Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
-
Chương 5: Xác Định Hung Thủ
Dù sao hắn cũng chẳng lo đói, của cải trong nhà là đủ cho hắn nuôi thân. Hành sự lại càng hoang đường không cố kỵ. Hắn là tên lưu manh vô lại nổi tiếng ở Vương gia trấn.
Người Vương gia trấn hơn chín phần đều mang họ Vương. Lý Nhị mặt rỗ không dám trêu chọc nữ quyến Vương gia tộc. Hắn bèn đem ma trảo hướng về phía các cô nhi quả phụ khác. Tiểu Phượng xinh đẹp lại trẻ tuổi, không ít lần bị Lý Nhị mặt rỗ khi dễ.
Lý Nhị mặt rỗ tuy rằng có tà tâm, nhưng đáng tiếc lá gan lại nhỏ. Dưới mí mắt của tộc nhân Vương gia, hắn không dám quá mức lộng hành.
Sau khi Tiểu Phượng mất tích, bộ khoái có tìm Lý Nhị mặt rỗ hỏi qua vài lần. Vương Trường Sinh vừa mở miệng liền hỏi về sự tình của Tiểu Phượng. Làm cho Lý Nhị mặt rỗ cảm thấy bất an.
“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Tiểu Phượng là khi nào? Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì kì quái không? Ngoài nhìn lén Tiểu Phượng tắm, ngươi có làm chuyện quá phận nào khác với nàng không?”
Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Nhị mặt rỗ, liên tục hỏi ba vấn đề.
Người có ba hồn bảy vía, sau khi chết ba hồn bảy vía sẽ từ từ tiêu tan. Mẹ Tiểu Phượng là bị đói chết, thi thể cũng thiêu hủy, tỷ lệ biến thành quỷ rất thấp. Như vậy mà so, Tiểu Phượng mất tích càng có khả năng biến thành quỷ hơn.
Người trước khi chết nếu mà có oán khí, thi thể lại để ở nơi âm khí dư thừa, sau khi chết rất có khả năng biến thành quỷ.
Tiểu Phượng trẻ tuổi, xinh đẹp, nếu bị nam nhân lăng nhục mà chết. Khẳng định sẽ có oán khí, tỷ lệ biến thành quỷ vật rất cao.
Nếu Vương Trường Sinh đoán không nhầm thì Tiểu Phượng đã bị sát hại. Bởi không thể trở về chăm sóc cho mẹ, mẹ nàng mới bị đói chết.
“Vào một buổi trưa hơn một tháng trước, ta có đi ngang qua quán của nàng. Mua một phần đậu hũ về ăn. Còn việc kỳ quái, trong nhà ta dạo này chẳng có chuyện nào phát sinh cả. Ta đúng là có lén nhìn nàng ta tắm rửa, nhưng chưa từng làm thêm chuyện gì khác. Nàng ta mất tích chẳng có quan hệ gì với ta.”
“Có phải ngươi giết Tiểu Phượng, mang thi thể nàng giấu ở nơi nào rồi?” Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng quát lớn.
Lý Nhị mặt rỗ nghe xong lời này, sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng, giải thích: “Trời đất chứng giám! Lý Nhị mặt rỗ ta ngay cả gà cũng không dám giết. Ta nào dám giết người. Các ngươi không thể đem thau nước bẩn này hắt lên người ta được.”
“Hừ, ngươi còn dám chối. Lần trước, ngươi nửa đêm chạy đến nhà Tiểu Phượng. Nếu không phải nàng ta lớn tiếng kêu cứu, chỉ sợ đã bị ngươi làm nhục. Khẳng định là ngươi giết Tiểu Phượng. Nói mau, miễn phải chịu khổ da thịt.” Vương Thiên Hổ hung thần ác sát nói.
Lý Nhị mặt rỗ nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, phản bác: “Hắc bàn tử, người cũng đừng có đổ oan cho tôi. Lý Nhị mặt rỗ ta ngay cả gà cũng không dám giết. Huống hồ là giết người. Ta lần đó chẳng qua uống rượu say. Nha đầu Tiểu Phượng mắt cao hơn đầu, có khi cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia bỏ đi cũng không biết chừng. Dựa vào gì mà các người cứ đem tội lỗi đổ lên đầu ta.”
Những kẻ lưu manh vô lại như Lý Nhị mặt rỗ, chuyên bắt nạt kẻ yếu. Sợ nhất là người trong quan phủ.
Nếu thật sự bắt hắn vào đại lao tra khảo, hắn khẳng định sẽ bị vu oan giá họa.
“Tiểu bạch kiểm? Người này là ai? Nói cho rõ ràng!”
Lý Nhị mặt rỗ bĩu môi, nói: “Một tháng trước, có một vị công tử họ Triệu đi ngang qua đây, người nọ nhìn trắng trẻo sạch sẽ, trông chả khác một cô nương. Không biết hắn đã cho Tiểu Phượng ăn mật ngọt gì. Đêm hôm khuya khoắt, ta thấu Tiểu Phượng cùng hắn hẹn hò trong ngõ nhỏ. Hừ! Đồ nữ nhân không biết xấu hổ. Trước mặt lão tử tỏ vẻ thanh cao, mới cùng tên kia quen biết vài ngày đã ngay ngõ nhỏ ôm ôm ấp ấp. Còn không phải là chê lão tử không có tiền sao?”
“Các ngươi có ai biết được lai lịch của vị Triệu công tử này không? Hoặc có ai đã từng gặp qua hắn?” Vương Trường Sinh nhìn Vương Thanh Vân, trầm giọng hỏi.
Vương Thiên Hổ nghĩ nghĩ, không xác định, hỏi; “Triệu công tử? Hắn có phải là người luôn có thư đồng đi theo?”
“Ta không rõ, nhưng tên tiểu bạch kiểm đúng là có người đi theo. Tuổi trẻ lại có tiền, còn có người hầu kẻ hạ. Khó trách nha đầu Tiểu Phượng sẽ coi trọng tiểu bạch kiểm kia.”
“Một tháng trước, đúng là có vài tên thư sinh đi thi, ngang qua Vương gia trấn. Trong đó, có một vị thư sinh họ Triệu, ra tay hào phóng. Ta đối với hắn ấn tượng tương đối sâu. Nhưng ta nhớ rõ thời điểm hắn rời khỏi, không có dẫn theo nữ quyến !.” Vương Thiên Hổ nghi hoặc nói.
“Ngươi xác định thời điểm bọn họ rời khỏi không mang theo nữ quyến? Thế còn số người? Có gì khác biệt không?”
Vương Thiên Hổ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Tôn nhi xác định, khách điếm bọn họ ở là người nhà tôn nhi mở. Ngoại trừ Triệu công tử mang theo thư đồng, các thư sinh khác cũng đều một mình. Tất cả có sáu người, lưu lại ba ngày, rời đi vào buổi sáng. Lúc đó vừa hay tôn nhi thấy được, không nhiều không ít, vừa đúng sáu người. Về phần trên đường họ có mang theo Tiểu Phượng không thì tôn nhi không rõ.”
“Bọn họ vào kinh thành đi thi, vì sao lại ở Vương gia trấn ba ngày?” Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Hình như là Triệu công tử nhiễm phong hàn, là ta giúp hắn mời đại phu. Triệu công tử thân thể ốm yếu, tay trói gà không chặt. Nếu Tiểu Phượng thật sự bị người sát hại. Hắn cũng không có khả năng là hung thủ, hắn không có động cơ gây án.” Vương Thiên Hổ khách quan phân tích.
“Đúng rồi! Ta chợt nhớ ra một chuyện, Vượng Tài nhà ta bị ai đó dùng đá đập chết. Thật con mẹ nó xúi quẩy.” Lý Nhị mặt rỗ bổ sung nói.
“Vượng Tài nhà ngươi có phải là một con chó đen không? Mấy ngày nay có gì khác thường không?” Vương Trường Sinh đôi mắt sáng ngời, truy hỏi.
“Ngươi sao lại biết Vượng Tài là con chó đen?” Lý Nhị mặt rỗ có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ: “Vượng Tài là cha ta nuôi hơn mười năm rồi. Răng nanh đều mòn hết, chẳng cắn nổi ai. Ta cũng không cột nó lại. Nhưng gần đây chẳng biết tại sao, nó cứ đến nữa đêm là sủa không ngừng. Ta bực quá mới đem nó cột ở phòng chứa củi. Buổi sáng hôm nay phát hiện nó bị ai đó dùng đá đập chết. Chẳng biết tên thất đức nào đêm hôm chạy đến nhà ta, đập chết mất Vượng Tài.”
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có thể xác định Tiểu Phượng đã chết. Hơn nữa còn biến thành quỷ vật hại người.
Chó là con vật chí dương, đối ứng là tuất thổ trong mười hai chi ngũ hành, thú thổ là dương thổ, quỷ vật thuần âm, nên chó trời sinh là loài vật khắc ma quỷ. Đạo sĩ thường xuyên sử dụng máu chó đen để diệt trừ tà ma. Tiểu Phượng biến thành quỷ vật, muốn tìm Lý Nhị mặt rỗ báo thù. Nhưng nàng ta vừa tới gần Lý Nhị mặt rỗ đã bị chó đen phát hiện. Vì vậy nó mới sủa mãi không ngừng.
Người Vương gia trấn hơn chín phần đều mang họ Vương. Lý Nhị mặt rỗ không dám trêu chọc nữ quyến Vương gia tộc. Hắn bèn đem ma trảo hướng về phía các cô nhi quả phụ khác. Tiểu Phượng xinh đẹp lại trẻ tuổi, không ít lần bị Lý Nhị mặt rỗ khi dễ.
Lý Nhị mặt rỗ tuy rằng có tà tâm, nhưng đáng tiếc lá gan lại nhỏ. Dưới mí mắt của tộc nhân Vương gia, hắn không dám quá mức lộng hành.
Sau khi Tiểu Phượng mất tích, bộ khoái có tìm Lý Nhị mặt rỗ hỏi qua vài lần. Vương Trường Sinh vừa mở miệng liền hỏi về sự tình của Tiểu Phượng. Làm cho Lý Nhị mặt rỗ cảm thấy bất an.
“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Tiểu Phượng là khi nào? Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì kì quái không? Ngoài nhìn lén Tiểu Phượng tắm, ngươi có làm chuyện quá phận nào khác với nàng không?”
Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Nhị mặt rỗ, liên tục hỏi ba vấn đề.
Người có ba hồn bảy vía, sau khi chết ba hồn bảy vía sẽ từ từ tiêu tan. Mẹ Tiểu Phượng là bị đói chết, thi thể cũng thiêu hủy, tỷ lệ biến thành quỷ rất thấp. Như vậy mà so, Tiểu Phượng mất tích càng có khả năng biến thành quỷ hơn.
Người trước khi chết nếu mà có oán khí, thi thể lại để ở nơi âm khí dư thừa, sau khi chết rất có khả năng biến thành quỷ.
Tiểu Phượng trẻ tuổi, xinh đẹp, nếu bị nam nhân lăng nhục mà chết. Khẳng định sẽ có oán khí, tỷ lệ biến thành quỷ vật rất cao.
Nếu Vương Trường Sinh đoán không nhầm thì Tiểu Phượng đã bị sát hại. Bởi không thể trở về chăm sóc cho mẹ, mẹ nàng mới bị đói chết.
“Vào một buổi trưa hơn một tháng trước, ta có đi ngang qua quán của nàng. Mua một phần đậu hũ về ăn. Còn việc kỳ quái, trong nhà ta dạo này chẳng có chuyện nào phát sinh cả. Ta đúng là có lén nhìn nàng ta tắm rửa, nhưng chưa từng làm thêm chuyện gì khác. Nàng ta mất tích chẳng có quan hệ gì với ta.”
“Có phải ngươi giết Tiểu Phượng, mang thi thể nàng giấu ở nơi nào rồi?” Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng quát lớn.
Lý Nhị mặt rỗ nghe xong lời này, sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng, giải thích: “Trời đất chứng giám! Lý Nhị mặt rỗ ta ngay cả gà cũng không dám giết. Ta nào dám giết người. Các ngươi không thể đem thau nước bẩn này hắt lên người ta được.”
“Hừ, ngươi còn dám chối. Lần trước, ngươi nửa đêm chạy đến nhà Tiểu Phượng. Nếu không phải nàng ta lớn tiếng kêu cứu, chỉ sợ đã bị ngươi làm nhục. Khẳng định là ngươi giết Tiểu Phượng. Nói mau, miễn phải chịu khổ da thịt.” Vương Thiên Hổ hung thần ác sát nói.
Lý Nhị mặt rỗ nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, phản bác: “Hắc bàn tử, người cũng đừng có đổ oan cho tôi. Lý Nhị mặt rỗ ta ngay cả gà cũng không dám giết. Huống hồ là giết người. Ta lần đó chẳng qua uống rượu say. Nha đầu Tiểu Phượng mắt cao hơn đầu, có khi cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia bỏ đi cũng không biết chừng. Dựa vào gì mà các người cứ đem tội lỗi đổ lên đầu ta.”
Những kẻ lưu manh vô lại như Lý Nhị mặt rỗ, chuyên bắt nạt kẻ yếu. Sợ nhất là người trong quan phủ.
Nếu thật sự bắt hắn vào đại lao tra khảo, hắn khẳng định sẽ bị vu oan giá họa.
“Tiểu bạch kiểm? Người này là ai? Nói cho rõ ràng!”
Lý Nhị mặt rỗ bĩu môi, nói: “Một tháng trước, có một vị công tử họ Triệu đi ngang qua đây, người nọ nhìn trắng trẻo sạch sẽ, trông chả khác một cô nương. Không biết hắn đã cho Tiểu Phượng ăn mật ngọt gì. Đêm hôm khuya khoắt, ta thấu Tiểu Phượng cùng hắn hẹn hò trong ngõ nhỏ. Hừ! Đồ nữ nhân không biết xấu hổ. Trước mặt lão tử tỏ vẻ thanh cao, mới cùng tên kia quen biết vài ngày đã ngay ngõ nhỏ ôm ôm ấp ấp. Còn không phải là chê lão tử không có tiền sao?”
“Các ngươi có ai biết được lai lịch của vị Triệu công tử này không? Hoặc có ai đã từng gặp qua hắn?” Vương Trường Sinh nhìn Vương Thanh Vân, trầm giọng hỏi.
Vương Thiên Hổ nghĩ nghĩ, không xác định, hỏi; “Triệu công tử? Hắn có phải là người luôn có thư đồng đi theo?”
“Ta không rõ, nhưng tên tiểu bạch kiểm đúng là có người đi theo. Tuổi trẻ lại có tiền, còn có người hầu kẻ hạ. Khó trách nha đầu Tiểu Phượng sẽ coi trọng tiểu bạch kiểm kia.”
“Một tháng trước, đúng là có vài tên thư sinh đi thi, ngang qua Vương gia trấn. Trong đó, có một vị thư sinh họ Triệu, ra tay hào phóng. Ta đối với hắn ấn tượng tương đối sâu. Nhưng ta nhớ rõ thời điểm hắn rời khỏi, không có dẫn theo nữ quyến !.” Vương Thiên Hổ nghi hoặc nói.
“Ngươi xác định thời điểm bọn họ rời khỏi không mang theo nữ quyến? Thế còn số người? Có gì khác biệt không?”
Vương Thiên Hổ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Tôn nhi xác định, khách điếm bọn họ ở là người nhà tôn nhi mở. Ngoại trừ Triệu công tử mang theo thư đồng, các thư sinh khác cũng đều một mình. Tất cả có sáu người, lưu lại ba ngày, rời đi vào buổi sáng. Lúc đó vừa hay tôn nhi thấy được, không nhiều không ít, vừa đúng sáu người. Về phần trên đường họ có mang theo Tiểu Phượng không thì tôn nhi không rõ.”
“Bọn họ vào kinh thành đi thi, vì sao lại ở Vương gia trấn ba ngày?” Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Hình như là Triệu công tử nhiễm phong hàn, là ta giúp hắn mời đại phu. Triệu công tử thân thể ốm yếu, tay trói gà không chặt. Nếu Tiểu Phượng thật sự bị người sát hại. Hắn cũng không có khả năng là hung thủ, hắn không có động cơ gây án.” Vương Thiên Hổ khách quan phân tích.
“Đúng rồi! Ta chợt nhớ ra một chuyện, Vượng Tài nhà ta bị ai đó dùng đá đập chết. Thật con mẹ nó xúi quẩy.” Lý Nhị mặt rỗ bổ sung nói.
“Vượng Tài nhà ngươi có phải là một con chó đen không? Mấy ngày nay có gì khác thường không?” Vương Trường Sinh đôi mắt sáng ngời, truy hỏi.
“Ngươi sao lại biết Vượng Tài là con chó đen?” Lý Nhị mặt rỗ có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ: “Vượng Tài là cha ta nuôi hơn mười năm rồi. Răng nanh đều mòn hết, chẳng cắn nổi ai. Ta cũng không cột nó lại. Nhưng gần đây chẳng biết tại sao, nó cứ đến nữa đêm là sủa không ngừng. Ta bực quá mới đem nó cột ở phòng chứa củi. Buổi sáng hôm nay phát hiện nó bị ai đó dùng đá đập chết. Chẳng biết tên thất đức nào đêm hôm chạy đến nhà ta, đập chết mất Vượng Tài.”
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có thể xác định Tiểu Phượng đã chết. Hơn nữa còn biến thành quỷ vật hại người.
Chó là con vật chí dương, đối ứng là tuất thổ trong mười hai chi ngũ hành, thú thổ là dương thổ, quỷ vật thuần âm, nên chó trời sinh là loài vật khắc ma quỷ. Đạo sĩ thường xuyên sử dụng máu chó đen để diệt trừ tà ma. Tiểu Phượng biến thành quỷ vật, muốn tìm Lý Nhị mặt rỗ báo thù. Nhưng nàng ta vừa tới gần Lý Nhị mặt rỗ đã bị chó đen phát hiện. Vì vậy nó mới sủa mãi không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook