Thanh Hoa Trấn
Chương 7

Sau khi Ngu lão đại ra ngoài cũng không có người đến đây, ban đêm, Vạn lão Nhị mang đến cơm chiều cho Tần Xán.

Lúc này Tần Xán đang ngồi trên bậc thềm ngoài cửa phòng, dựa lưng vào khuông, ngẩng đầu nhìn trời.

Trăng sáng tròn như mâm ngọc treo ở chân trời, ánh trăng tự nhiên như tuyết mịn chiếu vào trước cửa, vài tia rơi đến thân người, càng thêm thẫn thờ và đau buồn.

Tần Xán nhìn trời, sinh lòng thê lương, bên tai truyền đến tiếng bước chân, quay đầu thì thấy Vạn lão nhị một tay bưng bàn thức ăn đi tới.

Vạn lão nhị cũng không hỏi hắn được không, lập tức ngồi xuống cạnh hắn, đẩy mâm thức ăn qua, thấy Tần Xán do dự, không khỏi nhíu mày, “Ăn, không hạ độc.”

Tần Xán nhận lấy, ăn nhưng không biết vị, “Ngươi đừng tưởng rằng cho ta ăn cơm, ta sẽ đáp ứng các ngươi.”

Vạn lão nhị ngẩn người, có chút bất đắc dĩ mà cười, một tay vỗ sau lưng Tần Xán, nhưng Tần Xán nào chịu được khí lực của hắn, vừa mới ăn một miếng màn thầu, bị hắn vỗ như vậy liền phun ra.

Vạn lão nhị thu tay về, tự mình nói, “Ngươi biết ta và Ngu lão đại, còn có lão Tam là quen biết thế nào không?”

Tần Xán cắn một miếng bánh màn thầu, động tác trên miệng dừng lại, quay đầu sang.

“Khi đó ta và đại ca đắc tội ác bá quê nhà, bị hắn mua chuộc quan phủ, tùy ý ban cho tội danh đi đày đến biên cương. Đến Kinh Châu, chúng ta thưa dịp quan binh áp giải không chú ý liền chạy thoát.”

“Một năm ấy cả tháng đều không mưa, lại không có lương thực, dọc theo đường đi là nạn đói của dân chạy nạn, hai chúng ta một đường chạy trốn, cũng không có gì ăn, sau thể lực cũng dần dần không thể chống đỡ, mắt thấy đã không chịu nổi.

Lúc đó thân ở một mảnh hoang vu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể gầy trơ xương, không khí trong bầu trời, ý chí cầu sanh trở nên cực kì cực kì yếu. Hai người chúng ta ngồi ở chỗ kia, nhớ lại cuộc sống, tuy rằng sống cực khổ nhưng vẫn là làm việc thanh thanh bạch bạch, kết quả lại rơi xuống kết cục này, còn thành đào phạm.

Sau đó, vừa lúc chúng ta gặp được lão Tam… Lúc ấy lão Tam vẫn là tiểu hài tử, hắn ở đối diện nhìn chúng một hồi, sau đó móc cái bao bố từ trong ngực ra, gói một tầng lại một tầng, bên trong chỉ là một cái bánh, nhưng vào lúc đó, đừng nói là một cái bánh, dù là muốn tìm một chút cám cũng khó.

Hắn cái gì cũng không nói, đem cái bánh đặt trước mặt chúng ta rồi chạy, lúc đó ta và đại ca đều cảm xúc ngổn ngang, triều đình không làm, quan lại cũng không chiếu cố dân sinh, mà cứu chúng ta chỉ là một đứa trẻ như vậy, e rằng hắn cũng sẽ lập tức chết đói…….”

Tần Xán không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cắn màn thầu.

“Sau đó tìm được lão Tam, hắn đang liều mạng đào rễ cỏ, hài nhi nho nhỏ vậy mà kích thích dục vọng sinh tồn của chúng ta.

Đại ca kéo hắn từ dưới đất lên, ôm hắn trên vai nói: Làm người tốt thì sống không nổi, vậy từ hôm nay trở đi chúng ta làm người xấu, đốt giết cướp bóc, có thể không chết đói thì làm! Ta là Đại ca ngươi, đây là Nhị ca ngươi, sau này ngươi là lão Tam của chúng ta.

Một hành động khi ấy của lão Tam có lẽ chỉ là đồng tình thương hại, nhưng lại khiến cho ta và Đại ca cảm thấy sống còn có ý nghĩa, ít nhất muốn cho Tam đệ được no bụng…… Sau chúng ta đến nơi đây làm sơn tặc.

Nói đến danh tự núi này vẫn là phát nguồn từ hình xăm trên người lão Tam… Vân Long sơn và Cửu Đầu Xà, liền có Hắc Vân Cửu Long trại…”

Tần Xán nuốt miếng màn thầu trong miệng xuống, “Ngươi nói với ta những điều này có ích lợi gì?”

“À.” Vạn lão nhị cười khẽ, “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với ngươi một chút. Nếu không có lão Tam, vốn không có ta và đại ca, cũng sẽ không có Hắc Vân Cửu Long trại này, càng không có khả năng nuôi sống nhiều người như vậy… Cho nên, tính lấy mệnh của ta hoặc đại ca đi đổi cho hắn, ta và đại ca cũng sẽ không nói một tiếng nào.”

“Vấn đề là, cho dù các ngươi muốn cũng không đến lượt các ngươi.” Tần Xán nhỏ giọng lầm bầm.

Người kia nói rất rõ ràng, phải di hồn, tốt nhất là dùng thân thể của người đã bị diệt hồn, người bình thường trước là chết thân sau mới vong hồn, mà Sầm Hi vừa lúc tương phản, không biết vì nguyên nhân gì, hồn hắn lại không có, tuy rằng chết, nhưng kỳ thật thân xác vẫn sống, chỉ là thời gian dài nếu không có hồn phách đến điều khiển, cuối cùng vẫn là tiêu vong.

Nghe rất đổi khó tin, càng không thể tin là bọn Ngu lão đại nghe xong thế nhưng một chút cũng không hoài nghi phương pháp di hồn có được hay không, hay là Chương Thù có gạt người thì đã hoàn toàn đón nhận.

“Chương Thù tiên sinh kia rốt cuộc là loại người thế nào?”

“Thần.” Vạn lão nhị không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Vì sao?”

Vạn lão nhị nói, “Kỳ thật ai là người đầu tiên gọi lão như vậy chúng ta cũng không biết, lão vẫn luôn ở trong ngôi miếu đỗ dưới chân núi, hành vi bình thường cũng rất thần bí, không thể nào lui tới với người bình thường, thế nhưng lão hiểu được dị thuật, nếu đụng tới nghi nan dị chứng đến đại phu cũng khó chữa trị, hay là đụng phải chuyện kì quái, thì có người nói, đi tìm Chương Thù tiên sinh ở ngôi miếu đổ nát.”

“Dần dà, cứ như vậy truyền ra. Hơn nữa quả thật cũng như lời đồn, phương pháp trị bệnh cứu người của lão đều rất bình thường, bất quá thật sự có mấy lần đem người từ quỷ môn quan cứu về.”

Tần Xán nghe xong không nói một tiếng.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng thoạt nhìn người kia cũng thực quỷ dị, loại chuyện di hồn này thật sự có thể làm được sao? Nếu hắn thật sự có thể làm được, vậy chẳng phải là thần tiên?

Thời điểm Tần Xán nhíu mi tự hỏi, Vạn lão nhị đứng lên, thân hình khỏe mạnh kéo ra một mảng bóng mờ.

“Tần huynh đệ, chúng ta không thể bức ngươi, cũng không muốn làm như vậy, nhưng… ngươi không muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không muốn biết Sầm huynh đệ và Nhan Tam bị ai hại thành như vậy? Tục ngữ nói, oan có đầu nợ có chủ, ngươi liền nguyện ý nhìn Sầm huynh đệ chết không minh bạch như vậy?”

Vạn lão nhị nói xong, ngẩng đầu, sau đó thở dài, “Ánh trăng thật tốt, đáng tiếc Sầm huynh đệ và lão Tam cũng không thấy được……”

Tần Xán quay đầu lại, Vạn lão Nhị đã đi rồi, gió đêm phất qua mang theo vài phần cảm giác lạnh lẽo.

Hắn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng thực rất rõ ràng.

Thời điểm Sầm Hi bị A Nghĩa bắt đi, Nhan Tam cái gì cũng không nói liền đi cứu người…… Vân Long sơn hung hiểm bọn họ cũng đều biết, kỳ thật hắn (Nhan Tam) cũng không cần làm như vậy.

Tần Xán đứng dậy trở lại phòng, ngọn nến trên đỉnh đầu Nhan Tam từ nhấp nháy như hạt đậu biến thành một chút huỳnh hỏa, chớp chớp tùy thời đều có khả năng dập tắt.

Tần Xán ở trong lòng nói với mình, Nhan Tam là sơn tặc, cứu tỉnh hắn bất quá chỉ là lưu lại tai họa, nhưng đồng thời cũng do dự lời nói cuối cùng của Vạn lão Nhị.

Vân nương chết, A Lương mất tích, A Nghĩa cũng không rõ tâm hơi, hiện tại Sầm Hi cũng không ở đây, chính mình ở Vân Long sơn nhất định đã gặp chuyện gì, bằng không sẽ không mất đi một phần ký ức……

Nơi phát ra một mảnh bạch quang kia rốt cuộc bên trong có cái gì? Vì sao Sầm Hi lại biến thành như vậy… A Nghĩa lại đi đâu?

Người duy nhất biết chỉ có Nhan Tam……

Tần Xán thu hồi tầm mắt, lại rơi vào chỗ Sầm Hi, bỗng nhiên phát hiện ngọn nến xanh lá ảm đạm vốn vẫn còn rất tốt bỗng biến thành màu xanh da trời trong suốt, nhìn như muốn dập tắt.

Trong lòng Tần Xán lộp bộp, nghĩ thân thể kia có phải báo hiệu muốn bỏ mình hay không?

Hắn ước chừng hiểu được ý của Chương Thù.

Kỳ thật rất nhiều hài tử sau khi kinh hách sẽ hôn mê bất tỉnh, lúc này người nhà sẽ dùng gậy trúc chọn y phục hài tử thường mặc, một bên vung vẫy một bên gọi tên hài tử. Bởi vì mọi người tin rằng, mệnh hỏa của hài tử yếu, hồn phách dễ dàng ly thể, mà làm như vậy có thể kêu gọi hồn phách của hài tử về, hồn phách trở lại, hài tử có thể tỉnh……

Thế nhưng Sầm Hi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên thân thể hắn thời gian dài không được đánh thức, cũng lập tức muốn chính thức chết đi……

“Sầm Hi, ta phải làm sao?” Tần Xán có chút mờ mịt bất lực hỏi.

Chính mình đã hại chết Sầm Hi, còn đem thân thể hắn cho người khác, về sau mình chết, còn mặt mũi gì đi gặp Sầm Hi dưới cửu tuyền?

Thế nhưng, ta sao có thể để ngươi đi không minh bạch như vậy?

Ý niệm mâu thuẫn trong đầu, hai cổ lực đạo như thế quân lực địch làm hắn như rách toang, thống khổ bất kham.

Cùng lúc đó, hắn thấy ngọn lửa trên đầu Sầm Hi mãnh liệt rạo rực, giống như là…. đang ám chỉ hắn điều gì…

Cửa phòng Nhan Tam bị mở két một tiếng, giọng nói Chương Thù tiên sinh từ bên trong truyền ra, “Vào đi.”

Thân thể Ngu lão Đại, Vạn lão Nhị, còn có Tần Xán canh giữ ngoài cửa đều run lên, nhưng ai cũng không chịu đi bước thứ nhất, cuối cùng vẫn là Ngu lão đại hạ quyết tâm, vượt qua bậc cửa đi vào.

Cửa sổ trong phòng đều được che lại, đốt rất nhiều nến, Chương Thù tiên sinh đứng mé bên cạnh, để cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng tình trạng phía sau……

Ngọn nến ở đỉnh đầu và bàn chân Nhan Tam đã hoàn toàn tắt, mà mệnh lửa màu xanh của Sầm Hi nằm bên cạnh đã chuyển sang rực lửa, tuy rằng chỉ là một chút, nhưng thiêu đốt rất mạnh.

“Sầm Hi……. Sầm Hi?”

Nhìn thấy ngón tay Sầm Hi giật giật, Tần Xán có chút vui mừng nhìn qua, thấy lồng ngực hắn phập phồng mỏng manh, vì thế lại gọi hai tiếng.

Như là nghe thấy được thanh âm, Sầm Hi hơi hơi nhíu mày, mi mắt đóng chặt cũng run run, tiếp tục chậm rãi mở mắt……

Khi đáy mắt mới bắt đầu mờ mịt đến dần dần thanh minh, vui sướng trên mặt Tần Xán cũng từng chút từng chút bị cứng ngắc thay thế.

Ánh mắt này không phải là Sầm Hi……

Tần Xán nuốt nước miếng, thật cẩn thận thử hỏi một tiếng, “Sầm… Hi?”

“Ồn chết……” Môi Sầm Hi giật giật, gian nan thốt ra tiếng, “Kêu tên bậy bạ cái gì, khỉ ngốc……”

Tần Xán đứng lên lui về phía sau, đụng đến giá nến, giá nến ngã xuống phát ra tiếng ‘Leng keng’, đồng thời còn có một tiếng vang dội ở trong đầu Tần Xán.

Hắn cảm thấy một điểm cuối cùng treo trong lòng……

Hoàn toàn sụp đổ…

“Tam đương gia, quần áo đặt ở đây.”

“Ừ.”

Nhan Tam trần nửa người trên từ bình phong đi ra, thấy trên bàn đặt một thanh chủy thủ, thân thủ đi lấy, kết quả mới vừa cầm lên chủy thủ từ trong tay tuột xuống, rơi trên mặt đất.

Cúi đầu nhìn tay mình, sau đó thở dài, khom người nhặt chủy thủ.

Hắn còn chưa quen với thân thể người này, tuy rằng chuyện đã xảy ra khiến hắn cực kì kinh ngạc, từ quỷ môn quan nhặt về một cái mạng, mà lại là dùng cách thần kỳ như vậy, làm cho Nhan Tam cũng để ý nhiều, không biết khi nào mới có thích ứng.

Hắn mở ra búi tóc, mái tóc đen như mực xỏa đầy trên vai, dùng tay vén mớ tóc sang một bên, cầm chủy thủ tước đoạn, sau dó tìm dây buộc buộc mớ tóc thừa lên sau đầu thật cao, tiếp đến lại cầm lấy quần áo thủ hạ đưa tới.

Vóc người Sầm Hi nhỏ hơn vóc người lúc đầu của hắn cả một vòng, tuy rằng có chút võ công nhưng cơ hồ không có nội lực.

Một lần nữa Nhan Tam mặc vào y phục cũn tay, buộc chặt đai lưng, trở thành thanh niên đoan trang thanh tú, lập tức sinh ra vài phần hiên ngang, Nhan Tam diện mạo nhã nhặn trong gương đồng, cảm giác xa lạ, mới lộ ra một tia mỉm cười.

Phải là như vậy mới có chút cảm giác Nhan Tam.

Sau đó đường nhìn rơi vào cánh tay phải của mình, hình xăm màu xanh đậm từ cổ tay chiếm cứ thẳng đến đầu vai.

Đây là phần kỳ quái nhất, chỉ là di hồn nhưng ngay cả hình xăm cũng xuất hiện trên thân thể Sầm Hi.

Nói đến kì quái cũng không chỉ ở điểm này.

Do vẫn nhớ khi mình còn bé thì cánh tay đã có hình xăm, Đại ca Nhị ca cũng nói năm đó gặp mình cũng đã có, mà nhiều năm như vậy hình xăm này thế nhưng lớn lên cùng mình, hơn nữa đồ án vẫn rõ ràng như cũ, tựa như mới khắc ngày hôm qua, bây giờ đổi một thân thể mới, cư nhiên cũng vẫn có.

Chương Thù tiên sinh nói với bọn họ, có lẽ hình xăm này là một loại dấu vết khắc vào trong hồn phách.

Tựa như vết bớt, một kiếp định ước thì cho dù uống mạnh bà thang, qua vọng hương đài, từng trải qua mấy đời luân hồi, cũng xóa không sạch.

Nhan Tam cũng không quan trọng, có hình xăm cũng rất tốt, ít nhất người khác vừa nhìn thấy liền biết hắn là Nhan Tam.

“Lão Tam! Vừa định để người đi gọi ngươi, mau tới đây!”

Nhan Tam đi đến nhà ăn, Ngu lão Đại và Vạn lão Nhị đang ngồi ở đó, vừa thấy hắn đi ra liền chào đón hắn nhanh ngồi xuống, Nhan Tam đem thanh độc đao đặt trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn có chút kinh ngạc.

“Sao nhiều món ăn vậy?”

Vạn lão Nhị một bên gắp vào chén hắn một bên nói, “Còn không phải Đại ca ngươi, sáng sớm đã đi phòng bếp nói phải làm nhiều món tẩm bổ.”

Nhan Tam nở nụ cười, “Đại ca, Nhị ca, không cần lãng phí như vậy, thân thể này rất tốt, chỉ là bây giờ ta còn chưa quen.”

Vạn lão Nhị đem thức ăn chất đầy bát đưa cho hắn, “Không có việc gì, cũng giống như một đôi giầy mới làm xong, mang một chút cũng sẽ không mòn.”

“Nhan Tam!”

Thanh âm Tần Xán cắt đứt câu chuyện của bọn họ, còn mang theo chút tức giận xuất hiện ở cửa.

“Tần huynh đệ đúng lúc, ta vừa mới cho người gọi ngươi đấy.”

Tần Xán giống như không nghe thấy, “đằng đằng đằng” đi đến trước mặt Nhan Tam, vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, “Tóc ngươi là làm sao? Còn có một thân quần áo này là gì?”

Đang lúc hỏi, tầm mắt dừng trên cổ tay hắn, biểu tình trên mặt ngưng trệ một chốc, sau đó cánh tay khác mạnh mẽ xé mở vạt áo Nhan Tam, cửu đầu xa lộ ra rõ ràng trên làn da trắng ngần của hắn, trơn nhẵn mượt mà ngẩng đầu lè lưỡi trên bờ vai, biểu tình hung ác dữ tợn.

Tần Xán có chút không thể tin lắc đầu, sau đó nắm cổ tay hắn dùng sức vung lên, quát về phía Nhan Tam, “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Ai cho ngươi cắt tóc? Ai cho ngươi mặc thành như vậy? Còn hình xăm này là sao? Thân thể phát thu phụ chi phụ mẫu ngươi có biết hay không? Bây giờ ngươi chiếm lấy thân thể Sầm Hi, sao có thể tự tiện làm như vậy?”

“Ba” một tiếng, Tần Xán vỗ một chưởng lên bàn, sau đó từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Ngu lão đại và Vạn lão nhị vốn còn đang muốn mở miệng khuyên nhủ, nhưng thấy bộ dạng này của hắn, ước chừng cũng không biết nên khuyên từ nơi nào.

Một đêm kia, sau khi Vạn lão Nhị tìm Tần Xán nói chuyện, Tần Xán quả thật đồng ý cho Chương Thù tiên sinh dùng phương pháp di hồn cứu Nhan Tam.

Mọi người đều ôm một lòng thấp thỏm, dù sao loại chuyện huyễn hoặc này trước kia căn bản chưa từng nghe qua, thế nhưng Nhan Tam quả thật sống lại, sống trong thân thể Sầm Hi.

Tần Xán nhìn một ngày Nhan Tam dùng thân thể Sầm Hi sinh sống, thật sự không có biện pháp tiếp nhận sự thật.

Người cùng mình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến mức bí mật gì cũng có thể chia sẽ lẫn nhau, Sầm Hi một bụng đầy thi thư thanh tú nhã nhặn, cử chỉ tao nhã nay đột nhiên lại biến thành một người khác, mà người này còn cắt tóc Sầm Hi, ăn mặc giống như mãng phu sơn dã, thậm chí còn xăm mình trên người y… Tần Xán chỉ cảm thấy một búng máu nảy lên cổ họng rồi muốn trào ra.

Nhan Tam chỉ lạnh lùng nhìn hắn, đối với chuyện hắn bằng lòng cho mình sử dụng thân thể Sầm Hi sống lại là một chuyện, cũng không có bất cứ cảm kích hay thậm chí thái độ cảm tạ nào, cũng không có một chút chiếm dụng nào khác với thân thể này mà hảo hảo đối xử tốt với nó.

“Bởi vì tóc quá dài, ta cắt đi có cảm giác tương đối nhẹ nhàng sạch sẽ, quần áo của y ta mặc không quen, về phần hình xăm……” Nhan Tam dừng lại một lúc mới nói, “Cùng không phải ta thích lên, mà là vừa tỉnh ta đã thấy nó, cái này ngươi phải đi hỏi Chương Thù tiên sinh.”

Tần Xán nhìn người trước mặt, vẫn là thanh âm quen thuộc kia, nhưng lời nói ra nhất thời làm mình không thể lý giải.

Tần Xán đứng ở nơi đó, thân thể hơi thoáng lung lay, hắn có chút hối hận.

Lúc ấy nghĩ, Nhan Tam tỉnh lại là có thể biết được Sầm Hi chết như thế nào, nhưng không nghĩ tới Nhan Tam sau khi tỉnh lại lại giống như mình, làm sao cũng không nhớ được trước khi bị thương té xỉu đã xảy ra chuyện gì, ký ức cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đoạn hắn đuổi theo A Nghĩ và Sầm Hi chạy vào rừng cây, nhiều hơn nữa lại không nhớ được.

Ai cũng không dự liệu được kết quá, tính dùng phương pháp này cứu sống Nhan Tam, nhưng cũng vô pháp tìm được hung thủ cho Sầm Hi.

Vì thế Tần Xán đem tất cả lỗi lầm đổ lên người mình, hỗ thẹn thật sâu vô pháp kiềm chế, hắn cảm thấy là do chính mình quấn quít Sầm Hi bồi mình đến đây nên mới có thể khiến cho Sầm Hi gặp phải nguy hiểm, mà sau khi Sầm Hi bị hại, chính mình lại không có biện pháp bảo vệ thân xác của y, cuối cùng còn rơi vào tay tặc nhân.

Hắn cũng không biết về sau gặp lại Sầm đại nhân, nên công đạo với ông ấy thế nào, chính mình liên lụy Sầm Hi rơi vào kết cụ thê thảm như vậy.

Tâm tư Tần Xán hoảng hốt đứng nơi đó, Nhan Tam cũng không muốn quản trong lòng hắn phiền muộn khổ sở cái gì, lắc tay, liếc mắt nhìn, “Ngươi muốn ăn cơm thì an vị mà ăn, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt.”

“Im miệng!” đồng thời “ba” một tiếng vang dội.

Tâm tình Tần Xán kích động không khống chế được, tát Nhan Tam một cái.

Nhan Tam che nửa bên mặt bị đánh của mình, không thể tin được mở to hai mắt, tiếp đến dùng sức vỗ bàn đứng lên, một tay tiếp được thanh độc đao bị chấn nảy lên, vung tay, vỏ đao bay đi, sắc bén kề bên cổ Tần Xán.

“Con khỉ ngốc ngươi chán sống phải không?!” Trong giọng nói mang theo tức giận, trên người tràn đầu sát ý.

Hai người Ngu lão Đại và Vạn lão Nhị, mỗi người kéo một người ra.

“Được rồi, lão Tam, ngươi chú ý đến cảm xúc của Tần huynh đệ một chút. Sầm huynh đệ là huynh đệ kết bái của hắn, giống như chúng ta, Tần huynh đệ không có y, trong lòng đương nhiên nhất thời không chấp nhận được. Đại ca ngươi và Nhị ca ta còn không để ý đến chết sống của ngươi, đều bị dọa đi nửa cái mạng?” Vạn lão Nhị nói, còn vỗ hai cái trên vai Nhan Tam.

Nhan Tam nhíu mày, sau một lúc lâu mới buông đao, sau đó một mình đi đến chỗ vỏ đao bị vứt, đem đao bỏ vào bao, lúc ấy thanh âm vang lên thực lớn.

Tần Xán giống như bò bị chọc giận, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, Ngu lão Đại cũng đã nói hết lời trấn an hắn.

“Tần huynh đệ, Sầm huynh đệ lưu lại chi ân tái sinh cho lão Tam, ta và lão Nhị còn có lão Tam một đời cũng sẽ không quên, về sau cha mẹ Sầm huynh đệ chính là cha mẹ của huynh đệ ta, tâm nguyện của Sầm huynh đệ chính là tâm nguyện của huynh đệ ta.”

Tần Xán bình tĩnh một chút, quay đầu lại, nở nụ cười trào phúng, “Tâm nguyện của Sầm Hi chính là tiếp nhận Đại Lý Tự khanh của phụ thân hắn, quét sạch oan khuất trong thiên hạ, làm những kẻ phạm pháp phải chịu trừng phạt, các ngươi hoàn thành thử xem a!” Dứt lời vung tay áo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Ngu lão Đại và Vạn lão Nhị nhìn cửa, cũng không biết phải làm thế nào. Tuy rằng Nhan Tam đã được trấn an, nhưng thoạt nhìn cũng là bộ dạng tức giận, đi tới dùng sức phóng đao lên bàn, bàn bị chấn đến nảy dựng, sau đó đường nhìn đảo qua đồ ăn trên bàn, cánh tay cầm lấy con gà trước mặt, xé chân gà hung tợn gặm một cái.

“Sầm Hi… Ngươi nói không sai, người khác đều là quý nhân có phúc hưởng, ngươi gặp ta, thì chưa từng gặp chuyện gì tốt.”

Tần Xán ngồi trên bậc cừa trước phòng, nhìn trời, nhẹ giọng nói.

Không khỏi nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, mới trước đây hai người còn cùng nhau ở Ngự thư phòng đọc sách cùng Thái tử, cùng nhau nghịch ngợm gây sự, sau đó bị phạt, mỗi lần bị phạt sao chép kinh thư, chính mình cuối cùng sẽ vụng trộm trốn, nhưng ngày hôm sau giao lên đều có một phần của mình.

Lớn hơn một chút không còn nghịch ngợm như vậy, nhưng Sầm Hi vẫn luôn theo sau mình, giúp mình thu dọn cục diện rối rắm, mà chỉ mới vài ngày trước, hai người còn nói nói cười giỡn, chỉ trong thời gian nháy mắt…… người đã rời đi.

Càng đáng giận là Nhan Tam kia, chiếm lấy thân thể Sầm Hi, không chỉ không biết cảm ơn, còn đối với thân thể Sầm Hi làm ra chuyện như vậy.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Người không biết cảm ơn kia  khiêng đao đi vào trong sân của hắn, bọn tiểu Tửu Nhưỡng nhìn qua, giống như ong vỡ tổ từ trong phòng ùa đến, líu ríu vây quanh hắn.

“Ngươi bây giờ là Hi Hi hay là Tam đương gia?”

“Đương nhiên là Tam đương gia của các ngươi.”

“Hi Hi gạt người, ngươi rõ ràng là Hi Hi, sao lại thành Tam đương gia của chúng ta?”

“Vậy các ngươi nói, như thế nào mới là Tam đương gia của các ngươi?”

“Ừm… Tam đương gia có hình xăm trên cánh tay.”

Nhan Tam nhìn qua Tần Xán nơi này, sau lại lộ ra hình xăm trên cánh tay cho bọn nhỏ xem.

“Thật sự có a…”

“Nhưng như vậy cũng không chứng minh ngươi là Tam đương gia.”

“Đúng rồi, Tam đương gia có võ công, Hi Hi chỉ biết dạy chúng ta [nhân chi sơ, tính bản thiện]……”

“Võ công phải không?” Nhan Tam cười đứng lên, “Các ngươi tránh xa một chút.”

Vì thế đám tiểu quỷ ồn ào như thủy triều tản ra.

Nhan Tam cầm thanh độc đao trên mặt đất, kỳ thật lấy nội lực và tư chất của Sầm Hi, muốn giống chính mình lúc trước là không có khả năng, lúc ấy vừa mới tỉnh dậy, ngay cả chuôi hắn cũng không nâng được, nhưng hiện tại chủ nhân của vóc người này gọi là Nhan Tam, hắn sẽ làm cho bọn nhóc thấy rõ, chính mình rốt cuộc là ai.

Nhan Tam chợt thông lực trên tay, đem trường đao rút ra, thân đao như ánh trăng bày ra một tầng ánh sáng long lanh, hoa văn mây trôi bên trên tựa như lưu động, lại như ánh nước lưu chuyển, ban đêm yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng binh khí như uống máu ám ca.

“Hey!”

Nhan Tam hét lớn một tiếng, toàn thân bung ra, ánh đao hỗn loạn, thân hình mạnh mẽ, như kinh hồng, lại tựa du long, đao phong lợi hại cắt bỏ không khí, lả tả rung động, lá rơi không ngừng hỗn độn nhẹ nhàng phất phơ qua người hắn, trong hàn quang chói mắt không ngừng doanh vũ.

Tần Xán quay đầu qua chỗ khác không muốn nhìn xem, nhưng lại vì bọn tiểu Tửu Nhưỡng từng trận ủng hộ hấp dẫn, nhịn không được quay đầu lại.

Sầm Hi nhã nhặn thanh tú, ngay cả dùng kiếm cũng là một bộ dạng tao nhã, nơi này giống như Nhan Tam, chính là một loại thô tục không chịu nổi, còn sử dụng loại đao này… Xì!

Nhưng nhìn nhìn, chính cả Tần Xán cũng nhìn không dứt, dung mạo Sầm Hi tuấn tú, bị Nhan Tam cắt tóc, đổi y phục càng lộ vẻ hiên ngang, đại đao giờ phút này huy vũ trong tay hắn, bay lên lượn xuống, thân hình như yến, cùng với mãnh liệt trong ánh mắt, mồ hôi trong suốt tuôn ra, toàn thân buông thả không câu nệ chút nào làm cho người ta có loại cảm giác kinh diễm.

Keng!

Nhan Tam đùa giỡn xong một bộ đao pháp thì trở đao về bao, sau đó dùng đao chống trên đất đỡ lấy thân thể mình, nếu là lúc trước, một bộ đao pháp này bất quá chỉ làm ấm thân, bây giờ lại khiến y phục trên lưng hắn ướt đẫm.

Nhan Tam thở phì phò, dùng tay lau mồ hôi trên trán, không cầm được, tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt hết, còn có những giọt trong suốt nhỏ xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Xán bên này mang theo khiêu khích, giống như muốn chứng minh gì đó với hắn.

Tần Xán cắn chặt răng, đứng dậy, một người bực mình rời đi.

“Thái Thái, chớ đi a, bồi chúng ta chơi!”

“Tránh ra!”

Tần Xán đẩy Tiểu Tửu Nhưỡng đang bò lên người, không khống chế được khí lực, Tiểu Tửu Nhưỡng đặt mông ngồi dưới đất, ngẩn người, sau đó “Oa” khóc thành tiếng.

Ý niệm đầu tiên của Tần Xán là muốn ôm lấy Tiểu Tửu Nhưỡng hống bé đừng khóc, nhưng giờ phút này trong lòng hắn rất loạn, liếc nhìn Tiểu Tửu Nhưỡng, gắng gượng thu hồi tay, xoay người rời đi.

Nhan Tam đi qua ôm Tiểu Tửu Nhưỡng lên.

“Thái, Thái Thái… là người xấu……” Tiểu Tửu Nhưỡng thút tha thút thít nói.

Nhan Tam nhẹ nhàng vỗ bé, “Khỉ ngốc không xấu, chỉ là trong lòng hắn có chuyện khổ sở.”

Tiểu Tửu Nhưỡng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt biến thành hoa hoa, “Là vì Hi Hi sao?”

Nhan Tam gật đầu nhưng không lên tiếng.

Một mình Tần Xán đi loạn trong sơn trại, bất tri bất giác đi đến chỗ hầm đất, thân thể Nhan Tam còn chưa hạ táng, vì phòng ngừa thân thể hư hỏng nên được đặt trong hầm băng, thi thể Vân nương cũng được đặt chỗ đó.

Lúc trước Tần Xán vừa nghe đến chữ thi thể thì cả người bắt đầu nổi da gà, nhưng đêm nay không biết vì cái gì, hắn lại nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Vì thế liền vào hầm băng.

Bên dưới rất lạnh, Tần Xán vừa xuống đã bị đông lạnh đến run run.

Hầm băng rất lớn, bên trong hiện ra, đặt hai cổ thi thể đang đắp vải trắng.

Tần Xán đi đến nơi đặt thi thể Nhan Tam, vén vải trắng.

Ngũ quan Nhan Tam vẫn anh tuấn như trước, chỉ là sắc mặt xanh mét đã xuất hiện thi ban, hiển thị rõ ràng ‘hắn’ đã chết.

Vết thương từ ngực đến bụng vẫn dữ tỡn như cũ, thật sự rất khó tưởng tượng rốt cuộc là cái gì có thể đem người thương thành như vậy.

Tần Xán nhìn vết thương trên người Nhan Tam, chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến gì đó, xoay người nhìn về phía thi thể Vân nương được đắp vải trắng.

Bởi vì chính mình khi đó nhìn thấy thi thể đã nôn đến loạn thất bát tao, cho nên thi thể Vân nương ngày đó chỉ liếc mắt nhìn sơ, bất quá vừa đúng góc độ, hắn lưu ý đến một điểm, nhưng khi đó cái gì cũng chưa nghĩ đến, bây giờ nhìn thấy vết thương trên người Nhan Tam mới nhớ đến điểm này.

Tần Xán đi đến chỗ Vân nương, vươn tay cầm màn trắng trên thi thể nàng, chuẩn bị tâm lý, sau đó ‘soạt’ kéo lên.

Thi thể thối nát hiện ra trước mắt, Tần Xán có chút không khỏe mà quay đầu đi, tay xuôi bên người nắm chặt thành đấm, sau đó quyết tâm quay lại, tay đụng đến thi thể Vân nương, lật người nàng lại.

Trên người Vân nương đều là vết đao lớn nhỏ, có vài đao sâu đến thấy cả xương, có thể thấy được người xuống tay rất hung ác, nhưng lúc trước hắn và Sầm Hi đều không chú ý tới, sau lưng Vân nương, từ bả vai đến eo, có ba vết thương không quá giống.

Tần Xán cẩn thận nhìn ba vết thương này.

“Thoạt nhìn rất giống vết thương trên người ta, vô luận là góc độ xuống tay hay cường độ.”

Tần Xán hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Nhan Tam không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình.

“Ngươi tới làm gì.” Tần Xán thu hồi khiếp sợ, mắt lạnh đáp lại.

Nhan Tam cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã, “Ta nghĩ ngươi muốn làm gì đó với cơ thể ta.”

Tần Xán ‘hừ’ một tiếng, “Ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”

Khóe miệng Nhan Tam hơi nhếch, “Kia cũng là lòng Sầm Hi, không phải lòng ta.”

Tần Xán bị một câu của hắn chặn họng không nói được, xoay người sang chỗ khác hướng về Vân nương, làm bộ như kiểm tra xem còn gì sai sót hay không, không nghĩ tới Nhan Tam lại mở miệng nói chuyện với hắn.

“Vì sao trên người Vân nương lại có nhiều vết đao như vậy?”

“Đưong nhiên là vì đối phương phát rồ.”

“Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”

“Vậy thì còn gì… dễ nói…” Tần Xán càng nói càng không để ý.

Nhiều vết đao như vậy thoạt nhìn giống như hung thủ không từ thủ đoạn, phát rồ, nhưng nhìn kỹ xem, có thể phát hiện chỗ không thích hợp, giống như là…

“Giống như là muốn dời lực chú ý, che dấu ba đạo vết thương kia của nàng.”

Nhan Tam nói ra suy nghĩ trong lòng Tần Xán.

Tần Xán trở mình Vân nương, một lần nữa đắp kín vải trắng, sau đó nhìn về phía Nhan Tam.

Nhan Tam mở miệng nói, “Ta muốn tiến vào Vân Long sơn lần nữa, không chỉ là muốn tìm được A Nghĩ, ta còn muốn biết vì sao ta không nhớ ra chuyện khi vào núi, rốt cuộc là thứ gì lợi hại như vậy, có thể làm ta bị thương thế này.” Ngữ khí kiên định, không cho bất kì kháng cự nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương