Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
-
Chương 69: Ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào?
Một vùng đất trống bụi mù mịt, mặt đất bị cày xới thành những vệt sâu hoắm cây cối xung quanh đổ rạp, tráng hán thân hình cao lớn nằm úp mặt ngặm cỏ non.
Một tràng cảnh buồn cười nhưng đám đông im lặng, vị tráng hắn này thật sự khiến họ bất ngờ, không chỉ có thể hạ gục các vị chấp sự Kết Đan kỳ mà còn có thể đánh gần như ngang tay vị phó đường chủ, Nguyên Anh trung kỳ mới thu nhận của Yêu đường này.
Gióng và chúng nhân cũng cảm thấy ngạc nghiên vì điều này, họ hiểu rõ sức mạnh thân thể của Cường Hùng như nào, Cường Hùng là yêu thú ah, yêu thú vốn là loại có sức mạnh thân thể lớn hơn rất nhiều so với nhân loại.
Cùng cấp độ tu luyện thông thường yêu thú nhỉnh hơn về lực lượng, nhưng tráng hán này dường như vượt khỏi đánh giá của họ, thân thể không có dao động linh lực chỉ thuần túy là lực lượng xác thịt mà có thể chiến đấu với yêu thú Hùng tộc vốn nổi tiếng rất trâu chó này.
Cường Hùng đưa tay phủi lớp bụi dính trên y phục của mình, nhìn đối thủ của mình lúc này đã hôn mê dưới mặt đất, ánh mắt có chút tán thưởng bội phục, từ lúc tu luyện đến giờ ở Lam Nhiên thành này chưa có nhân loại nào có thể đơn thuần so sánh lực lượng với hắn như vậy ah.
Hắn quay lưng lại thấy các vị đại nhân lúc này đã hạ xuống thì chắp tay:
- công tử, các vị đại nhân.
- hắn ta sao rồi??
Gióng tiến lên gần Cường Hùng
Cường Hùng chắp tay cung kính:
- công tử, hắn chỉ là đau và đói quá ngất đi mà thôi, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại.
Gióng gật đầu có chút suy tư mở miệng:
- giao chiến với hắn ngươi có cảm giác gì đặc biệt không??
Cường Hùng tinh tế cảm nhận lại toàn bộ trận đánh:
- Công tử, từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ tiểu nhân chưa hệ gặp một đối thủ nhân loại nào có thể chiến đấu bằng thân thể với tiểu nhân như vậy, nếu có vận dụng linh lực thì không nói nhưng hắn ta lại đơn giản chỉ bằng lực lượng nhục thân, tiểu nhân có thể nói hắn có lực lượng thân thể tương đương với yêu thú nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong.
Gióng nghe Cường Hùng trầm tư:
- lực lượng thân thể có thể tương đương với yêu thú nguyên anh?? kẻ này không phải là người tầm thường.
Những người khác nghe vậy thì trố mắt nghỡ ngàng lực lương nhân loại có thể mạnh như vậy sao? không lẽ kẻ này chuyên luyện thể, thân thể quá biến thái đi à nha.
Thánh Gióng nói với chúng nhân:
- làm hắn tỉnh lại đi.
Một gã chấp sự tiến lại, hắn dùng thủy linh lực tạo thành một luồng nước tiến về phía mặt của Tráng Hán, khiến cho cả đầu gã lẫn khoảng đất gã úp mặt bị ướt sũng, tóc tai gã bê bết lại như thể một gã khất cái bị ướt mưa.
Tráng Hán bị Cường Hùng đánh một trận đau điếng bất tỉnh lại bị nước hắt làm cho thức tỉnh, gã nhấc đầu lên nhổ chút cỏ lẫn đất đá trong miệng ra “phì, phì, khặc khặc” gã chống tay đẩy cơ thể ngồi dậy, cảm thấy toàn thân vặn vẹo đâu đớn gã rủa:
- tên chết tiệt, đánh ta đau quá.
Tráng hán lầm ba, lầm bầm khiến đám đông càng cảm thấy thú vị, xôn xao nhìn hắn, có vài thiếu nữ cười cười che miệng lại “ khúc khích, khúc kích” Gã nghe tiếng cười ngoảng mặt sang thấy cả đám người này đang chăm chú nhìn mình, gã hơi ngẩn ngơ xấu hổ khiến mặt đỏ lựng.
Gióng hướng về Cường Hùng phân phó:
- ngươi đi lôi hắn lại đây, ta có chuyện hỏi hắn.
Cường Hùng:.
- vâng thưa công tử.
Cường Hùng tiến lại chỗ tráng hán đưa tay cầm cổ tráng hán lôi xềnh xệch về phía công tử.
- buông ta ra, tên chết tiệt buông ra. Ta đánh với ngươi mấy trăm hiệp, buông ra...
Tráng Hán bị lôi đi, thân thể đã thoát lực chỉ biết la mắng quẫy đạp một hồi.
Cường Hùng lôi gã đến thả trước mặt công tử rồi gã đứng lùi ra phía bên cạnh. Gióng đứng chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm gã chờ đợi câu trả lời:
- ngươi là ai? Sao lại chặn đường chúng ta?
Tráng hán lầm bầm rồi đưa tay xoa xoa vai trúng chỗ đau mặt mũi nhăn nhúm lại:
- tiểu nam hài, ngươi là ai mà dám hỏi ta như vậy? Coi chừng ta tét mông ngươi. Hừ hừ tên chết tiệt, làm ta đau hết cả người...
Cường Hùng đứng ở bên cạnh tến tới một chút đưa quyền đấm vào mặt gã hai phát chỉ mặt
" bốp " "bốp".
- thằng Sơn tặc, ai cho ngươi dám ăn nói như vậy với công tử nhà ta.
" Bốp" "bốp"...
Gióng giơ tay ra hiệu cho Cường Hùng dừng lại, Cường Hùng liền dừng tay lùi lại vị trí cũ.
Tráng hán bị đấm cho mấy quyền ngã dúi dụi sang một bên, lòng có chút sợ hãi " tên hài tử này có thân phận cao như vậy sao??" Gã đưa mắt nhìn về vị tiểu công tử, rồi quỳ về vị trí lúc nãy;
- công tử, tha tội tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân tên là Khải Đức, hôm nay tiểu nhân chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn thôi. Xin công tử tha mạng ah
Gióng nhìn gã hỏi
- Ngươi là người ở đâu? Là người tông môn nào đi lịch lãm?? Ta thấy gần đây không có thôn trang nào ah??
Tráng hán nghe vậy thì nói:
- công tử tiểu nhân không phải thuộc tông môn gì cả, tiểu nhân vốn cùng tộc nhân sinh sống sâu trong sâm lâm, nhưng mọi người đã bị yêu thú giết hết, chỉ còn lại một mình tiểu nhân lang thang kiếm ăn trong rừng đi không biết bao nhiêu lâu thì tiểu nhân lạc đến đây, đang lúc đói thì bắt gặp đám người công tử nên....
Gióng ngẫm nghĩ:
- ngươi sống cùng tộc nhân ở trong rừng??
Gã khẳng định:
- vâng đúng là vậy thưa công tử, từ lúc tiểu nhân còn nhỏ biết chuyện thì đã ở trong rừng, các trưởng bối cũng bảo họ ở trong rừng từ rất lâu về trước rồi!
- ngươi là người luyện thể sao??
Gióng nhìn gã chờ đợi.
Tráng hán mù mịt:
- công tử, luyện thể là cái gì??
Gióng và mọi người ngẩn ngơ nhìn nhau khó hiểu:
- không phải luyện thể sao?? Vậy thân thể ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy??
- công tử thân thể ta cứ tự nhiên như bình thường thôi! Đâu cần tập luyện gì??
Gióng trở nên hiếu kỳ không cần tập luyện gì cả mà lại có sức mạnh tự nhiên cường hãn như vậy:
- tự nhiên như bình thường, vậy những tộc nhân của ngươi trước kia thì thế nào?? cũng mạnh như ngươi vậy sao??
- đúng vậy ah, có người mạnh người yếu, Lớn lên đều như vậy ah, cũng có người mạnh người yếu hơn tiểu nhân nhưng không có tu luyện cái gì là luyện thể cả
Tất cả mọi người nghe vậy thì càng chấn kinh, đây là tộc người gì vậy?? Cứ bình thường, lớn lên đều mạnh như vậy cả mà không hề có tu luyện? Trong khi bọn ta phải nai lưng ra khổ nhọc lão thiên đúng là bất công mà.
Gióng ngẫm nghĩ một hồi đưa tay về phía Lý Thông nói:
- Lý đường chủ ngươi lấy một cái Trắc thí thạch lại đây.
Lý Thông vâng lời lấy từ giới chỉ ra một quả cầu đưa sang. Gióng nhận lấy thạch cầu rồi nói:
- ngươi đặt tay lên thạch cầu này.
- vâng, công tử
Tráng hán đáp lời nhưng không biết sao phải làm như vậy nhưng vẫn thành thật làm theo đưa bàn tay đặt lên thạch cầu.
Thạch cầu dưới bàn tay tráng hán không hề có một chút thay đổi nào cả vẫn im lìm như lúc mới lấy ra từ giới chỉ của Lý Thông.
Gióng kinh ngạc thất thố:
- không thể nào, không có linh căn. Thế này là thế nào??
Lý Thông và đám người ở phía sau thấy vậy thì sửng sốt nhìn chăm chăm vào trắc thí thạch, làm sao có thể có chuyện này?? Từ trước tới nay dù phế vật tư luyện cũng phải năm linh căn chưa từng có không linh căn xuất hiện.
Tráng hán nhìn thấy thái độ của mọi người như vậy thì nhìn tay mình rồi nhìn thạch cầu, gã không hiểu linh căn là cái gì? Quan trọng lắm sao? Không có không sinh con được hay cái gì gì? Gã gãi đầu, gãi tai hỏi:
- công tử cùng mọi người sao vậy?? Ta...ta...bị gì sao...?
Nghe tráng hán hỏi Gióng và mọi người mới từ trong sửng sốt mới từ từ tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt từng tia kỳ dị vẫn nhìn về phía gã quái vật này.
Gióng nhìn gã nói:
- không có gì, ngươi không có chuyện gì cả rất khoẻ, linh căn thì rồi từ từ ngươi sẽ hiểu. Thường ngày ngươi vẫn săn yêu thú và ngủ trong rừng sao??
Tráng hán gật đầu:
- vâng chính là vậy, tiểu nhân ngày săn thú rồi thì kiếm sơn động hay đại thụ ngủ qua đêm.
- từ giờ ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào??
Gióng nhìn gã mong đợi, người này tiềm lực không biết ra sao nhưng việc thân thể hắn có thể cường đại như vậy thì cũng tò mò cuối cùng hắn có thể mạnh đến mức độ nào.
Tráng hán ngẩn tò tê hỏi lại:.
- tiểu nhân đi săn cùng công tử sao??
- thi thoảng có đi săn, nhưng đánh nhau là nhiều hơn, bình thường thì cũng không cần ngươi làm gì nếu có chuyện gì ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm theo là được.
Tráng hán gãi đầu gãi tai suy nghĩ một hồi rồi dập đầu mấy cái:
- vậy được, tiểu nghe lời công tử, tiểu theo người đi kiếm cơm. Nhưng tiểu nhân chỉ đánh người xấu không đánh người tốt.
- được, đảm bảo không đánh người xấu.
- không đánh người già hài tử..
- Ân...
- không đánh gái...
- ngày phải có nhiều đồ ăn...
Gióng hài lòng vỗ vỗ mấy cái vào vai gã:
- tốt, chỉ cần nghe lời thì không thiếu cơm cho ngươi. Đứng lên đi.
Tráng hán nghe lệnh xiêu vẹo dứng dậy Lảo đảo hẳn nhiên là vẫn thoát lực, Gióng thấy vậy thì lấy một viên hồi khí đan vứt cho hắn, Gióng ngẫm nghĩ tay đấm này là một hảo thủ sau này về phải ngiên cứu thân thể gã thật kỹ mới được.
Chúng nhân nhìn hai người mà mắt tròn mắt dẹt, tráng hán lúc này thành thật như một hộ vệ bảo hộ ngay sau lưng Gióng, mới rồi còn đánh nhau lên bờ xuống ruộng chỉ vì mấy câu nói đơn thuần mà tiểu công tử đã có thêm một cường giả cấp Nguyên Anh bên cạnh.
Nếu để người các tông môn khác biết được sẽ gây ra kinh ngạc cỡ nào??? Các tân đệ tử như không thể tin vào nhận thức của bản thân mình, tông môn mới đầu nhập này rốt cuộc là rất kỳ quái nhưng thật sự là rất cường đại, có cường giả Nguyên Anh gia nhập chỉ để kiếm cơm.
Một tràng cảnh buồn cười nhưng đám đông im lặng, vị tráng hắn này thật sự khiến họ bất ngờ, không chỉ có thể hạ gục các vị chấp sự Kết Đan kỳ mà còn có thể đánh gần như ngang tay vị phó đường chủ, Nguyên Anh trung kỳ mới thu nhận của Yêu đường này.
Gióng và chúng nhân cũng cảm thấy ngạc nghiên vì điều này, họ hiểu rõ sức mạnh thân thể của Cường Hùng như nào, Cường Hùng là yêu thú ah, yêu thú vốn là loại có sức mạnh thân thể lớn hơn rất nhiều so với nhân loại.
Cùng cấp độ tu luyện thông thường yêu thú nhỉnh hơn về lực lượng, nhưng tráng hán này dường như vượt khỏi đánh giá của họ, thân thể không có dao động linh lực chỉ thuần túy là lực lượng xác thịt mà có thể chiến đấu với yêu thú Hùng tộc vốn nổi tiếng rất trâu chó này.
Cường Hùng đưa tay phủi lớp bụi dính trên y phục của mình, nhìn đối thủ của mình lúc này đã hôn mê dưới mặt đất, ánh mắt có chút tán thưởng bội phục, từ lúc tu luyện đến giờ ở Lam Nhiên thành này chưa có nhân loại nào có thể đơn thuần so sánh lực lượng với hắn như vậy ah.
Hắn quay lưng lại thấy các vị đại nhân lúc này đã hạ xuống thì chắp tay:
- công tử, các vị đại nhân.
- hắn ta sao rồi??
Gióng tiến lên gần Cường Hùng
Cường Hùng chắp tay cung kính:
- công tử, hắn chỉ là đau và đói quá ngất đi mà thôi, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại.
Gióng gật đầu có chút suy tư mở miệng:
- giao chiến với hắn ngươi có cảm giác gì đặc biệt không??
Cường Hùng tinh tế cảm nhận lại toàn bộ trận đánh:
- Công tử, từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ tiểu nhân chưa hệ gặp một đối thủ nhân loại nào có thể chiến đấu bằng thân thể với tiểu nhân như vậy, nếu có vận dụng linh lực thì không nói nhưng hắn ta lại đơn giản chỉ bằng lực lượng nhục thân, tiểu nhân có thể nói hắn có lực lượng thân thể tương đương với yêu thú nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong.
Gióng nghe Cường Hùng trầm tư:
- lực lượng thân thể có thể tương đương với yêu thú nguyên anh?? kẻ này không phải là người tầm thường.
Những người khác nghe vậy thì trố mắt nghỡ ngàng lực lương nhân loại có thể mạnh như vậy sao? không lẽ kẻ này chuyên luyện thể, thân thể quá biến thái đi à nha.
Thánh Gióng nói với chúng nhân:
- làm hắn tỉnh lại đi.
Một gã chấp sự tiến lại, hắn dùng thủy linh lực tạo thành một luồng nước tiến về phía mặt của Tráng Hán, khiến cho cả đầu gã lẫn khoảng đất gã úp mặt bị ướt sũng, tóc tai gã bê bết lại như thể một gã khất cái bị ướt mưa.
Tráng Hán bị Cường Hùng đánh một trận đau điếng bất tỉnh lại bị nước hắt làm cho thức tỉnh, gã nhấc đầu lên nhổ chút cỏ lẫn đất đá trong miệng ra “phì, phì, khặc khặc” gã chống tay đẩy cơ thể ngồi dậy, cảm thấy toàn thân vặn vẹo đâu đớn gã rủa:
- tên chết tiệt, đánh ta đau quá.
Tráng hán lầm ba, lầm bầm khiến đám đông càng cảm thấy thú vị, xôn xao nhìn hắn, có vài thiếu nữ cười cười che miệng lại “ khúc khích, khúc kích” Gã nghe tiếng cười ngoảng mặt sang thấy cả đám người này đang chăm chú nhìn mình, gã hơi ngẩn ngơ xấu hổ khiến mặt đỏ lựng.
Gióng hướng về Cường Hùng phân phó:
- ngươi đi lôi hắn lại đây, ta có chuyện hỏi hắn.
Cường Hùng:.
- vâng thưa công tử.
Cường Hùng tiến lại chỗ tráng hán đưa tay cầm cổ tráng hán lôi xềnh xệch về phía công tử.
- buông ta ra, tên chết tiệt buông ra. Ta đánh với ngươi mấy trăm hiệp, buông ra...
Tráng Hán bị lôi đi, thân thể đã thoát lực chỉ biết la mắng quẫy đạp một hồi.
Cường Hùng lôi gã đến thả trước mặt công tử rồi gã đứng lùi ra phía bên cạnh. Gióng đứng chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm gã chờ đợi câu trả lời:
- ngươi là ai? Sao lại chặn đường chúng ta?
Tráng hán lầm bầm rồi đưa tay xoa xoa vai trúng chỗ đau mặt mũi nhăn nhúm lại:
- tiểu nam hài, ngươi là ai mà dám hỏi ta như vậy? Coi chừng ta tét mông ngươi. Hừ hừ tên chết tiệt, làm ta đau hết cả người...
Cường Hùng đứng ở bên cạnh tến tới một chút đưa quyền đấm vào mặt gã hai phát chỉ mặt
" bốp " "bốp".
- thằng Sơn tặc, ai cho ngươi dám ăn nói như vậy với công tử nhà ta.
" Bốp" "bốp"...
Gióng giơ tay ra hiệu cho Cường Hùng dừng lại, Cường Hùng liền dừng tay lùi lại vị trí cũ.
Tráng hán bị đấm cho mấy quyền ngã dúi dụi sang một bên, lòng có chút sợ hãi " tên hài tử này có thân phận cao như vậy sao??" Gã đưa mắt nhìn về vị tiểu công tử, rồi quỳ về vị trí lúc nãy;
- công tử, tha tội tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân tên là Khải Đức, hôm nay tiểu nhân chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn thôi. Xin công tử tha mạng ah
Gióng nhìn gã hỏi
- Ngươi là người ở đâu? Là người tông môn nào đi lịch lãm?? Ta thấy gần đây không có thôn trang nào ah??
Tráng hán nghe vậy thì nói:
- công tử tiểu nhân không phải thuộc tông môn gì cả, tiểu nhân vốn cùng tộc nhân sinh sống sâu trong sâm lâm, nhưng mọi người đã bị yêu thú giết hết, chỉ còn lại một mình tiểu nhân lang thang kiếm ăn trong rừng đi không biết bao nhiêu lâu thì tiểu nhân lạc đến đây, đang lúc đói thì bắt gặp đám người công tử nên....
Gióng ngẫm nghĩ:
- ngươi sống cùng tộc nhân ở trong rừng??
Gã khẳng định:
- vâng đúng là vậy thưa công tử, từ lúc tiểu nhân còn nhỏ biết chuyện thì đã ở trong rừng, các trưởng bối cũng bảo họ ở trong rừng từ rất lâu về trước rồi!
- ngươi là người luyện thể sao??
Gióng nhìn gã chờ đợi.
Tráng hán mù mịt:
- công tử, luyện thể là cái gì??
Gióng và mọi người ngẩn ngơ nhìn nhau khó hiểu:
- không phải luyện thể sao?? Vậy thân thể ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy??
- công tử thân thể ta cứ tự nhiên như bình thường thôi! Đâu cần tập luyện gì??
Gióng trở nên hiếu kỳ không cần tập luyện gì cả mà lại có sức mạnh tự nhiên cường hãn như vậy:
- tự nhiên như bình thường, vậy những tộc nhân của ngươi trước kia thì thế nào?? cũng mạnh như ngươi vậy sao??
- đúng vậy ah, có người mạnh người yếu, Lớn lên đều như vậy ah, cũng có người mạnh người yếu hơn tiểu nhân nhưng không có tu luyện cái gì là luyện thể cả
Tất cả mọi người nghe vậy thì càng chấn kinh, đây là tộc người gì vậy?? Cứ bình thường, lớn lên đều mạnh như vậy cả mà không hề có tu luyện? Trong khi bọn ta phải nai lưng ra khổ nhọc lão thiên đúng là bất công mà.
Gióng ngẫm nghĩ một hồi đưa tay về phía Lý Thông nói:
- Lý đường chủ ngươi lấy một cái Trắc thí thạch lại đây.
Lý Thông vâng lời lấy từ giới chỉ ra một quả cầu đưa sang. Gióng nhận lấy thạch cầu rồi nói:
- ngươi đặt tay lên thạch cầu này.
- vâng, công tử
Tráng hán đáp lời nhưng không biết sao phải làm như vậy nhưng vẫn thành thật làm theo đưa bàn tay đặt lên thạch cầu.
Thạch cầu dưới bàn tay tráng hán không hề có một chút thay đổi nào cả vẫn im lìm như lúc mới lấy ra từ giới chỉ của Lý Thông.
Gióng kinh ngạc thất thố:
- không thể nào, không có linh căn. Thế này là thế nào??
Lý Thông và đám người ở phía sau thấy vậy thì sửng sốt nhìn chăm chăm vào trắc thí thạch, làm sao có thể có chuyện này?? Từ trước tới nay dù phế vật tư luyện cũng phải năm linh căn chưa từng có không linh căn xuất hiện.
Tráng hán nhìn thấy thái độ của mọi người như vậy thì nhìn tay mình rồi nhìn thạch cầu, gã không hiểu linh căn là cái gì? Quan trọng lắm sao? Không có không sinh con được hay cái gì gì? Gã gãi đầu, gãi tai hỏi:
- công tử cùng mọi người sao vậy?? Ta...ta...bị gì sao...?
Nghe tráng hán hỏi Gióng và mọi người mới từ trong sửng sốt mới từ từ tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt từng tia kỳ dị vẫn nhìn về phía gã quái vật này.
Gióng nhìn gã nói:
- không có gì, ngươi không có chuyện gì cả rất khoẻ, linh căn thì rồi từ từ ngươi sẽ hiểu. Thường ngày ngươi vẫn săn yêu thú và ngủ trong rừng sao??
Tráng hán gật đầu:
- vâng chính là vậy, tiểu nhân ngày săn thú rồi thì kiếm sơn động hay đại thụ ngủ qua đêm.
- từ giờ ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào??
Gióng nhìn gã mong đợi, người này tiềm lực không biết ra sao nhưng việc thân thể hắn có thể cường đại như vậy thì cũng tò mò cuối cùng hắn có thể mạnh đến mức độ nào.
Tráng hán ngẩn tò tê hỏi lại:.
- tiểu nhân đi săn cùng công tử sao??
- thi thoảng có đi săn, nhưng đánh nhau là nhiều hơn, bình thường thì cũng không cần ngươi làm gì nếu có chuyện gì ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm theo là được.
Tráng hán gãi đầu gãi tai suy nghĩ một hồi rồi dập đầu mấy cái:
- vậy được, tiểu nghe lời công tử, tiểu theo người đi kiếm cơm. Nhưng tiểu nhân chỉ đánh người xấu không đánh người tốt.
- được, đảm bảo không đánh người xấu.
- không đánh người già hài tử..
- Ân...
- không đánh gái...
- ngày phải có nhiều đồ ăn...
Gióng hài lòng vỗ vỗ mấy cái vào vai gã:
- tốt, chỉ cần nghe lời thì không thiếu cơm cho ngươi. Đứng lên đi.
Tráng hán nghe lệnh xiêu vẹo dứng dậy Lảo đảo hẳn nhiên là vẫn thoát lực, Gióng thấy vậy thì lấy một viên hồi khí đan vứt cho hắn, Gióng ngẫm nghĩ tay đấm này là một hảo thủ sau này về phải ngiên cứu thân thể gã thật kỹ mới được.
Chúng nhân nhìn hai người mà mắt tròn mắt dẹt, tráng hán lúc này thành thật như một hộ vệ bảo hộ ngay sau lưng Gióng, mới rồi còn đánh nhau lên bờ xuống ruộng chỉ vì mấy câu nói đơn thuần mà tiểu công tử đã có thêm một cường giả cấp Nguyên Anh bên cạnh.
Nếu để người các tông môn khác biết được sẽ gây ra kinh ngạc cỡ nào??? Các tân đệ tử như không thể tin vào nhận thức của bản thân mình, tông môn mới đầu nhập này rốt cuộc là rất kỳ quái nhưng thật sự là rất cường đại, có cường giả Nguyên Anh gia nhập chỉ để kiếm cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook