Thanh Huyền
Quyển 1 - Chương 10: Trả lại đây

Dịch: Gia

Tiểu nhị kia dâng rượu không chậm, bốn bình rượu ngon nháy mắt đã tới, tuy rằng nhỏ sơn mười bình cũ rất nhiều, nhưng nhìn bề ngoài lại trông tốt hơn.

Thẩm Luyện không đợi người áo xanh hỏi, liền tự nói:

"Tháng ba cuối xuân, dê vui cỏ cao.

Trời lạnh đất cóng, hỏi ai nuôi sói ?

Lòng người thương dê, lòng sói cô độc.

Lòng trời khó đoán, thế tình như sương!"

Thẩm Luyện đọc thật chậm, người áo xanh uống rượu lại cực nhanh.

Hắn nói "cuối xuân tháng ba, dê vui cỏ cao", người áo xanh liền uống hết bình thứ nhất.

Lại nói "Trời lạnh đất cóng, hỏi ai nuôi sói?", ngay khi hắn đọc xong câu này, người áo xanh lại uống cạn bình rượu thứ hai.

Ngay câu "Lòng người thương dê, lòng sói cô độc" Thẩm Luyện cố tình tăng nhanh tốc độ nói, nhưng chưa nói xong thì người áo xanh đã uống hết bình rượu thứ ba, lại là lời ra rượu cạn.

Lúc đọc câu "Lòng trời khó đoán, thế tình như sương", vốn Thẩm Luyện có thể đọc nhanh hơn để làm khó dễ người áo xanh một chút, nhưng hắn lại thả chậm tốc độ nói, đọc từng chữ từng chữ.

Người áo xanh kia cũng uống từng ngụm từng ngụm.

Mãi đến khi Thẩm Luyện nói xong, người áo xanh cũng đúng lúc uống xong bốn bình rượu ngon.

Bốn bình rượu kia, tuy chưa tới nghìn chén cũng có mấy trăm chén, mùi vị thơm ngon, kình lực không nhỏ, dù là tửu khách lâu năm, uống liên tục bốn bình rượu cũng phải mè mè say rồi.

Nhưng sắc mặt người áo xanh lại không hề thay đổi, hai mắt hắn vẫn trong veo như trước, tựa như ánh sao sáng trên bầu trời đêm.

Chỉ nghe người áo xanh nói: "Hay cho tên tiểu tử này, ngươi mời ta ăn cơm, không lấy tục vật nhìn người, ta tuy rằng để mắt hào khí của ngươi, lại không chịu ân tình của ngươi, phải biết phủ Thanh Châu lớn như vậy, kẻ có thể xứng mời ta ăn cơm, căn bản cũng không có."

Thẩm Luyện im lặng, từ từ đợi người áo xanh nói tiếp, chỉ là nghĩ thầm: kẻ này đúng là tự phụ vô cùng, nếu không có võ nghệ kinh người chắc chắn không sống được đến hôm nay.

Người áo xanh tiếp tục nói: "Ngươi nói "lòng người thương dê, lòng sói cô độc" quả thực hợp với tính tình ta, nhưng ta vẫn không thừa ân ngươi được."

Thẩm Luyện nghe đến đây, mỉm cười nói: "Chắc hẳn hai câu cuối cùng ta đọc chậm lại, huynh đài không cần vội vàng uống rượu vào bụng, vì vậy cần phải cảm ơn ta."

"Không tệ, kẻ như ta tuy rằng lạm sát người vô tội, tội ác tày trời, nhưng đó cũng không phải khuyết điểm, chỉ có một điểm, đó là tự phụ vô cùng, rượu này không tệ, kình lực lâu dàu, nếu như ta đem vò rượu cuối cùng uống vào thật nhanh, tất nhiên sẽ khiến cho nội tức ta vận hành rối loạn, nếu vào lúc bình thường thì tất nhiên không sao, nhưng hôm nay có đám đạo chính muốn gây sự ta, ta còn phải mang tên tiểu bộc mới thu giết ra ngoài, tuyệt đối không thể sơ sẩy."

Thẩm Luyện thong thả nỏi: "Nếu như ta nói hai câu cuối cùng ra thật nhanh thì thế nào?"

"Thế thì ta vẫn có thể tranh thủ trước khi ngươi nói xong mà dùng khí công nội gia, mạnh mẽ hút cạn bình rượu này vào cô, chẳng qua sau khi uống xong, thì phải lấy cái đầu trên cổ ngươi xuống rồi."

Lời nói của hắn như chém đinh chặt sắt, vô tình hay cố ý mà nhìn chằm chằm hai tên hộ vệ Thẩm gia phía sau, tựa như nhìn rơm nhìn rác, xem thường vô cùng.

Hai tên hộ vệ vỗ bàn đứng lên, nói: "Nếu như ngươi dám chạm tới một sợi lông của thiếu chủ nhà ta, ta đảm bảo sẽ không cho ngươi ra khỏi khách điếm này."

Hai người lúc này lại không nhịn được nữa, phải biết rằng chức trách của bọn họ là bảo vệ Thẩm Luyện an toàn, nếu như bị Thẩm lão gia tử biết có người dám cuồng ngôn mà bọn họ lại không phản ứng chút nào, há không phải thành loại giá áo túi cơm rồi…

Cho dù Thẩm Luyện trách tội, cũng phải để cho kẻ này biết tốt xấu.

Đang lúc nói chuyện, hai người cất bước mà lên, đồng loạt vung quyền, phát ra âm thanh uy vũ.

Phàm là người luyện quyền, đều biết "Ngàn vàng khó mua một tiếng vang."

Quyền phát ra tiếng, không phải là âm thanh gió động, mà là âm thanh xuất phát từ cốt chấn, lúc này dồn tất cả kình lực vào trong một quyền, thế lớn lực mạnh, tốc độ cực nhanh, có thể nói khó mà chống đỡ, đồng thời cũng nói rõ công phu ngoại gia của người ra quyền đã có hỏa hầu rồi.

Thẩm Luyện không thông võ học, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhãn lực kinh người của hắn.

Một lần xuất quyền này của hai tên hộ vệ, xét về độ lớn kình lực đã hoàn toàn hợp với sức mạnh thân thể, hơn nữa hai người thân thể tráng kiện, bắp thịt to khỏe, lúc ra quyền, hạ bàn vững chắc vô cùng, tựa như giương cung xuất tiễn.

Nắm đấm của hai người, một đánh vào xương sườn người áo xanh, một đánh lên vai.

Đan xen đẹp mắt, không phân trước sau.

Có lẽ hai người thường xuyên phá chiêu nên phối hợp rất tốt, thành ra lúc đối địch không hề rối loạn.

Người áo xanh lộ ra nụ cười giễu cợt, không chút hoang mang, duỗi tay quét ngang từ trái sang phải, nắm chặt lấy quyền đầu đánh vào bả vai hắn, không hề tốn sức, kéo xuống một cái, chỉ nghe một tiếng giòn vang.

Không ngờ nắm đấm của hai tên hộ vệ kia va mạnh vào nhau, khiến cho xương tay vỡ nát.

Sau đó người áo xanh nhẹ nhàng đẩy một cái, hai tên hộ vệ giống như sợi bông, cả người bay lên, đập vỡ không biết bao nhiêu bàn ghế, khách nhân còn lại trong sảnh lớn sợ đến nỗi không dám nói lời nào.

Mà hai tên hộ vệ kia, hiển nhiên không sống được.

Thẩm Luyện hơi động mí mắt, dù cho định lực của hắn có thâm hậu đến đâu, bất ngờ nhìn thấy thủ đoạn hung ác như thế cũng không thể không chấn động.

Người áo xanh giống như đập chết hai con ruồi, không quan tâm chút nào, lại cầm đũa lên rồi gắp thức ăn.

Chưởng quỹ cùng với người hầu bàn, cả hai dĩ nhiên sợ đến nỗi ôm nhau, cả người run lẩy bẩy.

Thẩm Luyện nhìn chằm chằm vào người áo xanh, không nói một lời.

Người áo xanh đặt đũa xuống, thản nhiên đối mặt với ánh mắt cua Thẩm Luyện, nói: "Cái gọi là chủ nhục thần chết, bọn họ chết rất có ý nghĩa, những kẻ giàu sang như các ngươi, cũng không thiếu chút tiền mai táng, cho nên ngươi nghĩ thông một chút thì tốt hơn."

"Cũng đều là mạng người cả, làm sao lại không để tâm, ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta lại quý trọng vô cùng, bất kể là mạng người khác, hay là mạng của ta, đều chỉ có một mạng."

"Thế thì ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nợ ơn ta đúng không?"

"Đúng."

"Trả lại đây." Thẩm Luyện chỉ nói ba chữ, lại vững như tảng đá, không thể lay chuyển.

Ánh mắt người áo xanh trừng lớn, tựa như một lưỡi đao sắc muốn chém nát cả người Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện không sợ hãi, trong lòng kiên định, thần hồn vẫn trầm tĩnh như trước.

Dù làm thế không có lợi cho hắn, hắn vẫn làm.

Hắn có thể từ chối chỗ tốt mà Thẩm lão gia tử hứa hẹn, chỉ vì không muốn làm công cụ.

Cũng có thể ra mặt vì hai tên hộ vệ thấp kém, chẳng qua là cảm thấy mình vẫn còn là một con người, mà không phải một tảng đá không cảm xúc.

Người áo xanh nhớ tới tên sư phụ ma quỷ mà hắn giết chết, trước đây từng nói với hắn một câu: "Trên đời luôn có một loại người như vậy, bọn họ không có sức mạnh mạnh mẽ, cũng không có lý trí tuyệt đối, lại có một loại sức mạnh tinh thần vô cùng kinh ngạc, họ là kẻ tạo ra kỳ tích."

Hắn hỏi tên sư phụ ma quỷ kia, phải chăng hắn là người như thế??

Sư phụ hắn nói hắn không phải, thế nên hắn không thể tạo ra kỳ tích, cũng mãi mãi không tìm ra được cánh cửa trường sinh.

Thẩm Luyện rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải giả vờ, mà đến từ sự trấn định sâu trong linh hồn.

Dù cho trong cảm nhận của người áo xanh, hắn mạnh hơn Thẩm Luyện rất nhiều, giết Thẩm Luyện cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Nhưng vẫn không cách nào bỏ qua ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Luyện, rồi trong lòng hắn hoàn toàn không biết Thẩm Luyện dựa vào đâu mà dám làm vậy, dựa vào tinh thần hư vô mờ mịt kia sao…

Nhưng có một điều người áo xanh nói không sai, đó là "Hắn giết người vô số, tội ác tày trời cũng không phải khuyết điểm, mà hắn luôn tự phụ vô cùng, đây lại là khuyết điểm."

Bởi vậy người áo xanh cũng không nói lời dư thừa, hướng ngực mình vỗ một chưởng, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, cũng không chịu lau đi, lạnh lùng nói: "Ân tình này của ngươi, ta trả rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương