Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Chương 90: Bảo bối thân ái

Tôi và Lục Bách Nghiêu cùng nhau đi dạo ở trung tâm thương mại, tôi nâng cao cái bụng bự đi ở phía trước còn Lục Bách Nghiêu thì xách theo túi lớn túi nhỏ đi ở phía sau, cảm giác có một người đàn ông đẹp trai giống như hộ vệ đi theo phía sau thật là tuyệt, muốn bao nhiêu phong cách thì có bấy nhiêu phong cách.

Chỉ là khi người này thấy một cửa hàng nào đó có bán đồ cho trẻ em thì sẽ phải ghé vào xem một chút, đây là có chuyện gì xảy ra? !

"Vợ, quần áo ở cửa hàng kia rất đẹp, chúng ta vào xem một chút đi." Tôi đang đi ở phía trước thì nghe thấy Lục Bách Nghiêu ở phía sau rống một tiếng, sau đó cả người anh ta giống như giống như một trận gió rẽ vào trong cửa hàng bỏ lại tôi một mình đứng ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy răng mình sắp bị nghiến bể rồi mà cũng không thể làm giảm được tình yêu thương cuồng nhiệt của Lục vú em đối với vật dụng cho trẻ nhỏ.

Cả một buổi chiều gần như tôi theo Lục Bách Nghiêu đi dạo hết tất cả các cửa hàng có bán đồ dùng cho trẻ nhỏ trong trung tâm thương mại, tôi sớm đã mệt đến mức muốn ngã xuống nhưng người này vẫn luôn giữ vững trạng thái giống như được bôi máu gà, bước chân hoàn toàn không chịu dừng lại!

Thật vất vả mới tới bữa tối, tôi phải dùng lí do không thể để cho con gái đói bụng mới lôi được Lục Bách Nghiêu từ mấy cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ ra.

Lúc đi thang máy xuống lầu, Lục vú em luôn nói về những kinh nghiệm quý báu khi chăm sóc trẻ nhỏ mà hôm nay đã học được, sau đó lại nhìn ngắm cẩn thận mấy bộ áo quần nhỏ nhỏ xinh xinh ở trên tay, ảo tưởng trong tương lai sau khi đứa bé được sinh ra thì người ba này sẽ tự tay mặc cho con gái những bộ áo quần mà mình đã chọn lựa.

"Nhìn thấy chưa, đó không phải là nữ MC trong mấy xì xăng đan nổi tiếng gần đây sao? Đúng rồi, cô ta tên là gì nhỉ?"

"Hoàng Vũ Vi, trước đó từng có tin đồn với Thái Tử Gia Lục thị, không ngờ sau lưng lại không biết xấu hổ như vậy."

"Minh tinh bây giờ ấy hả, nếu như không có có bối cảnh nhưng vẫn muốn nổi tiếng thì bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được. Bây giờ danh tiếng của cô ta kém như vậy, lúc trước Thái Tử Gia Lục thị không cần cô ta mà có niềm vui mới cũng là chuyện có thể hiểu được."

. . . . . .

Trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại đang phát tin tức giải trí mới nhất, đó chính là xì căng đan của Hoàng Vũ Vi.

Tôi cảm thấy hết sức may mắn vì hôm nay lúc ra cửa để đề phòng nắng nên tôi và Lục Bách Nghiêu đều đeo kính đen, sau khi đến trung tâm thương mại lại lười phải lấy xuống cho nên vẫn đeo, đến lúc này mới đột nhiên phát hiện kính đen thật ra là một vật rất tốt. Bởi vì lúc này trên tất cả các màn hình lớn ở trung tâm thương mại đều đang chiếu hình ảnh của Lục Bách Nghiêu, cái người nhân mô cẩu dạng này vậy mà lên TV lại rất đẹp trai, làm hại thời điểm tôi thấy anh trên đó liền biến thành hoa si mà rất không khéo, tôi chính là niềm vui mới mà mọi người đang nhắc tới, còn Lục Bách Nghiêu chính là vị Thái Tử Gia đang làm kinh động lên tới tận trời mấy ngày nay.

Ai da, nhưng đáng tiếc là bây giờ Thái Tử Gia chính là ba của đứa bé ở trong bụng tôi cho nên mọi người vẫn là ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình, đừng mơ tưởng tới chồng của tôi nữa, ha ha!

Trên màn hình lớn trong trung tâm thương mại còn đặc biệt trích ra mấy cảnh của Hoàng Vũ Vi trong đoạn video trước đó, mặc dù video vừa được tung lên mạng không lâu thì đã bị quản trị các trang web xóa đi nhưng những người xem lúc đầu đều đã tải về máy, muốn xóa bỏ hoàn toàn đoạn video đó trong thời đại Internet bùng nổ này thì hoàn toàn là chuyện không thể nào làm được.

Cuối cùng tờ báo Tân Văn đã mời được Hoàng Vũ Vi đã lâu không thấy xuất hiện ra dự một cuộc họp báo công khai, hiện tại phóng viên của các đài truyền hình đều đang ở nơi đó tiến hành đưa tin trực tiếp.

Trong buổi họp báo, bộ dạng Hoàng Vũ Vi thay đổi khác hẳn lúc trước, trước đó cô ta trang điểm đậm, nhìn qua cực kì hấp dẫn còn bây giờ thì gương mặt tiều tụy làm cho cả người có vài phần điềm đạm đáng yêu. Cô ta nói lúc đầu là vì bị giám đốc đài truyền hình bức bách đến không chịu được cho nên mới đi lầm đường, không ngờ lúc ấy lại bị người ta quay trộm video, sau đó vừa khóc vừa bảo đảm về sau nhất định sẽ sửa chữa, giữ vững nguyên tắc làm người.

Mặc dù không biết có ai bày vẽ sau lưng cô ta hay không nhưng sự thật thì cô ta cũng đã tỉnh ngộ, nhìn bộ dáng tiều tụy của cô ta bây giờ làm tôi có chút không đành lòng. Dù sao cũng đã từng là bạn học cấp 3, mặc dù giữa hai người chúng tôi có rất nhiều khúc mắc nhưng nói thế nào thì ít nhất chúng tôi cũng đã từng là bạn tốt nhất của nhau.

Một lúc sau, tôi quay đầu lại nói với Lục Bách Nghiêu đang đứng ở bên cạnh: "Nếu có thể giúp bằng lời nói thì nên giúp cô ta một chút."

Lục Bách Nghiêu bình tĩnh nhìn tôi, lúc đầu không lên tiếng, về sau mới nhàn nhạt đồng ý: "Được."

Không lâu sau khi tôi và Lục Bách Nghiêu mua đồ cho con gái xong thì truyền đến tin tức Đồng Yến muốn sinh. Thời điểm tôi và Lục Bách Nghiêu chạy tới bệnh viện thì Đồng Yến đã bị đẩy vào phòng giải phẩu, Lưu Chi Dương vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, một lúc sau thì Lão Phật Gia và ba Lưu cũng đến, Lão Phật Gia trấn an anh ta mấy câu thì anh ta mới thoáng an tâm lại. Không bao lâu sau, ba mẹ Đồng Yến cũng chạy tới, một đám người nóng nảy và lo âu chờ ở ngoài phòng giải phẫu.

Lưu Chi Dương là bác sĩ, mà điều quan trọng nhất của bác sĩ là quá mức trấn định. Ở trong mắt tôi, thời điểm vô ý nghe được cuộc nói chuyện của anh ta và Đồng Yến thì tôi liền cảm thấy hình như anh ta có chút không giống so với những gì mà tôi đã tưởng tượng, nhưng cơ bản thì anh ta vẫn làm cho người khác ấn tượng vì đức tính nghiêm túc, cẩn thận và không qua loa của mình. Vậy mà hôm nay lần đầu tiên tôi thấy anh ta khẩn trương trước mặt người khác.

Mặc kệ có trấn định hơn nữa thì phút chốc thấy người vợ mình luôn yêu thương bị đẩy vào phòng giải phẩu, tim của anh ta vẫn luôn treo ở không trung, bởi vì ở bên trong ngoại trừ cha mẹ của anh ta thì không thể nghi ngờ đó là hai người mà anh ta yêu thương nhất.

Lưu Chi Dao vội vàng chạy về, mặc dù bây giờ cô ấy đã học năm thứ tư đại học, việc học tương đối thoải mái nhưng gần đây vẫn đang bận ở tìm việc làm ở tỉnh lý, lần này vì nhận được tin tức nên mới cố ý chạy về. Cùng tới với cô ấy còn có Lục Kỳ Ngôn, hình như lần này là Lục Kỳ Ngôn lái xe đưa Lưu Chi Dao tới. Tuy nhiên có lúc tôi cảm thấy ánh mắt của Lục Kỳ khi nhìn Lưu Chi Dao có chút không tầm thường nhưng người đàn ông này giấu quá sâu, hoàn toàn làm cho người ta không thấy rõ.

Sau khi Lưu Chi Dao đến, trực tiếp hỏi: "Chị dâu đã vào đó bao lâu rồi?"

"Ba giờ, không biết lúc nào mới ra." Lưu Chi Dương gấp đến độ đi tới đi lui, nói chuyện cũng có chút không mạch lạc: " Ngày dự sinh vốn là tuần sau, nhưng xế chiều hôm nay lúc cô ấy đi vệ sinh thì không cẩn thận bị trượt một phát, đều tại anh không tốt. Lúc thấy anh trực tiếp ôm cô ấy đi tìm bác sĩ, sau đó bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phòng giải phẩu và tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Ngay buổi sáng hôm nay bác sĩ có nói qua thân thể của cô ấy rất tốt, còn đề nghị sinh con tự nhiên nhưng do anh không chăm sóc tốt cho cô ấy, lúc cô ấy ngã xuống thì chảy rất nhiều máu. Anh nhìn cô ấy bị đẩy vào phòng giải phẩu, nhìn cô ấy đau đến hít thở không nhưng anh lại không thể làm gì được, anh thật sự là cực kì vô dụng. . . . . ."

Lưu Chi Dương đứt quãng nói xong, tự trách khóc ra thành tiếng, anh ta đi tới trước mặt ba mẹ Đồng Yến, đau lòng nói : "Thật xin lỗi, ba mẹ, thời điểm kết hôn con đồng ý với ba mẹ là sẽ chăm sóc cho Yến Yến thật tốt nhưng con đã làm cho ba mẹ thất vọng, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. . . . . ."

Ba Đồng Yến thở dài, cuối cùng lấy tay vỗ vỗ vai Lưu Chi Dương, nói: "Con à, đây là ngoài ý muốn, đâu có ai hi vọng chuyện này sẽ xảy ra, ba mẹ biết đây không phải là lỗi của con."

Lão Phật Gia cũng khuyên nhủ: " Cả Đồng Yến và đứa bé đều sẽ bình an, mọi người chúng ta cứ đứng ở chỗ này chờ hai mẹ con nó từ giải phẫu ra ngoài."

Nghe Lão Phật Gia nói xong lời này, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, nhưng lòng đang bị treo ở không trung vẫn không thể bỏ xuống được.

Đồng Yến được đẩy vào phòng giải phẫu đã năm giờ, ước chừng khoảng 8 giờ tối, cuối cùng y tá cũng ôm một đứa bé đi ra.

Y tá ôm đứa bé, cười nói với mọi người: "Là một đứa bé rất đẹp trai, nặng năm cân tám (khoảng 2.9 kg mình á, 1 cân TQ= 0.5kg mình). Giải phẫu rất thành công, mẹ tròn con vuông, yên tâm đi."

Nghe được câu này, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói cảm ơn với bác sĩ và y tá. Hai sinh mạng bình an, không thể nghi ngờ là tin mừng của cả hai gia đình.

Lưu Chi Dương vội vàng ôm đứa bé, một giây cũng đợi không kịp, muốn vọt vào trong phòng giải phẫu nhìn Đồng Yến. Khi thấy Đồng Yến suy yếu được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu thì nước mắt Lưu Chi cũng khống chế không nổi nữa, tuôn ra như vỡ đê.

Cái này không chỉ là nước mắt mà thêm cả một lời thề trong cuộc sống, lời thề yêu nhau cả đời.

Tôi ôm lấy Đồng Yến vừa mới gian nan sinh bảo bảo, nhìn cô ấy đang nhắm mắt, thân thể nho nhỏ gầy teo, trong một cái chớp mắt mà một sinh mạng đã đi tới thế giới này, đúng là một chuyện cảm động lòng người.

Mười tháng hoài thai, trải qua sinh tử khi sinh nở, đó là nổi đau máu mủ cốt nhục, nếu chưa từng trải qua thì làm sao có thể chân chính hiểu được.

Tôi ôm đứa bé đưa cho mẹ Đồng Yến, xoay người lại ôm Lão Phật Gia, nước mắt chảy ra: "Mẹ, cám ơn mẹ đã sinh con ra."

Mặc dù bây giờ tôi chưa làm mẹ, chưa từng biết được nổi đau tê tâm liệt phế đó nhưng mà lúc nhìn Đồng Yến yếu đuối nằm ở trên giường bệnh, mặt không có chút máu thì trong chớp mắt tôi lập tức hiểu được tình thương của mẹ bao dung mà bao la như biển cả.

Khổng Tử viết: Kim chi hiếu giả, thị vị năng dưỡng. Chí vu khuyển mã, giai năng hữu dưỡng, bất kính, hà dĩ biệt hồ?*

(* Những người nuôi dưỡng cha mẹ được gọi là có hiếu nhưng đến chó ngựa thì người ta cũng nuôi được. Nếu như không kính trọng cha mẹ trong khi nuôi dưỡng thì có khác gì đang nuôi cho ngựa?)

Khi chúng ta trưởng thành, kết hôn rồi sinh con, rời khỏi vòng tay bảo vệ của cha mẹ để đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài thì không nghi ngờ chút nào đó chính là chia lìa, chúng ta rời khỏi cha mẹ đã làm bạn bên cạnh chúng ta hai mươi mấy năm, rời khỏi những người đã dành nửa đời của mình để chăm sóc bảo vệ chúng ta.

Đêm đó Lưu Chi Dương ở lại trong bệnh viện để chăm sóc Đồng Yến, Lục Bách Nghiêu và Lục Kỳ Ngôn chịu trách nhiệm đưa bốn vị trưởng bối về nhà, đợi đến khi tất cả đều xong xuôi, lúc tôi và Lục Bách Nghiêu về đến nhà thì đã gần mười một giờ.

Sau khi Lục Bách Nghiêu ôm tôi đi tắm xong, giúp tôi sấy khô tóc lại ôm tôi đến trên giường nằm, sau đó anh cũng nằm xuống bên cạnh tôi .

Tắt đèn ngủ ở đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối, tay của anh ôm thật chặt lấy tôi, ôm tôi ngủ.

Tôi nằm trong khuỷu tay của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Chồng, về sau con của chúng ta ra đời có thể đáng yêu giống như đứa bé của Đồng Yến hay không?"

Lục Bách Nghiêu cưng chiều hôn lên trán tôi, khẽ mỉm cười, gật đầu khẳng định nói với tôi: "Đương nhiên là có thể , Tiểu Hạ Hạ của chúng ta tuyệt đối sẽ là tiểu công chúa khả ái nhất trên thế giới này."

Tiểu công chúa xinh đẹp, con nghe thấy chứ, ba và mẹ cũng đang rất mong đợi thời điểm chào đón con đến với thế giới này cho nên bảo bối thân ái, đừng để cho ba mẹ phải đợi quá lâu, được không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương