Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 42: Phượng Hoàng Kiếm (2)

Chương 42: Phượng Hoàng Kiếm (2)

Tà Tôn, một trong Tam Tôn, thường nói rằng: Chúng ta đang sống trong thời kỳ lưu tinh giáng phàm.

Thế nhân bảo rằng ngài ấy nói như vậy là bởi vì các võ giả thiên tài cứ đột ngột xuất hiện như thể họ là lưu tinh rơi xuống từ trên trời vậy.

Thế đạo bất công.

Có vô số thiếu niên thiếu nữ sở hữu thiên phú trác tuyệt, đến độ nhiều người trong số họ lại trở thành thiên tài trong số những thiên tài.

Rồi những người được cho là thiên tài lại trở nên tầm thường.

Đến cuối cùng, kết cục của những kẻ đã biến mất đi như một thứ tầm thường là bị xem như phế vật.

Những người đó quả thật đang sống trong một thế đạo bất công.

Nhìn từ một quan điểm nhất định, đây có lẽ một thời kỳ tuyệt vời nhất trên thế gian, bởi lẽ đã có vô số võ giả tài ba xuất hiện.

Nhưng nó lại đối nghịch với ta.

Ngươi đã bị sinh sai thế hệ rồi.

Ta đã từng nghe lời này trước đây.

Ngươi không phải kẻ bất tài... Nhưng thế là chưa đủ.

Ta đã từng nghe lời này hàng trăm lần.

Khi so sánh với tỷ tỷ của ngươi thì hơi đáng thất vọng.

Không, ta đã nghe lời này cả vạn lần rồi.

Trong kiếp trước của ta, vào lúc này ta bắt đầu bị nhấn chìm trong cơn phẫn nộ.

Tại vì ta không phải là vì tinh tú duy nhất tỏa sáng trong một giới võ lâm đã có đầy sao trời lộng lẫy.

Vào lúc đó, ta đổ lỗi cho tất cả những điều phi lý trên thế gian này.

Từ việc đổ lỗi cho huyết thống của ta chẳng có nghĩ lý gì nữa, bởi vì tỷ tỷ của ta nổi danh khắp chốn giang hồ.

Tuy nhiên, ngay cả khi ta không trở thành một vì tinh tú trên bầu trời, thì cũng đâu quan trọng lắm.

Bởi lẽ trong muôn vàn tinh tú, luôn có những vì tinh tú sáng rỡ hơn những cái khác mà.

Ví dụ như Lôi Kiếm của Nam Cung thế gia và Độc Phi của Đường Môn.

Hiện tại, Hỏa Long Kiếm của Hoa Sơn vẫn còn ngủ yên, nhưng rồi y sẽ rút kiếm, nở hoa, át hết ánh hào quang của kẻ khác.

Không còn bao lâu nữa cho đến khi con rồng đang say ngủ ở Hoa Sơn tỉnh giấc.

Trong số tất cả những thiếu niên thiên tài trong giới võ lâm, những người trở thành Long và Phượng Hoàng song hành với thiên phú và sự nỗ lực của bản thân, họ là những người đại diện cho tinh tú tại thời kỳ hiện tại.

Nhiều người tin rằng, đệ nhất thiên hạ tương lai sẽ xuất hiện từ trong Ngũ Long Tam Phượng.

Ngay cả khi giữa những người này, sự hiện diện của Phượng Hoàng Kiếm cũng rất đặc biệt.

Nàng ta là kẻ có thiên phú trác tuyệt nhất trong số tất cả.

Là kẻ đã phô bày sức mạnh ngay cả Long đã tung hoành trong chốn võ lâm.

Sau khi Bành Vũ Trân nhận lấy vị trí thiếu chủ của gia tộc, người được gọi là ‘Chân Long’, bước xuống khỏi thần đàn, danh hiệu ‘thiên phú trác tuyệt nhất’ đã được tự động chuyển giao cho Phượng Hoàng Kiếm.

Ngạc nhiên thay, chẳng ai phản đối hết.

Các thiếu niên thiên tài, những kẻ sở hữu lòng kiêu hãnh và tự tôn ngất ngưởng còn chẳng dám phản đối điều đó.

Về cơ bản, nó đã cho thấy Phượng Hoàng Kiếm mạnh đến thế nào.

Và, đó cũng là lý do tại sao mà ta chưa bao giờ thích nàng ta.

Ta chưa bao giờ thích việc sao mà chúng ta có cùng một huyết thống với phụ thân, nhưng nàng ta lại sở hữu thiên phú mà ta còn chẳng dám mơ ước.

Ta cũng chưa bao giờ thích việc sao mà lúc nào Phượng Hoàng Kiếm cũng nhắc đến tên ta bất cứ đâu ta đi.

Với ta, Phượng Hoàng Kiếm như một ngọn núi mà ta chẳng bao giờ có thể leo lên được, dù cho ta có làm gì đi nữa.

Giống như biển rộng mênh mông mà ta không bao giờ có thể có thể băng qua đến bờ bên kia, dù cho ta có chèo mòn mỏi đến thế nào.

Tất cả khiến ta chẳng thể nào thích nàng ta được.

Tại sao ta lại muốn chạy đi mỗi khi tên nàng ta được nhắc đến vây.

Chậc, sau khi nhắc nhở bản thân những lời như thế suốt một thời gian dài, một suy nghĩ bỗng nảy lên trong tâm trí ta.

Điều này có thật không?

Đó là câu hỏi mà ta không có câu trả lời.

Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, ta đã biết câu trả lời rồi.

...Vấn đề lớn nhất trong tất cả, chính là-

Đó là bất kể ta tạo ra bao nhiêu lý do để ghét nàng ta đi chăng nữa, ta vẫn luôn nhận thức được một sự thật rằng.

Đó là ngay cả khi ta tạo ra vô số nguyên nhân để ghét nàng ta.

Cho đến cuối cùng, ta vẫn không thể thực sự ghét bỏ nàng ta được.

Đó là điều mà ta không hề thích.

Ít nhất là cho đến bây giờ- 

“Tiểu đệ à.”

“...Ờ?”

“Hử? ‘Ờ’ à!?”

“Vâng... Ý đệ là; Vâng, thưa tỷ tỷ...?”

“Đúng, đúng lắm. Phải thế này chứ. Này, tay đệ đang hạ xuống đấy, nâng chúng lên tử tế xem nào.”

“...Vâng.”

Ta nâng cánh tay run rẩy của mình lên trên rồi nghĩ,

...Không ghét nàng ta có cái rắm ấy.

-Ta cảm thấy giờ ta làm vậy dễ hơn nhiều.

...Ả độc phụ này.

***

Ta, kẻ đã chạy trốn ngay khi nghe thấy tin nọ, đã bị tóm ngay tức khắc, vô cùng dễ dàng.

Nhị Trưởng lão đứng ngay trước mặt ta lập tức giơ tay, tóm ta lại.

“Ngươi tính đi đâu?”

“...Thưa Nhị trưởng lão, ngài có thể giả vờ như chưa thấy ta được không, chỉ một lần này thôi?”

“Ngươi đang nói gì vậy hả? Chưa nói đến hôn sự, ta bảo là tỷ tỷ ngươi đã trở về rồi!”

“Vâng, chỉ một tin thôi là đủ rồi, nhưng giờ ta chạy trốn bởi vì ta có đến tận hai lý do để chạy!”

“...Lão đây không hiểu nổi ngươi nữa. Tỷ tỷ ngươi quay về sau một thời gian dày, vậy tại sao ngươi phải chạy trốn hả?”

“Làm sao mà ta có thể gặp tỷ ấy mà không biết tỷ ấy sẽ làm gì ta cơ chứ...? Ta sẽ lên núi sống vài tháng, thế nên đừng tìm ta nữa.”

“...Liệu ngươi có mắc bệnh trong chuyến đi đến Tứ Xuyên hay gì không thế? Tại sao ngươi lại như thế này? Ngươi khiến ta muốn đánh ngất ngươi luôn đấy.”

Ta dừng vùng vẫy ngay lập tức trước những lời đáng sợ của Nhị Trưởng lão.

Lão già điên đó!

Trong số tất cả những nơi mà lão ấy có thể tóm ta, vậy mà lão ấy lại chọn tóm cổ ta; giờ ta không thể làm gì để chạy trốn được nữa.

Dù cho nội công của ta tăng lên, nhưng so với Nhị Trưởng thì chẳng là gì hết.

Nhưng... Dẫu vậy, ta vẫn tiếp tục tìm lối đi tốt nhất để trốn thoát và làm sao mà ta có thể bắt đầu nói ra chuyện trốn đi.

Thế rồi, ta cảm thấy một sự hiện diện mà ta không bao giờ muốn cảm nhận được.

Nó... Nó đang đến gần hơn...!!

Ta nghĩ nàng ta đang ở trong phòng gia chủ chứ...!

Ta cảm thấy một sự hiện diện đang lại gần từ xa và ngày càng đến cần chúng ta hơn.

Ta có thể chú ý đến từ khoảng cách này nhờ vào việc nội công của ta mới tăng lên gần đây.

Khi sự hiện hiện đó lại gần hơn, ta cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên.

Cái gì đây- Cái này là gì?

Chỉ riêng sự hiện diện của nàng ta thôi cũng đủ đế khiến ta cảm thấy áp lực.

Thành thật mà nói, có phải nàng ta đã dùng hỏa diễm bao phủ thân thế hay đại loại thế không vậy?

Làm sao mà một nhân tộc có thể thản nhiên lại gần trong khi phóng ra nội lực ở mức này cơ chứ?

Ít nhất hãy cố giấu đi chứ...!

Ả điên ấy thậm chí còn không thèm che dấu nội lực tí nào, như thể nàng ta vận nội công để làm nóng chảy toàn bộ nơi này vậy.

Nhị Trưởng lão thả ta ra sau khi lão ấy cảm nhận được thứ nội lực to lớn đang lại gần.

Lão ấy biết, ngay cả khi ta có cố chạy trốn thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Ngay lúc ta nghĩ xong.

Có người khẽ nhảy qua cánh cửa rồi xuất hiện trước mặt chúng ta.

Ta quay người lại nhìn vào kẻ đột nhập.

Không như thứ nội lực mà nàng ta phát ra, nàng ta có một cơ thể rất mảnh dẻ.

Mái tóc dài ánh sắc đỏ, đôi mắt màu đỏ thẫm như thể màu đen; bằng chứng rõ ràng cho thấy nàng ta đã chạm đến tầng thứ năm của Hỏa Diễm Cầm Luân Công.

Và còn cho thấy rằng nàng ta là một bậc cao thủ có thể tự hào xưng danh là một trong những người mạnh nhất trong võ lâm.

Nàng ta thừa hưởng ánh nhìn sắc bén đặc trưng của Cầm gia, nhưng nàng ta cũng có đường nét khuôn mặt tinh tế khiến bản thân nàng ta làm một mĩ nhân.

Để so sánh mà nói, thì trong khi nhị tỷ của ta có một khuôn mặt trông hồn nhiên thì cái tạo vật khủng khiếp này thừa hưởng tất cả những đặc trưng trên khuôn mặt của phụ thân ta.

Chiếc áo choàng bị thổi bay bởi nội lực của nàng ta có thêu một lão hổ màu vàng.

Nó là thứ được khoác bởi thủ lĩnh Kiếm Đội trong Cầm gia.

Nữ nhân đó nhìn chằm chằm vào ta như thể muốn nhìn mãi đến thiên thu vĩnh hằng, rồi đột ngột vuốt tóc ra sau.

Chỉ đến lúc đó, thứ nội lực trầm trọng kia cuối cùng mới biên mất.

Rốt cuộc, khi ta tìm lại được nhịp thở bình thường của bản thân thì nữ nhân với bờ môi đỏ đó nói:

“Tiểu đệ à.”

“Ờ...?”

“Đệ nên chào hỏi tỷ tỷ mình khi nhìn thấy nàng ấy trước chứ.”

“...”

Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống khuôn mặt ta.

...Mình nên nói gì đây.

Ta nghĩ về hàng trăm thứ mà chính mình có thể nói, rồi cuối cùng quyết định nói một câu, xong mở miệng...

“Chào...?”

“...”

Không ai đáp lời.

Nàng ta chỉ nghiêng đầu sang một bên.

Nhìn thì hình như nàng ta không hài lòng với lời ta nói, thế nên ta tiếp tục nói:

“Bái kiến đại tỷ...?”

Gật đầu.

Nàng ta gật đầu ngay lập tức, có vẻ như rất hài lòng với lời đáp mới của ta.

...Mình điên mất thôi.

Phượng Hoàng Kiếm, Cầm Hi Phi.

Nàng ta là đại tỷ của ta, cũng là người ta đã không gặp nhiều năm.

Làm sao mà mình nói thế này được, nàng ta nhìn y hệt lúc trước?

Cầm Hi Phi nhìn ta với đôi mắt bén nhọn.

...Đó là lý do tại sao mà nàng ta nhìn chằm chằm vào mình như thế à?

Không, chờ đã... tại sao nàng ta lại?

Chiều cao của chúng ta không nên cách biệt đến thế.

...Vào lúc đó, ta thấy không hiểu sao mà bản thân mình lại quỳ xuống mặt đất.

“...?”

...Hả?

Có phải bản năng đã khiến ta quỳ xuống không?

Choáng váng thay, hình như nỗi sợ hãi mà ta cảm nhận được đã khiến ta hành xử như thế.

“Ta thích cách đệ nhanh nhẹn đấy.”

Cầm Hi Phi mỉm cười đầy đáng sợ, có vẻ như rất hài lòng với ta bây giờ.

Nụ cười của nàng ta phải là cực kỳ đáng sợ mới đúng.

“Đệ phải giơ tay lên nữa.”

“...Hả? Tại sao lại là tay đệ?”

“Đệ muốn ta lặp lại lời mình nói hử?”

Ngay lập tức, ta giơ tay lên trên.

Việc này được làm mà ta chẳng cần phải nghĩ.

Chuyện dạy dỗ quái quỷ này là gì...?

“Tiểu đệ à.”

“...Ờ.”

“Hử? ‘Ờ’ à!?”

“Vâng... Ý đệ là, Vâng, thưa tỷ tỷ...?”

“Đúng, đúng lắm. Phải thế này chứ. Này, tay đệ đang hạ xuống đấy, nâng chúng lên tử tế xem nào.”

“...Vâng.”

Tại sao nàng ta lại làm cái trò này sau khi chúng ta lâu ngày không gặp cơ chứ?

Khi ta nhìn Nhị Trưởng lão, ám chỉ rằng ta đang cần giúp đỡ, ta nhìn thấy Nhị Trưởng lão mãn nguyện nhìn ta:

“Tỷ đệ vẫn hòa thuận với nhau như ngày nào.”

“...Hòa thuận chỗ nào hả?”

“Ha ha ha ha!”

Cầm Hi Phi, kẻ trừng phạt ta vì lý do nào đấy, mặc ta chịu phạt và thể hiện sự kính trọng với Nhị Trưởng lão:

“Đã lâu rồi, thưa Nhị Trưởng lão.”

“Phải, đã lâu rồi. Ngươi thế nào hả, Hi Phi?”

“Vẫn như trước, thưa Trưởng lão.”

“Quả thật vẫn giống trước. Ta nghe nói rằng ngươi đã hoàn thành rất tốt khi mang trọng trách thủ lĩnh Kiếm Đội.”

“Tất cả là nhờ mọi người đi theo ta thôi.”

Nhị Trưởng lão và Cầm Hi Phi đang trò chuyện vui vẻ thân mật với nhau.

Mọi thứ đều ổn cả, nhưng tất cả trừ,

Ta phải giơ tay lên bao lâu nữa đây?

...Nhất là ở tuổi của mình.

Tay ta đang run.

Không chỉ bởi vì cánh tay ta thấy mỏi mà còn bởi vì xấu hổ nữa.

...Ta thề rằng.

“Thế này không phải là...!”

Ta không thể giữ được thêm nữa.

Bây giờ, không đời nào mà ta có thể để bản thân nhục nhã như này được, ta đã trọng sinh đến một kiếp mới rồi.

Ta không thể nhịn nữa, rồi ta hạ tay xuống, lên án với Cầm Hi Phi:

“Đệ đã bao tuổi rồi mà còn làm trò như này chứ-”

“Giơ lên đi.”

“Tuân lệnh.”

Quỷ tha ma bắt...

Cầm Hi Phi quay lưng lại với Nhị Trưởng lão rồi lại gần ta, nàng ta nhìn thẳng vào ta.

Bởi vì đôi mắt của nàng ta ánh lên sắc đỏ do nội công tu luyện, thế nên nó khiến cho vẻ ngoài của nàng ta càng trở nên thần bí và đáng sợ hơn bao giờ hết.

“Tiểu đệ.”

“...Vâng?”

“Đệ biết đệ đã làm sai chuyện gì không?”

“Cố gắng chạy trốn khi đệ nghe thấy việc tỷ quay về gia tộc...?”

“...Đệ đã cố làm cái gì cơ?”

Toi đời rồi... Không phải chuyện đó chứ.

Khi ta giả vờ ho rồi cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Cầm Hi Phi, nàng ta dùng ngón tay chọc vào má ta rồi buộc ta phải quay đầu.

Chuyện gì xảy ra vậy? Mình đã gì mà phải khiến bây giờ bản thân phải chịu phạt thế này?

Thế tục bảo rằng khi trải qua những tình huống khẩn cấp, bản thân sẽ trở nên thông minh hơn, có lẽ đó là sự thực bởi vì ta đã ngay lập tức nghĩ ra được một lý do khác.

“...Liệu có phải bởi Nhị tỷ không?”

“Diệc Thư à?”

“Vâng, nếu tỷ trừng phạt đệ bởi vì đệ đã tát vào mặt tỷ ấy thì-”

“Đệ đã tát Diệc Thư ư?”

...Mình đoán cũng không phải việc này rồi.

Ta cảm thấy ta đang bất ngờ phải thừa nhận toàn bộ tội trạng của bản thân vậy.

Nhưng kỳ lạ là, Cầm Hi Phi nhìn có vẻ lãnh đạm dù cho ta đang thừa nhận những tội trạng vừa nói.

Ta thắc mắc là không biết có chuyện gì với nàng ta nữa, đến mức khiến nàng ta có vẻ không quan tâm gì đến việc tiểu muội của mình bị tát.

“Chuyện đó lạ thật, ta không biết Diệc Thư sẽ bị tát bởi một kẻ có cảnh giới như đệ đấy.”

“Nếu đó không phải lý do thế thì tại sao tỷ lại phạt đệ?”

Hình như lời ta nói đã khiến nàng ta không hài lòng, nàng ta nhìn ta với cái nhìn mạnh mẽ.

Ánh nhìn của nàng ta khiến ta cảm thấy như đang nằm trên bàn chông.

“Đệ.”

“Vâng?”

“Ta nghe nói rằng đệ đã được sắp xếp một mối hôn sự khác.”

“...Hả?”

Ta vô thức làm ra một vẻ mặt ngớ ngẩn.

Ta vừa nghe thấy gì từ nàng ta vậy?

Ta có nghe rõ lời nàng ta nói không?

Mình nghĩ tỷ ấy đã nói đến hôn sự... Nhưng, việc mình cưới ai thì có liên quan gì đến việc bây giờ mình bị phạt chứ?

Cầm Hi Phi tiếp tục nói, không quan tâm đến vẻ mặt bối rối và suy nghĩ rối bời của ta.

“Tại sao đệ lại không nói chuyện này cho ta sớm hơn?”

“Bởi vì hôm nay đệ cũng mới phát hiện thôi...?”

Ý ta là, dù cho ta có biết sớm hơn đi nữa thì tại sao ta phải kể chuyện này với Cầm Hi Phi chứ?

...Khoan, thế này ta thực sự bị phạt chỉ bởi vì lý do ngu ngốc này ư?

“Đấy là lý do tại sao tỷ nổi giận với ta hả?”

“Dĩ nhiên, đấy chính là lý do mà tỷ nổi giận! Sao đệ dám nhận một mối hôn sự khác mà không được ta cho phép hả?”

“Bây giờ tỷ đang nói gì vậy? Tỷ điên hả?”

Ta chỉ có thể cất tiếng cười khô cằn trong tình huống vô nghĩa lý này.

Nàng ta nói về cái quỷ gì chứ, bộ nay nàng ta uống say hay gì à!?

Khi ta hét lại với nàng ta, Cầm Hi Phi trơ ra.

Đó là biểu cảm khi nàng ta thực sự bị chọc tức.

C-Có lẽ chuyện này hơi nguy hiểm nhỉ...?

Vút!

Như ta dự đoán trước, luồng nhiệt nóng bỏng tỏa ra từ thân thể của Cầm Hi Phi.

Ta chỉ có thể nói được lượng nội công mà nàng ta sở hữu là bao nhiêu, nhờ vào tấm áo choàng đang phấp phới như điên kia.

...Mình nghĩ mình bị say rồi chăng?

Bản năng được mài dũa với tư cách là tiểu đệ trong nhà, người được trưởng thành dưới sự đánh đập nói với ta rằng, dập dầu xuống đất vẫn còn chưa quá muộn đâu.

Nhưng lý trí của ta nói với ta.

Đã quá muộn rồi.

‘Tên ngốc nhà ngươi... Ngươi bảo ta phải làm sao đây.’

Khi ta lặng lẽ lẩn tránh về phía sau để chạy trốn, ta nghe thấy giọng nói đáng sợ của Cầm Hi Phi:

“Điên ư? Sao đệ dám nói như thế-”

“Thiếu gia ơi...?”

Rồi một giọng nói không ai ngờ đến làm gián đoạn tình huống hiện tại.

Thứ nội lực như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của Cầm Hi Phi biến mất trong giây lát.

Ta quay đầu về hướng giọng nói phát ra và nhìn thấy Vy Tuyết Nga đang cầm một đĩa bánh bao còn ấm, nàng ấy nhìn ta.

“Chuyện...”

Thế rồi ta cảm thấy một cơn lạnh ập đến, ta dời mắt khỏi Vy Tuyết Nga rồi lại nhìn về phía Cầm Hi Phi.

Cầm Hi Phi, người ban nãy vừa dùng đôi mắt sắc bén đáng sợ đó nhìn ta, giờ đây đang dùng nó để nhìn Vy Tuyết Nga.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương