Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã
-
Chương 46: Hậu "thượng cung"
“Tỉnh?” Cẩn Ngôn hôn lên người bên gối.
Nhất Nhất mở to cặp mắt to mơ hồ, cách một hồi lâu mới nhớ tới chuyện mãnh liệt tối hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đem đầu lùi về trong ổ chăn. Nghĩ nghĩ gì đó lại lò đầu ra, hồ nghi vuốt ve vết xanh tím trên mặt hắn. “Cái này bị sao vậy?”
“Cậu hỏi tớ a?” Hắn dở khóc dở cười.
“Ngã xuống đất đập trúng hả?” Chẳng lẽ giống mình ngủ không ngoan ngoãn?
“Tướng ngủ của tớ rất ngoan, không giống cậu còn đá chăn.” Cô nhóc này ngủ thật sự rất ồn ào, tối hôm qua hắn vốn ngủ bên trái, bị chen lách thiếu chút nữa ngã xuống đất, đành phải đổi qua bên phải. Lúc sắp sáng lại bị cô nhóc chèn về bên trái.
“Tớ đánh?”
“. . . . . . Tối hôm qua cậu đánh.”
Làm sao có thể! Nhất Nhất nhíu mày trừng mắt với hắn, trong đầu chậm rãi hiện lên tình cảnh tối hôm qua. Không đúng a, giống như thật sự bị đấm một quyền ~~ đầu một lần nữa trốn lại trong chăn, tiếng nói phát ra mơ hồ không rõ: “Không thể trách tớ, bởi vì cái kia. . . . . . Đúng không. . . . . . Cậu có tìm tớ tính toán món nợ này hay không. . . . . .”
Cẩn Ngôn buồn cười tiến vào trong chăn hôn cô nhóc. “Không trách cậu. Còn đau hay không? Đều là tớ không tốt.”
“Không nên hỏi như mấy câu mắc ói như vậy. . . . . .”
“Có chỗ nào không thoải mái không ?”
“. . . . . .”
“Thật đó, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cùng tớ, cũng không biết có làm bị thương cậu hay không. . . . . .”
Có phiền hay không hả! Cô nhóc xốc chăn lên: “Rất thoải mái kìa!” Không ổn, lời này nghe sao lại thấy ám muội vậy kìa?
Cẩn Ngôn cắn môi muốn cười lại không dám cười. Biểu cảm gì thế không biết thật là ~~~ Nhất Nhất vừa tức vừa thẹn bổ nhào qua, lại đã quên bản thân đang trần truồng không có mặc quần áo, bị hắn ôm trọn trong lòng. Hai cái thân thể trần truồng vừa tiếp xúc, bốn phía lập tức bắn tóe ra vô số đóm lửa.
“Không được.” Cô nhóc cuống quít đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng dùng chăn bông quấn bọc sát người. “Cái đó, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ha ha tớ uống say . . . . . .”
“Hử?”
“Mẹ tớ nói, không thể như vậy, về sau không thể. . . . . . như vậy.”
Trong mắt Cẩn Ngôn xẹt qua tia thất vọng, cố nén sự kích thích đem cả người lẫn chăn ôm lại. “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ, nếu cậu không muốn, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy. . . . . . Về sau vẫn là chia phòng ngủ.”
“Vì sao?”
“Chúng ta không phải là sống thử a!”
Hắn uể oải muốn đập đầu xuống đất a. “Được rồi, thì phân phòng ngủ. Cậu ngủ tiếp nữa đi, tớ đi tiệm thuốc mua thuốc.”
“Thuốc gì?” Cô nhóc ngây ngốc mơ hồ hỏi. Nhìn thấy hắn đang đỏ mặt bừng bừng, bịt mắt tiến vào trong ổ chăn thế nào cũng không chịu ló ra.
Mua thuốc trở về, đồ lười biếng còn đang ngủ trên giường, Cẩn Ngôn rót chén nước cho cô nhóc uống thuốc. “Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm hay là ăn ở nhà?”
“Cậu nấu cho tớ ăn đi. Đừng nhìn tớ, tớ muốn mặc quần áo!”
Hắn cười xoay người. Nhất Nhất luống cuống tay chân mặc xong quần áo nhảy xuống giường, thân thể đau nhức khiến cô nhóc thiếu chút nữa nằm sấp trên sàn nhà, Cẩn Ngôn vội vàng giữ vững cô nhóc lại. Trong túi áo của Cẩn Ngôn có một hộp gì cứng cứng đụng vào cánh tay của cô nhóc, cô nhóc tò mò lấy ra xem.
“Đưa tớ!” Vội vội vàng vàng giơ tay ra định cướp về, nhưng không cướp lại được.
“Cái gì vậy. . . . . . Ách ~~~” Hộp đó bị quăng ra xa tới góc tường, mặt trên hộp có một hàng lớn chữ cái tiếng Anh, DUREX.
“Không phải là ngủ riêng phòng hay sao, mua cái này làm chi!”
“Tớ sợ. . . . . . Phòng ngừa chu đáo. . . . . .”
“Phòng con khỉ a!”
Đương nhiên việc ngủ riêng phòng chỉ có thể là một câu nói suông, công cụ gây án đều đã mang về nhà, lẽ nào lại có đạo lý để yên dụng cụ đó không dùng đến.
Cuộc sống chân chính chung sống mới bắt đầu, Cẩn Ngôn trịnh trọng đưa ra yêu cầu kết hôn với Nhất Nhất. Cô nhóc quá sợ hãi: “Tuổi còn trẻ kết hôn cái gì chứ!”
“Chúng ta đều ở cùng với nhau rồi, đương nhiên phải kết hôn.”
“Ai quy định sống chung với nhau nhất định phải kết hôn?” Lời phản bác đúng lý hợp tình a, “Cậu trước kia cùng bạn học ở cùng một ký túc xá, sao không thấy cậu muốn kết hôn cùng bọn họ.”
Trên thái dương hắn gân xanh ứa ra. “Bọn họ đều là nam !”
“Nam cũng có thể cùng với nam kết hôn.”
“Quốc gia của chúng ta không cho phép.”
“Nước Mĩ liền cho phép, vẫn là hợp pháp. Aiz, thật ra chuyện tình cảm đến ai có thể quản được chứ, nam nữ không phải đều giống nhau sao, sao nhiều người lại cảm thấy bọn họ biến thái chứ.”
“Uhm, trường học chúng tớ cũng có.” Trong lòng hắn đột nhiên có chút ưu tư.
“Cậu nói bọn họ thế nào. . . . . . Hai người con trai làm chuyện đó đó như thế nào?” Nhất Nhất tò mò trừng lớn mắt hỏi.
Cái gì cũng hỏi! Hắn chật vật xoay mặt: “Đừng hỏi tớ.”
“Không hỏi thì không hỏi.” Cô nhóc bĩu môi tránh ra.
Cẩn Ngôn đứng im lặng một lúc lâu sau, đột nhiên nhớ tới vừa rồi nói đến rõ ràng là hôn sự của hai người, thế nào lượn một vòng lại đến chuyện đồng tính luyến ái? Vội vàng đuổi theo, người nọ đang cười tươi như hoa nhìn hắn, chờ hắn vừa đi gần tới, rầm một cái đóng cửa lại.
“Nhất Nhất, chúng ta kết hôn đi, tớ nói thật lòng đó.” Hắn gõ cửa.
“Tớ còn đang đi học, kết hôn khỉ mốc gì!” Cô nhóc cách cánh cửa nói vọng ra. Cầu hôn thực không có gì mới mẻ cả ~~~
“Hiện tại sinh viên cũng có thể kết hôn.”
“Mắc ói, không lấy chính là không lấy, hai mươi mốt tuổi là độ tuổi phong nhã hào hoa, không thể rơi vào nấm nồ hôn nhân nhanh như vậy được!”
“. . . . . . Vậy tớ đây nói cho ba mẹ cậu chúng ta sống với nhau rồi.”
“Cậu dám!!” Cửa mở, lộ ra một bộ mặt âm trầm, “Dám nói với mẹ tớ, tớ sẽ nuốt sống cậu !”
Cái gì cũng dám nói ra. . . . . . Cẩn Ngôn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Phương thức yêu nhất của một đàn ông yêu người phụ nữ của mình chính là lấy cô ấy về làm vợ, Cẩn Ngôn tin tưởng chân lý kiên trì chính là thắng lợi, sau đó một ngày ba lượt ở bên tai Nhất Nhất lải nhải: Kết hôn đi thôi, được không? Không kết hôn à? Vẫn là kết hôn đi. . . . . .
Cả ngày luôn hỏi giống nhau các câu khẳng định - câu phủ định hoặc là câu nghi vấn, sẽ chờ tới một ngày nào đó cô nhóc nghe thấy chán sẽ buột miệng nói lỡ ra, hoặc là tức giận đến mất đi lý trí khi hắn hỏi “Không kết hôn sao” bèn gật đầu. Khi đó hắn có thể giả ngu chấp nhận vì cô nhóc đã đồng ý kết hôn.
Đáng tiếc Nhất Nhất có khi hồ đồ, nhưng có khi lại thật sự sáng suốt, câu hỏi như vậy một lần cũng không bị mắc bẫy. Bởi vì cô nhóc chỉ cắn chuẩn bốn chữ, vô luận hắn hỏi cái gì đều trả lời: Tớ không kết hôn!
Năm tư bắt đầu thực tập, nhiệm vụ nặng nề, mối quan hệ trong công ty cũng khiến cho người ta thật đau đầu. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, Nhất Nhất chủ động xin nghỉ đông được ở lại công ty làm, dù sao Cẩn Ngôn cũng ở lại đây. Kết quả là để lại ấn tượng rất tốt với lãnh đạo, nhưng trong nhà hai vị lão nhân kia ăn tết không gặp được con gái nên rất nhớ mong, ở trong điện thoại Đinh mẹ được một phen nước mắt nước mũi khóc lóc, la hét muốn đến Bắc Kinh thăm cô nhóc.
“Quá xa đi. . . . . . Á… mẹ đừng khóc, con đã lớn như vậy rồi, biết tự chăm sóc mình. . . . . .” Khuyên nửa ngày cũng không khuyên được, đành phải cầu cứu nhìn về phía Cẩn Ngôn. Hắn cười tiếp nhận di động. “Dạ, alo? Dì a. . . . . . Dì đừng lo lắng, Nhất Nhất sống rất tốt, hiện tại đều cao hơn béo hơn . . . . . . Dì nếu lo lắng thì qua đây thăm tụi con. . . . . .”
Nhất Nhất vội ghé tai tới nghe nội dung cuộc điện thoại, bên kia mẹ cư nhiên không khóc nữa, cười hì hì chỉ khen Cẩn Ngôn tốt. Thật sự là con gái gả đi ra ngoài như giọt nước hắt đi! Cô nhóc buồn bực ngồi vào một bên xem tivi.
“. . . . . . Dạ, cứ quyết định vậy đi dì, dạ tạm biệt.” Cẩn Ngôn cúp máy đi lại ôm cô nhóc, “Thỏa thuận với ba mẹ cậu rồi, hai người họ đến đây chơi, tớ đi đón, chủ nhật chín giờ đến.”
“Chín giờ tối?”
“Uhm, chín giờ.”
“Ngày kia là tới . . . . . . Tớ thấy vẫn là nên quay lại ở trong trường, bọn họ thấy tớ với cậu như vậy khẳng định sẽ nghĩ lệch lạc.” Nhớ tới âm lượng cao chót vót của mẹ cô nhóc trong lòng còn sợ hãi.
Đều là sự thật còn có thể nghĩ lệch lạc cái gì chứ. “Cũng không phải không biết chúng ta ở cùng một chỗ.”
“Bọn họ cứ nghĩ chúng ta ở trong hai phòng riêng biệt!”
“Đúng vậy, bọn họ nghĩ cậu quá quân tử rồi . . . . . .” Lần đầu tiên của hai người cư nhiên lại là do phía bên nhà gái chủ động, còn động thủ đánh bên nhà trai. Rất đả kích tính tự tôn phái nam của hắn.
“Cậu mới không quân tử!” Ném cho tên ngụy quân tử ấy hai cái tròng mắt trắng. “Aiz, ba mẹ tớ đến lúc chín giờ hả?”
“Không sai, là chín giờ.” Ngữ khí cực kỳ khẳng định.
Nhất Nhất mở to cặp mắt to mơ hồ, cách một hồi lâu mới nhớ tới chuyện mãnh liệt tối hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đem đầu lùi về trong ổ chăn. Nghĩ nghĩ gì đó lại lò đầu ra, hồ nghi vuốt ve vết xanh tím trên mặt hắn. “Cái này bị sao vậy?”
“Cậu hỏi tớ a?” Hắn dở khóc dở cười.
“Ngã xuống đất đập trúng hả?” Chẳng lẽ giống mình ngủ không ngoan ngoãn?
“Tướng ngủ của tớ rất ngoan, không giống cậu còn đá chăn.” Cô nhóc này ngủ thật sự rất ồn ào, tối hôm qua hắn vốn ngủ bên trái, bị chen lách thiếu chút nữa ngã xuống đất, đành phải đổi qua bên phải. Lúc sắp sáng lại bị cô nhóc chèn về bên trái.
“Tớ đánh?”
“. . . . . . Tối hôm qua cậu đánh.”
Làm sao có thể! Nhất Nhất nhíu mày trừng mắt với hắn, trong đầu chậm rãi hiện lên tình cảnh tối hôm qua. Không đúng a, giống như thật sự bị đấm một quyền ~~ đầu một lần nữa trốn lại trong chăn, tiếng nói phát ra mơ hồ không rõ: “Không thể trách tớ, bởi vì cái kia. . . . . . Đúng không. . . . . . Cậu có tìm tớ tính toán món nợ này hay không. . . . . .”
Cẩn Ngôn buồn cười tiến vào trong chăn hôn cô nhóc. “Không trách cậu. Còn đau hay không? Đều là tớ không tốt.”
“Không nên hỏi như mấy câu mắc ói như vậy. . . . . .”
“Có chỗ nào không thoải mái không ?”
“. . . . . .”
“Thật đó, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cùng tớ, cũng không biết có làm bị thương cậu hay không. . . . . .”
Có phiền hay không hả! Cô nhóc xốc chăn lên: “Rất thoải mái kìa!” Không ổn, lời này nghe sao lại thấy ám muội vậy kìa?
Cẩn Ngôn cắn môi muốn cười lại không dám cười. Biểu cảm gì thế không biết thật là ~~~ Nhất Nhất vừa tức vừa thẹn bổ nhào qua, lại đã quên bản thân đang trần truồng không có mặc quần áo, bị hắn ôm trọn trong lòng. Hai cái thân thể trần truồng vừa tiếp xúc, bốn phía lập tức bắn tóe ra vô số đóm lửa.
“Không được.” Cô nhóc cuống quít đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng dùng chăn bông quấn bọc sát người. “Cái đó, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ha ha tớ uống say . . . . . .”
“Hử?”
“Mẹ tớ nói, không thể như vậy, về sau không thể. . . . . . như vậy.”
Trong mắt Cẩn Ngôn xẹt qua tia thất vọng, cố nén sự kích thích đem cả người lẫn chăn ôm lại. “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ, nếu cậu không muốn, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy. . . . . . Về sau vẫn là chia phòng ngủ.”
“Vì sao?”
“Chúng ta không phải là sống thử a!”
Hắn uể oải muốn đập đầu xuống đất a. “Được rồi, thì phân phòng ngủ. Cậu ngủ tiếp nữa đi, tớ đi tiệm thuốc mua thuốc.”
“Thuốc gì?” Cô nhóc ngây ngốc mơ hồ hỏi. Nhìn thấy hắn đang đỏ mặt bừng bừng, bịt mắt tiến vào trong ổ chăn thế nào cũng không chịu ló ra.
Mua thuốc trở về, đồ lười biếng còn đang ngủ trên giường, Cẩn Ngôn rót chén nước cho cô nhóc uống thuốc. “Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm hay là ăn ở nhà?”
“Cậu nấu cho tớ ăn đi. Đừng nhìn tớ, tớ muốn mặc quần áo!”
Hắn cười xoay người. Nhất Nhất luống cuống tay chân mặc xong quần áo nhảy xuống giường, thân thể đau nhức khiến cô nhóc thiếu chút nữa nằm sấp trên sàn nhà, Cẩn Ngôn vội vàng giữ vững cô nhóc lại. Trong túi áo của Cẩn Ngôn có một hộp gì cứng cứng đụng vào cánh tay của cô nhóc, cô nhóc tò mò lấy ra xem.
“Đưa tớ!” Vội vội vàng vàng giơ tay ra định cướp về, nhưng không cướp lại được.
“Cái gì vậy. . . . . . Ách ~~~” Hộp đó bị quăng ra xa tới góc tường, mặt trên hộp có một hàng lớn chữ cái tiếng Anh, DUREX.
“Không phải là ngủ riêng phòng hay sao, mua cái này làm chi!”
“Tớ sợ. . . . . . Phòng ngừa chu đáo. . . . . .”
“Phòng con khỉ a!”
Đương nhiên việc ngủ riêng phòng chỉ có thể là một câu nói suông, công cụ gây án đều đã mang về nhà, lẽ nào lại có đạo lý để yên dụng cụ đó không dùng đến.
Cuộc sống chân chính chung sống mới bắt đầu, Cẩn Ngôn trịnh trọng đưa ra yêu cầu kết hôn với Nhất Nhất. Cô nhóc quá sợ hãi: “Tuổi còn trẻ kết hôn cái gì chứ!”
“Chúng ta đều ở cùng với nhau rồi, đương nhiên phải kết hôn.”
“Ai quy định sống chung với nhau nhất định phải kết hôn?” Lời phản bác đúng lý hợp tình a, “Cậu trước kia cùng bạn học ở cùng một ký túc xá, sao không thấy cậu muốn kết hôn cùng bọn họ.”
Trên thái dương hắn gân xanh ứa ra. “Bọn họ đều là nam !”
“Nam cũng có thể cùng với nam kết hôn.”
“Quốc gia của chúng ta không cho phép.”
“Nước Mĩ liền cho phép, vẫn là hợp pháp. Aiz, thật ra chuyện tình cảm đến ai có thể quản được chứ, nam nữ không phải đều giống nhau sao, sao nhiều người lại cảm thấy bọn họ biến thái chứ.”
“Uhm, trường học chúng tớ cũng có.” Trong lòng hắn đột nhiên có chút ưu tư.
“Cậu nói bọn họ thế nào. . . . . . Hai người con trai làm chuyện đó đó như thế nào?” Nhất Nhất tò mò trừng lớn mắt hỏi.
Cái gì cũng hỏi! Hắn chật vật xoay mặt: “Đừng hỏi tớ.”
“Không hỏi thì không hỏi.” Cô nhóc bĩu môi tránh ra.
Cẩn Ngôn đứng im lặng một lúc lâu sau, đột nhiên nhớ tới vừa rồi nói đến rõ ràng là hôn sự của hai người, thế nào lượn một vòng lại đến chuyện đồng tính luyến ái? Vội vàng đuổi theo, người nọ đang cười tươi như hoa nhìn hắn, chờ hắn vừa đi gần tới, rầm một cái đóng cửa lại.
“Nhất Nhất, chúng ta kết hôn đi, tớ nói thật lòng đó.” Hắn gõ cửa.
“Tớ còn đang đi học, kết hôn khỉ mốc gì!” Cô nhóc cách cánh cửa nói vọng ra. Cầu hôn thực không có gì mới mẻ cả ~~~
“Hiện tại sinh viên cũng có thể kết hôn.”
“Mắc ói, không lấy chính là không lấy, hai mươi mốt tuổi là độ tuổi phong nhã hào hoa, không thể rơi vào nấm nồ hôn nhân nhanh như vậy được!”
“. . . . . . Vậy tớ đây nói cho ba mẹ cậu chúng ta sống với nhau rồi.”
“Cậu dám!!” Cửa mở, lộ ra một bộ mặt âm trầm, “Dám nói với mẹ tớ, tớ sẽ nuốt sống cậu !”
Cái gì cũng dám nói ra. . . . . . Cẩn Ngôn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Phương thức yêu nhất của một đàn ông yêu người phụ nữ của mình chính là lấy cô ấy về làm vợ, Cẩn Ngôn tin tưởng chân lý kiên trì chính là thắng lợi, sau đó một ngày ba lượt ở bên tai Nhất Nhất lải nhải: Kết hôn đi thôi, được không? Không kết hôn à? Vẫn là kết hôn đi. . . . . .
Cả ngày luôn hỏi giống nhau các câu khẳng định - câu phủ định hoặc là câu nghi vấn, sẽ chờ tới một ngày nào đó cô nhóc nghe thấy chán sẽ buột miệng nói lỡ ra, hoặc là tức giận đến mất đi lý trí khi hắn hỏi “Không kết hôn sao” bèn gật đầu. Khi đó hắn có thể giả ngu chấp nhận vì cô nhóc đã đồng ý kết hôn.
Đáng tiếc Nhất Nhất có khi hồ đồ, nhưng có khi lại thật sự sáng suốt, câu hỏi như vậy một lần cũng không bị mắc bẫy. Bởi vì cô nhóc chỉ cắn chuẩn bốn chữ, vô luận hắn hỏi cái gì đều trả lời: Tớ không kết hôn!
Năm tư bắt đầu thực tập, nhiệm vụ nặng nề, mối quan hệ trong công ty cũng khiến cho người ta thật đau đầu. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, Nhất Nhất chủ động xin nghỉ đông được ở lại công ty làm, dù sao Cẩn Ngôn cũng ở lại đây. Kết quả là để lại ấn tượng rất tốt với lãnh đạo, nhưng trong nhà hai vị lão nhân kia ăn tết không gặp được con gái nên rất nhớ mong, ở trong điện thoại Đinh mẹ được một phen nước mắt nước mũi khóc lóc, la hét muốn đến Bắc Kinh thăm cô nhóc.
“Quá xa đi. . . . . . Á… mẹ đừng khóc, con đã lớn như vậy rồi, biết tự chăm sóc mình. . . . . .” Khuyên nửa ngày cũng không khuyên được, đành phải cầu cứu nhìn về phía Cẩn Ngôn. Hắn cười tiếp nhận di động. “Dạ, alo? Dì a. . . . . . Dì đừng lo lắng, Nhất Nhất sống rất tốt, hiện tại đều cao hơn béo hơn . . . . . . Dì nếu lo lắng thì qua đây thăm tụi con. . . . . .”
Nhất Nhất vội ghé tai tới nghe nội dung cuộc điện thoại, bên kia mẹ cư nhiên không khóc nữa, cười hì hì chỉ khen Cẩn Ngôn tốt. Thật sự là con gái gả đi ra ngoài như giọt nước hắt đi! Cô nhóc buồn bực ngồi vào một bên xem tivi.
“. . . . . . Dạ, cứ quyết định vậy đi dì, dạ tạm biệt.” Cẩn Ngôn cúp máy đi lại ôm cô nhóc, “Thỏa thuận với ba mẹ cậu rồi, hai người họ đến đây chơi, tớ đi đón, chủ nhật chín giờ đến.”
“Chín giờ tối?”
“Uhm, chín giờ.”
“Ngày kia là tới . . . . . . Tớ thấy vẫn là nên quay lại ở trong trường, bọn họ thấy tớ với cậu như vậy khẳng định sẽ nghĩ lệch lạc.” Nhớ tới âm lượng cao chót vót của mẹ cô nhóc trong lòng còn sợ hãi.
Đều là sự thật còn có thể nghĩ lệch lạc cái gì chứ. “Cũng không phải không biết chúng ta ở cùng một chỗ.”
“Bọn họ cứ nghĩ chúng ta ở trong hai phòng riêng biệt!”
“Đúng vậy, bọn họ nghĩ cậu quá quân tử rồi . . . . . .” Lần đầu tiên của hai người cư nhiên lại là do phía bên nhà gái chủ động, còn động thủ đánh bên nhà trai. Rất đả kích tính tự tôn phái nam của hắn.
“Cậu mới không quân tử!” Ném cho tên ngụy quân tử ấy hai cái tròng mắt trắng. “Aiz, ba mẹ tớ đến lúc chín giờ hả?”
“Không sai, là chín giờ.” Ngữ khí cực kỳ khẳng định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook