“Thế nào, có thể giải không?"

Ngày hôm sau, sáng sớm Mặc Phong liền kéo Lam Oánh Nhi đến chỗ Tô Ngộ An để kiểm tra, sau khi hỏi triệu chứng khi độc phát của Tô Ngộ An liền bảo hắn duỗi tay để bắt mạch.


Mặc Thạch ở một bên nhìn rất lâu, thấy nàng ấy thu tay lại vội vàng hỏi.

Bắt mạch một cái tay đến nửa ngày, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Lam Oánh Nhi mặt không biến sắc, "Đổi một tay xem."

Trái tim đang căng thẳng hẫng một nhịp, ngay sau đó lại sốt sắng, thường thường các đại phu bắt mạch mà cần cẩn thận như vậy có nghĩa là kết quả sẽ không làm người ta hài lòng.

Lúc này đã đổi tay, Lam Oánh Nhi cũng không cần thời gian dài như vừa rồi, nàng ấy không lập tức nói ra kết quả mà tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tô Ngộ An ngồi đối diện: "Nếu ta nói ta chắc chắn không giải được độc trên người ngươi, ngươi vẫn sẽ để ta lấy của ngươi một bát máu chứ?"

Mọi người: "......"

Giọng điệu Mặc Phong lạnh lùng: "Nếu một ngày hắn còn chưa giải được độc, ngươi liền một ngày không thể rời đi."


Diệp Cẩn Dư lại có chút thất vọng: "Không phải hôm qua tỷ mới nói trên người Ngộ An ca ca có một loại độc của sư phụ tỷ chế ra sao? Chẳng lẽ tỷ cũng không có thuốc giải?"

"Trước tiên không nói trên người hắn có ba loại độc, sau khi dung hợp lại ta có thể giải hay không, thật ra cho dù trên người hắn chỉ có một loại độc "Băng xuyên" của sư phụ, ta cũng không giải được."


Nhìn được sự phẫn nộ từ ánh mắt của mọi người, biểu tình trên mặt Lam Oánh Nhi có chút vô tội, "Chẳng lẽ các ngươi không biết Hải Xuyên Lão Yêu chỉ am hiểu chế độc và khinh công à. Chế độc là vì yêu thích, khinh công là vì giữ mạng."

Lam Oánh Nhi nói đến phần sau cười gượng hai tiếng, "Còn về thuốc giải, dùng lời của sư phụ ta mà nói, độc càng khó giải năng lực của chúng ta càng mạnh, chế độc rồi lại còn nghiên cứu giải độc không phải là tự vả mặt mình sao? Đúng không?"

Ánh mắt thèm thuồng của nàng ấy lại quay về trên người Tô Ngộ An: "Tuy rằng ta thật sự không biết giải độc, nhưng ta có thể tìm được các thành phần độc trong người hắn ra, khi các ngươi nghiên cứu thuốc giải không phải thuận tiện hơn rất nhiều sao. Sau đó, các ngươi thật sự không cân nhắc chia cho ta một chút máu sao? Không lấy máu ta cũng không thể tra được đâu."

Mặc Thạch ở một bên xen miệng: "Nhưng rất nhiều độc của Hải Xuyên Lão Yêu đều có thuốc giải."

Lam Oánh Nhi quay đầu lên án mà nhìn hắn ta: "Đó là do người khác nghiên cứu ra. Sư phụ ta cũng bởi vì chuyện này mà bị tức đến sinh bệnh. Nếu như đồ tốt mà ta khổ công nhọc lòng nghiên cứu ra bị người khác dễ dàng giải được như vậy, ta cũng bị làm cho tức chết có được không?"

"Một bát máu đủ rồi sao?"

"Đủ rồi đủ rồi, nếu như ngươi không để ý thì có thể cho ta nhiều thêm chút." Lam Oánh Nhi vừa nghe thấy âm thanh của Tô Ngộ An thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

"Không được." Âm thanh phản đối không hề có cảm xúc của Mặc Phong.

Quả thật hắn ta cũng ôm một tia hy vọng sự xuất hiện của Lam Oánh Nhi có thể giúp điện hạ giải độc, nhưng chỉ là một chút, bởi vì hiểu biết nhiều, đối với đáp án của Lam Oánh Nhi hắn ta cũng không thất vọng như Mặc Thạch và Diệp Cẩn Dư.

Khi biết được nàng ấy không thể giải độc, Mặc Phong không cho phép bất cứ người nào lấy bất kỳ cái cớ gì để tổn thương thân thể vốn không khỏe mạnh của điện hạ.

Tô Ngộ An từ nãy vẫn luôn biểu hiện như người ngoài cuộc cười cười, "Một bát máu không sao, ăn nhiều một chút là có thể bù lại rồi."

Diệp Cẩn Dư nhìn sắc mặt càng thêm trắng xám của thiếu niên, mím mím môi, "Lam tỷ tỷ nhất định phải lấy máu của Ngộ An ca ca thì có thể chờ lần độc phát này qua đi rồi lấy không?"

Đồ vật trong không gian có thể làm giảm bớt độc trong người Ngộ An ca ca, nàng muốn sau khi về phòng tìm cơ hội lấy mấy cây nhân sâm còn sót lại trong không gian cắt ra pha nước cho hắn uống.


Ba dược liệu này là thứ nhiều linh khí nhất trong không gian của nàng, chỉ cần bảo quản thật tốt, mỗi lần trước khi phát độc dùng một lần, nhân sâm gần ba trăm năm vẫn đủ cho thiếu niên dùng đến khi trưởng thành.

"Đây đương nhiên là có thể, nhìn ta giống như lão yêu bà thích ngược đãi trẻ nhỏ sao? Các ngươi lại đều không tin ta như vậy."

Diệp Cẩn Dư không nghe rõ nửa câu nói thầm phía sau của nàng ấy, kéo kéo vạt áo Lam Oánh Nhi, "Lam tỷ tỷ, bây giờ chúng ta trở về thỉnh an mẫu thân đi, bây giờ mẫu thân đã lễ Phật về rồi."

Nàng quay đầu về nhìn Tô Ngộ An, tâm tình suy sụp nói: "Ngộ An ca ca, ngày mai ta và ca ca sẽ qua đây thăm huynh, hôm nay huynh ấy ngủ nướng chưa dậy."

Tô Ngộ An xoa đầu nhỏ của nàng, cười an ủi: "Nếu như Cẩn Nhi vẫn lo lắng thì không bằng lại làm cho ta một túi thơm đi, túi thơm của muội còn lợi hại hơn thuốc mà sư phụ muội kê đơn, còn không đắng.

Ba ngày sau.

Vân Thu Uyển biết nhi tử và nữ nhi của mình đều lo lắng cho sức khỏe của Tô Ngộ An, cố ý cho họ nghỉ ba ngày.

Mỗi ngày Diệp Cẩn Dư đều nghĩ trăm phương ngàn kế lén lấy một số đồ vật có linh khí trong không gian cho Tô Ngộ An dùng, tuy rằng không thể hoàn toàn khiến hắn khôi phục lại bộ dáng như ngày thường, nhưng dù sao nhìn sắc mặt của hắn cũng không đến nỗi trở nên kém hơn.

Cũng may độc trong người Tô Ngộ An vẫn luôn thay đổi, mấy đồ nhỏ mà Diệp Cẩn Dư mang đến cho Tô Ngộ An cũng không bị người khác nghi ngờ.

"Ngộ An ca ca, đây là nhân sâm ta đến tìm mẫu thân muốn bồi bổ thân thể, ta và ca ca cùng cắt, hôm nay phải uống xong đấy."

Khi nàng bưng bát tiến vào, thiếu niên gầy yếu đang nửa ngồi trên giường, nhắm mắt, mi tâm khẽ cau lại, Mặc Thạch tâm tình buồn bực đang đứng bên giường.

Diệp Minh Dương vừa vào liền bò lên ngồi bên giường: "Muội muội, huynh giúp muội cầm chén, muội đến đút thuốc cho Ngộ An ca ca đi."

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt ôn hòa có mấy tơ máu.

Độc trong người Tô Ngộ An từ đêm qua đến rạng sáng nay đã bắt đầu xao động, sau khi ba loại độc dung hợp với nhau, cách một đoạn thời gian lại thay đổi biểu hiện trên người hắn.

Sáng sớm sau khi Lam Oánh Nhi xem xong liền không nhịn được mà biểu thị thán phục với thiếu niên tướng mạo tinh xảo, có thể duy trì được ý thức tỉnh táo sau thời gian bị dằn vặt dài như vậy thật sự là một người kiên trì vô cùng, huống chi thiếu niên trước mặt mới mười tuổi.


Diệp Cẩn Dư không từ chối sự giúp đỡ của ca ca, nàng quay đầu nhìn về thiếu niên vành mắt thâm quầng rõ ràng, "Mặc Thạch ca ca, bây giờ huynh có thể đi nghỉ ngơi trước rồi, Ngộ An ca ca có chúng ta chăm sóc, nếu như chúng ta cần hỗ trợ sẽ gọi huynh."

Nàng biết thiếu niên này từ sáng sớm hôm qua khi Ngộ An ca ca ho ra máu đều không nghỉ ngơi, đại khái là bị ám ảnh vì lần trước thiếu gia nhà hắn ngất xỉu kết quả bên người không có ai, lần này Mặc Thạch gần như là bảo vệ đến một tấc cũng không rời.

"Là người đều sẽ mệt, nếu như huynh mệt lả rồi đợi lát nữa chúng ta rời khỏi sẽ không còn người ở bên cạnh chăm sóc Ngộ An ca ca."

Mặc Thạch do dự nhìn về phía thiếu gia nhà mình, thấy sự cổ vũ trong mắt hắn, cơ thịt hai bên gò má khẽ thả lỏng. Xoay người nghiêm túc nhìn bọn họ: "Làm phiền Cẩn Nhi tiểu thư và Dương Nhi thiếu gia rồi."

"Cẩn Nhi, ta vẫn có sức tự mình uống thuốc."

"Không được."

Diệp Cẩn Dư kéo căng khuôn mặt nhỏ, "Ngộ An ca ca phải giữ sức để hồi phục, việc đút thuốc để ta và ca ca là được rồi."

"Ca ca huynh đừng nói chuyện, phải nghe lời muội muội giữ sức khỏe." Diệp Minh Dương gật đầu đồng thời không quên che chở chén thuốc trong tay.

Muội muội đã nói rồi, thuốc trong này rất hữu dụng, Ngộ An ca ca uống khẳng định sẽ rất nhanh có thể dẫn bọn họ ra ngoài chơi.

"Ta uống thuốc, Cẩn Nhi và Dương Nhi đọc sách cho ta có được không. Trên bàn có."

Có lẽ là do hai đệ đệ muội muội quan tâm như người thân, Tô Ngộ An nhất thời cảm thấy sự đau đớn nóng lạnh không người nào có thể chịu được trên người dường như cũng không còn khó xem nhẹ như vậy.

Hắn còn có thể tìm chút chuyện để dời đi sự chú ý của mình.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương