Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
-
Chương 78: Nếu không bảo vệ được người thân vậy ta tu đạo để làm gì??
Một câu chuyện dài đầy máu và nước nước mắt, cuộc sống này vốn vậy dù ở bất cứ nơi đâu niềm vui luôn đồng hành cùng nỗi buồn, là phàm nhân hay người tu đạo, con người ta thật sự có thể khiến mọi thứ như mình mong muốn không??
Màn đêm buông kín không gian, từng tía sáng đã tắt dần từ những căn nhà phía xa, một mảng thinh lặng chỉ có tiếng lá xào xạc, rung rinh theo từng cơn gió nhè nhẹ.
Thanh Hà kết thúc câu chuyện của mình thì mắt đã ướt lệ, nàng nhìn xa xăm thổn thức khẽ buông tiếng thở dài, Kim Thiềm dường như cũng đồng cảm với nàng mà trở nên trầm mặc hơn.
Gióng trở mình ôm lấy cổ mẫu thân, đôi mắt đỏ hoe, nghe những điều mẫu thân trải qua, Gióng tự hỏi người đã phải đau khổ đến nhường nào?
Thanh Hà vòng tay ôm lấy nhi tử vào lòng:
- Mẫu thân làm minh minh buồn rồi ah, ta xin lỗi con!
Gióng lắc đầu, thủ thỉ:
- Tại Minh Minh đòi người phải kể chuyện xưa, khiến người nhớ lại chuyện không vui, là Minh Minh có lỗi!
Nàng xoa đầu Gióng vỗ về:
- Minh Minh ngoan, chuyện đã qua lâu rồi ta không sao cả.
Cảm thấy Kim Thiềm cũng bị chuyện mình kể khiến trầm tư suy nghĩ. Nàng cười nhẹ:
- khiến Kim Thiềm cô nương mất hứng rồi!
Kim Thiềm cung kính cúi đầu:
- xin phu nhận đừng nói vậy, chỉ là Kim Thiềm cũng nhớ về chút chuyện xưa thôi!
Nàng có chút hiếu kỳ "
- Chuyện xưa gì vậy? Có thể nói ta nghe được không?
Kim Thiềm ngẫm nghĩ:
- Chỉ sợ phu nhân và công tử chê cười thôi!
Gióng nhìn nàng lắc đầu nói:
- Làm sao có thể vậy chứ, ta cũng muốn biết đôi chút về nàng.
Công tử đã nói vậy rồi thì nàng cũng kể lại câu chuyện cũ của mình, câu chuyện đã từ rất lâu rồi nhưng nàng chưa từng một lần quyên.
Từ khi nàng còn là một con cóc nhỏ sống trong một bãi lầy Vạn Tượng sơn mạch, nàng có một người đồng hành cùng chung sống tu luyện, hắn đã chiếu cố rất nhiều từ chia sẻ thức ăn đến bảo vệ nàng khỏi các loại yêu thú săn mồi khác, có lần vì cứu nàng khỏi miệng mãng xà mà hắn bị mất một chân, rồi một lần nọ hắn lại vì nàng mà giúp nàng thoát khỏi sự truy bắt của đám dong binh nhân loại nhưng cũng vì thế mà hắn đã bị bắt đi.
Nàng vì hắn mà cố gắng tu luyện, khi cường đại rồi nàng tìm được những người đã bắt hắn đi, nhưng những người đó nói đã bán hắn cho một cường giả ở Tam Tông Tứ môn có lẽ giờ hắn đã bị giết hay đã bị luyện thành pháp khí chiêu tài rồi cũng nên.
Nàng muốn đến tìm hắn nhưng biết bản thân tu vi còn chưa đủ nên trở điên cuồng tu luyện, hi vọng một ngày nào đó có thể đi tìm kiếm câu trả lời về số phận của hắn.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh kể hết câu chuyện nhưng có lẽ vì cảm xúc trở lại khiến giọng nàng run run.
Thanh Hà nắm lấy tay nàng:
- Thiên địa bất nhân coi chúng nhân như cỏ rác, mỗi người đều có một số phận nhưng nó lại không nắm trong tay chính mình.
- Ngươi còn có cơ hội để đi tìm kiếm đáp án của mình, cố gắng lên. Ta mong một ngày nào đó ngươi sẽ gặp lại được hắn.
- Tạ ơn cát ngôn của phụ nhân.
Kim Thiềm nhún mình ta ơn.
Thanh Hà nhìn sâu về phía rừng trúc:
- Giá như ta còn có cơ hội như ngươi. Đáng tiếc đáp án của ta đã hiện rõ trước mặt rồi!
Thanh Hà trầm ngâm:
- Nếu như được chọn lựa một lần nữa, ta thà là một phàm nhân chẳng cầu trường sinh hay cường đại chỉ cầu được sống một cuộc sống yên bình, trọn vẹn bên người thân của mình vậy là đủ rồi!
- Linh căn, tu vi, trường sinh để làm gì? Nhìn những người bên cạnh mình từng người dần dần rời xa mình, mà mình không thể thay đổi được gì.
- Nếu chẳng thể bảo vệ được người thân vậy ta tu đạo để làm gì?
Nghe những lời nàng nói khiến Gióng và Kim Thiềm có điều suy nghĩ. Kim Thiền thưa:
- Phu nhân, Kim Thiềm thấy bản thân phải trở nên cường đại trước khi biến cố ập tới mới có thể bảo vệ được người thân.
Thanh Hà nhìn nàng:
- Vậy như nào mới là cường đại để có thể đứng vững trước biến cố?
Kim Thiềm suy nghĩ kiên định nói:
- Điều này ta không biết, nhưng ít nhất có thể làm hết sức thay vì chỉ biết đứng nhìn bất lực.
- Ngươi nói đúng, ít ra có thể làm những điều mình có thể thay vì chỉ biết đứng nhìn. Ta tu vi cao hơn Nguyên Trí nhưng ta không thể bảo vệ chàng phải chăng ta chính là một kẻ thất bại.
Mắt Thanh Hà loé ra tia khổ sở.
Kim Thiềm cung kính giải thích:
- Việc sảy ra với lão gia vốn dĩ không phải do phu nhân không thể làm gì, ta tin chắc nếu phu nhân ở tại chính nơi lão gia sảy ra chuyện, người sẽ hết sức bảo vệ lão gia, thậm chí sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình.
- Ý Kim Thiềm chính là còn có một người phu nhân phải bảo vệ, nên phu nhân cũng phải trở nên cường đại thậm chí rất cường đại.
- Phụ nhân không thể vì sự mất mát của lão già mà buông xuôi lúc này được.
Thanh Hà nghe Kim Thiền nói cảm nhận hơi ấm trong lòng mình nhìn nàng cảm kích nói:
- Cảm tạ ngươi đã giải khúc mắc trong lòng ta, ngươi nói đúng ta phải trở nên cường đại hơn để bảo vệ nhi tử của ta.
- Nhưng có lẽ ta phải cực kỳ cường đại ah. Vì nhi tử ta không phải là tầm thường, ít nhất ta phải đủ cường đại để quản lý đám con dâu mà tên này mang về.
Nàng cười cười vốt ve cái lưng bé nhỏ của gióng.
Gióng biết mẫu thân đã có câu trả lời về việc làm Đường chủ của Việt tông. Nên Gióng cũng cảm thấy vui mừng vì như vậy Gióng vừa có thể tu luyện vừa có thể ở cạnh người.
Những có một băn khoăn khiến Gióng suy nghĩ khi nghe hết câu chuyện giữa phụ mẫu của mình, và bên cạnh đó cũng có những ân oán trước kia của phụ mẫu mà Gióng phải lưu một chút tâm tư.
Màn đêm buông kín không gian, từng tía sáng đã tắt dần từ những căn nhà phía xa, một mảng thinh lặng chỉ có tiếng lá xào xạc, rung rinh theo từng cơn gió nhè nhẹ.
Thanh Hà kết thúc câu chuyện của mình thì mắt đã ướt lệ, nàng nhìn xa xăm thổn thức khẽ buông tiếng thở dài, Kim Thiềm dường như cũng đồng cảm với nàng mà trở nên trầm mặc hơn.
Gióng trở mình ôm lấy cổ mẫu thân, đôi mắt đỏ hoe, nghe những điều mẫu thân trải qua, Gióng tự hỏi người đã phải đau khổ đến nhường nào?
Thanh Hà vòng tay ôm lấy nhi tử vào lòng:
- Mẫu thân làm minh minh buồn rồi ah, ta xin lỗi con!
Gióng lắc đầu, thủ thỉ:
- Tại Minh Minh đòi người phải kể chuyện xưa, khiến người nhớ lại chuyện không vui, là Minh Minh có lỗi!
Nàng xoa đầu Gióng vỗ về:
- Minh Minh ngoan, chuyện đã qua lâu rồi ta không sao cả.
Cảm thấy Kim Thiềm cũng bị chuyện mình kể khiến trầm tư suy nghĩ. Nàng cười nhẹ:
- khiến Kim Thiềm cô nương mất hứng rồi!
Kim Thiềm cung kính cúi đầu:
- xin phu nhận đừng nói vậy, chỉ là Kim Thiềm cũng nhớ về chút chuyện xưa thôi!
Nàng có chút hiếu kỳ "
- Chuyện xưa gì vậy? Có thể nói ta nghe được không?
Kim Thiềm ngẫm nghĩ:
- Chỉ sợ phu nhân và công tử chê cười thôi!
Gióng nhìn nàng lắc đầu nói:
- Làm sao có thể vậy chứ, ta cũng muốn biết đôi chút về nàng.
Công tử đã nói vậy rồi thì nàng cũng kể lại câu chuyện cũ của mình, câu chuyện đã từ rất lâu rồi nhưng nàng chưa từng một lần quyên.
Từ khi nàng còn là một con cóc nhỏ sống trong một bãi lầy Vạn Tượng sơn mạch, nàng có một người đồng hành cùng chung sống tu luyện, hắn đã chiếu cố rất nhiều từ chia sẻ thức ăn đến bảo vệ nàng khỏi các loại yêu thú săn mồi khác, có lần vì cứu nàng khỏi miệng mãng xà mà hắn bị mất một chân, rồi một lần nọ hắn lại vì nàng mà giúp nàng thoát khỏi sự truy bắt của đám dong binh nhân loại nhưng cũng vì thế mà hắn đã bị bắt đi.
Nàng vì hắn mà cố gắng tu luyện, khi cường đại rồi nàng tìm được những người đã bắt hắn đi, nhưng những người đó nói đã bán hắn cho một cường giả ở Tam Tông Tứ môn có lẽ giờ hắn đã bị giết hay đã bị luyện thành pháp khí chiêu tài rồi cũng nên.
Nàng muốn đến tìm hắn nhưng biết bản thân tu vi còn chưa đủ nên trở điên cuồng tu luyện, hi vọng một ngày nào đó có thể đi tìm kiếm câu trả lời về số phận của hắn.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh kể hết câu chuyện nhưng có lẽ vì cảm xúc trở lại khiến giọng nàng run run.
Thanh Hà nắm lấy tay nàng:
- Thiên địa bất nhân coi chúng nhân như cỏ rác, mỗi người đều có một số phận nhưng nó lại không nắm trong tay chính mình.
- Ngươi còn có cơ hội để đi tìm kiếm đáp án của mình, cố gắng lên. Ta mong một ngày nào đó ngươi sẽ gặp lại được hắn.
- Tạ ơn cát ngôn của phụ nhân.
Kim Thiềm nhún mình ta ơn.
Thanh Hà nhìn sâu về phía rừng trúc:
- Giá như ta còn có cơ hội như ngươi. Đáng tiếc đáp án của ta đã hiện rõ trước mặt rồi!
Thanh Hà trầm ngâm:
- Nếu như được chọn lựa một lần nữa, ta thà là một phàm nhân chẳng cầu trường sinh hay cường đại chỉ cầu được sống một cuộc sống yên bình, trọn vẹn bên người thân của mình vậy là đủ rồi!
- Linh căn, tu vi, trường sinh để làm gì? Nhìn những người bên cạnh mình từng người dần dần rời xa mình, mà mình không thể thay đổi được gì.
- Nếu chẳng thể bảo vệ được người thân vậy ta tu đạo để làm gì?
Nghe những lời nàng nói khiến Gióng và Kim Thiềm có điều suy nghĩ. Kim Thiền thưa:
- Phu nhân, Kim Thiềm thấy bản thân phải trở nên cường đại trước khi biến cố ập tới mới có thể bảo vệ được người thân.
Thanh Hà nhìn nàng:
- Vậy như nào mới là cường đại để có thể đứng vững trước biến cố?
Kim Thiềm suy nghĩ kiên định nói:
- Điều này ta không biết, nhưng ít nhất có thể làm hết sức thay vì chỉ biết đứng nhìn bất lực.
- Ngươi nói đúng, ít ra có thể làm những điều mình có thể thay vì chỉ biết đứng nhìn. Ta tu vi cao hơn Nguyên Trí nhưng ta không thể bảo vệ chàng phải chăng ta chính là một kẻ thất bại.
Mắt Thanh Hà loé ra tia khổ sở.
Kim Thiềm cung kính giải thích:
- Việc sảy ra với lão gia vốn dĩ không phải do phu nhân không thể làm gì, ta tin chắc nếu phu nhân ở tại chính nơi lão gia sảy ra chuyện, người sẽ hết sức bảo vệ lão gia, thậm chí sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình.
- Ý Kim Thiềm chính là còn có một người phu nhân phải bảo vệ, nên phu nhân cũng phải trở nên cường đại thậm chí rất cường đại.
- Phụ nhân không thể vì sự mất mát của lão già mà buông xuôi lúc này được.
Thanh Hà nghe Kim Thiền nói cảm nhận hơi ấm trong lòng mình nhìn nàng cảm kích nói:
- Cảm tạ ngươi đã giải khúc mắc trong lòng ta, ngươi nói đúng ta phải trở nên cường đại hơn để bảo vệ nhi tử của ta.
- Nhưng có lẽ ta phải cực kỳ cường đại ah. Vì nhi tử ta không phải là tầm thường, ít nhất ta phải đủ cường đại để quản lý đám con dâu mà tên này mang về.
Nàng cười cười vốt ve cái lưng bé nhỏ của gióng.
Gióng biết mẫu thân đã có câu trả lời về việc làm Đường chủ của Việt tông. Nên Gióng cũng cảm thấy vui mừng vì như vậy Gióng vừa có thể tu luyện vừa có thể ở cạnh người.
Những có một băn khoăn khiến Gióng suy nghĩ khi nghe hết câu chuyện giữa phụ mẫu của mình, và bên cạnh đó cũng có những ân oán trước kia của phụ mẫu mà Gióng phải lưu một chút tâm tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook