Thanh Long Đồ Đằng
-
Chương 112: Phiên ngoại – Thất tịch (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm Thần long thứ nhất, Đại Minh cung.
Đăng cơ đã hơn nửa năm, Đan Siêu vẫn có loại cảm xúc không chân thật. Sau khi tan triều một mình ngồi trên long ỷ cao cao nhìn chung quanh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vỗ tay vịn nói: “Hoàng Hậu!”
Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hoàng Hậu!” Đan Siêu nổi hứng đùa giỡn lưu manh, mặt vẫn đầy vẻ uy nghiêm nói: “Uy, kêu ngươi đó! Đừng giả bộ không nghe thấy, lại đây cho trẫm đút ăn quả nho!”
Tạ Hoàng Hậu cũng không quay đầu lại, trong tay áo ám khí loạt xoạt bay ra. Đan Siêu trốn tránh không kịp, bị truyền quốc ngọc tỷ lăng không bay tới đập vào mặt, tứ ngưỡng bát xoa (*) ngã lật nhào xuống dưới long ỷ.
[(*) tư thế nằm ngửa đưa bốn chi lên trời]
“Không uy thì không uy, làm gì mà giận dữ vậy?!” Hoàng đế lau hai dòng máu mũi bò dậy, hạ lệnh: “Đem Hoàng Hậu trói tới! Trẫm…… Trẫm uy hắn ăn quả nho!”
Một người đắc đạo, gà chó lên trời – Những lời này dùng để hình dung Tạ thống lĩnh thật đúng a……
Tạ Vân làm trọng thần bậc nhất, tam triều nguyên lão, công lao càng lớn vất vả càng nhiều – Trước sau đã trải qua cả ba triều đại – Cao Tông, Chu Võ, Thần Long – đem đương kim Hoàng đế từ nơi Mạc Bắc chim cũng không đẻ nổi trứng mà nuôi lớn, cũng một tay đỡ hắn lên đế vị. Ban ngày phải gánh trọng trách trên triều, mỗi tối đều phải an ủi Hoàng đế bị đám Ngự Sử tàn phá thể xác lẫn tinh thần… Có thể nói làm rường cột của nước nhà, thật đúng là không dễ!
Bởi vậy Tạ thống lĩnh cũng được như ý nguyện, thực sự là nắm “tòng long” trong tay. Suốt ngày rảnh rỗi chăm sóc chim cảnh, dưỡng hoa cỏ, ở nhà an hưởng tôn vinh. Ngoại trừ không có mỹ nữ như mây vây quanh, hết thảy những tiêu chuẩn gì của một nam tử thành công cần có y đều có đủ.
Lễ Thất tịch.
Chợ đêm Trường An đèn đuốc rực rỡ.
Hoàng đế ngâm nga tiểu khúc nhanh chóng xử lý xong công vụ. Ngọc tỉ đỏ thẫm “bang” một cái đóng lên quyển tấu chương cuối cùng, nháy mắt tựa như trên mông gắn lò xo, vèo một cái đã chạy ra khỏi ngự thư phòng.
Ngoài hành lang dài, một tiểu tử mũm mĩm mặc áo đỏ thẫm, đeo khóa vàng, đang liếm đồ chơi làm bằng đường nghênh mặt đi tới. Đan Siêu nhận ra hắn là con trai thứ ba của Ký vương gia đại danh Lý Long Cơ, liền kêu nhũ danh hắn, hỏi: “A Thiện! Có thấy xe ngựa của Tạ thống lĩnh không?”
A Thiện nhảy nhót giơ đồ chơi làm bằng đường chạy tới, trước tiên làm cái lễ ra mắt hoàng thúc, nhanh nhảu nói: “Thấy a! Tạ thống lĩnh ở ngoài Bắc môn chờ đã nửa ngày, đang cân nhắc đốt lửa thiêu cung A Phòng đó nha!”
Đan Siêu nhắc vạt áo, quay đầu liền chạy đến Bắc môn cung nghênh Hoàng Hậu.
Ai ngờ càng là ngày hội ngược cẩu, liền càng có lão nhân nhảy ra gây rối. Hoàng đế đang ôm tâm tư lãng mạn trên đường chạy như bay đi hẹn hò Hoàng Hậu, bỗng nhiên trước cửa cung đất bằng dậy sóng, một âm thanh trung khí mười phần vang lên: “Bệ hạ…!”
Đan Siêu lảo đảo một cái: “Quốc lão?”
Cả triều có thể được xưng Quốc lão chỉ có một vị, đó là Đồng phượng các Loan đài Bình chương sự, kiêm Quang lộc đại phu Địch Nhân Kiệt, từ khi Võ hoàng còn tại vị tiếng tăm đã cực kỳ hiển hách. Địch Tể tướng còn túm một lão nhân khác, chòm râu bạc phơ, đầy mặt biểu tình nghẹn khuất “không trâu bắt chó đi cày”phía sau, rõ ràng là Mang Chí Đức.
Đan Siêu dừng bước chân, thở dài: “Quốc lão, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng Mang tướng “xuất quỹ”, nhân ngày hội này tới thỉnh trẫm tứ hôn phải không?”
[(*) xuất quỹ: ra ngoài quỹ đạo, đại khái “come out”- công khai á]
Địch Nhân Kiệt nghi hoặc hỏi: “Thế nào là ‘xuất quỹ’? Lại là từ mới của Minh quốc sư sáng tạo a?”
“…… Không có gì.”
Địch Nhân Kiệt hoàn toàn làm lơ vẻ rối rắm trên gương mặt tuấn tú của Hoàng đế, từng lời thấm thía: “Nói đến tứ hôn, chính là nguyên do lão thần hôm nay tới tìm bệ hạ. Xin hỏi bệ hạ đây là muốn đi đâu? Lại xuất cung?”
Hoàng đế đầu căng như cái đấu, nói: “Hôm nay chợ đêm, trẫm cùng Bắc Nha Tạ thống lĩnh xuất cung đi dạo, rất nhanh sẽ……”
Địch Nhân Kiệt đầy nhịp điệu nói: “Bệ hạ!”
Bệ hạ: “……”
“Bệ hạ đương lúc thịnh niên, tuổi xuân đang độ, đúng lý phải là thời điểm tốt nhất để quảng nạp phi tần, khai chi tán diệp. Nhưng mà bệ hạ mỗi ngày đều cùng thần tử nháo với nhau, vừa không lập hậu, cũng không nạp phi, quốc trách không xong, nói gì ngày sau? Lão thần cả gan thỉnh bệ hạ thừa dịp ngày hội thất tịch mở tiệc chiêu đãi văn võ chúng thần, chọn lựa vài vị khuê tú thế gia, vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Đường ta nối dài hậu tự, truyền thừa muôn đời…”
Quốc lão một hơi dong dài không dứt, sắc mặt Hoàng đế càng nghe càng đen lại, nhấc một bên lông mày liếc xéo Mang Chí Đức, ý là Địch công là từ Lạc Dương trở về, không biết chi tiết của trẫm thì thôi, Mang công ngươi như thế nào lại không ngăn cản hắn?
Không nghĩ tới Mang Chí Đức cũng là mồ hôi đầy đầu, chỉ hận chính mình tránh không được vuốt sắt nổi gân xanh của Quốc lão. Trước đó hắn đã luôn miệng uyển chuyển ám chỉ cho Địch công đừng cùng Hoàng đế nói “ngày sau”. Hoàng đế mỗi ngày đều cùng Tạ thống lĩnh “ngày sau”, không còn suy nghĩ gì đến “ngày người khác” đâu (*);
[(*) Chỗ này theo mỗ hiểu là chơi chữ đồng âm “Ngày sau” là “Nhật hậu” đồng âm với “lập hậu”, không biết có phải không!]
Nhưng mà Quốc lão giống như cột chống trời thẳng tắp, nghe hoài mà không hiểu, cứ lâu lâu lại thượng biểu tấu thỉnh lập Hoàng Hậu. Nếu không phải Tạ thống lĩnh còn tồn một tia lý trí cuối cùng, giờ phút này hẳn Địch phủ đã bị Bắc Nha cấm quân như lang như hổ san bằng rồi.
“Nếu bệ hạ mệt mỏi vì quốc vụ nặng nề, cũng có thể sủng hạnh cung nhân nhiều hơn, đặng còn nhanh chóng có Lân nhi a.” Địch công miệng vừa nói ra, tự giác đã thập phần khai sáng khẩn thiết: “Khai chi tán diệp cho Hoàng thất chính là phúc của thiên hạ, huống hồ là cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viện chính là chuyện thường……”
Đan Siêu tựa như Tôn Ngộ Không bị niệm Khẩn cô chú, không thể làm gì được mà thở dài một hơi. Chính đương lúc giãy giụa xem có nên ám chỉ cho vị Quốc lão quá mức chính trực này một phen hay không, lại nghe cách đó không xa có tiếng người cười nhẹ: “Quốc lão…!”
Tới rồi!
Thân hình uy vũ của Đan Siêu chấn động, Mang công nước mắt doanh tròng!
Thần binh trời giáng, kim quang vạn trượng. Cấm quân thống lĩnh của Đại Đường đế quốc đầy người bao bọc trong tiên quang cưỡi mây tía đại giá quang lâm, nháy mắt tựa như hoàng kim 24K lóe mù mắt chó Hoàng đế!
Địch Nhân Kiệt nói: “Tạ thống lĩnh tới vừa đúng lúc. Mau giúp lão thần khuyên nhủ bệ hạ, gần đến tuổi nhi lập rồi mà vẫn còn chưa đón dâu, dưới gối cũng không có hoàng tử công chúa. Thời điểm lão thần bằng tuổi bệ hạ sớm đã có ba nhi tử, nhớ tới bệ hạ liền cảm thấy lòng nóng như lửa đốt……”
Tạ Vân một thân bạch y cẩm bào, trâm vàng đai ngọc, trong tay cầm một ngọn đèn lồng cung đình bằng lụa đỏ, trong vầng sáng chiếu rọi đẹp như một bức tranh, hồn nhiên nhìn không ra ngọn đèn trong tay này nguyên bản đang muốn lửa thiêu A Phòng ba trăm dặm, nghe vậy tươi cười thân thiết hỏi: “Vậy Quốc lão hiện giờ đã là con cháu đầy nhà rồi a?”
Địch Nhân Kiệt nói: “Nói vậy thật không có. Khuyển tử không nên thân kia của ta hiện giờ còn chưa thi cử……”
“Sách đọc thế nào rồi?”
“Hiện giờ đã đọc thành thục vạn cuốn……”
“Khi nào dự thi?”
“Dự định sẽ……”
“Sau khi thi đậu, đến phương nào nhiệm sở?”
“Ách……”
“Khi nào làm mai? Cưới tiểu thư nhà ai? Sinh mấy cái tôn tử? Sinh nam trước hay là sinh nữ trước? Học ở trường nào? Thỉnh vị tiên sinh nào? Tôn tử khi nào vỡ lòng? Khi nào tham dự khoa khảo? Tương lai đi nơi nào làm quan?”
Địch Nhân Kiệt: “……”
Tạ Vân hùng hổ doạ người: “Tam đại hậu nhân sau này trí nghiệp chỗ nào? Sống ở Trường An không dễ, tiền bạc để mua nhà cửa an cư đã chuẩn bị tốt chưa? Của hồi môn để gả cháu gái có chưa? Tích cóp tiền bạc làm sính lễ cưới cháu dâu đã đủ chưa?”
Địch Nhân Kiệt: “……”
Tạ Vân coi thường nói: “Xem ra quốc lão gia sự chính mình còn chưa lo liệu rõ ràng. Một khi đã như vậy cũng đừng quản bệ hạ khi nào đón dâu, nói không chừng bệ hạ còn có tôn tử sớm hơn ngươi nữa nha.”
Địch Nhân Kiệt bị cường đạo logic này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Hoàng đế không màng gì đến hình tượng, khoái chí vỗ tay reo hò: “Nói rất đúng!”
Tạ thống lĩnh liếc một cái phong độ nhẹ nhàng xem thường, một phen kéo tay Hoàng đế, dưới sự ân cần đưa tiễn của Mang công, kiêu căng ngạo mạn mà đi.
……………
Thần Long năm thứ năm, Hoàng đế hạ chỉ phong cho con thứ ba của Ký vương là Lý Long Cơ làm Sở Vương.
Mấy năm sau, Hoàng đế vẫn không con, hạ chiếu lập Sở Vương làm Trữ quân.
Đông đi Xuân tới, quang ảnh biến hóa. Đại Minh cung sừng sững ở dưới trời xanh tuyết trắng, mái ngói lưu li chiếu rọi vô vàn tháng năm phong lưu vân chuyển.
Người tóm lại có sinh lão bệnh tử. Năm Diên Hòa đầu tiên, trong thành Trường An vang lên mười hai tiếng chuông vang dội thật lâu không dứt, ở trong vạn khoảnh ánh chiều tà truyền khắp Thần Châu đại địa.
…Đó là chuông tang.
Đương kim Hoàng đế băng hà.
Uỳnh…uỳnh…
Khi Đế lăng đóng cửa, ở trong địa đạo thâm sâu vang lên tiếng nổ liên hoàn. Mặt đất không ngừng rung động, sau một lúc lâu rốt cuộc dần dần bình ổn. Làn gió lúc chạng vạng xuyên qua bình nguyên, ở dưới ánh chiều tà cuốn theo vô số cỏ dại.
Tân đế mới vừa từ Thái tử tấn chức đăng cơ, đứng ở cửa vào Đế lăng, vén tà áo bào, một chân đạp lên bậc thềm bằng bạch ngọc, dùng tay phủi phủi vài cái: “Ai… cuối cùng cũng lăn lộn xong rồi, mệt chết trẫm!”
Tiểu nội thị vội vàng quạt mát, dâng nước lên, lại bị tân đế tùy tiện xua tay đẩy ra. Hắn nheo đôi mắt lại, nhìn hoàng lăng trầm tịch trong ánh chiều tà, trên mặt tựa hồ thêm chút biểu tình nói không rõ, phảng phất như là thương cảm cùng hoài niệm, lại trộn lẫn tâm tình phức tạp, thậm chí có thể nói là thần sắc vui mừng.
Tâm phúc nội thị hiểu lầm cảm xúc của hắn, hướng phía sau cách đó không xa liếc mắt một cái, thấp giọng nhắc nhở: “Bệ…bệ hạ, phía sau còn có người nhìn. Ngài lúc này vẫn nên……”
Lý Long Cơ nói: “Ai…ngươi thì biết cái gì! Tiên hoàng nếu ở trên trời có linh, hẳn là không muốn nhìn đến mọi người giả mô giả thức khóc lóc.”
Tiểu nội thị sửng sốt, chỉ thấy tân đế lại trầm mặc, sau một lúc lâu đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ngươi biết tiên hoàng như thế nào có thể chống đỡ được đến hiện tại?”
“…?”
“Tiên hoàng cuối cùng kéo thành như vậy, ngay cả quan tài cũng đều chuẩn bị sẵn, tất cả ngự y đều nói chúng ta tùy thời chuẩn bị tốt…… Người lại đợi sau khi Tạ Vân thọ chung chính tẩm một ngày mới tắt thở. Ngươi biết vì cái gì không?”
Tiểu nội thị trộm liếc sắc mặt Lý Long Cơ, lại thấy biểu tình hắn ở trong ánh chiều tà mờ tối không rõ. Nội thị thật cẩn thận nói: “Tiểu nhân…… Tiểu nhân không biết a.”
Lý Long Cơ nói: “Bởi vì ti bất động tôn. Nếu như khi đó Tiên hoàng không chống đỡ được, sau khi quan tài tiến vào hoàng lăng đóng lại, cho dù là ta cũng không có cách nào mở ra, đem Tạ Vân đi vào hợp táng.”
Tiểu nội thị thoáng chốc động dung, sau một lúc lâu vẫn chưa nói ra lời.
Trước khi Tiên hoàng băng hà, Thái tử ở trước giường bệnh chỉ thiên địa, thề sẽ vâng theo di nguyện dùng hợp táng quan. Quả nhiên hắn không có phạm lời thề của mình. Tiên hoàng bên này vừa nhắm mắt, bên kia vô số tôn thất nhảy ra phản đối chuyện này không hợp lễ nghi quy cách, đều bị tân đế cường lực trấn áp đi xuống.
“Cho nên Tiên hoàng thực vui vẻ.” Lý Long Cơ nhàn nhạt mà nói “Hắn một đời này tu qua Phật pháp, cũng cầm binh đánh giặc, từng làm nô lệ, cũng làm Đại tướng quân. Vạn dặm hoang mạc tái ngoại cùng Trường An cửu ngũ chí tôn đều đã trải qua. Bất luận hắn ở nơi nào, là thân phận gì, Tạ Vân đều vẫn luôn ở bên hắn, sau khi chết cũng thế.”
“Như vậy truyền kỳ nhân sinh, đến thời điểm kết thúc, không cần người khác gân cổ lên gào khóc thể hiện bi thương.” Tân đế xoay người, vỗ vỗ cổ tay áo nói: “Đi thôi.”
Ánh tà dương trải dài ngàn dặm, giống như một dòng suối vàng từ phía chân trời đổ tới, đem đường chân trời nhuộm thành huy hoàng vô tận. Tân đế trẻ tuổi của Đại Đường chậm rãi đi về xe ngựa phía xa, trước khi khởi hành, hắn vén lên màn xe, nhìn lại Hoàng lăng giữa trời chiều.
Cuối Bình nguyên, rừng tầng tầng lớp lớp sẫm màu. Dưới thềm ngọc hai bóng người sóng vai mà đứng, ở trong gió cuối cùng hướng hắn phất phất tay. Ngay sau đó họ xoay người dựa sát vào nhau đi về hướng lăng tẩm thâm trầm phía sau.
“…… Tái kiến!” Tân đế nhỏ giọng nói.
Hắn buông màn xe. Phương xa cửa thành Trường An rộng lớn. Đại Minh cung ở dưới ánh tà dương cuối cùng phản xạ ra kim quang lóa mắt.
————Toàn văn hoàn————-
Lời mỗ: Mỗ hoàn phiên ngoại từ lâu, mà cứ nấn ná mãi…cảm giác tiếc nuối muốn kéo dài thêm chút nữa. Tuy phiên ngoại hơi ít, muốn tác giả viết về cuộc sống mật ngọt của Vân Vân và Siêu Siêu thêm chút nữa, nhưng mà thế này cũng đã trọn vẹn lắm rồi.
Lúc trước mỗ đọc “Sát Phá Lang”, “Đế Đài Xuân”, “Bại Nhứ tàng kim ngọc”, mấy bộ “Miêu-Thử”… cực kỳ hâm mộ, lòng ước ao được edit một quyển tầm cỡ vậy. Trước mỗ edit “Đọa Tiên” cảm giác chưa “đã” bằng lần này. Thực tình là rất rất cao hứng…
Sau bộ này, mỗ dự định làm tiếp bộ “Phong Đao” nhà bạn Xù đang làm dở…rất mong chư quân ủng hộ!
Thân mến!
P/S: up thêm một hình của Vân Vân cho đỡ nhớ! Mấy hình này mỗ đã up ở chương giữa 18 và 19 rồi nha.
Năm Thần long thứ nhất, Đại Minh cung.
Đăng cơ đã hơn nửa năm, Đan Siêu vẫn có loại cảm xúc không chân thật. Sau khi tan triều một mình ngồi trên long ỷ cao cao nhìn chung quanh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vỗ tay vịn nói: “Hoàng Hậu!”
Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hoàng Hậu!” Đan Siêu nổi hứng đùa giỡn lưu manh, mặt vẫn đầy vẻ uy nghiêm nói: “Uy, kêu ngươi đó! Đừng giả bộ không nghe thấy, lại đây cho trẫm đút ăn quả nho!”
Tạ Hoàng Hậu cũng không quay đầu lại, trong tay áo ám khí loạt xoạt bay ra. Đan Siêu trốn tránh không kịp, bị truyền quốc ngọc tỷ lăng không bay tới đập vào mặt, tứ ngưỡng bát xoa (*) ngã lật nhào xuống dưới long ỷ.
[(*) tư thế nằm ngửa đưa bốn chi lên trời]
“Không uy thì không uy, làm gì mà giận dữ vậy?!” Hoàng đế lau hai dòng máu mũi bò dậy, hạ lệnh: “Đem Hoàng Hậu trói tới! Trẫm…… Trẫm uy hắn ăn quả nho!”
Một người đắc đạo, gà chó lên trời – Những lời này dùng để hình dung Tạ thống lĩnh thật đúng a……
Tạ Vân làm trọng thần bậc nhất, tam triều nguyên lão, công lao càng lớn vất vả càng nhiều – Trước sau đã trải qua cả ba triều đại – Cao Tông, Chu Võ, Thần Long – đem đương kim Hoàng đế từ nơi Mạc Bắc chim cũng không đẻ nổi trứng mà nuôi lớn, cũng một tay đỡ hắn lên đế vị. Ban ngày phải gánh trọng trách trên triều, mỗi tối đều phải an ủi Hoàng đế bị đám Ngự Sử tàn phá thể xác lẫn tinh thần… Có thể nói làm rường cột của nước nhà, thật đúng là không dễ!
Bởi vậy Tạ thống lĩnh cũng được như ý nguyện, thực sự là nắm “tòng long” trong tay. Suốt ngày rảnh rỗi chăm sóc chim cảnh, dưỡng hoa cỏ, ở nhà an hưởng tôn vinh. Ngoại trừ không có mỹ nữ như mây vây quanh, hết thảy những tiêu chuẩn gì của một nam tử thành công cần có y đều có đủ.
Lễ Thất tịch.
Chợ đêm Trường An đèn đuốc rực rỡ.
Hoàng đế ngâm nga tiểu khúc nhanh chóng xử lý xong công vụ. Ngọc tỉ đỏ thẫm “bang” một cái đóng lên quyển tấu chương cuối cùng, nháy mắt tựa như trên mông gắn lò xo, vèo một cái đã chạy ra khỏi ngự thư phòng.
Ngoài hành lang dài, một tiểu tử mũm mĩm mặc áo đỏ thẫm, đeo khóa vàng, đang liếm đồ chơi làm bằng đường nghênh mặt đi tới. Đan Siêu nhận ra hắn là con trai thứ ba của Ký vương gia đại danh Lý Long Cơ, liền kêu nhũ danh hắn, hỏi: “A Thiện! Có thấy xe ngựa của Tạ thống lĩnh không?”
A Thiện nhảy nhót giơ đồ chơi làm bằng đường chạy tới, trước tiên làm cái lễ ra mắt hoàng thúc, nhanh nhảu nói: “Thấy a! Tạ thống lĩnh ở ngoài Bắc môn chờ đã nửa ngày, đang cân nhắc đốt lửa thiêu cung A Phòng đó nha!”
Đan Siêu nhắc vạt áo, quay đầu liền chạy đến Bắc môn cung nghênh Hoàng Hậu.
Ai ngờ càng là ngày hội ngược cẩu, liền càng có lão nhân nhảy ra gây rối. Hoàng đế đang ôm tâm tư lãng mạn trên đường chạy như bay đi hẹn hò Hoàng Hậu, bỗng nhiên trước cửa cung đất bằng dậy sóng, một âm thanh trung khí mười phần vang lên: “Bệ hạ…!”
Đan Siêu lảo đảo một cái: “Quốc lão?”
Cả triều có thể được xưng Quốc lão chỉ có một vị, đó là Đồng phượng các Loan đài Bình chương sự, kiêm Quang lộc đại phu Địch Nhân Kiệt, từ khi Võ hoàng còn tại vị tiếng tăm đã cực kỳ hiển hách. Địch Tể tướng còn túm một lão nhân khác, chòm râu bạc phơ, đầy mặt biểu tình nghẹn khuất “không trâu bắt chó đi cày”phía sau, rõ ràng là Mang Chí Đức.
Đan Siêu dừng bước chân, thở dài: “Quốc lão, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng Mang tướng “xuất quỹ”, nhân ngày hội này tới thỉnh trẫm tứ hôn phải không?”
[(*) xuất quỹ: ra ngoài quỹ đạo, đại khái “come out”- công khai á]
Địch Nhân Kiệt nghi hoặc hỏi: “Thế nào là ‘xuất quỹ’? Lại là từ mới của Minh quốc sư sáng tạo a?”
“…… Không có gì.”
Địch Nhân Kiệt hoàn toàn làm lơ vẻ rối rắm trên gương mặt tuấn tú của Hoàng đế, từng lời thấm thía: “Nói đến tứ hôn, chính là nguyên do lão thần hôm nay tới tìm bệ hạ. Xin hỏi bệ hạ đây là muốn đi đâu? Lại xuất cung?”
Hoàng đế đầu căng như cái đấu, nói: “Hôm nay chợ đêm, trẫm cùng Bắc Nha Tạ thống lĩnh xuất cung đi dạo, rất nhanh sẽ……”
Địch Nhân Kiệt đầy nhịp điệu nói: “Bệ hạ!”
Bệ hạ: “……”
“Bệ hạ đương lúc thịnh niên, tuổi xuân đang độ, đúng lý phải là thời điểm tốt nhất để quảng nạp phi tần, khai chi tán diệp. Nhưng mà bệ hạ mỗi ngày đều cùng thần tử nháo với nhau, vừa không lập hậu, cũng không nạp phi, quốc trách không xong, nói gì ngày sau? Lão thần cả gan thỉnh bệ hạ thừa dịp ngày hội thất tịch mở tiệc chiêu đãi văn võ chúng thần, chọn lựa vài vị khuê tú thế gia, vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Đường ta nối dài hậu tự, truyền thừa muôn đời…”
Quốc lão một hơi dong dài không dứt, sắc mặt Hoàng đế càng nghe càng đen lại, nhấc một bên lông mày liếc xéo Mang Chí Đức, ý là Địch công là từ Lạc Dương trở về, không biết chi tiết của trẫm thì thôi, Mang công ngươi như thế nào lại không ngăn cản hắn?
Không nghĩ tới Mang Chí Đức cũng là mồ hôi đầy đầu, chỉ hận chính mình tránh không được vuốt sắt nổi gân xanh của Quốc lão. Trước đó hắn đã luôn miệng uyển chuyển ám chỉ cho Địch công đừng cùng Hoàng đế nói “ngày sau”. Hoàng đế mỗi ngày đều cùng Tạ thống lĩnh “ngày sau”, không còn suy nghĩ gì đến “ngày người khác” đâu (*);
[(*) Chỗ này theo mỗ hiểu là chơi chữ đồng âm “Ngày sau” là “Nhật hậu” đồng âm với “lập hậu”, không biết có phải không!]
Nhưng mà Quốc lão giống như cột chống trời thẳng tắp, nghe hoài mà không hiểu, cứ lâu lâu lại thượng biểu tấu thỉnh lập Hoàng Hậu. Nếu không phải Tạ thống lĩnh còn tồn một tia lý trí cuối cùng, giờ phút này hẳn Địch phủ đã bị Bắc Nha cấm quân như lang như hổ san bằng rồi.
“Nếu bệ hạ mệt mỏi vì quốc vụ nặng nề, cũng có thể sủng hạnh cung nhân nhiều hơn, đặng còn nhanh chóng có Lân nhi a.” Địch công miệng vừa nói ra, tự giác đã thập phần khai sáng khẩn thiết: “Khai chi tán diệp cho Hoàng thất chính là phúc của thiên hạ, huống hồ là cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viện chính là chuyện thường……”
Đan Siêu tựa như Tôn Ngộ Không bị niệm Khẩn cô chú, không thể làm gì được mà thở dài một hơi. Chính đương lúc giãy giụa xem có nên ám chỉ cho vị Quốc lão quá mức chính trực này một phen hay không, lại nghe cách đó không xa có tiếng người cười nhẹ: “Quốc lão…!”
Tới rồi!
Thân hình uy vũ của Đan Siêu chấn động, Mang công nước mắt doanh tròng!
Thần binh trời giáng, kim quang vạn trượng. Cấm quân thống lĩnh của Đại Đường đế quốc đầy người bao bọc trong tiên quang cưỡi mây tía đại giá quang lâm, nháy mắt tựa như hoàng kim 24K lóe mù mắt chó Hoàng đế!
Địch Nhân Kiệt nói: “Tạ thống lĩnh tới vừa đúng lúc. Mau giúp lão thần khuyên nhủ bệ hạ, gần đến tuổi nhi lập rồi mà vẫn còn chưa đón dâu, dưới gối cũng không có hoàng tử công chúa. Thời điểm lão thần bằng tuổi bệ hạ sớm đã có ba nhi tử, nhớ tới bệ hạ liền cảm thấy lòng nóng như lửa đốt……”
Tạ Vân một thân bạch y cẩm bào, trâm vàng đai ngọc, trong tay cầm một ngọn đèn lồng cung đình bằng lụa đỏ, trong vầng sáng chiếu rọi đẹp như một bức tranh, hồn nhiên nhìn không ra ngọn đèn trong tay này nguyên bản đang muốn lửa thiêu A Phòng ba trăm dặm, nghe vậy tươi cười thân thiết hỏi: “Vậy Quốc lão hiện giờ đã là con cháu đầy nhà rồi a?”
Địch Nhân Kiệt nói: “Nói vậy thật không có. Khuyển tử không nên thân kia của ta hiện giờ còn chưa thi cử……”
“Sách đọc thế nào rồi?”
“Hiện giờ đã đọc thành thục vạn cuốn……”
“Khi nào dự thi?”
“Dự định sẽ……”
“Sau khi thi đậu, đến phương nào nhiệm sở?”
“Ách……”
“Khi nào làm mai? Cưới tiểu thư nhà ai? Sinh mấy cái tôn tử? Sinh nam trước hay là sinh nữ trước? Học ở trường nào? Thỉnh vị tiên sinh nào? Tôn tử khi nào vỡ lòng? Khi nào tham dự khoa khảo? Tương lai đi nơi nào làm quan?”
Địch Nhân Kiệt: “……”
Tạ Vân hùng hổ doạ người: “Tam đại hậu nhân sau này trí nghiệp chỗ nào? Sống ở Trường An không dễ, tiền bạc để mua nhà cửa an cư đã chuẩn bị tốt chưa? Của hồi môn để gả cháu gái có chưa? Tích cóp tiền bạc làm sính lễ cưới cháu dâu đã đủ chưa?”
Địch Nhân Kiệt: “……”
Tạ Vân coi thường nói: “Xem ra quốc lão gia sự chính mình còn chưa lo liệu rõ ràng. Một khi đã như vậy cũng đừng quản bệ hạ khi nào đón dâu, nói không chừng bệ hạ còn có tôn tử sớm hơn ngươi nữa nha.”
Địch Nhân Kiệt bị cường đạo logic này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Hoàng đế không màng gì đến hình tượng, khoái chí vỗ tay reo hò: “Nói rất đúng!”
Tạ thống lĩnh liếc một cái phong độ nhẹ nhàng xem thường, một phen kéo tay Hoàng đế, dưới sự ân cần đưa tiễn của Mang công, kiêu căng ngạo mạn mà đi.
……………
Thần Long năm thứ năm, Hoàng đế hạ chỉ phong cho con thứ ba của Ký vương là Lý Long Cơ làm Sở Vương.
Mấy năm sau, Hoàng đế vẫn không con, hạ chiếu lập Sở Vương làm Trữ quân.
Đông đi Xuân tới, quang ảnh biến hóa. Đại Minh cung sừng sững ở dưới trời xanh tuyết trắng, mái ngói lưu li chiếu rọi vô vàn tháng năm phong lưu vân chuyển.
Người tóm lại có sinh lão bệnh tử. Năm Diên Hòa đầu tiên, trong thành Trường An vang lên mười hai tiếng chuông vang dội thật lâu không dứt, ở trong vạn khoảnh ánh chiều tà truyền khắp Thần Châu đại địa.
…Đó là chuông tang.
Đương kim Hoàng đế băng hà.
Uỳnh…uỳnh…
Khi Đế lăng đóng cửa, ở trong địa đạo thâm sâu vang lên tiếng nổ liên hoàn. Mặt đất không ngừng rung động, sau một lúc lâu rốt cuộc dần dần bình ổn. Làn gió lúc chạng vạng xuyên qua bình nguyên, ở dưới ánh chiều tà cuốn theo vô số cỏ dại.
Tân đế mới vừa từ Thái tử tấn chức đăng cơ, đứng ở cửa vào Đế lăng, vén tà áo bào, một chân đạp lên bậc thềm bằng bạch ngọc, dùng tay phủi phủi vài cái: “Ai… cuối cùng cũng lăn lộn xong rồi, mệt chết trẫm!”
Tiểu nội thị vội vàng quạt mát, dâng nước lên, lại bị tân đế tùy tiện xua tay đẩy ra. Hắn nheo đôi mắt lại, nhìn hoàng lăng trầm tịch trong ánh chiều tà, trên mặt tựa hồ thêm chút biểu tình nói không rõ, phảng phất như là thương cảm cùng hoài niệm, lại trộn lẫn tâm tình phức tạp, thậm chí có thể nói là thần sắc vui mừng.
Tâm phúc nội thị hiểu lầm cảm xúc của hắn, hướng phía sau cách đó không xa liếc mắt một cái, thấp giọng nhắc nhở: “Bệ…bệ hạ, phía sau còn có người nhìn. Ngài lúc này vẫn nên……”
Lý Long Cơ nói: “Ai…ngươi thì biết cái gì! Tiên hoàng nếu ở trên trời có linh, hẳn là không muốn nhìn đến mọi người giả mô giả thức khóc lóc.”
Tiểu nội thị sửng sốt, chỉ thấy tân đế lại trầm mặc, sau một lúc lâu đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ngươi biết tiên hoàng như thế nào có thể chống đỡ được đến hiện tại?”
“…?”
“Tiên hoàng cuối cùng kéo thành như vậy, ngay cả quan tài cũng đều chuẩn bị sẵn, tất cả ngự y đều nói chúng ta tùy thời chuẩn bị tốt…… Người lại đợi sau khi Tạ Vân thọ chung chính tẩm một ngày mới tắt thở. Ngươi biết vì cái gì không?”
Tiểu nội thị trộm liếc sắc mặt Lý Long Cơ, lại thấy biểu tình hắn ở trong ánh chiều tà mờ tối không rõ. Nội thị thật cẩn thận nói: “Tiểu nhân…… Tiểu nhân không biết a.”
Lý Long Cơ nói: “Bởi vì ti bất động tôn. Nếu như khi đó Tiên hoàng không chống đỡ được, sau khi quan tài tiến vào hoàng lăng đóng lại, cho dù là ta cũng không có cách nào mở ra, đem Tạ Vân đi vào hợp táng.”
Tiểu nội thị thoáng chốc động dung, sau một lúc lâu vẫn chưa nói ra lời.
Trước khi Tiên hoàng băng hà, Thái tử ở trước giường bệnh chỉ thiên địa, thề sẽ vâng theo di nguyện dùng hợp táng quan. Quả nhiên hắn không có phạm lời thề của mình. Tiên hoàng bên này vừa nhắm mắt, bên kia vô số tôn thất nhảy ra phản đối chuyện này không hợp lễ nghi quy cách, đều bị tân đế cường lực trấn áp đi xuống.
“Cho nên Tiên hoàng thực vui vẻ.” Lý Long Cơ nhàn nhạt mà nói “Hắn một đời này tu qua Phật pháp, cũng cầm binh đánh giặc, từng làm nô lệ, cũng làm Đại tướng quân. Vạn dặm hoang mạc tái ngoại cùng Trường An cửu ngũ chí tôn đều đã trải qua. Bất luận hắn ở nơi nào, là thân phận gì, Tạ Vân đều vẫn luôn ở bên hắn, sau khi chết cũng thế.”
“Như vậy truyền kỳ nhân sinh, đến thời điểm kết thúc, không cần người khác gân cổ lên gào khóc thể hiện bi thương.” Tân đế xoay người, vỗ vỗ cổ tay áo nói: “Đi thôi.”
Ánh tà dương trải dài ngàn dặm, giống như một dòng suối vàng từ phía chân trời đổ tới, đem đường chân trời nhuộm thành huy hoàng vô tận. Tân đế trẻ tuổi của Đại Đường chậm rãi đi về xe ngựa phía xa, trước khi khởi hành, hắn vén lên màn xe, nhìn lại Hoàng lăng giữa trời chiều.
Cuối Bình nguyên, rừng tầng tầng lớp lớp sẫm màu. Dưới thềm ngọc hai bóng người sóng vai mà đứng, ở trong gió cuối cùng hướng hắn phất phất tay. Ngay sau đó họ xoay người dựa sát vào nhau đi về hướng lăng tẩm thâm trầm phía sau.
“…… Tái kiến!” Tân đế nhỏ giọng nói.
Hắn buông màn xe. Phương xa cửa thành Trường An rộng lớn. Đại Minh cung ở dưới ánh tà dương cuối cùng phản xạ ra kim quang lóa mắt.
————Toàn văn hoàn————-
Lời mỗ: Mỗ hoàn phiên ngoại từ lâu, mà cứ nấn ná mãi…cảm giác tiếc nuối muốn kéo dài thêm chút nữa. Tuy phiên ngoại hơi ít, muốn tác giả viết về cuộc sống mật ngọt của Vân Vân và Siêu Siêu thêm chút nữa, nhưng mà thế này cũng đã trọn vẹn lắm rồi.
Lúc trước mỗ đọc “Sát Phá Lang”, “Đế Đài Xuân”, “Bại Nhứ tàng kim ngọc”, mấy bộ “Miêu-Thử”… cực kỳ hâm mộ, lòng ước ao được edit một quyển tầm cỡ vậy. Trước mỗ edit “Đọa Tiên” cảm giác chưa “đã” bằng lần này. Thực tình là rất rất cao hứng…
Sau bộ này, mỗ dự định làm tiếp bộ “Phong Đao” nhà bạn Xù đang làm dở…rất mong chư quân ủng hộ!
Thân mến!
P/S: up thêm một hình của Vân Vân cho đỡ nhớ! Mấy hình này mỗ đã up ở chương giữa 18 và 19 rồi nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook