Thanh Mai Có Biết Không
Chương 2: Bài Thi Bị Chó Cắn

Tưởng Phương Tri Nịnh không cần bài thi, Trình Kiêu Kiêu nhận xong cũng không nhìn, khom lưng lót dưới chân bàn.

Thẳng eo đỡ lấy cạnh bàn lắc lắc, vẻ mặt vừa lòng: “Tốt, không lung lay nữa.”

Tiếng chuông vào học vang lên, phòng học một giây trước còn đang ồn ào nhốn nháo dần dần an tĩnh lại.

“Phương Tri Nịnh, bài thi.”

Giọng nói mang chút ủ rũ vang lên phía sau, Phương Tri Nịnh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay đầu đi thoạt nhìn còn có chút ủ rũ: “Bài thi…… Không thấy.”

Không thấy? Cậu xem tôi tin hay không. Chu Gia Diên không giận mà cười, nửa híp mắt hướng phía trước nhẹ cười.

Dù sao đã đi học, Phương Tri Nịnh không sợ hắn, bất đắc dĩ quơ hai tay, phảng phất đang nói: Cậu tin hay không tùy thích.

Thầy dạy địa lý là một người đàn ông trung niên, vào phòng học bảo học sinh lấy bài thi ra, tùy tay chỉ học sinh đầu tiên: “Em, câu đầu tiên chọn gì?”

Học sinh bị chỉ trở tay không kịp, hoảng loạn mở bài thi: “Chọn C, cái thứ ba.”

“Nguyên nhân.”

“…… Biểu đồ thể hiện gió ấm thổi vào từ phía Tây Bắc nên thành phố sẽ chịu luồng không khí ấm áp đầu tiên, thời tiết sáng sủa.”

“Ngồi xuống đi. Bạn phía sau tiếp tục.”

Trong phòng học một mảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng bạn học khác không bị thầy chỉ mặt sụp vai thở ra một hơi thật dài.

Từ Văn Tá một bên nghe học sinh trả lời vấn đề, vừa đi xuống bục giảng tuần tra trái phải, đi đến trước mặt Chu Gia Diên, thấy hắn và người ngồi cùng bàn xài chung một bài thi, cau mày dò hỏi: “Bài thi của em đâu?”

“Bị chó trong nhà ngậm đi rồi ạ.” Chu Gia Diên ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc.

Chung quanh một mảnh cười vang.

“Chó nhà em thật đúng là hiểu lòng người, chuyên chọn bài thi của em để hạ miệng.”

“Đúng vậy, nên đánh ạ.”

Sau một lúc lâu, sau đó Từ Văn Tá chắp tay sau lưng tiếp tục bài, cũng không biết ông có tin lời này không.

Phương Tri Nịnh nhìn theo bóng dáng thầy đi qua, không khéo đụng phải ánh mắt cười như không cười của Chu Gia Diên. Việc này nói đến cùng là cô làm không đúng, mang theo một tia áy náy chột dạ mà thu hồi tầm mắt.

Tan học, Trình Kiêu Kiêu kết bạn với Phương Tri Nịnh đi WC.

Chỗ bồn rửa tay một đống người, xếp hàng chờ rửa tay. Trong đó, có không ít bạn cùng lớp của Phương Tri Nịnh.

Trong đó một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cao tươi cười đầy mặt, nói chuyện phiếm với bạn: “Vừa rồi Chu Gia Diên dùng một bài thi với tớ, tớ rất sợ làm sai quá nhiều mất mặt trước mặt cậu ấy. Cũng may chỉ sai mấy câu, cậu ấy còn tự giúp tớ sửa đáp án, chữ viết của cậu ấy cũng rất tinh tế.”

Nữ sinh đi cùng rửa tay búng nước lên mặt cô: “Được rồi, biết người khác đẹp trai, thành tích tốt, cậu thích cậu ấy.”

“Khộng có đâu.”

Hai nữ sinh vừa nói vừa cười, rửa tay xong tránh chỗ. Đến phiên Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu rửa tay, Phương Tri Nịnh mở vòi nước, ý cười trộn lẫn với tiếng nước: “Kiêu kiêu, kỳ thật giấy lót chân bàn của cậu là bài thi của Chu Gia Diên.”

“Thì ra cậu chính là chó nhà cậu ta à!”

Phương Tri Nịnh giả vờ tức giận, vệt nước trên tay toàn ném lên mặt Trình Kiêu Kiêu.

“Đừng quậy.”

“Ai nói với cậu tớ là chó nhà cậu ấy.”

“Tớ vẫn nên tìm giấy bỏ khác lót, đợi lát nữa cậu cầm đi đưa cho cậu ấy đi. Bài thi nhất lớp lót chân bàn cho tớ, bị đám tiểu mê muội kia của cậu ấy biết sẽ lột một lớp da của tớ.”

Cách thời gian đi học còn sớm, Phương Tri Nịnh quẹo vào tòa nhà, mỗi một tầng đều sẽ thiết kế kệ sách, tìm tạp chí thanh xuân lật xem: “Sao cậu biết cậu ấy nhất lớp, còn chưa thi mà.”



“Tin tức của cậu quá hạn hẹp rồi, Chu Gia Diên tới lớp chúng ta ngày đầu tiên đã có người ngầm đánh đố, đánh cược cậu ấy tuyệt đối là mạnh nhất khoa văn lần này của chúng ta. Trước khi không phân ban, thành tích của cậu ấy luôn trong top 3, sau khi phân ban tuyệt đối là danh hiệu đứng đầu, sét đánh bất động. Có điều ——” Trình Kiêu Kiêu tiến đến bên tai Phương Tri Nịnh, “Chúng ta đều rất tò mò vì sao cậu ấy chọn khoa văn?”

“Hỏi tớ làm gì?” Phương Tri Nịnh không rõ nguyên do, “Lỡ đâu người ta thích văn sử, hoặc là, tự cậu đi hỏi cậu ấy đi.”

Phương Tri Nịnh chớp chớp mắt, tuy rằng quan hệ giữa cô và Chu Gia Diên rất thân cận, nhưng vậy cũng không đại biểu cái gì cô cũng biết.

Trình Kiêu Kiêu đi theo phía sau dong dài: “Phương Tri Nịnh, cậu không được rồi. Nữ sinh vừa rồi kia cậu cũng thấy rồi, xài chung một bài thi đã vui vẻ thành cái dạng gì, không biết còn tưởng rằng ngủ chung trên một cái giường đấy. So sánh với các cậu ta, cậu có ưu thế hơn nhiều, trúc mã đẹp trai như vậy, ngàn vạn không thể chắp tay nhường cho người khác.”

Phương Tri Nịnh duỗi tay che miệng Trình Kiêu Kiêu: “Còn nói nữa, có muốn xem đàn anh Thiên Thu của cậu không?”

“Muốn chứ, sao lại không muốn.”

Hai người hi hi ha ha xuyên qua hành lang trở về phòng học.

40 phút kế tiếp là tiết ngữ văn, Phương Tri Nịnh toàn bộ hành trình sờ cá, tạp chí mới mượn từ kệ sách đè dưới sách giáo khoa ngữ văn, xem đến nhập thần. Tạp chí cuối cùng là một câu chuyện xưa về tình cảm lỡ dở của lứa đôi, không có bi thương gì lớn, nhưng sau khi Phương Tri Nịnh xem xong vẫn cảm thấy một trận thương cảm.

Thật giống như tự mình đã trải qua đoạn thanh xuân tiếc nuối kia, thật lâu không thể dứt ra khỏi câu chuyện. Thế nên xem nhẹ tiếng chuông tan học.

Mãi đến khi Chu Gia Diên lại đây nhắc nhở, Phương Tri Nịnh mới tỉnh lại.

“Cậu làm sao vậy?”

“Ai,” Phương Tri Nịnh biến thành tiểu cô nương đa sầu đa cảm, nhàn nhạt liếc Chu Gia Diên một cái, “Cậu nói trên thế giới này vì sao có nhiều người yêu mà không được như vậy?”

Chu Gia Diên hứng thú: “Cậu yêu ai mà không được, nói nghe chút.”

“Thôi, cậu đừng nói nữa. Nhanh chóng dọn cặp sách, bánh gạo còn chờ cậu về nhà cho nó ăn đấy.”

Cảm xúc thương cảm thật vất vả ấp ủ ra, bởi vì những lời này của Chu Gia Diên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đi ra khu dạy học, Phương Tri Nịnh sờ túi quần mới nhớ tới chuyện rất quan trọng: Điện thoại quên ở phòng học.

Dừng lại bước chân, cô vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn phía trước: “Chu Gia Diên, cậu đợi lát nữa.”

“Lại làm sao vậy?”

“Điện thoại của tớ để quên ở phòng học.”

Chu Gia Diên quay đầu lại liếc cô một cái: “Lá gan của cậu cũng thật lớn.”

Càng nghĩ càng không thích hợp, Phương Tri Nịnh cất bước chạy trở về: “Cậu chờ tớ trước, điện thoại tớ đã đặt vài báo thức, lỡ đâu buổi tối vang lên bị chú bảo vệ nghe được liền xong đời.”

Không thể không thừa nhận, Chu Gia Diên thật sự rất kiên nhẫn với Phương Tri Nịnh. Cách xa đám người, bảng vàng danh dự đối diện khu dạy học kia hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Đi qua, nhìn từ trên xuống dưới. Cuối cùng, tầm mắt dừng trên hình ảnh ba chữ Phương Tri Nịnh ——

Điểm khoa khác miễn cưỡng không có trở ngại, nhưng toán 89 điểm này, thực sự có chút mất mặt.

Bảng vàng danh dự dán thành tích cuối học kỳ 1 của bọn họ, cũng chính là bài thi trước khi phân ban, phân ban văn lý cũng tham khảo thành tích lúc này.

Quan hệ giữa hai nhà Phương Chu rất tốt, lại là hàng xóm mười mấy năm, Chu Gia Diên và Phương Tri Nịnh từ nhỏ đã bắt đầu học cùng nhau, chỉ có lớp 10 không cùng lớp, lớp 11 sau khi phân ban lại trở thành bạn cùng lớp. Thành tích Phương Tri Nịnh trung quy còn bình thường, không loá mắt như Chu Gia Diên.

Sau khi hai người cấp hai, thời gian người lớn hai nhà tụ ở bên nhau dần dần ít lại, cho nên Chu Gia Diên không biết thành tích cụ thể của Phương Tri Nịnh, chỉ biết đại khái, ngẫu nhiên sẽ giảng giúp cô một hai bài khó.

Phương Tri Nịnh lại biết thành tích Chu Gia Diên ưu dị, thường xuyên lọt top 3, lớp 10 còn được mời lên đài chia sẻ phương pháp học tập của mình trước mặt bạn học cả năm cấp. Hai người coi như là thanh mai trúc mã, bạn bè quen thuộc cả hai đều biết, là oan gia hoan hỉ điển hình, chọc tức nhau là chuyện thường ngày.

89 điểm, kém một điểm là đạt tiêu chuẩn. Ngoài dự đoán của Chu Gia Diên.

Rốt cuộc, nói như thế nào cũng là một trong ba trường nổi tiếng nhất thành phố Nghi Nam, lớp văn trọng điểm cũng không dễ vào như vậy.

Nhưng thành tích như vậy, Phương Tri Nịnh cô lại dẫm lên đường vào lớp trọng điểm.

“Cậu cười cái gì mà cười?” Không biết khi nào, Phương Tri Nịnh thở hồng hộc chạy đến bên người Chu Gia Diên, đối với khóe miệng gợi lên ý cười của hắn rất khó chịu, đặc biệt còn làm biểu cảm này đối với thành tích của cô.

“89 điểm, cậu viết lời giải mà không thèm đọc đề đấy à.”



Phương Tri Nịnh không để bụng hắn trêu chọc, đầu giương lên: “Cậu cũng thật thông minh, tớ không chỉ viết lời giải, còn thêm một cái dấu hai chấm ở phía sau.”

Mắt Chu Gia Diên đầy hài hước: “Thật lợi hại!”

Lợi hại cái đầu cậu, chuyện cười rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu?

Bởi vì Phương Tri Nịnh cầm điện thoại chậm trễ chút thời gian, bỏ lỡ xe buýt. Thành phố nhỏ giao thông công cộng kéo dài lại không chuẩn, chuyến tiếp theo còn không biết khi nào tới.

Phương Tri Nịnh còn nhớ tới câu chuyện buồn trên báo, Chu Gia Diên vội vàng muốn về nhà xem thi đấu phát sóng trực tiếp.

Hai người không hẹn mà cùng ——

“Đi bộ về đi?”

“Chúng ta đi về nhà đi.”

Con đường một cái giao lộ đèn xanh đèn đỏ, điện thoại trong túi ầm ầm vang lên, là tiếng tin nhắn Q/Q.

Phương Tri Nịnh lấy điện thoại ra click mở mã chim cánh cụt.

【 Trình Kiêu Kiêu: Tri Tri, gửi ảnh tiết thể dục cậu chụp cho tớ. 】

【 Phương Tri Nịnh: Làm gì? 】

【 Trình Kiêu Kiêu: Tớ định chế tác một cuốn hồi ký cấp 3, ảnh hôm nay cậu chụp chính là bìa mặt cuốn hồi ký. 】

【 Phương Tri Nịnh: Cậu phải dùng ảnh chụp Chu Gia Diên làm bìa mặt? Dùng để trừ tà thì còn được [ xem thường ]. 】

【 Trình Kiêu Kiêu: Còn nói không chụp lén cậu ta [ mắt lé cười ], bản thân cũng thừa nhận, nhanh gửi tớ. 】

Được rồi, Phương Tri Nịnh click mở album, còn chưa tìm được ảnh chụp, điện thoại đã bị rút ra.

“Nhìn cái gì thế?”

Thời gian đèn xanh trôi qua hơn phân nửa, Chu Gia Diên đi đến vằn trung gian mới phát hiện Phương Tri Nịnh không theo kịp, bất đắc dĩ xoay người.

Giống đồ ngốc đôi tay nâng di động gõ chữ, cũng không biết nhìn cái gì mê mẩn như vậy.

“Cậu trả tôi.” Phương Tri Nịnh nhấp miệng duỗi tay đi đoạt lấy di động.

Bóng dáng cao gầy đứng đó, Chu Gia Diên hơi giơ tay, Phương Tri Nịnh không thể với tới, chỉ có thể lo lắng.

Đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, lại phải đợi.

“Nha, đây là ảnh chụp vị đại soái ca nào vậy?” Chu Gia Diên một tay click mở ảnh chụp, đưa đến trước mắt, híp mắt lại trêu chọc, “Phương Tri Nịnh, cậu chụp lén tôi?”

Chụp lén cái đầu cậu! Phương Tri Nịnh âm thầm chửi thầm.

“Cứ ở đó mà tự luyến đi, không nhìn thấy tôi đang chụp Tạ Thừa Châu bên cạnh cậu sao? Ai bảo cậu đứng chắn trước mặt người ta làm gì, tôi chỉ có thể chụp như vậy.”

Chu Gia Diên tắt màn hình di động, dùng màn hình làm gương chiếu, xoa xoa tóc mái trên trán: “Cũng do tôi, trách tôi quá mức loá mắt.”

Phương Tri Nịnh: Tôi xem thường cậu.

Phương Tri Nịnh về nhà trước Chu Gia Diên một bước, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi đồ ăn.

“Dì Hứa, con đã về rồi.”

Cha mẹ Phương Tri Nịnh một người lên Bắc tham gia hội nghị giáo dục, một người xuôi nam đến Quảng Châu gặp khách hàng, chưa biết ngày về.

Vì thế, trong lúc này Phương Tri Nịnh chỉ có thể ở nhờ nhà họ Chu.

“Chanh chanh đã về rồi à, đi rửa tay đi, cơm chiều sắp xong rồi.” Hứa Lộ Hoa từ phòng bếp ló ra nửa cái đầu nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương