Đầu xuân mát mẻ, hoa đào nhà Tri phủ lại nở ra cảnh tượng vui vẻ.

Tay Diệp Cẩn Dư cắp lấy một cái rổ nhỏ, cất đôi chân ngắn nhỏ, thoải mái nhàn nhã mà đi về phía vườn hoa đào của nhà mới, sau lưng chỉ có nhũ mẫu Cao thị đi theo.


Nhà bọn họ vừa chuyển đến Sùng Châu không lâu, mấy ngày nay tất cả đều bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà với tu sửa phòng ở mới nên người làm không đủ dùng, ngay cả mấy nha hoàn bà tử bên cạnh nàng cũng bị điều đi hỗ trợ.

Nhũ mẫu Cao thị bên cạnh nàng và nhũ mẫu Lý thị bên cạnh ca ca sinh đôi của nàng là do tổ mẫu nghe nói nàng ở xa Kinh thành nên đặc biệt đưa tới cho bọn họ, mẫu thân nàng, Diệp phu nhân cũng bởi vậy mà rất yên tâm về hai nhũ mẫu này.

Mặc dù Diệp Cẩn Dư tỏ ý hoài nghi với sự tín nhiệm của mẫu thân nàng và ánh mắt của tổ mẫu mà nàng chưa từng gặp, nhưng nhũ mẫu không hoàn mỹ như vậy có đôi khi rất tiện cho một đứa nhỏ giả như nàng đây.

Hai người rất nhanh đã đi tới trước cổng vòm nối liền với vườn đào, Diện Cẩn Dư dừng bước lại, nhìn bốn phía một vòng rồi xoay người ngửa đầu nhìn Cao thị, bàn tay nhỏ chỉ về phía cái đình cách đó không xa: “Nhũ mẫu, ta muốn tự mình đi vào tìm hoa đào, ngươi có thể đến đó chờ ta không?”

“Ta chỉ chơi ở ngay bên ngoài cửa mà, đổ đầy hoa đào vào rổ nhỏ rồi đi ra ngay, nhanh thôi, nhanh thôi.” Nàng chớp đôi mắt to tròn sáng trong của mình, giọng nói mang theo sự mềm nhẹ đặc thù của tiểu nữ hài, lại kết hợp với ngũ quan xinh xắn và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, dù cho là người có nhẫn tâm hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không nhịn được mà mềm lòng, nàng chỉ cần năn nỉ nhiều thêm một chút liền sẽ đồng ý ngay.

Huống chi, Diệp Cẩn Dư thông qua mấy năm chung sống đã phát hiện ra tính cách nhũ mẫu của nàng có chút mềm mại, nói ngọt ngào một chút thì bà lập tức sẽ không có chủ kiến gì.

Quả nhiên, Cao thị vốn dĩ muốn từ chối dưới thế tiến công đáng thương của tiểu thư nhà mình liền thua trận, bà ta nghĩ đến vườn đào nhiều hoa như vậy, cái rổ trên tay tiểu thư cũng chỉ lớn khoảng bàn tay, chỉ nhặt hoa rơi trên đất làm đầy rổ hẳn là cũng không tới tới hai khắc đồng hồ, từ ngày đầu tiên bọn họ vừa chuyển tới cũng đã kiểm tra qua sân vườn nhà mình, sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì, Cao thị do dự một hồi xong liền đồng ý.


Mất đi sự ràng buộc, Diệp Cẩn Dư hứng khởi chui vào vùng biển màu hồng này, giống như một chú chim nhỏ được thả tự do.


Lúc nàng mới chuyển nhà không lâu đã chờ không kịp mà muốn tới thăm vườn đào này rồi, thật ra cũng không chỉ vì vui chơi mà còn là vì tính toán cho chuyện chung thân trong tương lai.

Kiếp trước nàng sinh ra ở trung y thế gia, trong nhà có các loại sách trung y cổ cực kỳ phong phú và các phương thuốc, kỹ thuật truyền thụ đời đời mà người ngoài không biết, nhưng Diệp Cản Dư lại bị vướng bận vì thân thể yếu đuối nhiều bệnh từ nhỏ, cho nên chưa thể học tập y thuật của Diệp gia đàng hoàng.

Cũng may là nàng thật sự yêu thích y học, lúc không thể ra ngoài, nhàm chán rúc trong nhà thì nàng đều đọc sách y học để giết thời gian, gần hai mươi năm, kỹ thuật thực tiễn của nàng có thể không ra hồn nhưng nội dung lý thuyết lại đầy một bụng.

Mấy năm trước nàng còn nhỏ, dù trong nhà có thầy thuốc thì nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ không cẩn thận liền làm mình bị bại lộ, hiện tại nàng đã năm tuổi rồi, muốn thử thực nghiệm thứ học được ở kiếp trước một lần.

Nàng muốn lấy những cánh hoa đào này làm thành mấy cái túi hương nhỏ để hối lộ sư phụ tương lai.

Sư phụ tương lai thật ra chính là thầy thuốc mới tới trong phủ, ngày thứ hai bọn họ vừa tới Sùng Châu, phụ thân của Diệp Cẩn Dư cũng chính là Diệp Tri phủ mới nhậm chức, mang về một đại phu không biết từ nơi nào ra, nghe nói vị này là một Thái y vừa từ quan.

Phụ thân nàng phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể cướp đoạt về trước khi người khác phát hiện ra, nếu không phải xác nhận phụ thân nàng không biết gì cả thì nàng còn cho rằng phụ thân là đặc biệt tìm lão sư cho nàng.

Nếu không phải, vậy thì kế hoạch vừa mới tính xong của nàng chỉ có thể tạm thời vụng trộm tiến hành thôi.

Diệp Cẩn Dư chỉ hái hoa đào ở chỗ thấp chưa tới một khắc đồng hồ đã đầy cái rổ nhỏ, nàng cũng không dừng lại, đặt nó qua một bên, tiếp đó lấy ra một cái rổ lớn từ trong không gian.

Lần sau chắc là sẽ rất khó được một đoạn thời gian không có người lớn ở bên cạnh như vậy, chỉ có thể nhân cơ hội này mà dự trữ nhiều một chút.

Hoa đào không chỉ có thể làm túi hương, còn có thể dùng để chưng cất rượu, làm nước hoa đào, canh hoa đào, còn có thể làm thành lễ vật nhỏ tặng người ta, nàng còn tính kết giao mấy người bằng hữu ở đây nữa, lấy về phơi khô để dành, không sợ sau này không có lúc dùng đến.

Nếu không phải khi xuyên qua, không gian của nàng đã gần như bị phá hủy đến mức chỉ còn lại một mảnh ruộng nhỏ rách tơi tả, còn lèo tèo mấy cây dược liệu, trang viên xa hoa vốn dĩ là tiên khí bồng bềnh, đủ loại dược thực, tràn đầy linh khí, quét mắt còn nhìn không thấy bờ mà bây giờ lại biến thành như vậy, thì nàng cũng sẽ không trở nên hèn mọn giống như bây giờ.

Không gian của nàng là thứ người Diệp gia sinh ra đã có, nhưng không biết vì sao nó lại đi theo nàng đầu thai tới đây.

Lúc mới bắt đầu phát hiện thì nàng vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của không gian, cũng không hiểu rõ tình hình bên trong đó, mãi đến khi nàng lớn lên một chút mới có năng lực đi vào không gian tìm hiểu thực hư.

Có thể nói, sự đả kích từ việc không gian co lại tới Diệp Cẩn Dư gần như là trí mạng.

Giống như ngươi vốn dĩ có được một cái mỏ vàng, ngươi có thể ngày ngày nằm trên đó tiệc tùng ăn uống, nhàn nhã sống qua ngày, vạn sự không lo.


Nhưng đột nhiên có một ngày, có người nói cho ngươi biết, mỏ vàng của ngươi biến thành một cái đồi đất, mọi thứ ngươi muốn đều phải tự mình phấn đấu, bắt đầu lại từ đầu, đồng thời cũng không trở về như trước kia được nữa.

Diệp Cẩn Dư: “...”

Nàng có thể làm sao, cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục mà thôi, có tệ đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là không có gì.

Mảnh rừng đào này là do Tri phủ tiền nhiệm gieo trồng lúc còn đang tại vị, có lẽ là một người thực tế, các cây đào được trồng đều là loại có thể ra quả, mùa xuân tới, quả đào trước kia chưa thu hoạch hết rụng trên mặt đất, sau đó mọc ra từng cây giống nhỏ.

Hái đủ số hoa đào mình muốn, Diệp Cẩn Dư lại tìm một cây gậy gỗ ở xung quanh, nhân lúc cây đào giống nhỏ dưới gốc cây còn chưa bị dọn dẹp mất, nàng đào mấy cây thoạt nhìn như các chủng loại khác nhau để ném vào trong không gian, làm phong phú chủng loại trong đó.

Thấy gần đến giờ rồi, nàng liền không vào không gian thu dọn nữa, phủi đi cánh hoa và bùn đất trên người mình rồi quay về.

Còn chưa đi được mấy bước thì từ xa liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé lén lén lút lút lách vào chỗ cổng vòm ở lối vào.

Diệp Cẩn Dư trừng mắt nhìn, trong giây lát liền đoán được là ai.

Nàng mang theo cái rổ nhỏ đựng đầy hoa, cũng không vội vàng đi ra ngoài, đôi chân ngắn nhỏ chậm rãi ngoặc một cái, vòng qua sau lưng bóng dáng kia.

Đứng sau lưng ca ca sinh đôi của mình, nhìn hắn giống như một con ruồi không đầu loanh quanh bên này, thăm thú bên kia, cuối cùng lại trở lại chỗ cũ, Diệp Cẩn Dư rốt cuộc nhịn không được nữa lên tiếng ngăn lại hành vi tiếp tục vờ ngớ ngẩn của hắn.

“Ca ca, huynh đang tìm muội sao?”

Tình huống như thế này không phải là lần đầu tiên, nàng thật sự nghĩ mãi không rõ, rõ ràng mảnh rừng đào lớn như vậy, vì sao huynh ấy chỉ ngơ ngác lạc đường trong một khu vực nhỏ như vậy, thứ lỗi cho nàng trước đó chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp qua, dân mù đường thật sẽ chỉ xoay quanh một chỗ giống như huynh ấy sao?

Diệp Minh Dương nghe thấy giọng nói của muội muội liền lập tức xoay một vòng, nhìn thấy bóng dáng Diệp Cẩn Dư, đôi mắt hắn lập tức tỏa sáng, vừa vọt về phía nàng vừa kích động kêu to: “Muội muội, muội muội, muội muội, huynh nói với muội.”

Trước lúc hắn sắp vọt tới bên người nàng thì Diệp Cẩn Dư liền đưa tay bịt miệng hắn lại, cằm nhỏ giương lên hướng về phía lối ra ở xa xa, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng một chút.

Diệp Minh Dương trừng lớn mắt, hiểu rõ che miệng lại rồi gật đầu không ngừng, hắn thấp giọng xuống, thế nhưng trong đôi mắt sáng long lanh vẫn có thể nhìn ra sự hưng phấn phừng phực.

Diệp Cẩn Dư là muội muội sinh đôi của hắn, là người ở cùng hắn lâu nhất, vừa nhìn biểu hiện của Diệp Minh Dương liền biết hắn lại phát hiện ra chuyện gì đó khó lường.

Nghĩ đến nhũ mẫu Lý ma ma lợi hại nhất bên cạnh ca ca đã bị điều đi hỗ trợ, nha hoàn của ca ca hẳn là trong thời gian ngắn không phát hiện ra hắn đã biến mất, hơn nữa nhũ mẫu của mình có lẽ còn có thể đợi thêm một lúc, Diệp Cẩn Dư quả quyết hạ quyết định.

“Chúng ta đến gốc cây kia nói.” Kéo ca ca của mình đến một bên trực tiếp ngồi xuống, ôm lẵng hoa nhỏ định bắt đầu nghe chuyện.


Mặc dù ca ca của nàng có nhiều lúc chỉ nghe lén được chút chuyện lông gà vỏ tỏi, ví dụ như nha hoàn này và nha hoàn kia lại cãi nhau, đại nương phòng bếp kia lấy trộm một quả trứng gà, gã sai vặt này và nha hoàn kia quen biết nhau, nhưng ở cổ đại không có thú vui tiêu khiển thì cho dù chuyện có nhỏ hơn đi nữa thì đó cũng là một thú vui.

Nhưng lúc này tin tức của Diệp tiểu trinh thám lại có chút vượt ra khỏi dự liệu của Diệp Cẩn Dư.

“Tối hôm qua huynh vụng trộm đi tìm mẫu thân, nghe được phụ thân và mẫu thân nói, nhi tử của bằng hữu ở Kinh thành ngã bệnh, muốn tới nhà chúng ta ở.”

Bởi vì phụ mẫu thường nói nhà bọn họ ở Kinh thành, tổ mẫu cũng thường xuyên từ Kinh thành gửi lễ vật tới cho bọn họ, cho nên Diệp Minh Dương nhớ rất rõ ràng.

Hắn dùng hai cánh tay ngắn mập đo đo, cuối cùng lộ ra hai cái bàn tay: “Muốn ở… Muốn ở nhiều năm thế này.”

Sau ngẫm lại, có lẽ là cảm thấy không đúng lắm, hắn lại xoắn xuýt hàng lông mày nhỏ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không xoắn ra được kết quả, chỉ tiếp tục kích động nói: “Phụ thân còn nói chúng ta phải tặng lễ vật cho nhi tử.”

Hắn thật sự quá hưng phấn rồi, hắn lớn đến từng này rồi mà xưa nay đều là các trưởng bối nhét lễ vật cho hắn, lúc này đến lượt hắn tặng lễ vật thì có phải là chứng minh hắn đã lớn, có thể làm đại ca rồi không?!

Hắn lập tức sẽ có thuộc hạ của riêng mình, giống như phụ thân!

Diệp Cẩn Dư theo thói quen tỉnh lược bớt lời nói nhảm thỉnh thoảng xuất hiện của hắn, tự động chắt lọc ra nội dung có ích.

Cho nên, ý ở đây là, nhà bọn họ sắp nghênh đón một vị khách từ Kinh thành đến dưỡng bệnh lâu dài?

“Phụ thân có nói người ta mấy tuổi không?” Diệp Cẩn Dư hỏi.

“Có, có, lớn hơn chúng ta năm tuổi.” Diệp Minh Dương đắc ý với trí nhớ của mình, vui vẻ giương lên cái cằm nhỏ núc ních thịt.

Vị khách nhỏ mười tuổi, có lẽ không phải là nhân vật gì quan trọng trong kịch bản nhỉ.

Người một nhà bọn họ đều là nhân vật nhỏ, nhỏ, nhỏ đến mức tàng hình chỉ xuất hiện ở phiên ngoại, nàng rất hài lòng với kết quả này, vị khách sắp đến này hẳn là cũng sẽ không quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến kết cục trong sách của nhà bọn họ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương