Thanh Long Đồ Đằng
Chương 53: Tử Khâm

Tháng giêng năm Càn Phong thứ nhất, thánh giá dẫn theo mấy ngàn nghi trượng, rời khỏi Phụng Cao huyện.

Phụng Cao hành cung lâm vào mùa đông dài an tĩnh.

Cánh cửa Thiên viện suốt ngày đóng chặt, chỉ có tiểu y nữ bưng chén thuốc ngẫu nhiên ra vào, ở trong tuyết lưu lại một hàng dài dấu chân nhỏ uốn lượn, rất nhanh lại bị đầy trời gió tuyết dần dần che lấp.

Minh Sùng Nghiễm mỗi ba ngày đến một chuyến, bắt mạch khai căn kiểm tra tình huống. Thời gian lưu lại càng ngày càng ngắn, chứng tỏ Tạ Vân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

Ngẫu nhiên thời điểm Minh Sùng Nghiễm rời đi, sẽ nhìn thấy Đan Siêu ngồi trên chạc một gốc cây bạch quả ngoài viện, nhiều lần chà lau lưỡi kiếm Long Uyên xanh biếc dài ba thước. Hắn dùng chính là một mảnh vải thấm băng tuyết, từ góc độ nhìn lên của Minh Sùng Nghiễm, ngẫu nhiên sẽ thoáng thấy ở cổ tay hắn lộ ra một chuỗi phật châu bằng gỗ mun, từng viên đè lên một dải lụa màu đỏ thẫm.

Có một lần Minh Sùng Nghiễm dừng bước, ngẩng đầu lên nói: “Này!”

Đan Siêu dừng lại.

“Ngươi không đi vào sao?”

“…”

“Vào xem?” Minh Sùng Nghiễm hướng về phía trong viện khoa tay múa chân ra dấu: “Đã tỉnh, ngồi một mình!”

Nhưng mà Đan Siêu tựa như kinh hoàng ngẩn người một khắc, sau khi hồi thần lại đem lưỡi kiếm lật qua, tiếp tục vùi đầu chà lau, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Minh Sùng Nghiễm phát ra một tiếng thở dài, làn khói trắng từ đôi môi phun ra lượn lờ phiêu tán, giây lát liền biến mất trong gió tuyết.

Có khi Đan Siêu khởi hưng trí, liền sẽ tìm trúc địch đến thổi, tiếng vi vu thanh lạnh quanh quẩn không tan. Trong hành cung hiện giờ tiếng người thưa thớt, trừ bỏ cung nhân ngẫu nhiên quét tuyết phát ra âm thanh sàn sạt, cùng với tiếng gõ mõ cầm canh đêm khuya khi xa khi gần vọng đến, trong Thiên điện có thể nghe được, liền chỉ có một khúc trúc địch đứt quãng kia.

Một đêm nọ Tạ Vân thổi tắt ngọn nến, đang ngồi ở cạnh giường, đột nhiên bên ngoài tiếng sáo ngừng lại. Y cho rằng Đan Siêu đi rồi, ai ngờ một lát sau trúc địch lần thứ hai vang lên, lại còn sửa âm điệu khác bình thường, biến đến cứng cáp, hoang vắng mà da diết, mơ hồ giống như là ca khúc của dân du mục truyền lưu trong Mạc Bắc.

Tạ Vân dựa vào bên cửa sổ nghe thật lâu, khoác áo xuống giường, đẩy cửa ra.

Đan Siêu ngồi ở trên nhánh cây cao cao ngoài cửa viện, nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên.

Trong đình viện đột nhiên khôi phục tĩnh lặng, ánh trăng phủ lên mái hiên hành lang đầy tuyết đọng, ở trên trụ đá hắt lên ánh sáng thanh lãnh; một lúc lâu mới nghe Đan Siêu ngập ngừng hỏi: “Đánh thức ngươi sao?”

Tạ Vân không đáp.

“…” Thật lâu sau sau Đan Siêu rốt cục giật giật, thấp giọng nói: “… Ta đây liền đi…”

Khi hắn đứng dậy từ đầu vai chấn động rơi xuống một mảnh tuyết, vừa muốn xoay người, lại đột nhiên nghe thấy Tạ Vân phía sau nói: “Ngươi không cần như vậy…”

Đan Siêu dừng lại, trong phút chốc còn cho là lỗ tai mình nghe nhầm, ngay sau đó một cỗ run rẩy theo máu toả ra tứ chi toàn thân.

“Ngươi…” Hắn do dự mà quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi không cần phải như vậy,” Tạ Vân lập lại một lần, ngay cả ngữ khí bình thản cũng không biến mảy may: “Trên luận võ trường các bằng sinh tử, đao kiếm không có mắt, không cần để ý.”

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau suốt mùa đông giá rét này, Đan Siêu há há miệng, yết hầu cũng khó phát ra âm thanh, một lát sau mới tối nghĩa nói: “Nhưng ta không muốn thương tổn ngươi…”

Tạ Vân hỏi: “Vì cái gì?”

Đan Siêu thả người rơi xuống đất, chân đạp lên làn tuyết thật dày, phát ra tiếng loạt xoạt rất nhỏ.

Tạ Vân đứng ở dưới mái hiên, Đan Siêu đứng ở ngoài đình viện, hai người cách nhau bất quá hơn mười bước, lại như là cách chân trời góc biển. Đan Siêu thở sâu mấy lần, cảm giác đầy phổi tràn ngập không khí lạnh như dao cắt. Sự đau đớn đó khiến cho hắn thần trí thanh tỉnh, có loại tự ngược gần như tàn nhẫn lãnh tĩnh.

“… Bởi vì ta yêu ngươi!” hắn khàn khàn nói.

“Thanh thanh tử khâm, Du du ngã tâm. Nhất nhật bất kiến, Như tam nguyệt hề…”(*)

Gió chợt thổi mạnh lên, mang theo sương tuyết nhấc lên vạt áo cùng ống tay áo, lộ ra sợi dây buộc tóc Đan Siêu quấn trên cổ tay.

“… Thanh thanh tử khâm,” Tạ Vân nghe không ra bất luận ý tứ hàm xúc gì mà thì thầm.

Câu này ngắn ngủn bốn chữ, mỗi cái âm tiết đều ngân lên thật dài, giống như ở giữa răng môi thấm vào thật lâu mới theo gió phiêu tán. Sau đó y giống như đột nhiên nổi lên hứng thú, hỏi: “Ngươi biết câu thơ này có ý nghĩa gì không?”

“…”

“Thanh thanh tử khâm, Du du ngã tâm; thanh thanh tử bội, Du du ngã tư (*). Tử khâm là tà áo người đọc sách, mà tử bội là dải thắt lưng của nam tử; Có người nói, Trịnh quốc suy loạn không tu sửa trường học, học giả phân tán, hoặc đi hoặc ở lại. Bài thơ này là của người lưu lại trách người ra đi, là học sinh tưởng niệm đồng học; nhưng ta cho rằng không phải như vậy…”

“…Đây rõ ràng là một bài thơ tình, là nam tử đối với đồng học của hắn, chính là mang tâm tư nhung nhớ cầu yêu.”

Đan Siêu hầu kết thốt nhiên hoạt động một cái.

Hắn nắm chặt bàn tay, móng tay vốn đã rất ngắn bấm sâu vào trong da thịt nơi lòng bàn tay.

“…Như vậy,” Tạ Vân chậm rãi nói: “Yêu của ngươi đối vi sư, lại là loại tâm tư gì?”

Đan Siêu run rẩy mở miệng, cho dù kiệt lực dồn nén, nhưng trong thanh âm vẫn là tiếng thở dốc dồn dập: “Chính là… chính là như trong bài thơ kia, nam tử hướng đồng học cầu yêu…”

“…Ý muốn cầu ngươi làm vợ…” (**)

Tạ Vân nhắm hai mắt lại.

Ngàn sao trên trời đêm, tuyết trắng trên mặt đất đều phá lệ rực rỡ, từ cửu thiên ngân hà trải dài tít tắp đến phương xa tĩnh lặng. Bọn họ cứ như vậy đứng đối diện nhau dưới bầu trời đầy sao sáng, giống như thời gian cùng không gian đều bị hút ra, hóa thành những bóng hình trầm mặc.

“Không có khả năng!” Thật lâu sau đó, Tạ Vân nhẹ nhàng nói.

Y xoay người đẩy cửa phòng, chậm rãi biến mất trong trùng trùng ngói xanh tường đỏ của hành cung.

……………………

[(*) Trích trong bài “Tử khâm”

Thanh thanh tử khâm /Du du ngã tâm /Túng ngã bất vãng/ Tử ninh bất tự âm

Thanh thanh tử bội/ Du du ngã tư / Túng ngã bất vãng /Tử ninh bất lai

Khiêu hề thoát hề /Tại thành khuyết hề /Nhất nhật bất kiến/ Như tam nguyệt hề.

Dịch thơ:

Xanh xanh tà áo/ Bồi hồi lòng ta/ đã lâu không gặp/ Vời vợi tin xa.

Xanh xanh dây lưng/ Vấn vương lòng ta/ đã lâu không gặp/ biền biệt không về

Ngày ngóng đêm trông/ Bên thành mong đợi/ một ngày không gặp/ Như ba tháng dài.]

[(**) Lời mỗ: Cái câu “dục cầu nhĩ vi thê ý tứ” của Đan Siêu là một câu rất khó. Thực lòng, mỗ ko thích dịch “thê” thành “vợ”, vì từ “vợ” mỗ nghĩ chỉ dùng cho phụ nữ. Tạ Vân đây là nam tử, với tính cách Tạ Vân dùng từ “vợ” thực không ổn. Thế nhưng nếu dùng những chữ như “bạn đời” thì lại không trực quan, không hợp với tính cách Đan Siêu. Bạn nào có cao kiến hơn, xin hãy góp ý.]

……………………..

Mùa đông ngày một ngày đi qua, tuyết vẫn rơi xuống đình viện. Một sớm đầu xuân tuyết tan, Tạ Vân đi đến góc đình viện chiết một nhánh đào, đem cắm trong bình bạch ngọc, đặt cạnh cửa sổ.

Tháng ba năm Càn Phong thứ nhất, thánh giá về đến kinh thành, đại phong quan lại.

Võ Hậu từ kinh thành ban thưởng y phục mùa xuân cho cấm quân thống lĩnh, cấp tốc tám trăm dặm (*) kỵ binh đưa đến Phụng Cao hành cung. Hoạn quan đi theo còn mang theo một đạo thánh chỉ ngắn gọn rõ ràng: Đan cấm vệ trong võ đạo đại hội có công, thưởng tước vị dinh thự, vàng bạc tỳ nữ, lệnh tức khắc hồi kinh tiếp nhận thực chức, không được chậm trễ.

[(*) cấp tốc tám trăm dặm: cách truyền tin nhanh nhất]

Lúc Đan Siêu cầm đạo thánh chỉ kia đi đến Thiên điện, Tạ Vân đang ở bên cửa sổ thay nước cho cành đào, ngón tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng dán bên miệng bình dương chi bạch ngọc, cành đào đột nhiên rơi xuống vài cánh hoa đậu trên bậu cửa sổ bằng gỗ hoàng dương.

“Đã biết.” Y thản nhiên nói: “Vậy liền đi đi.”

Miệng vết thương nơi sườn trái của y đã khép lại, nhưng Đan Siêu biết dưới làn da hẳn là vết thương còn chưa lành. Một kiếm của Long Uyên kình khí mạnh mẽ tổn thương đến tâm mạch Tạ Vân, hơn nữa y còn cường ép khai ấn, cực tổn hại đến căn cơ. Thời tiết đầu xuân ấm áp mà y vẫn chưa bỏ xuống được lớp áo lông dày sụ, khuôn mặt rõ ràng lộ ra vẻ tái nhợt cùng lạnh giá.

Trước đầu xuân tình hình thương thế của y kỳ thật còn chưa tốt. Một đêm nọ y đột nhiên phát sốt, thân thể co rút, dẫn đến miệng vết thương vỡ ra chảy máu. Minh Sùng Nghiễm lệnh cho người đem địa long đến đốt giống như hỏa lò, gọi Đan Siêu tới đồng thời dùng rượu nóng chà lau toàn thân Tạ Vân hết lần này đến lần khác, rối loạn cho đến gần sáng, mới miễn cưỡng đem thân nhiệt càng lúc càng cao giảm xuống.

Sau đó Tạ Vân lại sốt cao từng đợt mê man mấy ngày, nước cháo cũng không uống được, sau khi tỉnh lại rõ ràng cả người tinh-khí-thần đều không ổn.

Nhưng y không hỏi đến tình huống thân thể của mình như thế nào, Minh Sùng Nghiễm cũng không nói. Tạ Vân đã ở tuổi này, không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi tinh khí tràn đầy nữa, thân thể căn cơ một khi hao tổn liền rất khó khôi phục; Một trận này sống qua ngày đông giá rét, cũng không biết phải tái dưỡng bao năm, mới có thể miễn cưỡng khôi phục được trạng thái như cũ.

Y đem cành đào cắm lại vào trong bình bạch ngọc, lại hướng một mặt cửa sổ khác đi tới, đến bên một vò lưu ly trồng Bạch ngọc lan tưới chút nước. Cành Bạch ngọc lan kia đã hoàn toàn héo rũ, mới vừa từ trong vò lấy ra, những đóa hoa úa vàng liền đột nhiên rơi xuống đầy đất.

Tạ Vân lắc đầu, tiện tay đem cành hoa rụng trụi lủi ném lại vào trong vò, giương mắt hỏi: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì?”

Đan Siêu trầm mặc.

Bên ngoài xuân hàn se lạnh, bên trong lại ấm áp đến mức chỉ cần mặc áo đơn. Tạ Vân lại khoác áo lông đứng ở trước cửa sổ, Thái A kiếm tùy tay để trên bàn cách đó không xa, một bên tóc mai từ trong búi tóc y tiện tay buộc rơi xuống rủ bên gáy.

“… Chừng nào ngươi hồi Trường An?” Đan Siêu dời ánh mắt đi hỏi.

Tạ Vân lười biếng nói: “Để xem.”

Ấn theo tính cách thích quyền lực của Tạ Vân, có thể kiềm chế đến đầu xuân còn chưa động thân đã thực không dễ dàng. Chờ thời tiết chuyển ấm thêm một chút, y khẳng định sẽ lập tức xuất phát về kinh, trở lại nơi đỉnh cao quyền lực của đế quốc.

Đan Siêu vươn tay, tựa hồ muốn vén đám tóc mai của Tạ Vân kia ra sau tai, nhưng ngay sau đó “ba” một tiếng, bị Tạ Vân đưa tay chặn lại.

Hai người bọn họ đối diện một khắc, Đan Siêu đột nhiên xoay người, đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.

Phảng phất giống như bại quân không còn cách gì, chỉ có thể tháo chạy.

………..

Nếu thời gian cứ như vậy nặng nề mà bình thản trôi qua, hết thảy mọi chuyện phát sinh trong mùa đông dài dằng dặc nơi Phụng Cao hành cung kia đều muốn tan theo tuyết đọng, vô thanh vô tức chôn vùi trong năm tháng hỗn loạn.

Nhưng mà bất luận là Đan Siêu hay Tạ Vân, ai cũng không nghĩ tới một việc phát sinh ngoài ý muốn đột nhiên cải biến cục diện giằng co.

Đó là đêm khuya hai ngày sau, Đan Siêu đột nhiên không hề dự triệu từ trong giấc mơ bừng tỉnh dậy, không lý do mà cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn. Hắn mắt nhìn đầu giường, Thất tinh Long Uyên đang ở trong vỏ kiếm ong ong chấn động, giống như cũng cực kỳ bất an, tựa hồ có chuyện gì đang phát sinh.

Đan Siêu trong ngực phập phồng một khắc, thốt nhiên xoay người xuống giường, nắm trường kiếm đẩy cửa sổ nhảy ra.

[Lời mỗ: bọn hiệp sĩ này kỳ cục, cửa chính ko đi, suốt ngày bay qua cửa sổ! J]

Trong nháy mắt thả người rơi xuống, chỉ thấy thấy hắn duỗi tay, nhặt lên cành ngọc lan lúc chạng vạng hắn cố ý lộn trở lại, cắm vào thủy bình.

Hành cung đêm khuya trống trải an tĩnh, trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng khinh công xẹt qua ngọn cây phát ra tiếng lá rơi rất nhỏ. Chưa đến thời gian một chén trà, Đan Siêu đã đi tới cửa ngoài Thiên điện, xa xa nhìn lại ngọn đèn lồng vắng vẻ, mà cửa viện thế nhưng lại mở he hé.

Trong lòng hắn xẹt qua một tia hồ nghi, không khỏi dừng lại cước bộ.

Ngay lúc này, cửa sổ Thiên điện thế nhưng từ trong mở ra. Ngay sau đó vài bóng đen lăng không nhảy ra ngoài, đồng tử Đan Siêu chợt co rút nhanh –

Trong đó có một bóng đen ôm trước ngực một người mê man bất tỉnh không nhúc nhích, rõ ràng chính là Tạ Vân!

[Lời mỗ: thả thính nha, chương 54-55 H văn, mỗ cài private …hihi…]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương