Thanh Long Đồ Đằng
Chương 64: Trung Võ

Tứ phương quán, chính đường nơi tiền viện.

Ai cũng không ngờ tới thánh chỉ của Thiên hậu lại ở trong tình huống không hề dự triệu mà hạ tới. Vu Điền sứ đoàn trên dưới tề tụ, toàn bộ mọi người quỳ sát tại chính đường lát đá mạ hoa văn bằng bạc, chỉ thấy quan viên Hồng Lư Tự tay nâng Minh hoàng thánh chỉ, Biền tứ lệ lục đọc xong một đoạn đại khái là Thiên hoàng long thể không tốt, Thiên hậu thay quyền chưởng chính, khen ngợi Vu Điền trung tâm quy thuận Thiên triều, cho phép bọn họ chọn ra ngày yết kiến trình văn điệp.

Đám người Vu Điền tử đệ quỳ xuống đất khấu đầu. Chỉ có quốc vương Phục Đồ Hùng cùng công chúa Toa Đạt Lệ lấy lễ tiết Tây Vực khom người, hành đại lễ.

Toa Đạt Lệ thẳng đứng dậy, dư quang thoáng nhìn qua người được gọi là cấm quân thống lĩnh Tạ Vân.

Y đang ngồi ở trên một chiếc ghế bằng gỗ hồ dương màu đen có tay vịn chạm trổ hoa sen, nghiêng người chậm rãi gạt nước trong chén trà. Tư thái cúi đầu kia cực kỳ tao nhã, giống như từ một bức bích hoạ bước ra.

Nhưng chẳng biết tại sao, trên người y chính là có loại khí chất lạnh lùng như băng như tuyết, khiến cho người ta phải chùn bước.

Toa Đạt Lệ nhớ tới mỗi ngày giỗ Đại vu sư thường đốt thảo dược cùng mấy bức bích hoạ vẽ ma quỷ, cực kỳ dữ tợn đáng sợ, khiến người ta không khỏi sinh ra sợ hãi.

Nàng cẩn thận mà thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm rằng nguyên lai vẻ đẹp cực độ đến một mức đỉnh cao, liền sẽ vặn vẹo thành một thứ cực độ đáng sợ, đều khiến cho người ta từ trong đáy lòng sinh ra e ngại cùng sợ hãi.

“Khâm thử…!”

Quan viên kéo dài âm điệu, kết thúc đại thiên thánh chỉ, nhanh chóng tiến lên tự tay nâng dậy Đan Siêu: “Thật sự là khổ cực cho Định Viễn tướng quân, một đường phong trần mệt mỏi, sợ là thực vất vả đi?”

Đan Siêu khóe miệng hơi nhếch thành một nụ cười cơ hồ nhìn không ra bất luận khoái ý nào: “Không có gì.”

“Định Viễn tướng quân nhiều năm đóng giữ Tây Bắc, thật sự là lao khổ, khiến người ta bội phục! Uy danh hiển hách của Tướng quân tại An Tây tứ trấn sớm đã truyền đến kinh thành, Nhị thánh đều cực kỳ ngợi khen. Thiên hậu còn cố ý hạ lệnh phải chiếu cố cho tướng quân nhiều hơn…”

Hồng Lư Tự quan một đường tin tức nhanh nhạy, nhất định là đã sớm tìm hiểu được tin tức Thiên hậu muốn mạnh mẽ đề bạt vị tướng lãnh trẻ tuổi này, bằng không sẽ không làm ra tư thế nịnh nọt cấp thiết như vậy.

Nhưng Đan Siêu nhẹ nhàng nâng tay ngăn lại:

“Mạt tướng ngàn dặm mà đến, còn chưa phục mệnh, không dám nhận sứ quân khen ngợi.”

Quan viên chợt nhớ tới việc này, nhất thời nghẹn lời. Đã thấy Đan Siêu xoay người đi về hướng đông thủ, dưới cặp mắt bao người đứng lại trước mặt Tạ Vân, từ trong lòng lấy ra một quyển trục da dê quấn tơ vàng xung quanh.

Đó là thánh chỉ hai tháng trước từ Trường An truyền đến Tây Bắc, lệnh cho Đan Siêu hộ tống Vu Điền sứ đoàn thượng kinh.

Đan Siêu quỳ một gối xuống đất, sống lưng thẳng tắp, giống như một tảng đá trầm ổn trấn định, đúng theo phong độ lễ tiết chuẩn mực của quân nhân không chút cẩu thả: “Mạt tướng phụng chỉ hộ tống Vu Điền vương cùng sứ thần thượng kinh. Hành trình hai tháng, hiện giờ bình an đến nơi, may không nhục sứ mệnh.”

“Đây là thánh chỉ lúc trước, thỉnh đọc lại thu hồi, mạt tướng cáo từ!”

Nói xong hắn hơi hơi cúi đầu, hai tay giơ lên cao, đem thánh chỉ dâng lên.

Tạ Vân uống ngụm trà, nhẹ nhàng đem chén để lại lên mặt bàn, lúc này mới như rốt cục cũng phân một chút lực chú ý cho ngoại giới, nâng mí mắt lên liếc Đan Siêu một cái.

Trong chính đường lặng ngắt như tờ, người người nín thở tĩnh khí. Ánh mắt Đan Siêu vẫn nhìn chằm chằm xuống nền nhà lát gạch khảm hoa văn mạ bạc tinh mỹ.

Tạ Vân rốt cục mở miệng hỏi câu đầu tiên trong tám năm trời:

“Ngươi cáo từ đi đâu?”

“…” Đan Siêu khàn khàn nói: “Hồi Tháp Lý mộc, An Tây đô hộ phủ.”

“Ta có kêu ngươi đi không?”

Xuyên qua lớp vải mỏng trên lưng, có thể nhìn thấy cơ bắp Đan Siêu bởi vì căng thẳng mà đột nhiên hiện ra từng khối rõ rệt.

Tạ Vân từ trong tay hắn rút lấy thánh chỉ, đứng dậy đi ra ngoài chính đường. Khi lướt qua bên người hắn, lại nhẹ nhàng bâng quơ ném lại một câu, đó là nói cho Đan Siêu nghe: “Ở đây ngốc cho ta. Không được ta phân phó, chỗ nào cũng không chuẩn đi!”

[Vân Vân dễ thương quá!]

Y vượt qua ngưỡng cửa, một ánh mắt cũng không bố thí cho bất luận kẻ nào khác, thân ảnh biến mất dưới ánh dương quang sáng lạn của Trường An mùa đông.

Chỉ thấy Đan Siêu duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, bả vai hơi run run giống như mạnh mẽ đè nén cái gì. Một lát sau hắn bỗng nhiên đứng dậy, giữa ánh mắt kinh ngạc của Vu Điền sứ đoàn, sải bước đuổi theo!

Tứ phương quán thông ra một ngõ nhỏ, xích ra chút xíu liền là đường Chu Tước ngựa xe như nước. Đan Siêu một tay chống vào tay vịn hành lang mượn lực, toàn thân nhẹ nhàng rơi xuống đất, tầm mắt lướt qua ngạch cửa màu son cao cao, nhìn ra đại môn rộng mở phía ngoài.

– Cách đó không xa, nơi ngõ nhỏ lặng lẽ đậu một chiếc xe ngựa. Tạ Vân đưa lưng về phía hắn, hướng cửa xe đi tới. Một nữ tử trẻ tuổi, yểu điệu xinh đẹp, mặc xiêm y vàng nhạt đang chào đón, kéo chặt tay y.

Bước chân Đan Siêu dừng lại.

Nàng kia ý cười doanh doanh, ánh mắt cùng Đan Siêu cách không chạm vào nhau một cái, sau đó hồn nhiên vô sự nhìn sang chỗ khác.

Tạ Vân không quay đầu lại, một bước bước lên xe. Lập tức xe ngựa chậm rãi quay đầu, hướng về phía Trường An thành phồn hoa náo nhiệt.

………..

Xe ngựa lăn lăn, trong xe đốt an thần hương dìu dịu.

Dương Diệu Dung buông màn xe xuống, cười hỏi: “Ngươi năm đó phụng mệnh lưu đày Mạc Bắc, chính là vì đi chiếu cố hắn?”

Tạ Vân không biết đang suy nghĩ gì, sau lúc lâu mới “Ân” một tiếng.

“Từ tướng mạo xem ra lại là người có hảo mệnh cách. Chỉ là thân thế hắn như vậy, ngày sau hoặc là phú quý không thể nói hết, hoặc là chết không có chỗ chôn. Trừ cái này ra không còn con đường thứ ba có thể đi – Nga, hai khả năng này xem ra đều thực lớn!”

Tạ Vân mở miệng nói: “Ta sẽ không để cho hắn chết không có chỗ chôn!”

Dương Diệu Dung chính là tùy tiện nói một chút mà thôi, không nghĩ tới Tạ Vân sẽ bật ra một câu như vậy, lúc này liền ngây ngẩn cả người. Lập tức nàng tâm niệm thay đổi thật nhanh, nghĩ tới một phương diện khác: “Bởi vì hắn đã được chú định là cùng Thiên hậu đứng ở một bên?”

“…”

“Tạ Vân,” Dương Diệu Dung vươn tay ra, nhẹ nhàng đè xuống bàn tay Tạ Vân đang đặt trên đầu gối: “Ngươi đã vì Thiên hậu làm rất nhiều chuyện, đã đi đến tận bây giờ. Dục vọng của con người ta đều bành trướng leo thang, dã tâm của nàng rõ ràng càng lúc càng lớn, thế cục trong cung rõ ràng càng ngày càng nguy hiểm, cứ tiếp tục như vậy ta sợ ngươi… Tương lai có một ngày…”

Tạ Vân bỗng nhiên mở to mắt, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo rõ rệt: “Diệu Dung!”

Hai người đối diện một khắc, Dương Diệu Dung lồng ngực hơi hơi phập phồng, một lúc lâu rốt cục cau mày nói: “Tạ Vân!”

“Thiên hậu hiện tại đã cầm quyền toàn diện. Bệ hạ mấy lần có ý nhường ngôi cho Thái tử, đều bị nàng sai sử vây cánh dốc hết sức ngăn trở – Nàng nghĩ muốn cái ghế kia, ta không tin ngươi cho tới hôm nay còn nhìn không ra!”

Tạ Vân không đáp, Dương Diệu Dung hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn mà khẩn thiết: “Ta năng lực hữu hạn, nhìn không thấy sự việc cụ thể trong tương lai. Nhưng ngươi tin ta đi, mệnh cách của Thiên hậu cuối cùng tất nhiên là dùng nghi lễ của Hoàng hậu hạ táng, ngươi có biết điều này thuyết minh cái gì không?”

“Mọi mưu đồ của nàng đều tan biến! Ngươi vì nàng liều mạng nhưng hết thảy đều đã định trước là sẽ thất bại a!”

“Cho nên?” Tạ Vân nhìn chằm chằm nàng hỏi lại.

Dương Diệu Dung bị ngữ khí không mang bất luận cảm xúc gì của y khích đến nghẹn họng “… Ngươi… Mặc dù biết là vô dụng, vẫn cam tâm tình nguyện bị nàng lợi dụng như vậy?”

Tạ Vân nói: “Ngươi không biết đâu.”

“Ta như thế nào không biết? Cũng bởi vì ngươi khi còn bé ở trong tay Huyền Vũ Doãn Khai Dương kia, nàng trộm giúp ngươi một chút – Nhưng đã hơn hai mươi năm ngươi bị lợi dụng như vậy, còn chưa đủ triệt để, còn chưa đủ trả lại mọi ân tình của nàng sao?”

Tạ Vân nhẹ nhàng rút ra khỏi bàn tay Dương Diệu Dung, ngả người về phía sau dựa lên tấm gối tựa màu xanh thêu kim mãng, có chút mệt mỏi mà lắc đầu: “Ta không nên để cho ngươi cả ngày chạy loạn. Ngươi quá không kiêng nể gì, như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Dương Diệu Dung nguyên bản đã chuẩn bị tinh thần để tranh luận thậm chí cãi nhau, không nghĩ rằng khẩu khí Tạ Vân lại trầm trọng hòa hoãn đến như vậy.

Nàng nhìn gương mặt người trước mắt hoàn toàn không tì vết có thể soi mói, cần cổ thon dài xinh đẹp, cùng với hai vai bởi vì dựa về phía sau mà hơi hơi hơi buông xuống, đột nhiên đáy lòng có chút mềm mại, thoáng oán trách mà thấp giọng phản bác một câu: “… Làm sao lại gặp nguy hiểm? Cho dù là đứa trẻ con trong Thanh long tộc cũng chưa từng e sợ phàm nhân, ai còn có thể gây tổn thương cho ta được?”

“Phàm nhân có chỗ ngoan độc của phàm nhân!” Tạ Vân thản nhiên nói.

Dương Diệu Dung ánh mắt chớp động, một lúc lâu vươn tay vuốt lên sườn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của Tạ Vân, nhẹ giọng hỏi: “Mấy cái giáo huấn này đều là mẫu thân ngươi nói cho ngươi biết sao?”

Tạ Vân không tránh tay nàng, nhưng cũng không đáp lại. Hồi lâu mới gần như thở dài nói: “Không nhớ rõ … Có lẽ là vậy.”

………….

Mười ngày sau khi Vu Điền sứ đoàn đến kinh, là ngày mười ba tháng chạp nguyên niên.

Thiên hậu hạ chỉ đại khai cung yến. Trường Nhạc cung giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, mở tiệc chiêu đãi Vu Điền vương, công chúa cùng hơn mười tử đệ của các đầu lĩnh.

Ngọc lâu thiên bán khởi sênh ca, phong tống cung tần tiếu ngữ hoà. (*)

[(*): trích trong bài “cung từ kỳ 2” đại ý: trong ngọc lâu cao ngất trời đầy tiếng đàn ca, gió đưa tiếng cười đùa của cung tần hoà theo]

Gió đêm mang theo làn hương nồng ấm lùa vào trong điện, trên nền gạch đỏ thẫm trải thảm lụa, tiếng lục lạc trên chân vũ nữ xoay tròn nhất tề rung động; mấy trăm khối dạ minh châu chiếu rọi ra yến tiệc linh đình, hoan thanh tiếu ngữ vang lên tận trời cao.

Thủ toạ dạ yến là hai cái bàn kê song song, vốn nên là Thiên hoàng Thiên hậu cùng xuất hiện. Nhưng trước lúc dạ yến bắt đầu, Hoàng đế lại phát đau đầu, liền sai người truyền lời nói đến muộn một chút.

Chỉ có Thiên hậu một thân mặc đại triều phục áo vàng thêu kim phượng, mang trâm vàng nạm ngọc “huyết bồ câu” cùng chín viên ngọc nặng trịch, mỉm cười tiếp nhận Vu Điền vương tam quỳ cửu khấu đại lễ, ban thưởng các đồ trân quý nhiều như nước chảy.

Vũ cơ lại thay đổi một điệu khác, cung yến người người bị rượu hâm nóng, Võ Hậu buông đũa bạc, giương mắt cười nói: “….Định Viễn tướng quân.”

Đan Siêu nguyên bản được an bài theo chức vị ở phía dưới. Nhưng trước khi khai tiệc, Võ Hậu đột phát hưng trí, tự mình điểm danh, muốn Đan Siêu ngồi gần bên cạnh. Bởi vậy Đan Siêu từ hàng dưới, được lên ngồi cách thủ tịch bất quá chỉ khoảng nửa bước, thậm chí so với Thái tử một bên khác còn gần hơn không ít.

Đan Siêu cúi người nói: “Dạ.”

“Tám năm không gặp, ngươi ngược lại thân thể trưởng thành cường tráng không ít, có bộ dáng nam nhân.” Ánh mắt Võ Hậu đầy vẻ từ ái cao thấp băn khoăn một vòng, không chút nào che dấu thưởng thức mà hơi hơi gật đầu: “Năm đó còn cướp ngựa lừa người của Bổn cung, không tiếc kháng chỉ ngàn dặm một mình một ngựa đi lấy linh chi ngàn năm, hiện giờ lại ổn trọng hơn nhiều – vậy mới thấy rằng chiến trường là nơi tốt nhất để rèn luyện con người.”

Đan Siêu bình thản khéo léo trả lời: “Tạ Thiên hậu khích lệ, mạt tướng thẹn không dám nhận.”

“Có gì không dám nhận? Ngươi lập nhiều chiến công hiển hách, lại hộ tống Vu Điền vương hồi kinh, vốn chính là nên gia quan tứ tước.” Võ Hậu thuận tay cầm một bầu rượu còn đầy trên bàn của mình, lại cười nói: “Người đâu.”

Hoạn quan vội vàng tiến lên khom người, Võ Hậu nói: “Đem bầu rượu này ban cho Trung Võ Tướng quân, lấy xuống đi.”

Xuyên qua âm thanh đàn sáo huyên tạp của dạ yến, Trung Võ Tướng quân bốn chữ rõ ràng, khiến cho cung nhân xung quanh lúc này sửng sốt.

Nhưng hoạn quan lập tức kịp phản ứng, tiến lên nâng bầu rượu đỏ như bảo thạch kia, xoay người hướng Đan Siêu quỳ xuống: “Chúc mừng Đan Tướng quân! Đan Tướng quân càng vất vả công lao càng lớn, nhẹ bước thanh vân, chúc mừng chúc mừng!”

Chung quanh tiếng chúc mừng nhất thời vang thành một mảnh – từ Định Viễn đến Trung Võ là thăng liền bốn cấp. Nghe ý tứ Thiên hậu lại còn muốn ban thưởng thêm tước vị. Đối với Đan Siêu tuổi còn trẻ như vậy, không phải là một bước lên mây sao?

“Đan Tướng quân tuổi trẻ tài cao, là rường cột nước nhà!”

“Danh xứng với tài, chúc mừng, chúc mừng!”



Đan Siêu mặt trầm như nước, phảng phất như có một bức tường vô hình đem hắn cùng những lời tán tụng khen tặng quanh mình ngăn cách, chỉ nghiêng người cảm tạ Thiên hậu ban thưởng, ngay đuôi lông mày hình dạng sắc bén cũng không có nửa phần biến hóa, vươn tay tiếp nhận bầu rượu.

– Nhưng mà khoảng khắc lần nữa ngồi xuống, tầm mắt của hắn lướt qua nội điện trang trí kim hoàng rực rỡ cùng vũ nữ đang xoay tròn, hướng về một phía khác của cung yến.

Tạ Vân đang dựa vào cạnh bàn, cúi đầu uống trà. Tóc mai từ bên tai rủ xuống trước người, hàng mi dài in bóng xuống mũi, tóc vương trên má, môi thành một cắt hình tuấn tú.

Dương Diệu Dung bàn tay trắng nõn thon thon, nhẹ giọng tiếu ngữ, dùng đũa bạc gắp lên một khối măng mùa đông đặt vào trong đĩa sứ trước mặt y.

Đan Siêu cơ hồ là cường bách chính mình từ từ từng tấc một, hoàn toàn không có bất luận biểu tình gì mà thu hồi ánh mắt, giơ lên bầu rượu uống một hơi cạn sạch.

“Sau khi trở về đã cùng Tạ Thống lĩnh chào hỏi chưa?” Võ Hậu chống cằm hơi cười lên, ngữ khí thoải mái giống như nói chuyện phiếm: “…nhìn bên kia, đó là Dương cô nương. Nửa năm trước Tạ Thống lĩnh tự mình tuyển định làm hôn thê, cuối năm liền muốn làm hỉ sự.”

Thiên hậu gõ gõ hộ chỉ được khảm viên ngọc phỉ thúy cực lớn lên bàn, ý vị sâu sa mà liếc hướng Đan Siêu, cười nụ hỏi: “Ngươi có biết bọn họ gặp gỡ nhau thế nào chăng?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương