Tàu Quang Trung trở về đến đảo Liên Việt vừa kịp giờ ăn trưa. Các chiến sỹ lực lượng vũ trang chia làm hai nhóm, một nhóm đi đến bếp ăn tập thể ăn cơm, một nhóm canh giữ tù binh, giám sát nô lệ và thường dân dỡ chiến lợi phẩm xuống thuyền.



Trong nhà ăn, Mạnh ngồi cạnh Ngọc Vy, kể lể chuyện chiến đấu khốc liệt như thế nào, hắn anh dũng giết giặc ra làm sao, làm mấy tên xung quanh cứ run run đôi vai nhịn cười suốt, bởi vì lúc Mạnh dặt chân lên bờ thì đám hải tặc hoặc chết, hoặc đầu hàng, còn ai đâu mà cho hắn chém với giết. Thế nhưng Vy không biết điều ấy, sống trong hoàn cảnh hòa bình, với tư tưởng giáo dục hiện đại, cô bé không biết chiến tranh khốc liệt như thế nào, cứ trợn tròn đôi mắt đẹp nghe Mạnh chém gió không biết mệt.



Bên ngoài, đám nô lệ ngồi trên bờ cát, ăn lương khô với bánh bích quy mà nước mắt chảy dài. Cả cuộc đời bọn chúng chưa được ăn thứ gì ngon đến như vậy...



- Êu, - Donald khều khều Hoàng, chỉ vào đám nô lệ hỏi – sao ngày nào tụi nó cũng ăn mấy thứ hết đát này mà vẫn cứ xúc động tràn lan thế



- Ai biết. Thôi kệ tụi nó đi. – Hoàng nói, chép miệng – thèm thuốc lá quá



- Ừ, đúng vậy – Donald đồng cảm



Sau bữa ăn, Mạnh cùng Vy đi dạo một lúc, nhìn những căn nhà nhỏ mới được xây dựng thêm trong thung lũng, mọi người tất bật với những công việc của mình, Mạnh cảm thấy có chút vui vẻ. Mọi người đang dần dần quên đi quá khứ, dồn hết sức lực và tâm trí vào xây dựng cuộc sống mới... Mạnh rất hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn, cho hắn, cho Vy, cho hội Liên Việt, và cho toàn thể người dân Việt Nam.



Quay sang Vy, Mạnh nhìn nàng, hít 1 hơi thật sâu rồi



- Không, không có gì...




Mạnh rất phong độ đưa Vy về tận ký túc xá. Đợi khi nàng khuất bóng Mạnh mới có chút hậm hực, có chút chán nản, ngồi xổm quay mặt vào tường vẽ vòng tròn...



(đoạn này dùng icon hơi nhiều, nhằm tô đậm tính hài hước, cả nhà thông cảm nhé...)



--------



“Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, dù đạn bom quân thù thét gào, dù thân thể thiên nhiên mang đầy thương tích, dù xa cách hai ngả đường chiến dịch...” – Mạnh vừa ngân nga vừa đi vào phòng tác chiến. Cả đám tham mưu đang ngồi, nhìn như cười mà không phải cười nhìn Mạnh. Mạnh ngạc nhiên hỏi



- Có chuyện gì thế?



Một câu hỏi như vỡ òa cả đám



- Thằng này ăn mảnh anh em ơi – Kiên gào thét



- Đánh nó, nó cưa mất hoa khôi đẹp nhất hội – đây là tên Nam kích động



- Thiên sắc nó, thiên sắc nó – Gia Bảo ở một bên quấy rối



Đùa nghịch 1 lúc, cả đám áo quần xộc xệch, đầu tóc bù xù, nhìn nhau cười phá lên. Mạnh cố làm mặt nghiêm, nói:



- Chả ra thể thống gì cả - nhưng nhìn đến cái cổ áo bị xé quá nửa của Dũng, hắn lại không nhịn được, ôm bụng lăn ra cười



Cười chán cười chê, mọi người bắt đầu họp một cách “nghiêm túc” (nếu không để ý đến mấy tên một lúc lại cười khúc khích như đười ươi xổng chuồng).



- Đây là báo cáo của tổ tình báo, cách chúng ta 50 hải lý về phía Tây có 1 hòn đảo, diện tích 50km2. Trên đảo có một đám hải tặc khoảng 5000 người, trong đó nhân viên chiến đấu ước lượng khoảng 2000 tên, còn lại 3000 người có thể xếp vào loại không có sức chiến đấu, hoặc sức chiến đấu kém. Theo tổ người nhái trinh sát cho biết, bọn cướp biển này trang bị như sau: Có 3 thuyền chiến cỡ lớn, sức chứa 200 người, có 3 hỏa pháo ở mũi thuyền. 10 thuyền cỡ trung, sức chứa 150 người, không có hỏa pháo, nhưng được trang bị ống phun lửa. Cũng theo tổ tình báo cho biết, chúng ta có thể ước lượng vũ khí của thời đại này như sau: Cung tiễn tầm bắn cao nhất là 90m, trên biển có thể chỉ còn 70-80m, ống phun lửa tầm bắn 30m, sức nóng khoảng 300-500 độ. Hỏa pháo tầm bắn 200m, độ chính xác... gần bằng 0. Bến tàu của nó là một vịnh nước sâu tự nhiên có chiều dài khoảng 600m, thềm lục địa kéo dài 36m, sâu dưới 10m, còn lại là sâu trên 50m. Chúng ta có thể cải tạo lại và xây dựng thành cảng nước sâu dùng để dừng tàu Quang Trung và chế tạo các tàu cỡ lớn sau này



- Ta có ý kiến, - Huỳnh Văn Nam giành trước nói – Ta đề nghị dùng tàu Quang trung đâm thẳng vào, đánh chìm chiến hạm địch. Pháo thời đại này bắn vào tàu chúng ta chẳng khác nào muỗi đốt inox



- Tôi phản đối – Tuấn Đồng lên tiếng – Chưa đến gần đã bị pháo thụt banh xác rồi, ở đó mà tông



- Ha ha, thật buồn cười – nam cười khẩy – cậu biết tàu quang trung bọc thép dầy bao nhiêu không? 225mm, cậu nghĩ pháo thời đại này đục thủng được lớp thép dầy 225mm sao



- Nó bắn thân tàu chắc – Tuấn Đồng cãi lại – Nó bắn lên cabin, khoang tàu, bong tàu, mấy người còn sống



- Thưa chú, con xin giản thưa chú – Nam nói giọng nhạo báng – là 1 cái tàu chiến đấu bọc thép dầy 225mm thì boong tàu với tháp chỉ huy làm bằng giấy à, thép cả đấy nhé, và boong tàu thường là 50mm trở lên, tháp chỉ huy thì khỏi phải nói




- Tốt rồi, không cãi nữa. – Mạnh lên tiếng – Nam và Đồng nói đều có chỗ đúng. Chúng ta có ưu thế là chiến hạm bọc thép này, nhưng bọn hải tặc có đến 13 con tàu, nếu chúng nó phân tán ra, chúng ta không có nhiên liệu đâu mà chơi đuổi bắt với chúng nó. Hơn nữa, vũ khí của chúng có thể không có uy hiếp với tàu Quang Trung, nhưng với ca nô thì sao, chiến sỹ của chúng ta trên ca nô làm sao có thể chống lại được



Tất cả mọi người lại lâm vào trầm ngâm. Cuối cùng, Xích Tử nói



- Vậy để em với chị Huyền Nhi bí mật lên đảo, giết hết đám lính canh bến tàu và thủy thủ trên tàu, sau đó thì anh Bảo với anh Dũng mang đội xung kích tiền tiêu đổ bộ chiếm bến tàu, như vậy chúng ta có thể không lo lắng với việc bị tấn công lúc đang xung phong.



Mọi người suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy phương án này là tối ưu nhất, sau một hồi thảo luận mọi người quyết định thực thi phương án này.



----------



Cách nơi đó mấy trăm cây số, trên biển thênh thang, một con thuyền chở 5 chiến sỹ lực lượng vũ trang Liên Việt và 5 người ngư dân người Việt đang hướng về phía đất liền mà đi tới



Stephen nằm co quắp trên sàn tàu, trằn trọc lăn qua lăn lại. Bên cạnh hắn, Trần Nhân Tú ngồi dựa lưng vào thành thuyền, dùng vải lau nhẹ đôi dao găm, trìu mến như vuốt ve người yêu. Huỳnh Đức Bình thì đang kiểm tra lại khẩu súng lục K54 cùng đạn dược. Lần này vì mục tiêu hành động nhanh chóng, gọn nhẹ nên các loại trang bị cồng kềnh như súng ngắm, Kanata hay cung đều bị yêu cầu để lại trên đảo, tất cả đội hành động đặc biệt đều đồng bộ trang bị K54, dao găm cùng lựu đạn khói. Ngoài ra thì có ống nhòm và bộ đàm.



Stephen ngồi bật dậy



- Cuối cùng cũng xong



- Cái gì thế - Tú có chút hào hứng hỏi



- Ten ten ten tèn, xem tuyệt tác của ta đây – Stephen chìa ra ... 1 củ khoai nói



- Ọc, chỉ là củ khoai lang sống thôi mà



- Đừng khinh thường củ khoai này nhé. Đây là “dấu” củ khoai, khắc rất tinh vi, khắc xong in ngay, sản phẩm chuyên làm giả các loại con dấu của Stephen này đấy – Stephen huênh hoang tự đắc nói, dùng củ khoai đã khắc mấy chữ nổi chấm vào mực đỏ, sau đó ấn vào tờ giấy có mấy chữ Nôm to nhỏ



- Cái này nghĩa là gì vậy – Bình tò mò chỉ vào mấy chữ Nôm hỏi



- Chịu – stephen trả lời tỉnh bơ – ta mượn tờ giấy đinh của lão ngư dân, rồi sao y bản chính...



- Nhỡ binh lính nó hỏi thì sao?



- Yên tâm – Stephen vỗ ngực đảm bảo – thời đại này ít người biết chữ lắm. Cùng lắm thì nó hỏi gì cũng gật đầu



Chính vì sự chủ quan này của Stephen mà cả đám suýt nữa hỏng việc, nhưng đó là việc sau này




-----------



Trên đảo Liên Việt



Hôm nay Minh động viên toàn bộ lực lượng vũ trang Liên Việt, trước tiên đem toàn bộ vật tư đưa lên tàu, sau đó lại đem toàn bộ nô lệ áp giải xuống dưới hầm tàu giam lại, những người dân thường cũng bị nhốt trong các căn phòng dành cho thủy thủ, còn lại tất cả hội viên hội Liên Việt, dù là nam hay nữ đều được phân phối vũ khí, tập trung chuẩn bị cho một trận chiến



Mạnh ngồi trong tháp chỉ huy, nhìn khắp một lượt rồi nói



- Các bạn, lần này là một lần tổng công kích, nhằm mục tiêu là một hòn đảo hải tặc có quân số gấp hơn 40 lần chúng ta. Lần này, tôi đề nghị tất cả các bạn đề cao cảnh giác, sẵn sàng ứng phó với những tình huống xấu nhất. Lực lượng vũ trang Liên Việt toàn lực chiếm đóng đảo, những người còn lại ở lại trên tàu Quang Trung bảo vệ tàu, đề phòng bọn cướp biển tấn công tàu và bọn nô lệ, thường dân nổi loạn. Vì an toàn của tất cả chúng ta, các bạn có quyền sử dụng vũ lực tiêu diệt tất cả những gì bất thường



Ở trong phòng họp nổi lên những tiếng bàn tán ồn ào, nhưng cuối cùng mọi người nhất trí là hành động lần này là cần thiết, vì sự phát triển của hội Liên Việt



Xích Tử và Huyền Nhi leo lên ca nô, mặc bộ quần áo người nhái vào, đeo lên bình dưỡng khí và bắt đầu hành động. Chiến thuyền Quang Trung đỗ ở xa, nước sơn đen khiến cho nó như dung nhập vào với màn đêm.



Trong biển đêm đen kịt, với ánh sáng tù mù của 2 ngọn đèn pin heo hắt, Xích Tử và Huyền Minh bí mật đổ bộ lên một mỏm đá ven bờ. Cởi bỏ bình dưỡng khí, Xích Tử lấy ra một khẩu súng ngắm có lắp ống giảm thanh, lại có thêm ống ngắm hồng ngoại, còn Huyền Nhi thì dùng 1 khẩu súng lục đã lắp ống giảm thanh, 1 con dao găm chiến thuật. Hai người men theo bờ cát, tiến về phía cảng của bọn hải tặc.



Trên bến cảng được chế tạo đơn sơ bằng những tấm ván gỗ, những thùng hàng chưa bốc dỡ, còn tanh mùi gió biển trở thành công sự thiên nhiên, che chắn cho hai người. Mấy tên hải tặc hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc nói cười xí xố



Xích Tử dương súng ngắm lên, lạnh lùng như tử thần trước giờ báo tử, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cò súng. Một tên cướp biển cầm bình nước đi ngang qua chỗ đám canh gác. Xích Tử xác định đúng thời điểm, lập tức bóp cò. Viên đạn bay ngang trong không khí, xuyên thẳng vào huyệt thái dương của tên cướp này, hất hắn ngã sấp xuống đất, bình nước rơi vào đống lửa, tiếng xèo xèo vang lên, đống lửa lập tức tắt ngúm. Mấy tên canh gác tức giận chửi bậy um trời, chuẩn bị đốt lại đống lửa khác. Xích Tử lại lên đạn, bóp cò. 3 phát đạn, 3 mạng người, tất cả đều trúng thái dương, máu cũng không hề vẩy ra, mà đợi đến khi đối phương ngã gục trên mặt đất, hỗn hợp máu và óc mới rỉ ra theo lỗ thủng.



Huyền Nhi cũng không chậm hơn là mấy, nàng nhanh chóng tiếp cận đám cướp từ phía sau, súng lục vang lên những tiếng khục khục, mấy mạng người lập tức mất đi, nhanh như gió thoảng. Tên cướp biển duy nhất còn sống sót, cuối cùng cũng thắp sáng lên đống lửa, nhưng hắn giật mình thấy đồng bạn của mình đã nằm gục trong vũng máu, còn trước mặt hắn là một thiếu nữ mặc đồ đen, nét mặt lạnh lùng, mái tóc dài phất phơ trong gió. Đó chính là ấn tượng cuối cùng của tên cướp biển, bởi vì một lưỡi dao găm xẹt qua cuống họng đã kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của hắn.



Xích Tử cùng Huyền Nhi như những bóng ma, giết từ thuyền này qua thuyền khác, dựa vào súng giảm thanh và súng ngắm mà thanh trừ sạch đám giữ thuyền. Cuối cùng, Xích Tử cầm hai cây đèn pin chiếu lên trời, xoay xoay 3 vòng



Nhìn thấy tín hiệu, Mạnh mừng rỡ ra lệnh



- Tấn công!!!



Lần này, súng đại liên, trung liên đều được đem ra sử dụng. Lực lượng vũ trang Liên Việt, với ưu thế về hỏa lực, có sự yểm trợ của lưới lửa đại liên, trung liên, nhanh chóng quét sạch sự chống đỡ của đám hải tặc. Sau khi hơn 1000 tên hải tặc gục ngã dưới nòng súng của lực lượng vũ trang Liên việt, đám còn lại sợ hãi buông vũ khí đầu hàng. Lần đầu tiên Liên Việt xuất hiện tổn thất nhân viên: 3 người bị trúng tên, 1 người bị dính đạn lạc, hy sinh, 12 người bị thương nhẹ. Đạn dược cũng tiêu hao gần 3 vạn viên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương