Thanh Long Đồ Đằng
Chương 82: Giao thủ

Đan Siêu chậm rãi lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Vân, đi bước một lui ra phía sau.

Bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, trong giây phút chớp nhoáng dùng hết sức chạy bứt lên, ý muốn vòng qua Tạ Vân nhằm về phía cửa cung!

….Keng!

Trong nháy mắt hắn suýt nữa thành công. Nhưng ngay lập tức, Thái A kiếm cuốn theo sức mạnh vạn quân bổ xuống, gắt gao chặn lại đường đi!

Đan Siêu không nói một lời, đem Long Uyên đã rút ra một nửa đẩy trở về, dùng vỏ kiếm đón nhận Thái A, phút chốc đã qua mấy chiêu.

Hắn không dám dùng cứng đối cứng, chỉ có thể không ngừng dùng xảo kình để hoá giải sức mạnh càng lúc càng tăng của Thái A kiếm, muốn tìm thời cơ từ bên cạnh Tạ Vân vòng qua. Nhưng Tạ Vân không phải là người hắn không dốc toàn lực ứng phó mà có thể áp chế được, chỉ trong giây lát đã khiến cho hắn phải lui hơn mười bước, một kiếm hướng vào cánh tay Đan Siêu chém tới!

Thái A nếu là thực chém xuống, đủ để đem nam tử thành niên từ bả vai xả thành hai nửa, tuyệt không có cơ hội may mắn nào.

Một khắc thời gian kia dường như biến thành vô cùng chậm rãi, Đan Siêu trở tay rút kiếm, Long Uyên nháy mắt ra khỏi vỏ – đinh!!

Lưỡi kiếm chợt khựng lại. Kiếm phong hai bên va chạm vào nhau tạo thành hoả hoa kịch liệt.

Long Uyên ra khỏi vỏ một nửa, gắt gao chống đỡ Thái A từ trên trời giáng xuống!

“Ta không thể động thủ với ngươi…” Đan Siêu kịch liệt thở dốc, ánh mắt dừng lại ở vị trí ngực trái Tạ Vân: “Ta không thể lại…”

Một đoạn ký ức bị tận lực áp chế, bỗng nhiên ở trong gió long trời lở đất kích động hiện ra, cùng một màn trước mắt vô cùng tương tự như trùng nhập, không ngừng loé lên tái hiện trước mắt.

…Đó là cơn ác mộng tám năm trước trên Thái sơn, một kiếm xuyên tim ái nhân.

“Vậy liền lui về phía sau,” Tạ Vân thản nhiên nói “Sẽ không ai biết việc này có quan hệ với ngươi, Hoàng hậu cũng sẽ không biết hôm nay ngươi từng xuất hiện ở đây.”

Đan Siêu gian nan mà nuốt ngụm nước miếng, tuyệt vọng nói: “Nhất định phải như vậy sao? Không thể vãn hồi một con đường sống?”

“Vãn hồi?” Tạ Vân chỉ một ngón tay về phía cửa điện màu son đang đóng chặt phía trên những bậc đá cẩm thạch xa xa, mỉm cười hỏi lại: “Hoàng hậu ban thưởng thang canh lúc này đã đưa vào rồi, ngươi muốn vãn hồi như thế nào?”

Đan Siêu khuôn mặt kịch biến, cố gắng trấn tĩnh. Long Uyên đem Thái A gạt thật mạnh sang một bên, tiếng kim loại ma sát phát ra chói tai, lại muốn xông vào trong!

Tạ Vân phi thân tới, mũi giày da hươu dẫm lên mặt đất. Thái A kiếm vung lên một đường, trường kiếm giống như giao long quá hải, lần thứ hai cứng rắn chắn trước người Đan Siêu!

Hai thanh thượng cổ thần kiếm giao chiến, giống như mưa rào xối lên hoa lê, lại tựa như ngàn vạn trân châu đồng thời rơi khỏi bàn ngọc, đem từng dòng khí lưu cắt thành từng vòng xoáy sắc bén. Đan Siêu biết rõ giờ phút này tánh mạng khẩn yếu, đối mặt với Tạ Vân lại bất luận thế nào cũng không xuống tay được. Chỉ trong ngắn ngủi hơn mười chiêu liền trái phải luống cuống. Nếu không phải nóng lòng muốn vọt vào cửa cung, giờ phút này hắn hận không thể quẳng kiếm nhận thua ngay lập tức.

“Tám năm qua võ công lui bước không ít a, nghiệt đồ!”

Tạ Vân nhướng một bên lông mày thon dài đen nhánh, biểu tình tựa hồ mang theo một tia chế nhạo cùng khinh thường, như kim châm thẳng tắp đâm vào trong lòng Đan Siêu.

Đáy lòng Đan Siêu nảy lên một nỗi giận dữ khó nói thành lời, trong tay đột nhiên biến chiêu, vỏ kiếm mãnh liệt rơi xuống ngăn chặn Thái A, chặt chẽ bám trụ, nhân thể hướng Tạ Vân đâm tới!

Kiếm chiêu lần này có thể nói là tinh vi cực điểm, nhưng dùng lại là vỏ kiếm bằng da mà không phải mũi kiếm. Trong phút cuối lại còn thu về toàn bộ nội lực, cho dù thực sự đánh trúng cũng sẽ không sinh ra bất luận hậu quả gì nghiêm trọng.

Ánh mắt Tạ Vân lướt qua đầy ý cười hứng thú, bản lĩnh Ám Môn sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ khiến thân hình y giống như quỷ mị, trong chớp mắt tránh qua Long Uyên…

Ống tay áo phất lên, tà áo tung bay, thân pháp có thể nói tuyệt đẹp, nhưng uy sát lại mạnh như lôi đình.

Thái A thuận theo thế chế trụ bao kiếm bằng da, lập tức đem Long Uyên hất ra ngoài xa!

Giữa không trung xẹt qua một đường cong lấp loáng, lập tức nghe một tiếng vang chói tai. Long Uyên bay ra ngoài, rơi xuống vườn mẫu đơn trước Hợp Bích cung cách đó không xa!

Một chiêu đoạt đao này lưu loát hiệu quả đến mức có thể viết vào kiếm phổ. Thoáng chốc trong lòng Đan Siêu ảo não khó có thể nói ra, thả người nhảy về phía hoa viên, Tạ Vân cũng theo sát đuổi theo.

Hai người đồng thời rơi xuống đất, Đan Siêu vươn tay ra nắm lấy chuôi kiếm, cổ tay lại bị Tạ Vân nắm chặt.

Ngay sau đó Tạ Vân nhẹ nhàng tiêu sái vung tay, vậy mà lại đem Thái A kiếm cũng ném ra ngoài!

“Tạ Vân…” Đan Siêu khó có thể tin mà khàn khàn nói.

Tạ Vân lại ngoắc ngón tay, đầy mặt không chút nào che dấu vẻ cợt nhả:

“Đến, vi sư nhường ngươi ba chiêu!”

………….

Hợp Bích cung.

“…Canh hạt sen bách hợp?” Thái tử ngạc nhiên nói.

Triệu Đạo Sinh cúi người, lễ phép trả lời: “Phải, Điện hạ. Tiểu nhân thấy Điện hạ nóng nảy chồng chất, tâm hoả đang vượng, ở trong tiệc cũng uống hơi nhiều. Bởi vậy cả gan sai người nấu thang canh hạt sen bách hợp thanh hỏa giải rượu, thỉnh Điện hạ uống nhiều một chút.”

Thái tử tiếp nhận chén canh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên gương mặt Triệu Đạo Sinh, nghi hoặc mà cau mày.

Trong đại điện một mảnh tĩnh lặng, Ung vương Lý Hiền dần dần hiện ra bất an: “… Đại ca?”

“Ngươi tên là gì?” Thái tử hỏi.

“Tiểu nhân họ Triệu.”

“Là người phương nào?”

Triệu Đạo Sinh tựa hồ hơi khựng lại, nhưng chỉ trong một chớp mắt cực kỳ nhanh chóng.

“…Hồi bẩm Thái tử, tiểu nhân thuở nhỏ bị bán đi, không biết gia hương nơi nào. Hình như là từ Thiều châu đến.”

Thái tử như có điều suy nghĩ về địa điểm, gật đầu: “Thiều châu.”

Trong đại điện chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của vài người. Trừ cái này ra không còn một thanh âm nào khác, thậm chí ngay cả không khí cũng như dần dần ngưng trệ lại.

Hồi lâu Thái tử bỗng nhiên cười:

“Ta nghe thanh âm của ngươi, tựa hồ cảm thấy quen tai, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu…”

“… Tiếng phổ thông nói rất chuẩn a.”

Lý Hiền sắc mặt phút chốc trắng bệch.

“Bẩm Thái tử,” Triệu Đạo Sinh bùm một cái quỳ xuống đất, hai tay đặt trên nền gạch, bởi vì dùng sức quá độ khiến ngón tay đều run nhè nhẹ, nhưng thanh âm hắn ngoài dự đoán lại vẫn vững vàng: “Sau khi Ung vương điện hạ thu lưu tiểu nhân, tiểu nhân tâm tồn cảm kích, chỉ muốn cúc cung phụng sự. Bởi vậy tiểu nhân khổ luyện khẩu âm phổ thông, chỉ mong không làm mất thể diện của Ung vương điện hạ…”

Thái tử thất thần gật gật đầu: “Nga, ngươi có phần tâm ý này cũng rất tốt.”

Hắn dùng muỗng ngọc đảo đảo thang canh, đang muốn cúi đầu uống, bỗng nhiên trái tim vô duyên vô cớ lại rung động.

Cảm giác khó hiểu này khiến hắn cảm thấy quen thuộc, hoảng hốt nhận ra không lâu trước đó cũng đã từng trải qua. Đó là lần cuối cùng hắn và Dương cô nương đứng chung một chỗ, người trong lòng ôn thanh tiếu ngữ, dung mạo như hoa gần trong gang tấc, vươn tay liền có thể chạm vào lúm đồng tiền sinh động trên má nàng.

Nhưng mà hết thảy đều là hoa trong gương trăng trong nước. Đột nhiên tim đập nhanh bừng tỉnh, mới phát hiện trần thế bất quá chỉ là một hồi ảo mộng. Sau khi mộng tỉnh liền cảnh còn người mất.

Dương cô nương hiện giờ ở trên trời có tốt không?

Vì sao lúc này lại nhớ tới nàng chứ?

Thái tử đè lên ngực, giống như để che dấu giây lát thẫn thờ vừa rồi, ngửa đầu đem thang canh uống một hơi cạn sạch.

“Đại ca…” Lý Hiền ngơ ngẩn nói.

Thái tử buông chén xuống, cầm lấy quân cờ bằng ngọc đen trước mặt, miễn cưỡng cười nói: “Vừa rồi đến bước kia, nên đến lượt ta hạ đi?”

Lý Hiền toàn thân run rẩy, đầy vẻ hoảng hốt, ánh mắt xuất hiện biểu tình cực độ sợ hãi, lại không thốt được một câu.

“Ngươi làm sao vậy?” Thái tử ngạc nhiên hỏi. Bỗng nhiên chất lỏng ấm áp từ trong miệng dũng mãnh phun ra, lạch cạch rơi xuống bàn cờ.

Đó là máu đỏ sậm.

Thái tử hoảng sợ đứng lên, nhưng còn chưa hoàn toàn đứng dậy liền suy sụp ngã nhào xuống, đụng đổ bàn cờ. Những con cờ dính máu tươi nhanh như chớp hướng bốn phương tám hướng lăn đi.

“Đại… Đại ca!” Lý Hiền tê tâm liệt phế hét lên: “Đại ca …!”

………….

Kình khí giống như lưỡi đao vô hình cắt qua hư không, từng khóm mẫu đơn phóng lên cao, vô số đóa hoa bay lả tả rơi xuống.

Mũi chân Tạ Vân ở trên cành hoa mượn lực một chút, nhẹ như lông hồng, nhanh như mũi tên rời cung, một chưởng khiến cho Đan Siêu tung lên cao phun ra một ngụm máu to!

Đan Siêu lảo đảo rơi xuống đất, cơ hồ không có lực nào mà hoàn thủ, ở trên mặt đất đầy hoa rơi rụng liên tục lui ra phía sau, miễn cưỡng chống đỡ thế công của Tạ Vân. Ngay sau đó, Tạ Vân như tia chớp nhấc chân nhằm trúng ngực, đem cả người Đan Siêu đạp văng ra ngoài!

Phịch một tiếng sống lưng Đan Siêu đập vào bức tường của cung điện. Một cước kia ẩn chứa nội lực mạnh mẽ, suýt nữa khiến cho hắn gãy đoạn mấy cây xương sườn.

“Như thế nào?” Tạ Vân xách cổ áo hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Mới vừa rồi không phải là đã thực sự nhường ngươi ba chiêu?”

Đan Siêu một chữ cũng nói không nên lời. Hắn biết nếu không phải mấy năm gần đây thân thể Tạ Vân suy nhược, nội tức không đủ, giờ phút này xương cốt toàn thân mình đã sớm gãy không biết bao nhiêu căn.

“Ngươi không phải là đã nghĩ,” trên nét mặt Tạ Vân mang theo một tia ác ý, dán ở bên tai Đan Siêu nhẹ giọng nói: “…sư phụ đã già rồi, trước kia lao lực quá độ, hiện giờ giống gỗ mục không chịu được một kích, chỉ có thể mặc người làm thịt…”

Đan Siêu thở hổn hển lắc lắc đầu: “Tạ Vân, ngươi hãy nghe ta nói…”

Hắn giơ tay lên, lại bị Tạ Vân ôn nhu mà đè xuống.

Hai người lòng bàn tay tương thiếp, mười ngón đan xen, không có một tia khe hở.

“Ngươi có lẽ không nhớ rõ, nhưng trước kia ở Mạc Bắc ngươi thật sự chưa từng bị ai đánh qua. Thậm chí vài năm tập võ kia vi sư cũng chưa hề đánh ngươi một ngón tay…”

Tạ Vân dừng một chút, từ từ nói: “Có lẽ chính là bởi vì thiếu đánh, hôm nay mới có thể bồi dưỡng thành nghịch đồ như vậy đi.”

Cánh tay Đan Siêu chợt căng lên, gân cốt mãnh liệt bạo khởi, gắt gao chế trụ bàn tay thon dài trắng nõn của Tạ Vân. Cùng lúc đó hắn xoay mặt tới gần bên gáy Tạ Vân, thanh âm hỗn loạn khó có thể ngăn chặn run rẩy: “Ta không phải là đồ đệ tốt, sư phụ! Ta còn là… Ta còn…là người yêu ngươi.”

Trong ngữ điệu hắn tựa hồ mang theo vẻ nghẹn ngào, nói: “Nếu không ngươi liền giết ta đi.”

Tạ Vân trở tay muốn đánh hắn một cái bạt tai, lại bị hắn bắt được.

Đan Siêu đem Tạ Vân nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của y bước từng bước một tiến tới. Tư thế kia căn bản là không hề phòng ngự, Tạ Vân phủi tay cho hắn một quyền, vừa nặng vừa tàn nhẫn, lúc này liền khiến Đan Siêu phun ra ngụm nước bọt mang theo tơ máu.

“Thật muốn chết tại đây?” Tạ Vân hỏi.

Đan Siêu nhìn thẳng y, ánh mắt trấn định kiên quyết.

Tạ Vân cười lạnh một tiếng, cúi người nhặt lên song kiếm, đem Long Uyên rút ra khỏi vỏ ném cho Đan Siêu, tiện đà một kiếm bổ tới đầu hắn!

Kiếm phong cách cổ hắn chỉ không đầy một tấc, làn da dưới kiếm khí mạnh mẽ sắc bén đã nứt ra, rỉ máu. Thời khắc đảo mắt liền đầu rơi xuống đất, Đan Siêu rốt cục đưa tay cường ngạnh chặn lại Thái A.

“Không phải là muốn chết sao?” Tạ Vân chế giễu, đột nhiên huy kiếm mà lên!

Tạ Vân bình thường hành sự đều mang lại cảm giác lỗ mãng phóng đãng, nhưng trên thực tế từ nhỏ “Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục” (*), bản lĩnh nội ngoại công đều cực kỳ thâm hậu. Đan Siêu không thể công kích chút nào, chỉ cố gắng phòng ngự. Liên tiếp mấy chiêu, thân Long Uyên kiếm vang lên những tiếng trầm vang, vậy mà chịu không nổi sức ép ngàn cân của Thái A, ẩn ẩn muốn rạn nứt.

[(*) tam cửu/tam phục: là ngày lạnh/nóng nhất của mùa đông/hạ. Ý chỉ cần cù khổ luyện]

Tạ Vân nhíu mày, mới vừa rồi bị Đan Siêu một phen nói đến trong lòng mơ hồ khó chịu. Trước mắt loại chống cự tiêu cực này của hắn càng khiến y không kiên nhẫn. Trong giây phút hai binh khí giao nhau, một kiếm liền hướng thẳng đến trái tim Đan Siêu!

Một chiêu này góc độ cùng thời cơ đều diệu đến cực điểm, rốt cuộc vô pháp tránh né, đủ để khiến cho Đan Siêu không thể không biến thủ thành công. Trong giây phút điện quang thạch hỏa, ánh mắt Đan Siêu tựa hồ hiện lên hàn quang, Long Uyên thay đổi góc độ thẳng tắp đón nhận; nhưng mà ngay tại thời điểm một khắc trước khi song kiếm sắp hung hăng chạm vào nhau, hắn bỗng nhiên dừng lại động tác.

Biến cố bất ngờ không kịp đề phòng, lực đạo của Thái A cơ hồ là đủ để đem người xuyên qua, không bị ngăn trở mà hướng về phía lồng ngực Đan Siêu!

Sắc mặt Tạ Vân rốt cục vô pháp che dấu mà biến đổi, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức mãnh liệt dừng tay, trường kiếm thu lại, sát khí như hồng thủy ầm ầm dội ngược.

Ngay tại một khắc kia, khóe miệng Đan Siêu giật giật, trên vẻ mặt hiện ra biểu tình thật nhanh đến mức khiến người ta phân không rõ là trút được gánh nặng, thương cảm hay là vui mừng.

Hắn rốt cục nắm được sơ hở lướt qua giây lát này của Tạ Vân, Long Uyên thật mạnh ngăn chặn Thái A kiếm phong đang thu lại, lấy đà mượn lực, lăng không nhảy lên!

Vừa rồi thề son thề sắt chỉ cầu được chết kia, quả thực chính là điển hình của khổ nhục kế từ xưa đến nay.

Tạ Vân giận tím mặt, lập tức quay đầu lại cũng đã quá muộn. Ngay tại thời điểm hai người lướt qua nhau, Đan Siêu trầm thấp nói: “Ta biết ngươi…” nhưng lời còn chưa dứt, cả người hắn đã chạy ra xa ngoài mấy trượng.

Ầm!

Hợp Bích cung môn bị ầm ầm mở ra. Cùng lúc đó, Thái tử té nhào xuống trên nền gạch hoa lệ lạnh như băng.

Khuôn mặt của hắn biến thành màu đen, không chút sinh khí, đôi mắt vẫn còn trợn lên thẳng tắp nhìn vào hư không; Đan Siêu thốt nhiên dừng lại, khó có thể tin mà kịch liệt thở gấp.

“Người đâu…!” Triệu Đạo Sinh thê lương kêu gào muốn phá cả không gian: “Thái tử uống xong thang canh Thiên hậu ban tặng, đã trúng độc bỏ mình…!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương