Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 1 - Chương 18: Vô Ảnh Các

Đại địa rộng lớn ngủ say trong bóng tối, vạn vật không tiếng động, yên tĩnh như đang thương tiếc mảnh đất mất đi linh hồn này. Tinh không treo ngược, sao băng lướt qua nửa bầu trời đỏ tía, chợt lóe mà qua, phảng phất tượng trưng cho những cái tên nhất thời lóng lánh trong dòng sông dài lịch sử.

Brayson đứng sừng sững giữa gió đêm rét lạnh, từng mệnh lệnh thoát ra từ miệng hắn, Đội phòng vệ rong ruổi trong phế tích thôn Xanh, tiêu diệt kẻ địch còn sót lại, hết thảy vong linh đều phải tinh lọc, hết thảy.

Phó đội phòng vệ trẻ tuổi cảm thấy chỉ có làm như vậy mới khiến mình dễ chịu hơn một tí.

Hắn nhìn thời gian, còn có nửa giờ.

Zeto nhìn một màn này xa xa, quơ quơ bầu rượu thủy tinh trong tay, huých người trẻ tuổi bên cạnh nói: “Này, cậu tên là Essen phải không?”

Essen hơi ngẩn ra.

“Tôi là Zeto, muốn một chút không?” Anh ta giơ lên bầu rượu: “Làm từ nước hồ Trong Vắt thuần khiết, tôi và Lains đã tìm được trong một hầm rượu. Đáng tiếc, sau lần chiến tranh này không biết còn có thể được uống nó nữa không...”

Anh ta ngừng một chốc.

“Cậu biết không, tôi trước kia có một lý tưởng, tôi muốn trở thành một tay thám báo xuất sắc nhất.”

“Nhưng hiện tại tôi có chút hối hận.”

Essen cảm thấy người này cực kỳ cổ quái, bất quá cậu cũng sinh ra một tia tò mò vì sao đối phương hối hận. Một người không thể vô duyên vô cớ hối hận đi?

“Vì sao?” Cậu hỏi.

“Trước kia mục tiêu lớn nhất của tôi là phát hiện kẻ địch, bởi vì phát hiện kẻ địch liền là giá trị của tôi. Nhưng hiện tại điều tôi muốn làm nhất là giấu những thôn dân này đi. Giấu đi, ít nhất bọn họ sẽ không bị giết chết, chẳng qua cậu biết không, tôi bất lực, cái gì tôi cũng làm không được —— ”

“Đây không phải lỗi của anh.”

“Tôi là quân nhân.” Zeto nhấp một ngụm rượu: “Thời điểm tôi nhìn thấy cô bé kia khóc, tôi hận không thể được chết trên chiến trường giống như Copento. Nhưng tôi vẫn còn sống, sẽ không thể trốn tránh.”

Người trẻ tuổi trầm mặc, không biết vì sao cậu lại bất chợt nhớ tới Burlando, cậu có một ảo giác rằng người thanh niên lần lượt dẫn dắt bọn họ thoát ly khốn cảnh kia, lúc này vẫn có thể tiếp tục dẫn dắt bọn họ ra khỏi vòng vây.

Có lẽ dự cảm là thật, hết thảy khó khăn đều sẽ giải quyết dễ dàng ——

Chỉ mong thế.

Cậu nghĩ.

...

Burlando và Freya ngồi cùng nhau.

Nói thật Burlando cảm thấy mình cũng không am hiểu an ủi người khác. Hắn cảm thấy đổi một trong số những người ở đây có thể sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng gã Brayson đáng chết kia vậy mà lại xụ mặt bỏ đi, Essen cũng né thật xa không chịu lại gần —— ê, đây chẳng lẽ không phải đội trưởng của cậu sao?

Cũng may Freya rất nhanh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, có điều nàng lại nhìn chằm chằm về hướng nào đó suy nghĩ xuất thần, con ngươi sáng ngời năm xưa giờ phút này tràn ngập cô đơn.

Burlando nhận ra được loại cô đơn này, hắn từng gặp qua ánh mắt đồng dạng trên người vị được xưng là Nữ võ thần kia —— ưu thương chảy xuôi lặng lẽ, giống như vĩnh viễn không bao giờ dứt.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc, so ra thì hắn càng thích Freya đơn thuần, mềm lòng lại có chút kiên trì, người có thể tức giận chỉ vì một ít chuyện không đâu kia.

Thế nhưng hắn phải làm sao mở miệng mới tốt đây? Hắn do dự nửa ngày, chẳng qua lời nói vừa đến bên miệng liền có vẻ tái nhợt vô lực đi, hắn chuẩn bị vài đoạn lời kịch, cũng không đoạn nào thích hợp.

Đang lúc hắn đau đầu, thiếu nữ lại mở miệng trước:

“Anh Burlando.” Nàng gọi.

“Sao?”

“Anh nói xem, vì sao phải có chiến tranh?”

Ha, vấn đề này hắn đúng thật chưa từng nghiêm cẩn suy nghĩ. Ở trong trò chơi, đại công hội có thể khai chiến vì phân phối lợi ích, vì thanh danh, thậm chí vẻn vẹn là vì mặt mũi, mà giữa quốc gia với nhau, bất kể là tranh đoạt lợi ích, chủ quyền hay lãnh thổ, chiến hỏa tùy thời đều sẽ lan tràn khắp đại địa.

Nếu là trước đây, có thể hắn sẽ trả lời, bởi vì loại sinh vật như con người luôn bị dục vọng chi phối, hướng tới chinh phục và chiếm hữu, cho nên luôn chinh phạt lẫn nhau.

Nhưng sau khi trải qua hết thảy hôm nay, hình ảnh Freya khóc lóc yếu đuối đã vĩnh viễn in trong lòng hắn, không thể xóa nhòa. Hắn bỗng nhiên phát hiện câu trả lời này thật buồn cười, bởi vì không có bất luận kẻ nào có thể vượt lên trên quần thể của mình, nhân loại —— vừa yếu đuối mà lại vừa kiên cường.

“Chiến tranh sẽ luôn phát sinh, chúng ta chỉ có chấp nhận.”

“Chúng ta sinh ra trong một thời đại hỏng bét, chúng ta không thể lựa chọn thời đại cho mình. Nhưng chúng ta có thể thử đi thay đổi nó,” Burlando đáp, vừa nói ra, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên trống trải: “Có lẽ sẽ không thay đổi được cái gì, nhưng ít ra chúng ta đã từng cùng rất nhiều người chung tay phấn đấu thực hiện nó —— chính những ký ức này, mới là thứ trân quý nhất.”

Hắn nhớ tới những tháng ngày chiến đấu vì Erewhon trong trò chơi, rất nhiều bằng hữu, rất nhiều đồng bọn cùng chung chí hướng, rất nhiều lời thề, tuy rằng cuối cùng khúc tan người tán, nhưng ít ra hắn nhớ lại vô số lần —— lại chưa bao giờ hối hận vì mất đi.

Đó là ký ức thuộc về Erewhon.

Hồn khiên mộng nhiễu, thật lâu không thể xóa nhòa.

Thiếu nữ bên cạnh trầm mặc.

“Freya.”

“Sao?”

“Cô nhất định rất thương yêu họ đi.”

“Ừ.” Thiếu nữ đáp: “Sau khi cha tôi qua đời, chú thím Sears vẫn luôn chiếu cố tôi, vì tôi mà kiêu ngạo.”

“Nhưng tôi cũng thế, tôi thương hai người, hơn cả hết thảy.”

“Chỉ là tôi rất ngạc nhiên, vì sao trời cao lại chọn cô?” Burlando nói.

“Hả?”

“Freya, giả sử có một ngày cô trở thành thần thủ hộ cho mảnh đất này, cô có muốn làm không?”

“Sao có thể chứ, anh Burlando, anh đang chọc tôi đấy à ——” thiếu nữ có chút nổi giận, nhưng thanh âm lại hạ xuống: “Tôi chỉ mong làm tốt chức đội trưởng này, lực lượng của tôi chỉ có nhiêu đó, chỉ có một chút vậy thôi. Tôi thầm nghĩ làm tròn trách nhiệm, còn những thứ quá xa xôi, tôi không làm được.”

Không, cô chẳng những làm được, còn làm rất khá. Freya, cô chính là vị anh hùng cuối cùng của Erewhon, cũng là vị anh hùng khiến mọi người hoài niệm nhất.

Khiêm tốn, nghiêm cẩn, kiên cường, tâm địa thiện lương, trời cao cho cô thiên phú bình thường, lại ban cho cô phẩm chất cao đẹp nhất, trải nghiệm đặc sắc nhất.

Burlando cầm pho tượng Quỷ Tượng Đá bằng gỗ đàn đen lăn qua lộn lại trong tay, hắn nhìn chằm chằm phương xa, thở dài một tiếng: “Freya, tôi không biết tương lai cô sẽ đi đến bước nào, nhưng tôi muốn cô hãy nhớ lấy câu này.”

“Sao?”

“Cô có biết cái từ đồng bạn không? Vô luận cô đi được bao xa, đều có rất nhiều người làm bạn cô. Cô vĩnh viễn sẽ không cô đơn.”

Freya ngẩn ra, bỗng nhiên đôi mắt tràn ngập chua xót, nàng nghĩ tới Roman, nghĩ tới nhóc Fenice, nghĩ tới Essen và Makomi, nghĩ tới mọi người phân đội dân binh thứ ba.

Đương nhiên, còn có thím Sears.

Nàng xoa xoa khóe mắt, ngẩng đầu nhìn thiên không —— bầu trời đêm bị một màn che lửa đỏ tách ra thành hai nửa, thôn Xanh đang thiêu đốt, lửa cháy hừng hực trong bóng đêm như đang báo trước một hồi hạo kiếp còn lớn hơn nữa.

“Cám ơn.” Nàng nhẹ giọng đáp: “Burlando vô sỉ.”

Nhân vật chính của chúng ta ho sặc sụa.

Có điều lúc hắn quay đầu lại, trong mắt Freya sáng ngời một mảnh, tựa như vì sao lóe sáng giữa trời đêm. Khoảnh khắc ấy, Burlando bỗng nhiên cảm thấy bản thân tồn tại có giá trị, ít nhất lịch sử đã bất đồng, không phải sao.

...

Brayson rất nhanh chiếm được thứ mình muốn —— đồ ăn, dược phẩm. Tuy rằng nhìn bề ngoài thôn Xanh cơ hồ đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng muốn tìm mấy thứ này cũng không khó —— vong linh không cần đồ ăn, cũng không cần dược phẩm, mấy thứ này cứ tùy ý xếp chồng ở đó mà thôi.

Huống chi bọn họ còn có Burlando.

Tuy rằng ba trấn Bucce, Verbin cùng với thôn Xanh đều nằm trong khu trực thuộc của Đội phòng vệ Bucce, có điều nói đến quen thuộc nơi này thì mấy người trẻ tuổi Đội phòng vệ thật đúng so ra kém Burlando.

Burlando nương theo ký ức trước đây, dễ dàng tìm được hai hầm ngầm bí mật trong trang viên gia đình nông thôn giàu có, bên trong ngoại trừ lương thực và dược phẩm còn có cả vật tư, gang, đồng, thậm chí vàng bạc. Bất quá bọn họ cũng mang không xuể mấy thứ dư thừa, chỉ có thể để nguyên che đậy hầm thật kín, nói không chừng ngày sau còn có chỗ cần dùng đến nó.

Đương nhiên, vào bảo khố lại tay không mà về không phải thói quen của Burlando, nhất là làm một người chơi. Chủ nhân của những trang viên này đều chết trong đợt chiến tranh này, bọn họ cũng không có hậu nhân gì, Burlando biết về sau số trang viên này đều sẽ bị vong linh Madala đốt sạch —— còn mấy căn hầm giấu kín thì trở thành nơi người chơi ham thích nhất, chỉ cần tìm được một cái là có thể phát một bút tiền nhỏ.

Đây là nguyên nhân vì sao hắn quen thuộc vị trí mấy căn hầm này đến vậy —— người chơi vĩnh viễn là những sinh vật không thấy lợi sẽ không làm.

Tuy rằng vật to nặng hắn mang không xong, nhưng trang bị ma pháp khẳng định không thể buông tha. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cạch cạch cạch mở ra mấy cái ngăn bí mật —— bên trong phần lớn là vàng bạc châu báu, bất quá nhân vật chính của chúng ta khinh thường ngoảnh mặt mấy thứ này. Trong trò chơi chúng đều là tài phú, thế nhưng trên chiến trường, ngoại trừ trở thành trói buộc, chúng quả thật không đáng một đồng.

Phó đội trưởng Đội phòng vệ trẻ tuổi đen mặt, nhìn hắn hồ nghi không thôi: tay này lúc nào học được nghề ăn trộm lưu loát thế kia, bất quá lấy tính cách của hắn sẽ không lún sâu đi?

Burlando lúc này lạch cạch một tiếng lôi ra một bộ giáp nửa người kiểu nữ. Đây là bộ giáp cổ, mặt ngoài sáng ngời mang theo hoa văn đồng thau phức tạp, hắc kim và hoa văn cho thấy nó là một bộ tác phẩm nghệ thuật phong cách năm ‘Quang huy trở về’.

Bất quá mọi người còn chưa kịp dời tầm mắt khỏi bộ giáp xinh đẹp giáp này, Burlando đã hô một tiếng, không biết từ đâu lôi ra một bộ quân trang. Sau đó hắn vẫy tay với Freya: “Freya, lại đây.”

“Làm gì?” Tiểu thư Nữ võ thần tương lai của chúng ta hơi ngẩn ra một chút.

“Mặc thử bộ giáp này.”

“Đợi một chút,” Brayson kiềm không được bản năng trào phúng: “Burlando, anh không tính để Freya mặc vào món đồ trang sức kia đấy chứ? Không phải tất cả giáp trụ đều dùng được trong thực chiến, anh có hiểu không?”

Burlando căn bản mặc kệ ai đó nói nhảm, hắn cầm quân trang tính mặc vào cho Freya. Bất quá thiếu nữ đỏ mặt, vẫy vẫy đuôi ngựa tiếp nhận quân trang nói: “Để, để tôi tự làm được rồi.”

Hắn sửng sốt, trước kia trong trò chơi không chú ý nhiều như vậy, hắn và những đồng bạn kỵ sĩ, chiến sĩ nữ tính vẫn hay giúp mặc giáp cho nhau, lại quên nơi này là hiện thực.

“Anh nghĩ thế nào vậy?” Brayson nhìn Freya một mình chạy ra sau chồng củi xếp cao quá đầu, kiềm không được mở miệng hỏi.

“Cái gì?”

“Đó là hàng thủ công mỹ nghệ, quá nặng, anh không tính để Freya mặc nó chiến đấu chứ? Lại nói dân binh các anh có học qua mặc giáp chiến đấu à?”

“Quá nặng?” Burlando quả thật lần đầu tiên nghe được cách nói này. Hắn kiềm không được quay đầu nhìn vị phó đội trưởng Đội phòng vệ trẻ tuổi, hoài nghi phải chăng đầu óc gã đã ngấm nước.

Hắn cũng không giải thích nhiều, vẫy tay bảo Freya lại đây, sau đó giúp nàng mặc vào bộ giáp nửa người nọ. Sau đó hắn hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Có chút nặng, không quá linh hoạt.”

Những người trẻ tuổi phía sau Brayson kia phát ra một tràng cười trộm, rõ ràng là một món đồ trang sức —— có thể không nặng sao? Đương nhiên phần lớn tiếng cười là thiện ý, có điều cũng không thiếu kẻ ác ý châm chọc.

Burlando cũng bất kể bọn họ, mà thì thầm với bộ giáp: “S’taz.”

Từ này là tiếng cổ đại, ý chỉ gió.

Giáp nửa người nháy mắt được bao phủ bởi một lớp màn ánh sáng màu xanh, soạt một tiếng hiện ra trên người Freya, bảo vệ chặt chẽ toàn thân nàng. Thiếu nữ hơi ngẩn ra, kinh ngạc khẽ kêu một tiếng: “Đây ——?”

Burlando quay đầu lại: “Giáp Phong hậu nửa người được rót vào Yếu tố Gió, vậy mà có người lại hình dung nó quá nặng. Nếu nghệ nhân tinh linh thiết kế bộ giáp này nghe được, cho dù chết cũng sẽ không thể nhắm mắt a.”

Sắc mặt Brayson trầm như nước, mà bọn kỵ sĩ trẻ tuổi phía sau đều câm lặng ngây người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương