhưng thực ra, nó không dồi dào đến vậy; trông nó có vẻ nhiều là do trước đó ta sở hữu lượng nội công quá đỗi ít ỏi.
Suy cho cùng, cả thân thể ta và cả lượng nội công mà ta sở hữu vẫn còn ảm đạm lắm.
“...Phụ thân bảo rằng ngài sẽ cho con một tuần để chuẩn bị cho chuyến đi phải không?”
Ta cảm thấy không đủ thởi gian, tại vì ta còn phải để tâm đến nhiều thứ.
“Ngươi cần nhiều thời gian hơn?”
“Có lẽ con sẽ lên đường sau mười ngày nữa chăng?”
Phụ thân gật đầu trước yêu cầu của ta.
Rồi ông ấy lại bắt đầu đọc những lá thư.
Ông ấy phải đọc bao nhiêu lá thư cơ chứ?
Mười ngày à, hừm.
Tạ thiên gia, ông ấy đã cho phép ta rồi.
Ta có mười ngày tại Sơn Tây, hơi thảm khi biết rằng bản thân ta lại phải lên đường sau một chuyến hành trình dài đến vậy, nhưng với tiên đan thì nó đáng lắm.
Hơi kỳ lạ chút khi phụ thân ta lại lấy tiên đan ra cho một nhiệm vụ như này.
Ông ấy sẽ không nói dối về mấy chuyện như vậy, nhưng chuyện này thật sự quan trọng đến mức khiến ông ấy đưa nó ra như một phần thưởng cho ta ư?
Phụ thân đột ngột chỉ về phía cánh cửa trong lúc ta đang đứng đăm chiêu ngẫm nghĩ:
“Ngươi hết việc rồi. Giờ đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Ta cảm thấy không thoải mái khi ở đây, vậy nên lúc được cho phép rời khỏi ta cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Dẫu cho điều đó đồng nghĩa rằng ta sẽ phải ghé thăm Hạ Ô Môn ngay, sau khi ta tiếp tục rèn luyện.
Hoa Sơn à, ừm.
Ta nhớ rằng hoa đào tại đó bung nở đẹp vô ngần.
Và cả lúc muôn vàn đóa hoa đó hóa thành tàn tro.
Mình sẽ phải bước chân vào Hoa Sơn thật ư?
Thôi đừng nghĩ đến nó nữa.
Chuyện này không ổn.
Một khi nghĩ về nó thì ta sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.
Nhưng, trong kiếp này chuyện đấy sẽ không xảy ra.
Vẫn thế, ta chỉ phải giữ bí mật với bản thân thôi.
Tất cả những gì mình phải làm chỉ là tuân theo mệnh lệnh.
Tốt hơn hết là ta nên tập trung tâm trí vào nhiệm vụ được giao.
Ta sắp xếp lại mọi thứ mà phụ thân ta và ta đã nói sau khi rời khỏi chỗ của ông ấy.
Nội dung cụ thể về nhiệm vụ của ta là: đưa đệ tử nhỏ tuổi nhất của Hoa Sơn về Cầm gia.
***
Khi ta trở về nơi ở của mình, Nhị Trưởng Lão và Cầm Hi Phi đã rời đi.
Sao họ dám gây ra cả mớ rắc rối rồi cứ thế mà mất hút như thế chứ?
Dĩ nhiên, ta vẫn thấy cảm kích vì ta đã có thể tận hưởng quãng thời gian yên bình rồi.
Khi ta đi về phòng để thay quần áo, ta thấy Kiếm Tôn đang cầm một chiếc chổi.
Kiếm Tôn cũng đã để ý thấy ta, lão ta kính cẩn cúi đầu.
...Đã lâu rồi, sự hiện diện của lão ta luôn làm ta cảm thấy không thoải mái.
“Hức...”
Lúc ta nhìn về phía tiếng khóc quen thuộc kỳ lạ đằng trước, ta thấy Vy Tuyết Nga đang giơ tay lên trên còn chân thì quỳ xuống mặt đất như thể đang chịu hình phạt.
Nó giống hệt chuyện mà Cầm Hi Phi đã bắt ta làm trước đó.
“Muội ấy đã làm cái gì mà lại phạt muội ấy như thế này...?”
Nước mắt chảy theo khuôn mặt nàng ấy.
Dù thế, dường như Kiếm Tôn không quan tâm đến việc Vy Tuyết Nga đang khóc mà cứ tiếp tục quét dọn.
Ta tự hỏi một chốc, rằng tại sao nàng ấy lại bị phạt rồi thoáng sau ta nhận ra câu trả lời.
À phải rồi, nàng ấy đã bí mật theo chân mình đến Tứ Xuyên mà.
Hình như nàng ấy bị phạt vì đã đi cả tháng mà chẳng nói tiếng nào với lão ta.
“Thiếu gia...”
Bỏ mợ, mình chạm mắt với Vy Tuyết Nga trong lúc mình đang cố gắng lướt qua mà không để bị chú ý mất rồi.
Vy Tuyết Nga cứ nhìn ta cầu xin giúp đỡ, nhưng ta lại chẳng thể làm gì nhiều.
...Chạy trốn là lựa chọn duy nhất của ta rồi.
Người đưa ra hình phạt là Kiếm Tôn đấy... Đây không phải chuyện mà ta có thể giúp Vy Tuyết Nga.
“...Ừ, buổi tối trời sẽ trở nên lạnh hơn, thế nên xong việc thì ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Lại nữa, ta cảm giác như ta phải nói gì đó, thế là ta nói chuyện với Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn hồi đáp bằng một nụ cười thiện lành:
“Vâng, cảm ơn ngài đã quan tâm, thưa thiếu gia.”
“...Không có gì.”
Trở lạnh vào buổi tối có cái quần ấy, đang mùa hạ mà.
Vy Tuyết Nga nhìn có vẻ ngạc nhiên trước nỗ lực tệ hại nhằm cứu lấy nàng ấy của ta.
“Thiếu gia à!!!”
“Hử hử! Sao con dám cả gan nâng giọng khi con đang bị phạt hả!”
Vy Tuyết Nga khóc như thể một bé cún trước hình phạt của Kiếm Tôn.
Ta xin lỗi.
Nhưng ta không thể làm gì nữa, suy cho cùng đó là lỗi của muội mà, vậy nên xin hãy ráng chịu đựng...
Ta rời khỏi đó rồi lướt vào phòng.
Xong bịt tai lại khi nghe thấy tiếng Vy Tuyết Nga gọi ta từ ngoài phòng.
Ta chỉ muốn nằm yên trên giường rồi đánh một giấc xua tan mệt mỏi thôi.
Ta đã dùng quá nhiều năng lượng từ lúc trước đó trong ngày vì mấy thứ như hôn sự rồi sự hiện diện của Cầm Hi Phi là đỉnh điểm trong đống đó.
Nếu ta đi ngủ ngay bây giờ thì sẽ ổn thôi, vì dù gì trời cũng đã tối rồi.
Trong lúc ta đang cố thả lỏng thì ta lại cảm thấy có người đứng ngoài cửa.
“Thưa thiếu gia, thần là tỳ nữ của ngài, Hồng Oa.”
“Có gì thế?”
“Ta đến để hỏi ý ngài có muốn dùng bữa tối không ạ.”
“...À, giờ ta không có khẩu vị lắm, thế nên ta sẽ không ăn.”
Sau lời ta nói, người tỳ nữ đó rời đi.
Ta chỉ muốn ngủ thôi.
Tại vì ta có thể ăn gì đó sau mà, ngay khi ta hoàn thành huấn luyện lúc nửa đêm.
Nhưng, chỉ nửa tiếng sau đó ta lại bắt đầu hối hận vì quyết định của mình vì đã ra lệnh cho hạ nhân rời đi.
Bởi vì có một kẻ đột nhập vào phòng của ta trong lúc ta đang đánh giấc ngon lành.
“Đệ đệ! Đệ bảo rằng đệ sẽ không ăn tối hả?”
Đó chính là Cầm Hi Phi, kẻ đang cầm bánh bao trong tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook