Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
-
Chương 9: Tu chân giới, Gióng ta đến rồi!
Trúc gia trang là một thôn nhỏ ở sâu trong núi phía Vạn Tượng sơn mạch. Sở dĩ thôn được gọi như vậy vì bao quanh thôn là rừng trúc xanh, những rặng trúc mọc lên san sát như một tấm lá chắn tự nhiên, chúng bảo vệ những con người nơi đây khỏi yêu thú.
Khắp nơi trong Trúc gia trang là một mảnh yên bình, trẻ nhỏ luyện quyền, khi thì nô đùa đuổi bắt dưới những tán trúc xanh, tiếng cười đùa như tiếng chông gió đung đưa, chờ đợi những người lớn tuổi đi săn thú trở về và mang theo những trái cây nhỏ làm quà sau mỗi chuyến đi.
Thiếu phụ diệt vải bên hiên nhà thi thoảng í ới gọi nhau nói chuyện, các lão nhân miệng chóp chép luận cờ hay ngồi nhắm rượu bàn luận về thế sự kìm cổ.
Mỗi ngày đều như vậy giản dị, nhẹ nhàng.
Nhưng hôm nay lũ trẻ đã ngừng chơi đùa ồn ã, vì chúng bị ngắt quãng bởi tiếng bước chân chạy qua. Đó là một thiếu phụ xinh đẹp có mái tóc dài đen, trên tay nàng tay bế một đứa trẻ mà chạy hối hả.
Từng ánh dõi theo người thiếu phụ ấy, từng người đều cầu mong những điều tốt đẹp sẽ đến với nàng.
Thanh Hà bế tròn tay đứa con nhỏ hơn hai tuổi của mình, nàng tự nhủ bản thân phải nhanh chân thêm một chút, mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Con của nàng Tần Minh bị ốm từ năm ngày trước, mới đầu nàng nghĩ rằng nó chỉ bị sốt nhẹ và uống thuốc đôi ba hôm rồi sẽ khỏi. Nhưng bệnh tình của nó ngày càng trở nên nặng hơn, đến hôm nay cả người nó nóng bừng hơi thở dần dần yếu đi.
Nàng chạy vội đến một ngôi nhà tranh ở đầu thôn thất thanh hô:
- Lương đại phu, cứu mạng.
Lương đại phu là vị đại phu duy nhất ở Trúc gia trang này, cũng chính là cơ hội duy nhất của con nàng.
Lương Tốn từ trong nhà nghe tiếng gọi thì cũng đã biết là ai đến, vội vàng mở cửa thấy thiếu phụ đang bế một sinh mệnh hấp hối đứng ở trong sân, liền đi trước dẫn nàng vào buồng trong.
- Tần nương tử, mau vào đi
Nge lời đại phu nàng bế con vào trong phòng, đắt nó nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ, rồi đứng ra đầu giường chờ đợi.
Lương Tốn lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi lại, đưa tay nhấc mí mắt nhỏ bé của Tần Minh để xem đồng tử, rồi khẽ ấn nhẹ lên bàn tay nhỏ xíu để chuẩn mạch. Mặt lão nhân nhúm lại vì thấy hơi thở Tần Minh yếu dần đi rất nhanh, nhịp đập của trái tim đứt quãng dần rồi ngừng hẳn.
Lương tốn buông tay, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Xin lỗi Tần nương tử! Ta cũng không thể giúp được gì nữa rồi!
Thanh Hà quỳ xuống cầu xin đại phu, nhưng đại phu lắc đầu an ủi nàng đừng quá đau buồn. Nàng ôm nhi tử vào lòng mà khóc nức nở, sao có thể như vậy chứ?? Phu quân nàng đã ra đi nay máu mủ duy nhất của chàng lại như vậy, nàng làm sao có thể nhìn mặt phu quân ở dưới suối vàng đây??.
Nàng ôm chặt con mà khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Bỗng chốc mái tóc dài đẹp của nàng xuất hiện vài đốm trắng những đốm trắng cứ lớn dần, chỉ một lát sau cả mái tóc của nàng đã chuyển sang bạc trắng.
Nàng vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của nhi tử đã trở nên im lặng, mà lòng đau như cắt. Bỗng dưng nàng cảm nhận được trong lòng mình thân hình bé nhỏ đã trở nên lạnh lẽo đó chợt ấm dần lên, da thịt tái nhợt bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thở nhỏ xíu mang theo hơi ấm phả nhè nhẹ vào cổ nàng.
Nàng vội goi đai phu:
- Đại phu..
Lương tốn nhìn người thiếu phụ ôm con, lúc này ông cũng nhận ra sự trở lại của sinh mệnh nhỏ bé ấy, những luồng linh khí đang dần tụ tập lại tiến vào trong cơ thể, đó là dấu hiệu của sức sống đã dần trở lại.
Ông cũng cảm thấy vui mừng nói:
- kì tích, kì tích. Cô để ta xem.
Lương tốn đặt nhẹ tay vào mạch máu nơi tĩnh mạch của đứa trẻ, lão lặng lẽ cảm nhận mọi biến đổi trong cơ thể này, một lúc sau mỉm cười.
Thánh Gióng sau khi được Long Quân xé rách hư không đưa đến tu chân giới, thì bị mất đi tri giác, do ảnh hưởng của hư không hỗn loạn.
Linh hồn theo gió bay vất vưởng trong phiến thiên địa, không rõ đã trải qua bao lâu, tưởng chừng như sắp tan rã thì tự chủ tiến vào một cơ thể bất kì đã mất đi linh hồn.
Thánh gióng đôi mắt khẽ rung rung nhẹ, cảm nhận linh khí xung quanh đang tiến vào cơ thể. Thật nhiều linh khí hơn hẳn so với phàm nhân giới trước kia, đến rồi sao?? đây chính là tu chân giới sao??? Cha, con đã thành công rồi, chúng ta thành công rồi.
Gióng muốn hét to:
- Tu chân giới, Gióng ta đến rồi!!!!
Nhưng gì thế này?? đôi môi mấp máy mà chẳng thế nói nên lời, Gióng cố mở đôi mí mắt nặng trịch ra, và những hình ảnh trong đôi mắt cũng trở nên rõ ràng dần.
Trước mắt Gióng lúc này là một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp, có một mái tóc bạc trắng và một đôi mắt trong veo, Nhưng lại đang rơi những giọt nước mắt đẹp như những hạt Ngọc châu.
Gióng cảm thấy từ nữ nhân này với mình có một sự liên kết mĩ diệu, đó sự liên kết của huyết mạch, sự liên kết mà Gióng đã từng trải qua khi trước.
Đôi mắt Gióng nhoè ướt, miệng lắp bắp vang lên tiếng yếu ớt:
- Mẫu thân.
- Mẫu thân, người đừng khóc.
Thanh Hà nghe tiếng nói quen thuộc vang lên, nhi tử đang yếu ớt gọi mình thì vui mừng cắn chặt môi gật gật đầu đáp:
- Minh nhi ngoan, Mẫu thân Sẽ không khóc nữa.
Nói vậy nhưng nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, Gióng đưa bàn tay của mình lên, một cánh nhỏ xíu Gióng ngạc nghiên thầm nghĩ:
" Ta trở thành đứa trẻ hai tuổi sao??"
" Thôi mặc kệ."
Gióng đưa bàn tay nhỏ xíu lau đi những giọt nước mắt của mẫu thân, lòng tự nhủ mình sẽ để mẫu thân rơi lệ một lần nào nữa.
Lương tốn sau khi bắt mạch xong, lão nhìn Thanh Hà và nhỉ tử của nàng mỉm cười nói:
- Tốt, tốt....Chúc mừng hai mẫu tử. Ta sẽ đi bốc mấy thang thuốc để cho tiểu tử này hồi phục nhanh hơn.
Lương Tốn bảo Thanh Hà đợi ông đi bốc thuốc, rồi quay lưng đi ra ngoài. Thanh Hà khẽ cúi đầu tạ ơn ông, nàng đặt tần minh xuống giường vuốt ve đôi má bầu bĩnh của nhi tử.
Gióng vui vẻ cười đùa với người mẫu thân mới của mình, đã từng hạ giới làm hài tử nhưng lần này đơn giản hơn chút còn có thể nói chuyện và đi lại.
Nhưng cũng vì vậy mà Gióng không có tin tức gì nhiều về nơi này, bởi trong ký ức của Tần Minh không lưu lại được quá nhiều thông tin.
" Xem ra, ta cần phải có thời gian tìm hiểu mới được, nếu lớn tuổi hơn chút thì thật tốt"
- Tần nương tử, đây là thuốc bổ ta đã sắc cho cô, có thể dùng trong hai tuần lễ, sau đó ta sẽ sai người mang đến cho cô. Đây là thuốc của cô về sau nhớ kiềm chế xúc động của bản thân.
Lương Tốn đưa hai dây thuốc cho Thành Hà rồi dặn dò mooti cách kĩ càng.
Thánh Hà gật đầu:
- cảm tạ Lương thúc.
- không có gì đâu, điều nên làm mà thôi.
Gióng vẫy tay cười toe toét:
- tạm biệt Lương gia gia...
Lương Tốn tay đưa lên chào lại với một khuôn mặt hiền hoà, nhìn mẫu tử ríu rít trở về nhà, lão thầm thở phào trong lòng.
Khắp nơi trong Trúc gia trang là một mảnh yên bình, trẻ nhỏ luyện quyền, khi thì nô đùa đuổi bắt dưới những tán trúc xanh, tiếng cười đùa như tiếng chông gió đung đưa, chờ đợi những người lớn tuổi đi săn thú trở về và mang theo những trái cây nhỏ làm quà sau mỗi chuyến đi.
Thiếu phụ diệt vải bên hiên nhà thi thoảng í ới gọi nhau nói chuyện, các lão nhân miệng chóp chép luận cờ hay ngồi nhắm rượu bàn luận về thế sự kìm cổ.
Mỗi ngày đều như vậy giản dị, nhẹ nhàng.
Nhưng hôm nay lũ trẻ đã ngừng chơi đùa ồn ã, vì chúng bị ngắt quãng bởi tiếng bước chân chạy qua. Đó là một thiếu phụ xinh đẹp có mái tóc dài đen, trên tay nàng tay bế một đứa trẻ mà chạy hối hả.
Từng ánh dõi theo người thiếu phụ ấy, từng người đều cầu mong những điều tốt đẹp sẽ đến với nàng.
Thanh Hà bế tròn tay đứa con nhỏ hơn hai tuổi của mình, nàng tự nhủ bản thân phải nhanh chân thêm một chút, mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Con của nàng Tần Minh bị ốm từ năm ngày trước, mới đầu nàng nghĩ rằng nó chỉ bị sốt nhẹ và uống thuốc đôi ba hôm rồi sẽ khỏi. Nhưng bệnh tình của nó ngày càng trở nên nặng hơn, đến hôm nay cả người nó nóng bừng hơi thở dần dần yếu đi.
Nàng chạy vội đến một ngôi nhà tranh ở đầu thôn thất thanh hô:
- Lương đại phu, cứu mạng.
Lương đại phu là vị đại phu duy nhất ở Trúc gia trang này, cũng chính là cơ hội duy nhất của con nàng.
Lương Tốn từ trong nhà nghe tiếng gọi thì cũng đã biết là ai đến, vội vàng mở cửa thấy thiếu phụ đang bế một sinh mệnh hấp hối đứng ở trong sân, liền đi trước dẫn nàng vào buồng trong.
- Tần nương tử, mau vào đi
Nge lời đại phu nàng bế con vào trong phòng, đắt nó nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ, rồi đứng ra đầu giường chờ đợi.
Lương Tốn lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi lại, đưa tay nhấc mí mắt nhỏ bé của Tần Minh để xem đồng tử, rồi khẽ ấn nhẹ lên bàn tay nhỏ xíu để chuẩn mạch. Mặt lão nhân nhúm lại vì thấy hơi thở Tần Minh yếu dần đi rất nhanh, nhịp đập của trái tim đứt quãng dần rồi ngừng hẳn.
Lương tốn buông tay, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Xin lỗi Tần nương tử! Ta cũng không thể giúp được gì nữa rồi!
Thanh Hà quỳ xuống cầu xin đại phu, nhưng đại phu lắc đầu an ủi nàng đừng quá đau buồn. Nàng ôm nhi tử vào lòng mà khóc nức nở, sao có thể như vậy chứ?? Phu quân nàng đã ra đi nay máu mủ duy nhất của chàng lại như vậy, nàng làm sao có thể nhìn mặt phu quân ở dưới suối vàng đây??.
Nàng ôm chặt con mà khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Bỗng chốc mái tóc dài đẹp của nàng xuất hiện vài đốm trắng những đốm trắng cứ lớn dần, chỉ một lát sau cả mái tóc của nàng đã chuyển sang bạc trắng.
Nàng vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của nhi tử đã trở nên im lặng, mà lòng đau như cắt. Bỗng dưng nàng cảm nhận được trong lòng mình thân hình bé nhỏ đã trở nên lạnh lẽo đó chợt ấm dần lên, da thịt tái nhợt bắt đầu hồng hào trở lại, hơi thở nhỏ xíu mang theo hơi ấm phả nhè nhẹ vào cổ nàng.
Nàng vội goi đai phu:
- Đại phu..
Lương tốn nhìn người thiếu phụ ôm con, lúc này ông cũng nhận ra sự trở lại của sinh mệnh nhỏ bé ấy, những luồng linh khí đang dần tụ tập lại tiến vào trong cơ thể, đó là dấu hiệu của sức sống đã dần trở lại.
Ông cũng cảm thấy vui mừng nói:
- kì tích, kì tích. Cô để ta xem.
Lương tốn đặt nhẹ tay vào mạch máu nơi tĩnh mạch của đứa trẻ, lão lặng lẽ cảm nhận mọi biến đổi trong cơ thể này, một lúc sau mỉm cười.
Thánh Gióng sau khi được Long Quân xé rách hư không đưa đến tu chân giới, thì bị mất đi tri giác, do ảnh hưởng của hư không hỗn loạn.
Linh hồn theo gió bay vất vưởng trong phiến thiên địa, không rõ đã trải qua bao lâu, tưởng chừng như sắp tan rã thì tự chủ tiến vào một cơ thể bất kì đã mất đi linh hồn.
Thánh gióng đôi mắt khẽ rung rung nhẹ, cảm nhận linh khí xung quanh đang tiến vào cơ thể. Thật nhiều linh khí hơn hẳn so với phàm nhân giới trước kia, đến rồi sao?? đây chính là tu chân giới sao??? Cha, con đã thành công rồi, chúng ta thành công rồi.
Gióng muốn hét to:
- Tu chân giới, Gióng ta đến rồi!!!!
Nhưng gì thế này?? đôi môi mấp máy mà chẳng thế nói nên lời, Gióng cố mở đôi mí mắt nặng trịch ra, và những hình ảnh trong đôi mắt cũng trở nên rõ ràng dần.
Trước mắt Gióng lúc này là một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp, có một mái tóc bạc trắng và một đôi mắt trong veo, Nhưng lại đang rơi những giọt nước mắt đẹp như những hạt Ngọc châu.
Gióng cảm thấy từ nữ nhân này với mình có một sự liên kết mĩ diệu, đó sự liên kết của huyết mạch, sự liên kết mà Gióng đã từng trải qua khi trước.
Đôi mắt Gióng nhoè ướt, miệng lắp bắp vang lên tiếng yếu ớt:
- Mẫu thân.
- Mẫu thân, người đừng khóc.
Thanh Hà nghe tiếng nói quen thuộc vang lên, nhi tử đang yếu ớt gọi mình thì vui mừng cắn chặt môi gật gật đầu đáp:
- Minh nhi ngoan, Mẫu thân Sẽ không khóc nữa.
Nói vậy nhưng nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, Gióng đưa bàn tay của mình lên, một cánh nhỏ xíu Gióng ngạc nghiên thầm nghĩ:
" Ta trở thành đứa trẻ hai tuổi sao??"
" Thôi mặc kệ."
Gióng đưa bàn tay nhỏ xíu lau đi những giọt nước mắt của mẫu thân, lòng tự nhủ mình sẽ để mẫu thân rơi lệ một lần nào nữa.
Lương tốn sau khi bắt mạch xong, lão nhìn Thanh Hà và nhỉ tử của nàng mỉm cười nói:
- Tốt, tốt....Chúc mừng hai mẫu tử. Ta sẽ đi bốc mấy thang thuốc để cho tiểu tử này hồi phục nhanh hơn.
Lương Tốn bảo Thanh Hà đợi ông đi bốc thuốc, rồi quay lưng đi ra ngoài. Thanh Hà khẽ cúi đầu tạ ơn ông, nàng đặt tần minh xuống giường vuốt ve đôi má bầu bĩnh của nhi tử.
Gióng vui vẻ cười đùa với người mẫu thân mới của mình, đã từng hạ giới làm hài tử nhưng lần này đơn giản hơn chút còn có thể nói chuyện và đi lại.
Nhưng cũng vì vậy mà Gióng không có tin tức gì nhiều về nơi này, bởi trong ký ức của Tần Minh không lưu lại được quá nhiều thông tin.
" Xem ra, ta cần phải có thời gian tìm hiểu mới được, nếu lớn tuổi hơn chút thì thật tốt"
- Tần nương tử, đây là thuốc bổ ta đã sắc cho cô, có thể dùng trong hai tuần lễ, sau đó ta sẽ sai người mang đến cho cô. Đây là thuốc của cô về sau nhớ kiềm chế xúc động của bản thân.
Lương Tốn đưa hai dây thuốc cho Thành Hà rồi dặn dò mooti cách kĩ càng.
Thánh Hà gật đầu:
- cảm tạ Lương thúc.
- không có gì đâu, điều nên làm mà thôi.
Gióng vẫy tay cười toe toét:
- tạm biệt Lương gia gia...
Lương Tốn tay đưa lên chào lại với một khuôn mặt hiền hoà, nhìn mẫu tử ríu rít trở về nhà, lão thầm thở phào trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook