Thanh Mai Có Biết Không
Chương 8: Tiệc Liên Hoan

Ảnh chụp được rửa xong được đẩy ra khỏi máy ảnh, hiện ra một tấm ảnh vô cùng xinh đẹp.

Phương Tri Nịnh cầm được tấm ảnh yêu thích không buông tay, trong tấm ảnh cô nở ra một nụ cười, áo sơ mi váy chữ A giày màu trắng, hơi thở thanh xuân tràn ngập trong trước mắt, có thể khiến cho người khác nghĩ về những điều tốt đẹp khi nhớ đến vườn trường: Trời xanh mây trắng, ve kêu mùa hè, cùng với nước cam có ga.

Không thể không thừa nhận, Chu Gia Diên ở bên cạnh lại càng không thể xem nhẹ sự tồn tại. Được rồi, vậy miễn cưỡng khen hắn một câu đi.

Thu hồi ảnh chụp lại, Phương Tri Nịnh cuối cùng cũng nhiệt tình mà thầm khích lệ Chu Gia Diên ở tận trong đáy lòng.

Trưa hôm đó sau khi thi đấu kết thúc, kết quả thi đấu được công bố tại trường. Giám khảo trải qua mấy lần thương lượng chấm điểm, cuối cùng đem giải nhất cho lớp 17.

Lúc nghe được kết quả, bạn học đều cao giọng chúc mừng lớp 17, vui sướng đều được bộc phát ra ngoài. Nhưng giải đặc biệt tiếp theo lại khiến mọi người đang chúc mừng bị tạt một gáo nước lạnh: “Lúc trước chưa từng nói có giải đặc biệt?” Học sinh lớp 17 nhìn nhau, cũng bó tay với sắp xếp như vậy.

Âm nhạc vang lên, lớp trưởng đoạt giải nhất lên sân khấu nhận thưởng.

Giải nhất và giải đặc biệt tương đối đặc thù, đều là một mình hiệu trưởng trực tiếp lên trao giải.

Đến lượt Chu Gia Diên lên đài, những nữ sinh đứng ở phía sau hiệu trưởng hàng lễ hiện lên biểu cảm sửng sốt, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Chu Gia Diên không giấu được.

Lúc xuống sân khấu còn liếc mắt nhìn hắn vài cái, lùi ra sân khấu tìm được bạn bè: “Trời ạ, lớp 17 kia có lớp trưởng thật đẹp trai.”

Chỉ chốc lát, ảnh chụp Chu Gia Diên diễn tấu và lĩnh thưởng đều được đăng tải lên trang trường: A a, tôi tìm được một đại soái ca, người nào có lòng tốt cho biết phương thức liên hệ của cậu ta được không?

Cả hai đều là bức ảnh Chu Gia Diên ngồi đàn dương cầm và bóng dáng lúc lên sân khấu nhận giải thưởng. Nhìn bức ảnh thứ nhất, không biết còn tưởng là vị vương tử nào ngồi độc tấu biểu diễn đàn dương cầm.

Lưu Thư Phong nhàn rỗi không có việc gì ngồi ở hậu trường vắt chân chơi điện thoại, trong lúc vô tình lướt thấy bài viết trên trang trường mới nhất, bị ảnh chụp của Chu Gia Diên và các loại bình luận bên dưới chọc cho cười đến đau bụng.

Một bên vừa cười vừa bình luận: Lớp 11A17, lớp trưởng Chu Gia Diên, tính tình ôn hòa, kẻ ái mộ đông đảo, trước mắt còn độc thân. QAQ số xxxxxxxxx, nghiệm chứng tin tức tự điền là được, không cần cảm ơn, tôi tên là Lôi Phong.

Dương Dư Hà từ sau khi biết tình huống từ tổ giám khảo, trở về giải thích với học sinh còn đang mơ hồ: “Về chuyện giải đặc biệt và giải nhất, thật ra là thế này, ban chúng ta và ban Nghệ Thể đạt được hoàn toàn giống nhau, nhưng ban giám khảo cho rằng giọng hát bên ban Nghệ Thể so với chúng ta tốt hơn, số lượng nam nữ cũng phân bố đều, hòa thanh nghe đồng đều. Mặt khác dưới tình huống cơ bản đều đạt được hạng nhất, liền cố ý tăng thêm một giải đặc biệt.

Nhìn các học sinh hơi mang vẻ tiếc nuối, Dương Dư Hà an ủi nói:

“Không sao cả, lúc nãy mỗi một người trong ban chúng ta đều biểu hiện thật sự rất xuất sắc, ở chỗ này còn cần đặc biệt khen ngợi bạn học Lưu Thư Phong, lâm nguy không sợ còn chủ động giúp đỡ bạn học gặp khó khăn, mọi người vỗ tay.”

Sau khi kết thúc hợp xướng, Dương Dư Hà biết được từ chỗ Chu Gia Diên rằng Ngô Thiến Văn đột nhiên phát bệnh. Trao giải kết thúc, cô sẽ đến bệnh viện thăm Ngô Thiến Văn.

Trên sân khấu người chủ trì tuyên bố lần thi đấu hợp xướng này kết thúc viên mãn, các giáo viên cũng lục tục xuống sân khấu.

Các bạn học đi quả hơn nửa sân trường, trở lại phòng học vui vẻ thu thập sách vở về nhà qua tết Trung Thu. Tất cả các cán bộ lớp còn không quên bàn giao sắp xếp của giáo viên lên trên bảng đen nhắn nhủ cho bọn họ.

“Ai, lại là bài tập về nhà, thật phiền!” Phương Tri Nịnh đối với bài tập tiếng anh thở dài một hơi, cô ghét nhất là bài tập môn tiếng anh, còn không bằng lợi dụng thời gian nghỉ ở nhà làm nhiều thêm hai bộ luyện đề.

Trình Kiêu Kiêu phản ứng hoàn toàn khác với cô: “Còn không phải là bài tập về nhà sao, cũng chẳng có gì.”

“Thật hâm mộ cậu tốt tính như vậy.” Phương Tri Nịnh chậm rì rì nhét sách vào trong cặp sách.

“Cậu mang nhiều sách như vậy về làm gì? Còn xách theo cả bài tập về nhà, mệt mỏi quá đấy.”

“Sẽ không. Tớ đều có kế hoạch rồi, nghỉ ở nhà ôn tập lại toàn bộ kiến thức học mấy tuần qua.”

“Đừng, kế hoạch rồi cũng sẽ thay đổi cả thôi.”

Giáo viên địa lí Từ Văn Tá căn đúng thời gian đi vào trong phòng học, nhìn thấy giáo viên tiến vào, toàn lớp yên tĩnh lại.

Từ Văn Tá lấy phấn viết lên bảng đen bốn chữ ngăn ngắn to đùng: Hành lang Hà Tây.

Học sinh ngồi dưới không hiểu lí do, ngồi dúi đầu vào nhau thì thầm. “Có ý gì vậy? Đã tan học còn học?”

Từ Văn Tá nhìn về phía học sinh, mười phần thích hợp nói: “Đây là bài tập Lịch Sử ngày nghỉ tết Trung Thu của tôi giao cho các em, xem phim phóng sự《 hành lang Hà Tây 》.”

“Hả?”

Lưu Thư Phong vẻ mặt ghét bỏ: “Nhìn thế này sau đó không phải lại bắt chúng ta ghi cảm nhận chứ?”

Không chờ cho giáo viên nói, các bạn học ngồi trên làm vẻ mặt khổ sở:

“Cái gì nha, còn phải viết cảm nhận sao.”

Từ Văn Tá tiện tay cầm thước eke trên mặt bàn, gõ lên bàn giáo viên:

“Tôi nói bắt các em phải ghi sao? Các em nếu nguyện ý có thể ghi.”

“A a a!”

“Em không muốn viết.”

Trong phòng học lập tức hoan hô.



“Mấy đứa học sinh này, nhớ kỹ, một chút lợi ích kiến thức trong sách giáo khoa thì phải đọc hết, ngoại trừ sách giáo khoa các em muốn học tập còn có rất nhiều loại.”

Bên ngoài khu dạy học, Hứa Lộ Hoa đang ở cùng Phương Thanh Viễn thương lượng chuyện tết Trung Thu cùng nhau về quê thăm hỏi ba mẹcô.

Nói đến hai nhà bọn duyện phận cũng thật khéo.

Phương Thanh Viễn gia cảnh bần hàn ba mẹ mất sớm, nhờ ba mẹ Hứa

Lộ Hoa giúp đỡ mới có cơ hội đi học, một đường đi đến ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ ba mẹ Hứa Lộ Hoa.

Mà Lâm Hồng lại vừa khéo là học sinh mà ba Hứa Lộ Hoa đã từng dạy, trong một lần đến văn phòng giúp giáo viên sửa lại văn kiện thì quen biết Phương Thanh Viễn, hai người lưỡng tình tương duyệt, từ bạn bè đến tình lữ rồi đến vợ chồng, cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn không thể quên.

Phương Thanh Viễn nhớ ân cha mẹ Hứa Lộ Hoa đã giúp đỡ ông nhiều năm, vẫn luôn giữ gìn quan hệ thân thiết với nhà họ Hứa mà lui tới.

Trùng hợp nhất là bạn cùng phòng Chu Nghị Minh của Phương Thanh Viễn thông qua ông quen biết được Hứa Lộ Hoa, cũng đối với bà nhất kiến chung tình. Hai vị huynh đệ tốt kết hôn xong trực tiếp mua tiểu khu cùng một tầng, rất nhanh đã làm hàng xóm hai mươi năm.

Lần này Phương Thanh Viễn đi công tác trở về vừa đúng tết Trung Thu, đúng là mọi người đầy đủ, cũng nên trở về thăm ba mẹ Hứa Lộ Hoa.

“Mấy ngày nay tôi đều nghỉ phép, thời gian nào cũng ok.” Lâm Hồng luôn buôn bán bận rộn bên ngoài công ty nghiệp vụ, đi sớm về trễ không cố định kỳ nghỉ, vì thế Phương Thanh Viễn luôn nhân nhượng thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho bà, lần này từ Quảng Châu thấy khách hàng xong, khó có được một kỳ nghỉ nhàn nhã.

“Vậy được rồi, buổi sáng ngày mai xuất phát, thứ hai trở về.”

Ba mẹ Hứa Lộ Hoa sau khi về hưu đã trở lại nông thôn sửa chữa lại căn nhà cũ, trồng rau nuôi hoa sinh hoạt thần tiên. Khoảng cách từ Nghi Nam đến nông thôn khá xa, có hơn ba tiếng đi xe.

“Hai nhà chúng ta cũng đã lâu không hội tụ rồi, buổi tối bảo lão Chu đến ăn cơm đi, cảm ơn mọi người mấy ngày qua đã chiếu cố Nịnh Nịnh.”

“Ai da, đừng khách khí. Nịnh Nịnh ngoan như vậy, còn ước gì ở nhà tôi thêm vài ngày. Nhưng mà cũng nên hội tụ, chúng ta đi ăn lẩu thịt dê nướng đi, đợi lát nữa kêu lão Chu trực tiếp vào trong tiệm là được rồi.”

Nói chuyện một hồi, đám học sinh ồn ào nhốn nháo cũng từ trong khu nhà học đi ra.

Phương Tri Nịnh nhìn thấy ba mẹ đều đang đợi cô, liền chạy nhanh đến mang cặp sách màu hồng trên lưng gỡ xuống đưa cho Phương Thanh Viễn: “Mẹ, buổi tối con muốn đi ăn liên hoan với bạn, mẹ giúp con mang cặp về nhé.”

Lâm Hồng không nói gì đánh giá bạn học đứng từ phía xa chờ Phương Tri Nịnh, mặc cùng một loại đồng phục, đều là áo lớp, không có người nào rắc rối.

“Ừm.” Lâm Hồng gật đầu: “Con mang điện thoại không? Kết thúc liên hoan gọi điện thoại về, mẹ và ba con đến đón con.”

Phương Tri Nịnh cười mỉm ngẩng đầu: “Con là học sinh tốt, không mang điện thoại đến trường học.”

Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

Cười cái gì mà cười?”

“Con cười cái gì?”

Phương Tri Nịnh và Hứa Lộ Hoa đều cùng phát ra tiếng, Hứa Lộ Hoa còn chủ động kéo tóc Chu Gia Diên.

Hai tay Chu Gia Diên xỏ trong túi quần đứng dưới gốc cây, buồn cười nhìn thằng Phương Tri Nịnh: “Học sinh tốt, không mang theo điện thoại đến trường học.”

Phương Tri Nịnh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, xoay đầu không thèm nhìn hắn.

“Con cũng phải đi liên hoan?” Hứa Lộ Hoa hỏi Chu Gia Diên.

“Ừm.”

“Vậy con biết nên làm như thế nào đi.”

“Biết.”

Có Chu Gia Diên đi cùng, Lâm Hồng cũng yên lòng.

Hứa Lộ Hoa và Phương Thanh Viễn đều mở xe, chờ bọn họ ngồi lên trên xe rời đi, Phương Tri Nịnh thân thiện mà vẫy tay từ biệt bọn họ. Không có người lớn ở bên cạnh, đám tiểu quỷ này tự tại hơn rất nhiều.

Lưu Thư Phong quàng vai Chu Gia Diên, cảm thán nói: “Lớp trưởng, xe của mẹ cậu rất đẹp.”

“Xe mấy trăm vạn, có thể không đẹp sao?” Chu Gia Diên tránh thoát khỏi cánh tay cậu ta, đi về hướng cổng trường.

Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh đi ở cuối cùng bên cạnh, thương lượng đi chỗ nào liên hoan. Phương Tri Nịnh muốn đi ăn lẩu, Trình Kiêu Kiêu không đồng ý cũng không phản đối.

Đi ra khỏi cồng trưởng đến trạm xe buýt, một đám người chờ ở nơi giao thông công cộng.

Trình Kiêu Kiêu lặng lẽ đến gần Chu Gia Diên, dừng lại ở bên cạnh hắn, giả vờ trấn định nói: “Lớp trưởng, lần trước mình đi tiệm đồ nướng kia cũng không tệ lắm, nếu không hôm nay chúng ta đi ăn nước BBQ?”

Hai tròng mắt bình tĩnh dừng lại ở trên mặt cậu ta một lát, sau đó –

“Hôm nay liên hoan đi ăn nướng BBQ, có ý kiến gì không?” Đoàn người tích cực hưởng ứng, đều tỏ vẻ không thành vấn đề.

“Được, vậy chúng ta đi đường bộ.”

Sau khi ngồi trên xe buýt, Trình Kiêu Kiêu tim đập loạn nhịp mới cải thiện được. Phương Tri Nịnh ngồi song song cùng cậu ta, nhàm chán niết ngón tay cô nghịch.



Xuống xe ở một khu phố phồn thịnh, mọi người đi theo sau Chu Gia Diêu quẹo vào một ngõ nhỏ, đi đến cuối ngõ nhỏ liền thấy được khu phố đối diện là một tiệm đồ nướng.

Trải qua một tháng ở chung, bạn học cùng lớp đều hiểu biết lẫn nhau.

Hôm nay ầm ĩ ở cùng với nhau muốn Chu Gia Diên mời đều là một số bạn học bình thường có quan hệ không tồi, chủ yếu là nam sinh.

Phương Tri Nịnh mang Trình Kiều Kiều không tìm được vị trí thích hợp ngồi xuống. Trình Kiêu Kiêu sau khi ngồi xuống cảm thấy tầm nhìn không tốt, lại thay đổi một bàn, cứng rắn kéo Phương Tri Nịnh qua ngồi với cô, ngược lại Phương Tri Nịnh ngồi xuống chỗ nào cũng không sao cả, liền nghe lời mà ngồi xuống.

“Không phải là một cái ngõ nhỏ sao? Cũng không có cái gì đẹp.”

Phương Tri Nịnh không hiểu hàm ý sâu xa lúc đổi vị trí của Trình Kiêu Kiêu, hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh, không rõ ngoại trừ đường phố còn có cái gì.

Cậu không hiểu.”

Hai vị nữ sinh đến bàn này làm cảm xúc của hai nam sinh tăng vọt.

Bình tĩnh mà nói, Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh lớn lên không tồi, đặc biệt là Phương Tri Nịnh, thanh thuần đáng yêu như một mối tình đầu, làn da trắng nõn, cười rộ lên hai mắt linh động mông lung như trăng rằm, không biết làm tan chảy bao nhiêu trái tim nam sinh.

Nam sinh trên bàn cười nói. Trong đó có một người nam sinh ngồi đối diện Phương Tri Nịnh cà lơ phất phơ mà nhìn Phương Tri Nịnh: “Tiểu nữ hiệp, hôm nay không hung dữ với bọn tôi?”

“Cái gì?”

“ Nếu không muốn xướng, cũng đừng làm chậm trễ thời gian lẫn nhau, muốn đi thì đi, không ai ngăn cản.” Nam sinh bên cạnh vừa cười vừa bắt chước giọng nói nghiêm

túc ngày đó của Phương Tri Nịnh, cười đến bả vai run rẩy.

Phương Tri Nịnh xấu hổ cười: “Cậu còn nhớ rõ sao?”

“Đương nhiên, cuối cùng tôi nhớ nhất là khuôn mặt nữ sinh xinh đẹp này.”

Trình Kiêu Kiêu lấy thực đơn để che giấu, ngăn cản mặt cô và Phương Tri Nịnh, phía sau thực đơn hai người làm vẻ mặt ghét bỏ, mỗi người một lời nói xấu hành vi của người nam sinh.

“Nam sinh này là ai? Nói chuyện lại trơn tru như vậy?”

“Hình như nam sinh kia ngồi ở bên cạnh cuối phòng học, tên là Tưởng Huy, nghe nói là người thân của hiệu trưởng.”

“Hắn thật phiền.”

“Nếu không chúng ta lại đổi vị trí khác?”

“Được rồi, ngồi yên ở đây. Cùng lắm thì không để ý đến cậu ta.”

Ông chủ bận việc một lúc, mới đưa đầy đủ đồ nướng BBQ lên hết. Có nam sinh bảo ông chủ mang một két bia lên đây, lại bị Chu Gia Diên ngăn cản: “Vị thành niên cấm uống rượu, ông chủ, lấy nước chanh.”

“Lớp trưởng, như này thì không thú vị nữa.”

“Cũng không phải rượu trắng, chỉ là bia. Nhìn bộ dạng phóng đãng của cậu bình thường ở trường học không kiềm chế được còn tưởng rằng là một tay chơi già đời rồi, không nghĩ đến lại ngầm là học sinh ngoan.”

Tưởng Huy cùng nam sinh ngồi cùng bàn trêu đùa.

Chu Gia Diên tự mình đưa nước trái cây đến trước mặt Tưởng Huy, đặtở trong tầm tay của cậu ta, liếc hắn một cái: “Thích uống thì uống.”

Phương Tri Nịnh ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy trong mắt Chu Gia Diên toàn sự coi thường.

Làm tốt lắm!

Đối với loại nam sinh này thật sự không cần khách khí.

Tưởng Huy cười có lệ: “Lớp trưởng tự mình đưa tôi nước trái cây, làmsao lại có thể không uống?”

Mới xong ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Nhạc đệm trôi qua, mọi người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện. Phương Tri Nịnh chuyên tâm gặm cánh gà. Chỉ có Trình Kiêu Kiêu vẫn luôn thất thần mà nhìn chằm chằm đầu ngõ.

Màn đêm buông xuống, hoạt động của quán nướng đạt tới đỉnh điểm.

Sướng khí lượn lờ không mất đi hơi thở của nhân gian.

Trình Kiêu Kiêu yên lặng cầu nguyện, cô chờ một xác suất trùng hợp rất nhỏ.

Có lẽ là trời cao rủ lòng thương cô, phương hướng nhìn vô số lần xuất hiện một người đàn ông cao gầy. Áo hoodie màu đen đội mũ lên đầu, cúi người sắc mặt ngưng động, bước chân vội vàng. Dần dần hòa cùng với bóng đêm ở bên nhau, giống như là hiệp khách đi ngang qua nhân gian, sẽ không vì ai là dừng lại.

Là hắn!

Trình Kiêu Kiêu nhìn bóng dáng người đàn ông cho đến khi không thấy.

Phục hồi lại tinh thần sau đó cúi đầu che giấu ý cười nơi khóe miệng, trái tim nhanh chóng đạp loạn tiết tấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương