Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 1 - Chương 10: Cấp cứu chiến trường

Tô Phỉ nhìn chằm chằm thuộc tính của mình, thừ người trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không hạ được quyết định. Thôi thì cứ đi một bước tính một bước vậy, dù sao cũng chưa tới mức cần kíp lắm.

Bất quá mười điểm kinh nghiệm kỹ năng có được nhờ tăng lên một cấp dân binh cũng nên dùng ngay, dù sao trong hoàn cảnh hiểm ác này, thực lực thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đương nhiên thoạt nhìn dùng để học tập kiếm thuật hoặc kỹ năng vật lộn cũng là một ý tưởng không tồi, nếu là người bình thường nhất định sẽ lựa chọn như vậy. Thế nhưng Tô Phỉ có vẻ do dự, lại nghĩ tới một việc khác.

Vì thế hắn khiến những số liệu này mờ đi khỏi võng mạc của mình, ngước đầu nhìn mọi người. Hắn phát hiện đội dân binh trẻ tuổi vẫn còn đắm chìm trong phấn khởi trước đó, hơi chút ngẩn ra, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm túc.

Đây cũng không phải một điềm tốt.

Hắn ra hiệu cho Roman nâng mình dậy một chút, sau đó cất giọng hỏi: “Tôi nói, mọi người cho rằng đã an toàn rồi hay sao?”

Thanh âm không lớn, lại khiến mỗi một cá nhân ở đây cứng lại, bốn phía nhất thời trở nên có thể nghe được tiếng kim rơi.

Dư uy của Tô Phỉ vẫn còn, những dân binh trẻ tuổi này vẫn chưa quên là ai đã chỉ dẫn bọn họ đi đến thắng lợi. Lại nói, mới đó không lâu người thanh niên này còn nói chuyện giật gân, hiện tại chẳng phải đã hóa thành sự thực? Lúc này bọn họ đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, hiện tại dường như không phải thời điểm chúc mừng. Thân vẫn đang là thịt cá trên thớt, lại còn rảnh hoa chân múa tay vui sướng, quả thật có chút cổ quái.

Vì thế tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt dừng lại, quăng ánh mắt về phía hắn. Tuy Tô Phỉ đang rất yếu, nhưng trên người hắn lại có một loại khí chất có thể dẫn dắt bọn họ đi tới thắng lợi.

Tất cả mọi người đều cho là như vậy ——

Thậm chí ngay cả Freya cũng khẽ thở dài một hơi, đây vốn nên là chức trách của nàng, thế nhưng nàng lại giống đội viên của mình, không khống chế được cảm xúc, nhất thời đã quên trách nhiệm một người đội trưởng nên có.

Nghĩ đến đây, thiếu nữ tóc đuôi ngựa không kiềm được lộ ra vẻ tự trách.

“Mọi người băng bó miệng vết thương một chút, quét tước chiến trường, ngẫm lại những điều đã học được qua huấn luyện, không cần phải nhắc bài chứ?” Tô Phỉ cũng thở dài, mấy người trẻ tuổi này thật sự còn gà mờ hơn cả gà mờ, cũng may tố chất thân thể của bọn họ khá hơn NPC thông thường. Đương nhiên, cũng chỉ vẻn vẹn hơn NPC mà thôi, nếu so với người chơi thì kém xa tít tắp. Mô típ anh hùng chính là mô típ anh hùng, chỉ cần nghĩ tới thuộc tính mới bắt đầu cùng độ trưởng thành —— quên đi, vẫn là không nghĩ tốt hơn.

Tô Phỉ kiềm không được xoa xoa cái trán.

Mà được hắn nhắc nhở, đội dân binh Bucce trẻ tuổi bắt đầu ào ào hành động, đích xác người bị thương cần cầm máu, tẩy trùng, về phần kiếm và giáp trụ của mấy bộ xương cũng có thể thu về, nhất là giáp xích có lực phòng ngự cao hơn giáp da của bọn họ.

Mặt khác họ cũng nghe theo lời Tô Phỉ dập tắt lửa trại, chuyện này làm hắn có chút dở khóc dở cười —— đốt lửa trại ngay phía sau kẻ địch, thật không biết mấy người này nghĩ thế nào nữa.

Freya ở bên cạnh vốn muốn xem có việc gì cần mình nhúng tay không, dù sao Tô Phỉ cũng không quá quen thuộc bọn họ mà? Nhưng thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa thật dài này đã nhanh chóng phát hiện, căn bản không cần thiết, bất luận việc gì Burlando cũng đều cân nhắc chu toàn hơn nàng rất nhiều.

Nàng kiềm không được vẩy vẩy đuôi ngựa thon dài của mình một chút, trong lòng có chút nghi hoặc: đồng dạng là dân binh, Braggs và Bucce có thể kém nhiều vậy sao?

Freya trước kia luôn cho rằng dân thành thị cũng không khá hơn bọn họ là mấy, thế nhưng lúc này trước mặt Tô Phỉ, nàng lại bắt đầu có chút bực mình.

Lý nào lại vậy!

So ra thì tiểu thư Roman không có nhiều băn khoăn như thế, nàng đã sớm cao hứng bừng bừng đi sửa sang lại chiến lợi phẩm với những người khác. Thoạt nhìn thiếu nữ thương nhân tương lai rất có hứng thú với việc này.

Tô Phỉ lại lưu ý đến cậu nhóc tinh quái tên Fenice kia một mình chạy tới bên cạnh Jolson đang hôn mê, rồi ngẩng đầu hỏi mọi người:

“Jolson làm sao bây giờ?”

Vấn đề này khiến tất cả mọi người khựng lại.

Nhất thời, một loại trầm mặc khác thường lan tràn giữa mọi người.

Đích xác, bọn họ đều là thế hệ trẻ ở cùng một thôn, đều quen thuộc lẫn nhau, có thể nói là bạn tốt. Jolson là người nhát gan nhất trong số họ, thế nhưng bọn họ không ngờ cậu ta lại làm ra loại chuyện này.

Tuy nói là bị bức bách, nhưng loại hành tương đương phản bội này vẫn khiến bọn họ cảm thấy tổn thương. Tựa như thế giới màu hồng đã bị nứt ra một khe hở, sự không tín nhiệm giữa người với người chính là từ đó sinh ra.

Cho dù là Freya cũng không biết nên làm sao đối mặt sự thiếu hụt quan hệ này, tuy nàng muốn bảo hộ mỗi một đồng đội, nhưng Jolson chẳng những tổn thương những người khác, mà còn tổn thương chính mình thật sâu.

Cho dù thiếu nữ tóc đuôi ngựa có lòng mở miệng, thế nhưng cũng không nắm chắc có thể thuyết phục những người khác.

Một khi mở miệng, chỉ sợ quan hệ bạn bè hòa hợp sẽ không còn.

Mỗi một người đều mang cùng ý tưởng, dù sao bọn họ chẳng qua là người trẻ tuổi đơn thuần, yếu đuối và cương trực đồng thời tồn tại. Bọn họ do dự, theo bản năng quẳng ánh mắt về phía kẻ ngoài cuộc duy nhất ở đây.

Tô Phỉ.

Nhân vật chính của chúng ta kiềm không được thở dài.

“Tiểu thư Freya?” Vì thế hắn hỏi Freya.

“Tôi, tôi không biết...”

“Vậy băng bó cho cậu ta đi, cũng không biết có thể cầm máu hay không, nói không chừng cậu ta sẽ chết trước khi mặt trời mọc.” Tô Phỉ thở dài một hơi. Hắn rất ngạc nhiên vì sao mình có thể bình tĩnh đến vậy, chẳng phải hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người chết sao?

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là mệnh lệnh Tô Phỉ đưa ra, bọn họ chỉ cần đi chấp hành là đủ.

Đây là một loại trốn tránh, thế nhưng con người có đôi khi cũng phải dựa vào trốn tránh.

Mà ở một bên, Tô Phỉ lại vẫy vẫy tay với Freya, ý bảo nàng lại đây một chút. Thiếu nữ tóc đuôi ngựa hơi chút ngẩn ra, kỳ quái nhìn hắn.

“Cô biết cấp cứu đúng không, tiểu thư Freya?” Tô Phỉ hỏi.

“Gọi Freya được rồi,” Freya gật gật đầu: “Học qua một chút, từ Đội trưởng Marden.”

“Đội trưởng Marden? Ô hay, hóa ra lão già này còn dạy cả cấp cứu!” Tô Phỉ kém chút sặc nước miếng.

Trong trò chơi, NPC đầu tiên huấn luyện môn cấp cứu ở khu Goran — Elson là bác sĩ Borg thành Riedenburg, người chơi phải làm một nhiệm vụ thu thập 50 bó dây đay, quả thực là khiến người người oán trách; thế cho nên có rất nhiều người trực tiếp nhảy qua tới luôn Braggs, ở đó chỉ cần trả cho Viêm thánh điện mười đồng tiền bạc là xong xuôi.

Tuy rằng trên thị trường 50 bó dây đay và mười đồng tiền bạc chênh nhau không lớn, thế nhưng quá trình lại phiền toái hơn nhiều.

Đây chính là một bí mật vẫn chưa bị người phát hiện! Trong lòng Tô Phỉ kích động một phen, bất quá không đợi hắn cao hứng bao lâu, bỗng nhiên lại nhớ tới mình đã không thể trở về được, còn nghĩ ba thứ này làm gì?

Hắn lập tức thất vọng, tinh thần không khỏi có chút sa sút: “Có thể giảng giải một chút cho tôi được không?”

Freya hít một hơi, kiềm không được cắn chặt răng. Nàng lườm đối phương một cái, đáng giận, người này không phải nói tay nghề của nàng kém sao! Có điều may mà thiếu nữ không phải thù dai, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi: “Anh muốn biết cái gì...”

“Thủ pháp và yếu điểm.”

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa cũng không lập tức trả lời, mà đi đến bên người hắn kiểm tra cô bé vừa nãy sợ tới mức ngất xỉu kia một chút. Trước đó Roman mải hưng phấn chạy đi sửa sang chiến lợi phẩm, liền để cô bé ở lại chỗ này.

May mà không có việc gì, chẳng qua chỉ là bị kích thích.

Nàng quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi sắc mặt không được tốt lắm, do dự một chút: “Để tôi xem thử thương thế của anh.”

“Không cần, tôi tự biết thương thế của mình.”

“Anh!”

“Được rồi, cô đã học được những gì?” Tô Phỉ bỏ qua đề tài này.

“Chủ yếu là thủ pháp băng bó và cầm máu, còn có rửa sạch miệng vết thương.”

Trong lòng Tô Phỉ khẽ động, giống như là tâm linh cảm ứng, không phải thanh âm, cũng không phải văn tự, nhưng hắn lại rõ ràng cảm thấy một tin tức:

“Freya truyền thụ ‘cấp cứu chiến trường’ cho ngươi, cần tiêu hao 8 điểm kinh nghiệm để tăng lên tới cấp 0, xin hỏi có học tập hay không?”

Hắn thở ra một hơi thật dài, chính là nó! Quả nhiên vẫn giống như trong trò chơi như đúc, hắn đương nhiên muốn học tập, không ngờ lại là cấp cứu chiến trường, đây thật đúng là một niềm vui ngoài ý muốn!

Cấp cứu chiến trường chủ yếu tăng cường khả năng cầm máu và phòng ngừa miệng vết thương cảm nhiễm, xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh và đề cao xác xuất thành công khá lớn, đúng là thứ Tô Phỉ yêu cầu cấp bách. Hắn nhớ trong trò chơi chỉ có thần quan tòng quân của Viêm thánh điện mới biết cấp cứu chiến trường, mà người chơi xuất thân phái Thần học dễ đạt được kỹ năng này nhất —— về phần người chơi khác, mời đi cày danh vọng.

Không ngờ Marden cũng biết ngón này, thật sự quá tiện lợi. Hắn vừa nghĩ vừa đồng ý thầm trong lòng thỉnh cầu này. Nhưng lập tức lại có một tin tức khác đáp trở về:

“Không phát hiện chức nghiệp xứng đôi cấp cứu chiến trường, xin hỏi muốn quy hoạch nó vào chức nghiệp nào?”

Cũng không phải việc gì quan trọng, có điều Tô Phỉ vẫn thuận tay đặt nó dưới chức nghiệp dân binh. Tuy rằng cấp cứu chiến trường vốn dĩ không phải kỹ năng của dân binh, đồng nghĩa muốn thăng cấp cần hai lần kinh nghiệm —— thế nhưng dân binh dẫu sao cũng là một chức nghiệp có thể thăng cấp, trong khi bình dân dùng để làm thân phận cơ bản lại không thể.

Phải biết rằng cấp bậc kỹ năng không thể vượt qua cấp bậc chức nghiệp mà nó phụ thuộc.

Freya ở một bên cẩn thận giảng giải thủ pháp yếu điểm băng bó, bất quá vị thiếu nữ một thân anh khí này rất nhanh phát hiện người trẻ tuổi nằm trên mặt đất kia vẫn luôn ngơ ngác nhìn mình, tựa hồ không hề có chút phản ứng nào với lời mình nói.

Nàng run run một chút, lập tức cảm thấy một cơn tức giận dâng lên từ tận đáy lòng.

Cái tên này, không phải đang tìm cớ để chiếm tiện nghi của mình đấy chứ!

Thiếu nữ xoa xoa nắm tay, giận đến mức đuôi ngựa thật dài đều run rẩy. Chết tiệt, lý nào lại vậy, ngươi thế nào có thể làm Roman thất vọng, nha đầu kia rõ ràng đều một lòng một dạ hướng về phía ngươi!

Freya cực lực khắc chế bản thân, vươn bàn tay quơ quơ trước mặt Tô Phỉ, vẫn không có phản ứng.

Nếu không phải nghĩ tình đối phương đang bị thương, nàng cơ hồ muốn tặng cho hắn một cước; bất quá đúng ngay lúc này, nhãn cầu Tô Phỉ bỗng động đậy, ánh mắt lại khôi phục thanh minh.

Hắn sửa sang kỹ năng xong, trong lòng mới hơi có chút thỏa mãn —— có cấp cứu, ít nhất chiến đấu tiếp theo sẽ cầm cự được lâu hơn.

Năng lực hồi phục là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá độ sinh tồn của một chi đội ngũ, bất kể người chơi kinh nghiệm lâu năm nào cũng sẽ không xem nhẹ điểm này, Tô Phỉ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đây là nguyên nhân vì sao hắn buông tha cho kiếm thuật và vật lộn, lựa chọn cấp cứu.

Bất quá khi hắn ngẩng đầu lên lại thấy Freya đang nhìn mình với vẻ bất mãn.

“Làm sao vậy?” Hắn không khỏi sửng sốt.

“Anh có đang nghe không đấy?” Thiếu nữ cắn răng hỏi.

“Đương nhiên, tôi đã học xong.” Tô Phỉ đáp với vẻ đương nhiên.

“Anh ——” Freya suýt nữa không dằn được bản thân. “Tôi còn chưa nói hết, anh đã học xong rồi?” Nàng đánh giá đối phương bằng một loại ánh mắt cực kỳ không tín nhiệm.

“Đương nhiên.”

Freya cứng lại, vừa tính mở miệng phản bác, bỗng nghe bên kia có người hô: “Chị Freya, bọn em không cầm máu cho Jolson được, chị mau đến xem xem —— ”

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Tô Phỉ ở phía sau nói: “Vừa vặn, chi bằng để tôi thử một chút?”

“Anh?”

Trên mặt Freya hiện lên thần sắc hoài nghi nghiêm trọng.

“Dìu tôi sang đi.”

“Anh, anh chớ có ra vẻ.”

“Vậy bảo tiểu thư Roman đến dìu một chút?”

“Nằm mơ, tôi sẽ không cho cô ấy tới gần anh, đồ vô sỉ!” Freya nghiến răng nghiến lợi từ chối, nhưng vẫn bước lại dìu lấy Tô Phỉ.

“Cái gì vô sỉ?” Tô Phỉ sửng sốt, thế nào tự dưng mình có thêm cái danh hiệu.

“Chính anh tự biết.”

“Hơ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương