Thanh Lâu - Phá Quân
-
Chương 2: “Được” chọn
Các thiếu niên đều tràn đầy hi vọng, Hà mụ mụ lại càng hớn hở nhìn bọn họ nói: “Tuy rằng các ngươi đều biết, Phủ Thái tử không chỉ có mỗi người của Khê Lan Viện chúng ta mà còn rất nhiều danh kỹ khác kinh nghiệm đầy mình; Thái tử, tướng quân và bao nhiêu khách nhân tôn quý ở đó cũng chưa chắc đều thích nam nhân. Nhưng chúng ta vừa đến nơi, các ngươi phải nắm bắt cơ hội ngay. Được bọn họ đưa về nhà là quá tốt, cho dù không thể, sau khi trở về chúng ta vẫn có thể nói mình đã từng đến hầu hạ trong Phủ Thái tử! So với việc bị người khác cướp đi đêm đầu tiên, giá trị các ngươi còn cao hơn gấp trăm lần!”
Thiếu niên trên xe ai nấy cũng khát khao nở nụ cười, duy nhất Bạch Tiểu Trúc trưng ra vẻ mặt đau khổ.
Hà mụ mụ dứt câu, nóng bỏng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Trúc nói: “Tiểu Trúc, cơ hội gặp tướng quân đã đến! Ngươi đẹp nhất Khê Lan Viện, không cần phải thẹn thùng. Lớn gan thêm một chút, quan hệ với tướng quân tốt lên thì hãy nhớ dẫn các tỷ muội đến nha.”
Bạch Tiểu Trúc: “……”
Hà mụ mụ hiểu lầm biểu cảm buồn đau của Bạch Tiểu Trúc, còn dặn dò mấy câu: “Đừng có trưng ra cái mặt đó, mụ mụ cũng vì muốn tốt cho ngươi. Nghe đồn tướng quân dũng mãnh phi thường, ngươi có một mình phải thật cố gắng. Trước đây thuộc hạ của tướng quân cũng đã tới Khê Lan Viện, ba tỷ tỷ của các ngươi kinh nghiệm phong phú, thế mà dùng hết sức mới cùng nhau hầu hạ xong một mình hắn ta! Thuộc hạ còn như thế, huống chi là tướng quân càng thêm dũng mãnh? Hơn nữa nam tử thừa hoan không dễ, các ngươi nhất định phải bảo vệ chính mình, không được để cho kẻ khác tranh giành quyền lợi.”
Các thiếu niên sôi nổi gật đầu, Bạch Tiểu Trúc lại cảm thấy tương lai mình càng thêm tăm tối.
Cậu chỉ bán nghệ không bán thân có được hay không.
Tiếc là Bạch Tiểu Trúc tìm chẳng ra cơ hội để chạy trốn, xuống xe ngựa liền tiến vào cửa sau của Phủ Thái tử. Nơi đây thủ vệ nghiêm ngặt, muốn trốn còn khó hơn lên trời.
Sau khi bị kiểm tra xem có mang theo vũ khí sắc nhọn gì không, Bạch Tiểu Trúc được dẫn vào sảnh yến tiệc.
Trên đại sảnh đã có đầy khách nhân, còn có mấy gã sai vặt phụ trách bưng thức ăn, xung quanh là những cầm sư say sưa đàn hát. Mà ngồi trên chiếu cao nhất chính là Thái tử điện hạ, còn lại mười mấy vị tướng lĩnh ngồi trước bàn nhỏ ở hai dãy hai bên.
Bên trái chỗ ngồi của Thái tử còn có một nam nhân đặc biệt lóa mắt.
Cho dù là do vị trí ngồi hay nhờ khí thế của hắn, Bạch Tiểu Trúc chỉ nhìn một lần đã biết, vị này chính là trấn tây Đại tướng quân, Vũ Dũng Vương Dương Chấn Uy.
Tuy người Thái tử điện hạ chiêu đãi đều là tướng lĩnh, nhưng trong yến hội không có ai mặc khôi giáp. Nam nhân này cũng chỉ đơn giản khoác trường bào đen, nhưng dáng người đặc biệt cao lớn oai vệ, cho dù trường bào rộng thùng thình vẫn có thể nhìn thấy khuôn ngực nở nang, cơ bắp rắn chắc. Hơn nữa hắn tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mũi cao, đôi môi đầy đặn lại nghiêm túc mà mím chặt, phối hợp với làn da màu đồng cổ thực sự là khí thế bức người.
Nếu mặc chiến giáp sẽ còn uy phong cỡ nào nữa chứ.
Mười mấy non kỹ, danh kỹ bước vào, theo lệnh mà quỳ xuống. Thái tử điện hạ liền nói với các tướng lĩnh: “Hôm nay là ngày vui, đến đến, chọn mấy người mà các ngươi thích để hầu hạ đi.”
Thái tử vừa dứt lời, các tướng lĩnh lập tức sôi nổi quay sang. Hàng chục con mắt quét tới quét lui đánh giá đám người đang quỳ, có không ít ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Tiểu Trúc, sau lại lướt xuống chiếc cổ gợi cảm của cậu, còn muốn ngắm xem dưới cổ áo có gì, lại chỉ thấy được một chút xương quai xanh lộ ra.
Bạch Tiểu Trúc có cảm giác mình như biến thành một món hàng mặc cho người xâu xé, ánh mắt các tướng lĩnh đó nhìn cậu nóng rực lại đáng khinh.
Bạch Tiểu Trúc rũ mắt, không buồn liếc lên bọn họ lấy một cái.
Thái tử điện hạ thúc giục: “Ha ha, Dương đại tướng quân, ngươi cứ ngồi yên như thế thì không ai dám lên tiếng trước đâu, mau mau chọn mấy kẻ mở màn đi.”
Dương đại tướng quân đang uống rượu, nghe vậy mới quay đầu sang nhóm Bạch Tiểu Trúc. Ánh mắt đảo qua, nghiêm nghị lại đáng sợ, cuối cùng dừng trên mặt cậu.
Bạch Tiểu Trúc như có cảm giác, ngẩng đầu lên, chạm mắt với Dương tướng quân. Chỉ thấy ánh nhìn của hắn tuy hung dữ nhưng tuyệt đối trong sạch, không có ý vị đáng khinh như những kẻ kia.
Dương đại tướng quân buông bát rượu ra, ngón tay chỉ chỉ Bạch Tiểu Trúc, nói: “Vậy hắn đi.”
Các thiếu niên thiếu nữ quỳ bên cạnh Bạch Tiểu Trúc sôi nổi lộ ra gương mặt tươi cười vì vui sướng lẫn ngạc nhiên, cho rằng người mà Dương đại tướng quân chỉ chính là mình. Lại nghe Dương tướng quân bổ sung một câu: “Tên duy nhất không trang điểm.”
Thái Tử điện hạ cười nói: “Ai, mỹ nhân đẹp nhất đã bị Dương đại tướng quân chọn đi. Dương khanh, chiến sự đã kết thúc, đêm nay có thể thoải mái nghỉ ngơi, ngươi mau chọn thêm mấy người nữa.”
Dương đại tướng quân quay đầu lại, cầm bát rượu nói: “Tạ ơn ý tốt của điện hạ, một người đẹp nhất là quá đủ rồi. Nếu chọn thêm mọi người sẽ cho thần ra bã mất.”
Các tướng lĩnh khác cười vang, hào hứng lựa người tâm đầu ý hợp. Có điều ai cũng không chút khách khí mà chọn nhiều một chút. Các thiếu niên thiếu nữ được chỉ điểm hân hoan tiến đến bên cạnh họ, thật nhanh chóng tay nhỏ đã bị sờ lên. Bạch Tiểu Trúc chỉ cảm thấy tình cảnh này không phù hợp lắm, do dự mà đứng dậy, sau lưng lại bị ai đẩy một cái.
Tên đó chính là một gã sai vặt. Sắc mặt gã vô cùng khó coi mà thúc giục Bạch Tiểu Trúc: “Dương đại tướng quân đã chọn ngươi, còn đứng ở đây làm gì, mau đi đi!”
Thiếu niên trên xe ai nấy cũng khát khao nở nụ cười, duy nhất Bạch Tiểu Trúc trưng ra vẻ mặt đau khổ.
Hà mụ mụ dứt câu, nóng bỏng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Trúc nói: “Tiểu Trúc, cơ hội gặp tướng quân đã đến! Ngươi đẹp nhất Khê Lan Viện, không cần phải thẹn thùng. Lớn gan thêm một chút, quan hệ với tướng quân tốt lên thì hãy nhớ dẫn các tỷ muội đến nha.”
Bạch Tiểu Trúc: “……”
Hà mụ mụ hiểu lầm biểu cảm buồn đau của Bạch Tiểu Trúc, còn dặn dò mấy câu: “Đừng có trưng ra cái mặt đó, mụ mụ cũng vì muốn tốt cho ngươi. Nghe đồn tướng quân dũng mãnh phi thường, ngươi có một mình phải thật cố gắng. Trước đây thuộc hạ của tướng quân cũng đã tới Khê Lan Viện, ba tỷ tỷ của các ngươi kinh nghiệm phong phú, thế mà dùng hết sức mới cùng nhau hầu hạ xong một mình hắn ta! Thuộc hạ còn như thế, huống chi là tướng quân càng thêm dũng mãnh? Hơn nữa nam tử thừa hoan không dễ, các ngươi nhất định phải bảo vệ chính mình, không được để cho kẻ khác tranh giành quyền lợi.”
Các thiếu niên sôi nổi gật đầu, Bạch Tiểu Trúc lại cảm thấy tương lai mình càng thêm tăm tối.
Cậu chỉ bán nghệ không bán thân có được hay không.
Tiếc là Bạch Tiểu Trúc tìm chẳng ra cơ hội để chạy trốn, xuống xe ngựa liền tiến vào cửa sau của Phủ Thái tử. Nơi đây thủ vệ nghiêm ngặt, muốn trốn còn khó hơn lên trời.
Sau khi bị kiểm tra xem có mang theo vũ khí sắc nhọn gì không, Bạch Tiểu Trúc được dẫn vào sảnh yến tiệc.
Trên đại sảnh đã có đầy khách nhân, còn có mấy gã sai vặt phụ trách bưng thức ăn, xung quanh là những cầm sư say sưa đàn hát. Mà ngồi trên chiếu cao nhất chính là Thái tử điện hạ, còn lại mười mấy vị tướng lĩnh ngồi trước bàn nhỏ ở hai dãy hai bên.
Bên trái chỗ ngồi của Thái tử còn có một nam nhân đặc biệt lóa mắt.
Cho dù là do vị trí ngồi hay nhờ khí thế của hắn, Bạch Tiểu Trúc chỉ nhìn một lần đã biết, vị này chính là trấn tây Đại tướng quân, Vũ Dũng Vương Dương Chấn Uy.
Tuy người Thái tử điện hạ chiêu đãi đều là tướng lĩnh, nhưng trong yến hội không có ai mặc khôi giáp. Nam nhân này cũng chỉ đơn giản khoác trường bào đen, nhưng dáng người đặc biệt cao lớn oai vệ, cho dù trường bào rộng thùng thình vẫn có thể nhìn thấy khuôn ngực nở nang, cơ bắp rắn chắc. Hơn nữa hắn tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mũi cao, đôi môi đầy đặn lại nghiêm túc mà mím chặt, phối hợp với làn da màu đồng cổ thực sự là khí thế bức người.
Nếu mặc chiến giáp sẽ còn uy phong cỡ nào nữa chứ.
Mười mấy non kỹ, danh kỹ bước vào, theo lệnh mà quỳ xuống. Thái tử điện hạ liền nói với các tướng lĩnh: “Hôm nay là ngày vui, đến đến, chọn mấy người mà các ngươi thích để hầu hạ đi.”
Thái tử vừa dứt lời, các tướng lĩnh lập tức sôi nổi quay sang. Hàng chục con mắt quét tới quét lui đánh giá đám người đang quỳ, có không ít ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Tiểu Trúc, sau lại lướt xuống chiếc cổ gợi cảm của cậu, còn muốn ngắm xem dưới cổ áo có gì, lại chỉ thấy được một chút xương quai xanh lộ ra.
Bạch Tiểu Trúc có cảm giác mình như biến thành một món hàng mặc cho người xâu xé, ánh mắt các tướng lĩnh đó nhìn cậu nóng rực lại đáng khinh.
Bạch Tiểu Trúc rũ mắt, không buồn liếc lên bọn họ lấy một cái.
Thái tử điện hạ thúc giục: “Ha ha, Dương đại tướng quân, ngươi cứ ngồi yên như thế thì không ai dám lên tiếng trước đâu, mau mau chọn mấy kẻ mở màn đi.”
Dương đại tướng quân đang uống rượu, nghe vậy mới quay đầu sang nhóm Bạch Tiểu Trúc. Ánh mắt đảo qua, nghiêm nghị lại đáng sợ, cuối cùng dừng trên mặt cậu.
Bạch Tiểu Trúc như có cảm giác, ngẩng đầu lên, chạm mắt với Dương tướng quân. Chỉ thấy ánh nhìn của hắn tuy hung dữ nhưng tuyệt đối trong sạch, không có ý vị đáng khinh như những kẻ kia.
Dương đại tướng quân buông bát rượu ra, ngón tay chỉ chỉ Bạch Tiểu Trúc, nói: “Vậy hắn đi.”
Các thiếu niên thiếu nữ quỳ bên cạnh Bạch Tiểu Trúc sôi nổi lộ ra gương mặt tươi cười vì vui sướng lẫn ngạc nhiên, cho rằng người mà Dương đại tướng quân chỉ chính là mình. Lại nghe Dương tướng quân bổ sung một câu: “Tên duy nhất không trang điểm.”
Thái Tử điện hạ cười nói: “Ai, mỹ nhân đẹp nhất đã bị Dương đại tướng quân chọn đi. Dương khanh, chiến sự đã kết thúc, đêm nay có thể thoải mái nghỉ ngơi, ngươi mau chọn thêm mấy người nữa.”
Dương đại tướng quân quay đầu lại, cầm bát rượu nói: “Tạ ơn ý tốt của điện hạ, một người đẹp nhất là quá đủ rồi. Nếu chọn thêm mọi người sẽ cho thần ra bã mất.”
Các tướng lĩnh khác cười vang, hào hứng lựa người tâm đầu ý hợp. Có điều ai cũng không chút khách khí mà chọn nhiều một chút. Các thiếu niên thiếu nữ được chỉ điểm hân hoan tiến đến bên cạnh họ, thật nhanh chóng tay nhỏ đã bị sờ lên. Bạch Tiểu Trúc chỉ cảm thấy tình cảnh này không phù hợp lắm, do dự mà đứng dậy, sau lưng lại bị ai đẩy một cái.
Tên đó chính là một gã sai vặt. Sắc mặt gã vô cùng khó coi mà thúc giục Bạch Tiểu Trúc: “Dương đại tướng quân đã chọn ngươi, còn đứng ở đây làm gì, mau đi đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook