Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi
3: Phạm Nhân Chờ Được Thăm Tù


Edit by Shmily
------------------------------
Này có hơi bắt nạt người ta đi?
Tần Niệm nhíu mày.
Cố Từ đứng tại chỗ một hồi, hút sữa bò, đi đến, không chút tiếng động nâng bàn học của mình dậy.
Lúc thu dọn đồ đạc, bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc cũng đứng dậy giúp một tay, vừa giúp cậu nhặt sách vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không phải tớ làm đâu."
Cố Từ bình tĩnh đáp: "Ừ, cảm ơn."
Tần Niệm nhìn cậu nửa ngày, không nhìn ra nguyên nhân gì, quay đầu thấp giọng hỏi bạn cùng bàn: "Long Xuyên với Cố Từ cãi nhau à?"
Long Xuyên chính là người vô ý làm đổ bàn của Cố Từ, Tần Niệm nhớ rõ, quan hệ trước kia của hai người khá tốt.
Bạn cùng bàn lắc đầu nói không phải, bộ dáng một lời khó nói hết.
"Có ý gì?"
"Không có nha.

Chắc là cậu ta bị dọa sợ đi, sợ Cố Từ biết là cậu ta làm, sẽ tức giận, cho nên nghe thấy người ta tới liền nhanh chóng trốn đi."
"Hả?"
Phản ứng đầu tiên của Tần Niệm là: Thân phận đại địa chủ của Cố Từ bị lộ rồi sao.
Ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, làm gì có người nào vì nhà mình nhiều tiền mà bị kỳ thị đâu? Còn sợ đến nỗi phải trốn đi? Cố Từ cũng không phải người không nói lý mà.
Thấy Tần Niệm vẫn chưa hiểu, bạn cùng bàn đè thấp giọng nói ra một tin tức lớn: "Người của tiểu khu các cậu không nghe nói sao? Tên du côn Lưu Thành kia, ba của anh ta tự sát rồi."
Trong lòng Tần Niệm nảy mạnh: "Hả?"
Bạn cùng bàn dùng tay che miệng: "Không phải ba tớ làm việc ở trại tạm giam sao, có biết một chút nội tình.

Trước kia Lưu Thành đánh người bị nhốt vào trong đó một lần, người bị đánh chính là Cố Từ, bọn họ chính là bởi vì chuyện này mà làm ầm lên.

Ba của Lưu Thành bởi vì muốn cứu Lưu Thành ra khỏi nhà giam nên mới vay nặng lãi ở bên ngoài.

Hơn nữa, cậu đoán xem thế nào, hơn một tháng trước, Lưu Thành bị một đám xã hội đen đánh cho tàn tật, nằm liệt giường.

Nhà anh ta là gia đình đơn thân, ba anh ta lại thiếu một món nợ lớn, lại phải gánh một đứa con trai bị liệt, chịu không nổi liền tự sát rồi."

Thành phố H cũng chỉ lớn có vậy, bốn con phố Đông Tây Nam Bắc mà thôi, chuyện gì cũng được truyền từ đầu đường tới cuối ngõ thành ra ai ai cũng biết tới, huống chi còn là chuyện lớn như chết người.

Trong ấn tượng của Tần Niệm, chuyện bất bình thường như chết người ở thành phố H là rất rất ít.
"Nhưng ba anh ta tự sát thì liên quan gì tới Cố Từ? Cố Từ không phải người bị hại sao?"
"Cậu không cảm thấy quá trùng hợp à? Lưu Thành với Cố Từ chẳng có liên quan gì, đoạn thời gian kia không có việc gì liền tới tìm cậu ấy gây chuyện, sau đó không tới mấy ngày liền bị một đám người đánh cho tàn tật.

Ba tớ nói, một tên cồn đồ như anh ta làm sao có thể đắc tội với xã hội đen được? Hơn nữa đám xã hội đen kia còn tới từ nơi khác, ở chỗ chúng ta không có đám người nào như vậy cả." Cô ấy gằn từng chữ một, nói rất có chứng cứ, "Lưu Thành kia, là đắc tội quyền quý rồi."
Quyền quý?
Tần Niệm nghĩ tới biệt thự lớn của Cố Từ.
Ngậm miệng.
Huống chi, cô nhớ mang máng đúng là từng nghe từ miệng người lớn trong tiểu khu nói rằng, trong nhà Cố Từ có cán bộ cấp cao ở thủ đô.
Lưu Thành bắt nạt Cố Từ, rất nhiều người trong trường đều nhìn thấy, bao gồm cả Tần Niệm.
Lưu Thành được thả ra sau mấy ngày bị giam, cũng không có học hành, thỉnh thoảng lại cưỡi xe đạp lắc lư ở cổng trường.
Cũng không có động vào Cố Từ, chỉ là khi có người đi ở bên cạnh Cố Từ, anh ta sẽ cưỡi xe đạp đi ngang qua người nọ, khi thì cướp đồ trong tay họ, khi thì dùng đầu xe không nặng không nhẹ đâm người ta.
Những học sinh tiểu học khác không giống Cố Từ, bị đàn anh lớn tuổi bắt nạt, trừ khóc ra thì không còn biện pháp nào khác.
Lưu Thành cũng không có tiếp xúc với Cố Từ, đánh người xong liền lập tức cưỡi xe đạp chạy nhanh như chớp, một đường quay đầu lại, vui cười nhục mạ, dùng đủ loại ngôn từ dơ bẩn hỏi thăm.
Ai có thể đối phó với kẻ vô lại như vậy?
Lăn lộn như vậy sau hai tuần, đã không còn ai dám đi cùng Cố Từ nữa.
Cố Từ lẻ loi một mình về nhà, Lưu Thành một lần bắt gặp, liền đi lên vỗ vỗ vai cậu, cười âm ngoan nói: "Sao, lúc này không mách ba mẹ mày nhốt tao lại nữa?"
Cố Từ nhìn anh ta một lúc, nói: "Ba tôi không có ở nhà."
Lưu Thành cảm thấy cậu đang khiêu khích lại khoe giàu, liếm liếm răng hàm sau: "Vậy nói cho ông bà nội mày ý."
Cố Từ: "Được."
Sau đó nữa, Lưu Thành liền gặp chuyện.
Thời điểm rất trùng hợp.
Mặc kệ việc Lưu Thành là một tên khiến người ta chán ghét ra sao thì việc đánh một người sống sờ sờ đến tàn phế, lấy bạo chế bạo, nghe qua thật là đáng sợ.
Bạn học bình thường thì không biết ân oán trước đó của Lưu Thành với Cố Từ, chỉ biết anh ta nhiều lần khiêu khích cậu, bất hòa với nhau là thật, hơn nữa trong nhóm du côn còn ngầm truyền một lời đồn, dẫn tới việc đám người nghi bóng nghi gió đoán mò mọi chuyện.
Tuổi này của bọn họ, năng lực tự phán đoán vô cùng thấp, rất dễ bị người khác điều khiển suy nghĩ.


Sẽ không biết nịnh nọt, nhưng lại biết mình không thể chơi với đứa trẻ phiền phức, như vậy sẽ dễ rước họa vào thân.
Không cần có nhiều chứng cứ, thà rằng cứ tin như vậy.
Sau đó, bọn họ cũng bo bo giữ mình, đối với Cố Từ kính trọng có thừa.
Tần Niệm không hiểu nhiều về Cố Từ, cũng chỉ nói có mấy câu với cậu, bởi vì cậu xinh xắn lại thường xuyên cười, ngôn từ cử chỉ với giáo dưỡng rất tốt, cho nên mới sinh ra chút hảo cảm với cậu.
Là một người đứng xem, cô không tin Cố Từ thật sự làm gì Lưu Thành.
Cũng giống như chuyện ngày hôm nay, nếu như đặt ở trên người cô, cho dù tính cách cô có hướng nội ôn hòa đi nữa thì cũng sẽ nhịn không được muốn nổi cáu.

Nhưng Cố Từ không có, thậm chí còn không có ý tứ truy cứu, có thể thấy được tính tình cậu tốt đến mức nào.
Nhưng bọn họ không thân, quan hệ giống như những người xa lạ, sau này cũng sẽ không có liên hệ nhiều.

Tần Niệm không có lập trường để nói chuyện thay cậu, không có lực thuyết phục, cũng không dám mạo hiểm đưa đầu ra.
Đành phải thừa dịp trong lớp náo nhiệt hỗn loạn một lần nữa, yên lặng không để ai chú ý tới, đưa cho Cố Từ đang một mình phơi khô mực nước một bọc khăn giấy: "Trong văn phòng của cô giáo có xà phòng thơm, tay cậu bẩn có thể đi rửa, không thì lúc về nhà sẽ rất có rửa sạch."
Đầu Cố Từ không nâng, cúi đầu, nhận lấy khăn giấy, nói: "Được, cảm ơn."
Tần Niệm gật gật đầu, không rảnh lo thái độ lãnh đạm của cậu, nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Nhưng đi được một nửa liền nhớ tới một chuyện quan trọng, lại lui về, đầu óc ngu ngơ chỉ chỉ sách của cậu, bổ sung: "Cũng không phải tớ làm đâu."
"...!Ừ."
Cố Từ uể oải rũ mắt, lông mi rậm rạp rũ xuống tạo thành một cái bóng mờ nhạt, sắc mặt không hiểu sao lại tái nhợt.
Tay cái được cái không lau mực trên sách, trả lời câu nói kia của cô, bộ dáng thất thần, ở trong mắt Tần Niệm chính là áp lực chua xót cùng ủy khuất, nhưng lại giả vờ như không có việc gì.
Tần Niệm nhất thời trở nên nhiệt huyết, nhịn không được nói một câu ngoài dự tính: "Đừng buồn nha, Cố Từ."
Cúi người xuống, ở bên tai cậu nhỏ giọng căm giận nói: "Những người bắt nạt cậu, tớ đều sẽ ghi nhớ tên của bọn họ rồi nêu tên trong buổi kỷ luật, giúp cậu trừ ngôi sao của bọn họ!"
Cố Từ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô một cái, Tần Niệm bởi vậy mới thoáng nhìn thấy nửa bên mặt của cậu có dính một vết mực nước.
Mực bị dây ra, đen láy giống như màu mắt của cậu.

Thế nhưng màu nước khô khan lại không thể so bì với đáy mắt sống động đó.
Thì ra màu đen cũng có thể rực rỡ lung linh, thanh nhuận tinh tế như vậy, nhất thời khiến cô nhìn đến sửng sốt.
Hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu, Cố Từ bỗng nhiên bật cười ra tiếng.

Đáy mắt gợn sóng, bên môi lộ ra răng nanh nho nhỏ, biểu tình trên mặt trong phút chốc trở nên sinh động.

"Cảm ơn lớp trưởng."
Kỳ thật cậu cũng không có thương tâm, sách đều đã đọc qua rồi, tác dụng lưu trữ cũng không lớn, chỉ là không thể cứ vứt lung tung ở đó được.
Việc nào ra việc đó.
Cố Từ ngóng nhìn vẻ mặt khó chịu lại vì cậu mà xuất đầu lộ diện của lớp trưởng Tần Niệm, thuận theo nói: "Có thể phiền cậu trừ bọn họ nhiều sao vào có được không?"
Tần Niệm nghĩ nghĩ, bắt nạt bạn học là tội nặng, gây chuyện xong không nhận tội lại càng thêm nặng, liền gật gật đầu, thanh âm có lực: "Được, vậy cậu đừng buồn nữa."
"Ừ."
Cố Từ híp mắt, cười ngâm ngâm, thu tất cả bộ dáng chính trực lại ngây thơ của cô gái nhỏ vào mắt, giống như thấy được một con nai con mềm mại ngây ngô.
"Lớp trưởng, cậu thật tốt."
"A? Thường thôi thường thôi."
***
Nghỉ đông tới rồi, lần này Tần Niệm thi rất tốt, màu nước 48 màu lại một lần nữa về với vòng ôm của cô.
Nhưng còn việc đăng kí lớp vẽ, cuối cùng vẫn không thành.
Ba mẹ đang đầu tư vào việc làm ăn mới, lại sắp Tết rồi, tiền mua đồ Tết đều phải đi vay, cô thật sự không có mặt mũi mở miệng.
Trong nhà Tần Niệm tới một quyển sách dạy vẽ nhập môn cũng không có, muốn học vẽ thì cô chỉ có thể tự mình học ở trong sách giáo khoa, hoặc là xem phim hoạt hình trên TV mà thôi.
Đường cong và kết cấu cũng không biết vẽ, chỉ là vẽ những gì mà bản thân muốn biểu đạt.
Hôm nay, sau khi Tần Niệm làm bài tập xong, liền mở tập vẽ ra, lúc này mới phát hiện tập vẽ đã dùng hết rồi.

Cô lôi mấy đồng tiền xu còn lại của mình, lên phố đi mua vở vẽ.
Thành phố H là thành phố ở phương Nam, mấy hôm trước vừa mới có tuyết rơi, lạnh đến mức không thể ra ngoài đường.
Tần Niệm bọc khăn quàng cổ và quần áo thật dày, run bần bật dọc theo tiểu khu An Trí đi lên phố, bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn ở phố đối diện thấy được Cố Từ đang ngồi trên bồn hoa.
Lần đầu tiên gặp, cậu cũng là như vậy, hai chân thò ra ngoài hàng rào lắc lư.
Chẳng qua lần này có đeo khăn quàng cổ với bao tay, mặc một thân áo lông vũ trắng như tuyết, mắt trông mong nhìn ra bên ngoài, giống như là một phạm nhân chờ được thăm tù.
Tần Niệm nhìn cậu mấy lần, sợ sẽ bị cậu phát hiện, liền cảnh giác thu hồi ánh mắt, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Đi tới trên đường chính, mua xong vở rồi quay về, cậu vẫn ngồi ở đó.
Tần Niệm vì tránh việc xấu hổ khi gặp mặt bạn học không thân lắm phải chào hỏi, lúc quay về cô cũng là đi ở bên đường của tiểu khu An Trí, cách cậu một con đường.
Không nghĩ tới cậu lại kêu tên cô, dùng cả hai tay tạo thành hình cái loa làm khuếch đại thanh âm: "Tần Niệm ~"
Tần Niệm đột nhiên dừng bước, không nghĩ tới cậu bỗng nhiên sẽ chủ động trực tiếp trêu chọc cô, liền quay đầu nhìn qua, lập tức không biết phải làm sao, ngơ ngác nói: "Hả?"
"Cậu có muốn chơi bóng bàn không ~"
Bóng bàn?
Đây là hoạt động tập thể mà các bạn nhỏ trong tiểu khu An Trí thường chơi nhất, Tần Niệm rất thích, nhưng mà cô còn quá nhỏ, không có ai chơi cùng.
Tần Niệm không biết nói dối, ấp úng: "Tớ, tớ chơi không tốt lắm."
Cậu nhận được lời đáp lại, vui vẻ đến mức con ngươi cũng sáng lên, vẫy vẫy tay với cô: "Cậu qua đây đi, tớ tập với cậu ~"

Gáy Tần Niệm run lên, trong nháy mắt cảm thấy cậu giống như mỹ nữ rắn mà anh Tấn từng nói, đồng ý cùng không được, mà không đồng ý cũng không được.
Ngàn sai vạn sai, cô không nên đi mua vở vào lúc này.
Hai người không thân, ở cạnh nhau đánh bóng bàn gì chứ?
Kết quả là cô vẫn đi, nguyên nhân là cô không biết từ chối người khác.
Cố Từ mở cửa cho cô, hai tay đút trong túi, đứng ở tại chỗ nhảy nhót với biên độ nhẹ.
Tần Niệm kỳ quái liếc cậu một cái, cậu liền cười ngâm nga giải thích trước: "Ngồi lâu rồi, chân bị lạnh." Nhìn thấy cái túi trong tay Tần Niệm, chủ động hỏi, "Cái gì thế? Tập vẽ à?"
Ánh mắt cậu ấm áp dào dạt ý cười khiến Tần Niệm thả lỏng hơn không ít, nhỏ giọng: "Ừ."
"Cậu thích vẽ tranh?"
Nói tới thứ mình thích, thanh âm Tần Niệm lớn hơn một chút: "Ừ, nhưng mà chỉ vẽ linh tinh thôi, không có được đi học hẳn hoi."
Tần Niệm là lần đầu tiên đi vào bên trong biệt thự.
Trước kia chỉ ở ban công trong nhà nhìn xa xa về phía bên này, khắc ở trong con ngươi chính là một bức lâm viên sơn thủy, tự mình đi vào càng có thể cảm nhận được sự cổ kính và yên lặng.
Rừng túc thanh u rải một đường đá nhỏ, đi dọc theo đó liền có thể vòng qua huyền quan ~ Cố Từ cũng không đưa cô vào từ cửa chính, hai người đi lên bậc thang bên ngoài ở cửa hông lên thẳng lầu hai.
Đối diện một góc của biệt thự này chính là một mảnh hoa viên được san bằng mặt cỏ, tựa hồ là không gian riêng của Cố Từ, đặt đầy đồ chơi cho trẻ con, ví dụ như xích đu, giường nảy và cả quả bóng đá ném ở mặt cỏ không ai để ý tới.
Tần Niệm âm thầm kinh ngạc cảm thán, nhìn Đông nhìn Tây, không chú ý dưới chân, bị vướng phải đồ vật, lảo đảo một cái.
"Tích tích tích tích, người lạ."
Một thanh âm máy móc truyền tới từ dưới chân, giống như còn có lực cản, đẩy đầu gối cô ra bên ngoài, Tần Niệm hoảng sợ lui về sau mấy bước.
Đó là một người máy nhỏ màu trắng, cao chỉ tới đùi cô, nhìn giống cái kem ốc quế, trên đầu còn đội máu tóc giả bù xù màu đen, vừa rồi đụng phải cô có chút đau.

Miệng được dùng bút sáp màu đỏ vẽ một đường cong, đôi mắt cũng bị vẽ ba cái lông mi vừa thô vừa đen, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Cố Từ chú ý tới Tần Niệm bị "Điểm Tâm" cuốn lấy, lập tức khom lưng bế nó lên, "Không phải, cậu ấy là bạn của tao." Sau đó lại dùng đầu ngón tay chọc chọc cái "tay" đang liều mạng vươn ra muốn ngăn cản Tần Niệm, "Sao mày không ở trong phòng? Còn bị vẽ thành như thế này nữa?"
Tần Niệm sợ ngây người, cậu đang nói chuyện với người máy à?
Điểm Tâm thu tay về: "Anh hai vẽ."
Cố Từ mím môi, không nói.
Tần Niệm ngu ngơ đi tới, mới lạ nhìn chằm chằm bộ dáng quái dị của người máy: "Nó thực sự có thể nghe hiểu lời cậu nói sao?"
Cố Từ giúp Điểm Tâm lau lông mi như vẽ bùa quỷ ở trên mặt nó, "Ngôn ngữ và hành động giống con người khá khó khăn, hiện tại kỹ thuật trí tuệ nhân tạo vẫn còn đang trong giai đoạn "thiểu năng", cũng không thể có được trí tuệ cùng cấp với con người."
"Sao cậu lại nói nó thiểu năng?" Tần Niệm không chút tán đồng liếc Cố Từ một cái.

Tròn xoe đôi mắt trong suốt không tỳ vết, hứng thú bừng bừng hỏi lại lần nữa: "Vậy nó có thể nghe hiểu lời cậu nói sao?"
Cố Từ: "..."
"Có thể nghe hiểu một số câu không quá phức tạp."
"Ồ ~"
Sớm nói như vậy không phải là tốt rồi sao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương