Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
-
Chương 139: Điên cuồng
Hắc Mặc bình nguyên, trên mặt đất những nơi đã lún thành hố sâu, có nơi các vết cắt kéo dài cày xéo, đâu đó người nằm thoi thóp trên mình huyết dịch chảy dài nhuốm màu cỏ xanh, có người mỉm cười nhìn trời xanh như thấy hình bóng cố nhân đã xa đang vẫy chào đón.
Tiếng Trống Đồng vang vọng khắp ngõ ngách, lời ca ngâm như vọng lại từ viễn cổ hồng hoang, Hắc giáp tướng quân phi phong bay trong chiều gió lộng, đôi tay như chẳng nghỉ khúc hùng ca.
Mặt đất trước mặt Gióng có những nơi bị giày xéo, dấu vết linh lực vẫn còn vương chưa tắt, nơi thiên không thi thoảng có người chú ý tới nơi này hay vô ý nhưng không thể nào ngắt đi được cảm hứng của Gióng.
Những khúc ca tưởng chừng như bất tận, chuyện từ thủa khai sơ lập địa tiếng rồng thần khiếu động cả non sông, nam nhi huyết lệ nơi xa trường viễn xứ máu đã trộn bùn non vẫn nụ môi hồng, mỹ phụ chờ chồng mà hoá đá với thiên thu...
Lời ca vẫn vang, người vẫn chiến. Có người hiểu cũng có người không, nhưng lại khiến nhiệt huyết trong người rạo rực, mắt hoả hồng quyền đầu thêm sắc bén.
Thạch Sanh những ký ức như hiện về khiến sát khí mênh mông, những gót ngựa đạp lên xác dân Việt, tiếng trẻ thơ bơ vơ trong đêm lạnh thấu xương, có đôi lúc hắn muốn giết hết tất cả những kẻ mang dã tâm ấy nhưng lại tự hỏi nếu làm vậy bao nhà tan cửa nát?? Chẳng phải ta lại cũng giống họ sao??
- Ta rất muốn giết ngươi.
Thạch Sanh, gằn giọng mà nói như thể gặp kẻ thù sống còn.
Nghiêm Hành càng đánh càng cảm thấy sợ hãi, người này quá cường đại vượt lẽ thường, nhưng cái cảm giác lúc này khiến hắn cảm thấy tâm linh run rẩy, mình có đắc tội thật nhưng không đến nỗi phải vậy ah.
- Vị đạo....hữu này, ta không cần tra xét nữa, chắc chắn Tiêu Mạt không có ở đây. Ta xin cáo từ nha!
Nghiêm Hành lắp bắp nói rồi toan gấp rút rời đi nhưng thân hình Thạch Sanh đã nhanh chóng chắn trước mặt hắn, Kim phủ giơ cao sắc vàng chói loà như là nhất nhật quán thể bổ mạnh về phía hắn.
" hự"
Nghiêm Hành vội giơ đại kiếm chắn trước người nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau, trên người hắn một vết chém đứt đoạn một vết sẹo mờ rỉ huyết hồng.
- Giờ muốn đi thì đã quá muộn rồi!
Thạch Sanh một thân kim giáp, tay Kim phủ sáng loáng, phía sau lưng đôi cánh trắng viền hồng mở tung, ánh mặt trời chiếu rọi khiến hắn như một thượng vị thần muốn phán quyết chúng sinh.
- Ta là phó thành chủ Tru Hoang, ngươi giết ta là muốn đối địch với Tru Hoang, dù Việt Tông ngươi cường đại nhưng chưa đủ để hứng chịu lửa giận Tru Hoang ta.
Nghiêm Hành cắn răng nói, hắn tới với thân phận phó thành chủ Tru Hoang, ở đây ai cũng đã biết Lam Nhiên so với Tru Hoang là một trời một vực ngươi dám làm gì ta??
- Tru Hoang thì mặc Tru Hoang nhưng mạng ngươi ta quản chắc rồi!
Thạch Sanh cười nhạt, thân thể tốc độ tăng cường hơn hẳn, hắn như những tia sáng vàng thẳng tắp công tới Nghiêm Hành.
Hình ảnh thượng vị hư ảo của Thạch Sanh khiến cả chiến trường như phải chững lại, từng ánh mắt đổ dồn mà nhìn sửng sốt.
Bá Khanh mắt không chớp, hơi thở trên thân Thạch Sanh khiến tâm linh hắn vốn như mặt nước phẳng lặng bất chợt hòn đá nhỏ ghé thăm khiến từng từng gợn sóng lăn tăn.
Đôi mắt hiện ra những đường nhỏ li ti, khí tức trở nên cuồng bào, hắn ngẩng đầu rít gào, ngay sau đó là bọn người Lý Thông Tiểu Thanh cùng Ngũ yêu và những yêu thú xung quanh Hắc Mặc như thể lời chào mừng.
" Gào....gào..."
" hú...hú...."
" gầm... "
" Quéc quéc... "
" Goát goát..."
...
( WTH...? Mặc Khuê ta chịu chẳng mô tả được mấy ngôn ngữ yêu cầm, tẩu thú này. Huynh đệ tỷ muội Thông cảm)
Thanh âm như hỗn độn nhưng lại như thể hoà hợp, dứt lời tất cả như được uống thuốc tăng lực điên cuồng đánh đập đối thủ của mình.
Hai gã bợm Khải Đức nhìn nhau, Ngô Ngạn lấy ra một thùng rượu lớn như thể cái bồn nước tắm của nữ nhân ném cho Khải Đức.
Khải Đức nhân lấy, hai tay nâng bổng lên trời mà ngẩng cổ uống một hơi lớn, rồi ném trả lại cho Ngô Ngạn, hắn hơi xốc lại đai quần nói:
- Đại ca, xem ai hạ được nhiều hơn.
- Tốt... Ực ực ực... Giải tán đám đông
" bùm"
Ngô Ngạn gật đầu, uống một hơi dài rồi ném thùng rượu lớn vào đám Nguyên Anh các Tông môn, khiến mấy người đó bị hất tung xung quanh.
- Đậu.. Huynh chơi xấu...
Khải Đức vẻ mặt xám xịt nói rồi, đập mạnh vũ sí mà lao đi, hắn không chấp nhận thua cuộc một cách quá sớm như vậy.
Thanh Hà với Thao Sảng bá Nhan cùng đám tán tu không rõ vì sao mọi việc lại chuyển biến náo nhiệt như vậy, nhưng người ta đã hùng hổ thì mình lại không thể không theo.
Trái Ngược lại với vẻ hùng hổ của Việt Tông là vẻ mặt xám ngoét của các tông môn, từng người thầm kêu khổ trong lòng nhưng lại không thể làm gì khác chỉ còn cách hết mình chống đỡ lại công kích mà thôi!
Chiến đấu trở nên báo nhiệt vô cùng, Gióng thấy vậy trống đánh càng thêm lực.
Trở lại Tán Tinh sơn, Cũng đã là một quang cảnh hoang tàn, cây cối bị cắt đứt đổ mà sạp xuống, những cột đá đầy những vết chém lớn nhỏ có những cái đã trở thành bột phấn.
Tiêu Thần đẩy thân người đứng thẳng, hắn vừa rồi bị lực đòn đánh của Hắc Tuyên mà đập người vào cột thạch, lớp hắc y của hắn đã không còn nguyên vẹn như trước mà đã xuất hiện những vết rách chồng chéo.
Tiêu Mạt đứng trên chiếc cột thạch đã bị chém mất một nửa, hắn đưa tay khẽ lau dòng huyết chảy nơi khoé miệng, mắt nhìn Tiêu Thần thầm nghĩ xem ra Lãnh gia ban thưởng cho Tiêu Thần không ít.
Hắc Tuyên y phục cũng có lưu lại vết tích chiến đấu, dù sao tu vi đối phương cũng không phải hạng gà mờ mà lại là một sát thủ nguy hiểm, nếu không có Tiêu Mạt ở đây có lẽ Hắc Tuyên hắn phải gặp khó khăn hơn nhiều.
Hắc y tung bay thân thể Hắc Tuyên hơi loé nhưng chợt dừng lại, hắn nghi hoặc nhìn vế hướng Hắc Mặc, hắn khẽ ngẩng đầu cất một tràng ưng khiếu, đôi cánh sau lưng hắn mở bung ra đập mạnh khiến đất đá dung chuyển, thân thể hắn biến mất như những vết mực đen được phất ra.
Tiêu Mạt thấy vậy không nghĩ ngợi nhiều, xem ra Hắc Tuyên đã xuất thêm lực muốn nhanh kết thúc, hắn thân thể trở nên hư ảo rồi biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.
Tiêu Thần đứng giữa trung tâm những vết đen do Hắc Tuyên tạo ra, kiếm pháp tinh diệu cùng thân pháp ảo diệu chống đỡ vừa phòng tránh ám sát của Tiêu Mạt.
- Bát Phương Kiếp Phá Vân.
Kiếm pháp xoay chuyển tạo ra tám hư ảnh xung quanh Tiêu Thần rồi theo lời hắn mà bắn ra xung quanh.
Hắc Tuyên thân thể di chuyển tránh đòn mà bay ngược về phía sau.
- Thập Diện Xuyên Sát..
Hắc Tuyên lại di chuyển tạo thành hư ảnh ở khắp nơi, kiếm nơi tay hướng Tiêu Thần đâm tới.
Tiêu Mạt từ trên không cũng đâm thẳng mà lao xuống.
" phập... Phập.. Phập "
Tiếng kiếm đâm nhưng không phải đâm trúng Tiêu Thần, mà là đâm vào một khúc gỗ có dán một tấm bùa với những hình vẽ kì quái.
Tiêu Thần thân xuất hiện ở một nơi khác, thì ra hắn đã nhanh trí dùng thế thân thuật mà thoát khỏi đòn bủa vây của hai người Hắc Tuyên. Nhưng hắn hơi nhăn mày vì trên vai hắn nhói đau, hắn đưa tay lên thì ra nơi đó cắm một thanh sắt nhỏ.
" keng."
" Keng"
Tiêu Thần nhổ thanh sắt ra, vứt nó đi, Thanh sắt cỡ một gang tay đã dính huyết dịch quá nửa.
Hoá ra Tiêu Mạt lúc rơi từ trên không xuống, một cánh tay khác của hắn khởi động cơ quan ám khí tấn công, Tiêu Mạt nhìn Tiêu Thần nói:
- Thay mận đổi đào, thế thân thuật của ngươi cũng không thay đổi nhiều lắm.
- hừ... ta nhất thời sơ ý mà thôi. Phân thân thuật, Bách Hoa Đào Sát.
Tiêu Thần hừ lạnh thân thể biết mất, rồi xuất hiện bốn Tiêu Thần vây quanh Tiêu Mạt vào giữa, bốn phân thân này vung tay phóng phi tiêu hướng tới Tiêu Mạt.
" phập... Phập... Phập...."
Cũng y hệt như trước, phi tiêu cắm chi chút vào một khúc gỗ như Chiêu Tiêu Thần mới sử dụng, chỉ khác là trên khúc gỗ ngoài lá bùa còn vẽ một khuôn mặt lè lưỡi.
Tiêu Mạt hiện ra một góc cười nói:
- Có thể tu vi ngươi cao hơn ta nhưng nhẫn thuật ngươi còn kém ta một đường.
- Nếu... nếu Tiêu Tấn chịu truyền thụ cho ta thì giờ này ngươi có thể nói như vậy sao?? Đích hệ mới truyền thụ hahaha.. Ta cho hắn tận hệ luôn.
Tiêu Thần mắt loé sát khí cười lớn cuồng ngạo.
- Cái đó không quan trọng, quan trọng là khả năng, ngươi là người không phù hợp, một kẻ giết hại chủ nhân của mình thì đã nói lên điều đó.
Tiêu Mạt lắc đầu, một nhẫn giả nếu nếu làm hại chủ nhân của mình thì không có danh dự của một nhẫn giả, những người như vậy dù ở đâu thử hỏi ai sẽ coi trọng??
- Những kẻ như vậy chỉ đáng tứ mã phanh thây, dóc xương vẽ cánh mà thôi!
Hắc Tuyên góp lời, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ như vậy, chúng đáng phải chịu tội cho hành động phản phúc này.
- ha ha ha... Danh dự của nhẫn giả?? Trước quyền đầu danh dự chỉ thứ vứt đi.
Tiêu Thần cười khinh miệt, danh dự ư? Đứng trước lực lượng nó có thể làm gì?? Danh dự không nuôi sống bản thân, chỉ cần ta mạnh thì cái danh dự này không cần cũng được.
- Ngươi không hiểu được thứ ngươi vốn không có, trước khi trách người hãy tự nhìn bản thân mình đi.
Hắc Tuyên lắc đầu, người này không chóng thì chầy cũng lạc vào ma đạo, ham muốn che đậy đi lý trí, phần người ngày càng thu hẹp ah.
- Thập Tự Phong Sát.
Hắc Tuyên chém từng phong nhận hình bán nguyệt với tốc độ cường đại, chúng đan xen thành hình thập giá mà đi.
- Hoả Thần Phiêu Nhiên Chưởng.
Hư ảnh hoả chưởng lớn của Tiêu Mạt theo sau phong nhận của Hắc Tuyên mà công về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần tay đan thành những tư thế kỳ quái, trước mặt hư ảnh kiếm tạo thành đồ hình.
- Loạn Vũ Trường Không.
Hư ảnh kiếm pháp xoay tròn chắn hết sát thương từ phong nhận và chưởng pháp, thân thể hắn bị đẩy lùi về phía sau một quãng làm phá ta những cột đá lớn.
Hoả chưởng nóng rực nổ tung, phía trong nó một chiếc phi tiêu bị nung đỏ bắn xuyên qua đồ hình kiếm của Tiêu Thần.
" phập"
" phập"...
" hự..."
" phụt"
Ngực Tiêu Thần hai chiếc phi tiêu cắm vào thân thể còn bốc lên khói ngi ngút, hắn phun ra một búng máu tươi miệng thở hổn hển nhìn hai người phía trước.
Hắc Tuyên bay tới đặt kiếm dí sát cổ Tiêu Thần, Tiêu Mạt thân thể hiển hoá ngay sát bên ngăn lại:
- Đường chủ, người này có thể để ta xử lý được không??
Hắc Tuyên nhìn Tiêu Thần rồi nhìn Tiêu Mạt ngẫm nghĩ một chút, dù sao khúc mắc giữa hai người vẫn nên Tiêu Mạt tự giải quyết vẫn tốt hơn là để người ngoài như hắn ra tay, nhưng vẫn phải đề phòng chút.
" xoẹt..."
" á...."
Hắc Tuyên chém đứt một cách tay Tiêu Thần, khiến Tiêu Thần ôm lấy kêu la thảm thiết không thôi, huyết dịch chảy xuống ướt hết cả nền đá trắng.
- Ngươi xử lý đi ta về trước, xong việc nhớ trở lại.
Hắc Tuyên nói rồi, đằng không về hướng Hắc Mặc bỏ lại hai người ở lại giữa đống đổ nát.
Tiêu Thần điểm mấy huyệt đạo trên tay khiến huyết dịch ngừng chảy, Tiêu Mạt không nói cúi xuống nhặt cánh tay dưới đất hơi phủi chút cát rồi đứng lên nối lại vào tay Hắn rồi lấy vải buộc chặt lại.
Tiêu Thần cũng không ngăn cản lại mà cười, trong miệng hắn huyết dịch nhớp nháp trông rất ghê sợ.
- hắc.. hắc... Còn buộc lại để làm gì?? Tay ta coi như đã phế rồi! Ngươi ra tay đi.. Cho ta thống khoái.
- Tiêu Thần, ta nhớ chúng ta từng rất khác thế này....
Tiêu Mạt lẩm bẩm, nhớ lại những chuyện hồi còn nhỏ, hai người cùng nhau vui đùa chạy nhảy, cùng nhau trải qua những ngày gian khổ của huấn luyện, có thể chết bất kỳ lúc nào trong huấn luyện đó nhưng rồi vẫn mỉm cười ngồi ăn cơm vui đùa bên những kẻ nằm xuống.
Nói cho cùng hai vẫn là đồng tộc, vẫn là huynh đệ nhưng từ lúc nào đã trở thành kẻ thù sống chết?
Tiếng Trống Đồng vang vọng khắp ngõ ngách, lời ca ngâm như vọng lại từ viễn cổ hồng hoang, Hắc giáp tướng quân phi phong bay trong chiều gió lộng, đôi tay như chẳng nghỉ khúc hùng ca.
Mặt đất trước mặt Gióng có những nơi bị giày xéo, dấu vết linh lực vẫn còn vương chưa tắt, nơi thiên không thi thoảng có người chú ý tới nơi này hay vô ý nhưng không thể nào ngắt đi được cảm hứng của Gióng.
Những khúc ca tưởng chừng như bất tận, chuyện từ thủa khai sơ lập địa tiếng rồng thần khiếu động cả non sông, nam nhi huyết lệ nơi xa trường viễn xứ máu đã trộn bùn non vẫn nụ môi hồng, mỹ phụ chờ chồng mà hoá đá với thiên thu...
Lời ca vẫn vang, người vẫn chiến. Có người hiểu cũng có người không, nhưng lại khiến nhiệt huyết trong người rạo rực, mắt hoả hồng quyền đầu thêm sắc bén.
Thạch Sanh những ký ức như hiện về khiến sát khí mênh mông, những gót ngựa đạp lên xác dân Việt, tiếng trẻ thơ bơ vơ trong đêm lạnh thấu xương, có đôi lúc hắn muốn giết hết tất cả những kẻ mang dã tâm ấy nhưng lại tự hỏi nếu làm vậy bao nhà tan cửa nát?? Chẳng phải ta lại cũng giống họ sao??
- Ta rất muốn giết ngươi.
Thạch Sanh, gằn giọng mà nói như thể gặp kẻ thù sống còn.
Nghiêm Hành càng đánh càng cảm thấy sợ hãi, người này quá cường đại vượt lẽ thường, nhưng cái cảm giác lúc này khiến hắn cảm thấy tâm linh run rẩy, mình có đắc tội thật nhưng không đến nỗi phải vậy ah.
- Vị đạo....hữu này, ta không cần tra xét nữa, chắc chắn Tiêu Mạt không có ở đây. Ta xin cáo từ nha!
Nghiêm Hành lắp bắp nói rồi toan gấp rút rời đi nhưng thân hình Thạch Sanh đã nhanh chóng chắn trước mặt hắn, Kim phủ giơ cao sắc vàng chói loà như là nhất nhật quán thể bổ mạnh về phía hắn.
" hự"
Nghiêm Hành vội giơ đại kiếm chắn trước người nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau, trên người hắn một vết chém đứt đoạn một vết sẹo mờ rỉ huyết hồng.
- Giờ muốn đi thì đã quá muộn rồi!
Thạch Sanh một thân kim giáp, tay Kim phủ sáng loáng, phía sau lưng đôi cánh trắng viền hồng mở tung, ánh mặt trời chiếu rọi khiến hắn như một thượng vị thần muốn phán quyết chúng sinh.
- Ta là phó thành chủ Tru Hoang, ngươi giết ta là muốn đối địch với Tru Hoang, dù Việt Tông ngươi cường đại nhưng chưa đủ để hứng chịu lửa giận Tru Hoang ta.
Nghiêm Hành cắn răng nói, hắn tới với thân phận phó thành chủ Tru Hoang, ở đây ai cũng đã biết Lam Nhiên so với Tru Hoang là một trời một vực ngươi dám làm gì ta??
- Tru Hoang thì mặc Tru Hoang nhưng mạng ngươi ta quản chắc rồi!
Thạch Sanh cười nhạt, thân thể tốc độ tăng cường hơn hẳn, hắn như những tia sáng vàng thẳng tắp công tới Nghiêm Hành.
Hình ảnh thượng vị hư ảo của Thạch Sanh khiến cả chiến trường như phải chững lại, từng ánh mắt đổ dồn mà nhìn sửng sốt.
Bá Khanh mắt không chớp, hơi thở trên thân Thạch Sanh khiến tâm linh hắn vốn như mặt nước phẳng lặng bất chợt hòn đá nhỏ ghé thăm khiến từng từng gợn sóng lăn tăn.
Đôi mắt hiện ra những đường nhỏ li ti, khí tức trở nên cuồng bào, hắn ngẩng đầu rít gào, ngay sau đó là bọn người Lý Thông Tiểu Thanh cùng Ngũ yêu và những yêu thú xung quanh Hắc Mặc như thể lời chào mừng.
" Gào....gào..."
" hú...hú...."
" gầm... "
" Quéc quéc... "
" Goát goát..."
...
( WTH...? Mặc Khuê ta chịu chẳng mô tả được mấy ngôn ngữ yêu cầm, tẩu thú này. Huynh đệ tỷ muội Thông cảm)
Thanh âm như hỗn độn nhưng lại như thể hoà hợp, dứt lời tất cả như được uống thuốc tăng lực điên cuồng đánh đập đối thủ của mình.
Hai gã bợm Khải Đức nhìn nhau, Ngô Ngạn lấy ra một thùng rượu lớn như thể cái bồn nước tắm của nữ nhân ném cho Khải Đức.
Khải Đức nhân lấy, hai tay nâng bổng lên trời mà ngẩng cổ uống một hơi lớn, rồi ném trả lại cho Ngô Ngạn, hắn hơi xốc lại đai quần nói:
- Đại ca, xem ai hạ được nhiều hơn.
- Tốt... Ực ực ực... Giải tán đám đông
" bùm"
Ngô Ngạn gật đầu, uống một hơi dài rồi ném thùng rượu lớn vào đám Nguyên Anh các Tông môn, khiến mấy người đó bị hất tung xung quanh.
- Đậu.. Huynh chơi xấu...
Khải Đức vẻ mặt xám xịt nói rồi, đập mạnh vũ sí mà lao đi, hắn không chấp nhận thua cuộc một cách quá sớm như vậy.
Thanh Hà với Thao Sảng bá Nhan cùng đám tán tu không rõ vì sao mọi việc lại chuyển biến náo nhiệt như vậy, nhưng người ta đã hùng hổ thì mình lại không thể không theo.
Trái Ngược lại với vẻ hùng hổ của Việt Tông là vẻ mặt xám ngoét của các tông môn, từng người thầm kêu khổ trong lòng nhưng lại không thể làm gì khác chỉ còn cách hết mình chống đỡ lại công kích mà thôi!
Chiến đấu trở nên báo nhiệt vô cùng, Gióng thấy vậy trống đánh càng thêm lực.
Trở lại Tán Tinh sơn, Cũng đã là một quang cảnh hoang tàn, cây cối bị cắt đứt đổ mà sạp xuống, những cột đá đầy những vết chém lớn nhỏ có những cái đã trở thành bột phấn.
Tiêu Thần đẩy thân người đứng thẳng, hắn vừa rồi bị lực đòn đánh của Hắc Tuyên mà đập người vào cột thạch, lớp hắc y của hắn đã không còn nguyên vẹn như trước mà đã xuất hiện những vết rách chồng chéo.
Tiêu Mạt đứng trên chiếc cột thạch đã bị chém mất một nửa, hắn đưa tay khẽ lau dòng huyết chảy nơi khoé miệng, mắt nhìn Tiêu Thần thầm nghĩ xem ra Lãnh gia ban thưởng cho Tiêu Thần không ít.
Hắc Tuyên y phục cũng có lưu lại vết tích chiến đấu, dù sao tu vi đối phương cũng không phải hạng gà mờ mà lại là một sát thủ nguy hiểm, nếu không có Tiêu Mạt ở đây có lẽ Hắc Tuyên hắn phải gặp khó khăn hơn nhiều.
Hắc y tung bay thân thể Hắc Tuyên hơi loé nhưng chợt dừng lại, hắn nghi hoặc nhìn vế hướng Hắc Mặc, hắn khẽ ngẩng đầu cất một tràng ưng khiếu, đôi cánh sau lưng hắn mở bung ra đập mạnh khiến đất đá dung chuyển, thân thể hắn biến mất như những vết mực đen được phất ra.
Tiêu Mạt thấy vậy không nghĩ ngợi nhiều, xem ra Hắc Tuyên đã xuất thêm lực muốn nhanh kết thúc, hắn thân thể trở nên hư ảo rồi biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.
Tiêu Thần đứng giữa trung tâm những vết đen do Hắc Tuyên tạo ra, kiếm pháp tinh diệu cùng thân pháp ảo diệu chống đỡ vừa phòng tránh ám sát của Tiêu Mạt.
- Bát Phương Kiếp Phá Vân.
Kiếm pháp xoay chuyển tạo ra tám hư ảnh xung quanh Tiêu Thần rồi theo lời hắn mà bắn ra xung quanh.
Hắc Tuyên thân thể di chuyển tránh đòn mà bay ngược về phía sau.
- Thập Diện Xuyên Sát..
Hắc Tuyên lại di chuyển tạo thành hư ảnh ở khắp nơi, kiếm nơi tay hướng Tiêu Thần đâm tới.
Tiêu Mạt từ trên không cũng đâm thẳng mà lao xuống.
" phập... Phập.. Phập "
Tiếng kiếm đâm nhưng không phải đâm trúng Tiêu Thần, mà là đâm vào một khúc gỗ có dán một tấm bùa với những hình vẽ kì quái.
Tiêu Thần thân xuất hiện ở một nơi khác, thì ra hắn đã nhanh trí dùng thế thân thuật mà thoát khỏi đòn bủa vây của hai người Hắc Tuyên. Nhưng hắn hơi nhăn mày vì trên vai hắn nhói đau, hắn đưa tay lên thì ra nơi đó cắm một thanh sắt nhỏ.
" keng."
" Keng"
Tiêu Thần nhổ thanh sắt ra, vứt nó đi, Thanh sắt cỡ một gang tay đã dính huyết dịch quá nửa.
Hoá ra Tiêu Mạt lúc rơi từ trên không xuống, một cánh tay khác của hắn khởi động cơ quan ám khí tấn công, Tiêu Mạt nhìn Tiêu Thần nói:
- Thay mận đổi đào, thế thân thuật của ngươi cũng không thay đổi nhiều lắm.
- hừ... ta nhất thời sơ ý mà thôi. Phân thân thuật, Bách Hoa Đào Sát.
Tiêu Thần hừ lạnh thân thể biết mất, rồi xuất hiện bốn Tiêu Thần vây quanh Tiêu Mạt vào giữa, bốn phân thân này vung tay phóng phi tiêu hướng tới Tiêu Mạt.
" phập... Phập... Phập...."
Cũng y hệt như trước, phi tiêu cắm chi chút vào một khúc gỗ như Chiêu Tiêu Thần mới sử dụng, chỉ khác là trên khúc gỗ ngoài lá bùa còn vẽ một khuôn mặt lè lưỡi.
Tiêu Mạt hiện ra một góc cười nói:
- Có thể tu vi ngươi cao hơn ta nhưng nhẫn thuật ngươi còn kém ta một đường.
- Nếu... nếu Tiêu Tấn chịu truyền thụ cho ta thì giờ này ngươi có thể nói như vậy sao?? Đích hệ mới truyền thụ hahaha.. Ta cho hắn tận hệ luôn.
Tiêu Thần mắt loé sát khí cười lớn cuồng ngạo.
- Cái đó không quan trọng, quan trọng là khả năng, ngươi là người không phù hợp, một kẻ giết hại chủ nhân của mình thì đã nói lên điều đó.
Tiêu Mạt lắc đầu, một nhẫn giả nếu nếu làm hại chủ nhân của mình thì không có danh dự của một nhẫn giả, những người như vậy dù ở đâu thử hỏi ai sẽ coi trọng??
- Những kẻ như vậy chỉ đáng tứ mã phanh thây, dóc xương vẽ cánh mà thôi!
Hắc Tuyên góp lời, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ như vậy, chúng đáng phải chịu tội cho hành động phản phúc này.
- ha ha ha... Danh dự của nhẫn giả?? Trước quyền đầu danh dự chỉ thứ vứt đi.
Tiêu Thần cười khinh miệt, danh dự ư? Đứng trước lực lượng nó có thể làm gì?? Danh dự không nuôi sống bản thân, chỉ cần ta mạnh thì cái danh dự này không cần cũng được.
- Ngươi không hiểu được thứ ngươi vốn không có, trước khi trách người hãy tự nhìn bản thân mình đi.
Hắc Tuyên lắc đầu, người này không chóng thì chầy cũng lạc vào ma đạo, ham muốn che đậy đi lý trí, phần người ngày càng thu hẹp ah.
- Thập Tự Phong Sát.
Hắc Tuyên chém từng phong nhận hình bán nguyệt với tốc độ cường đại, chúng đan xen thành hình thập giá mà đi.
- Hoả Thần Phiêu Nhiên Chưởng.
Hư ảnh hoả chưởng lớn của Tiêu Mạt theo sau phong nhận của Hắc Tuyên mà công về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần tay đan thành những tư thế kỳ quái, trước mặt hư ảnh kiếm tạo thành đồ hình.
- Loạn Vũ Trường Không.
Hư ảnh kiếm pháp xoay tròn chắn hết sát thương từ phong nhận và chưởng pháp, thân thể hắn bị đẩy lùi về phía sau một quãng làm phá ta những cột đá lớn.
Hoả chưởng nóng rực nổ tung, phía trong nó một chiếc phi tiêu bị nung đỏ bắn xuyên qua đồ hình kiếm của Tiêu Thần.
" phập"
" phập"...
" hự..."
" phụt"
Ngực Tiêu Thần hai chiếc phi tiêu cắm vào thân thể còn bốc lên khói ngi ngút, hắn phun ra một búng máu tươi miệng thở hổn hển nhìn hai người phía trước.
Hắc Tuyên bay tới đặt kiếm dí sát cổ Tiêu Thần, Tiêu Mạt thân thể hiển hoá ngay sát bên ngăn lại:
- Đường chủ, người này có thể để ta xử lý được không??
Hắc Tuyên nhìn Tiêu Thần rồi nhìn Tiêu Mạt ngẫm nghĩ một chút, dù sao khúc mắc giữa hai người vẫn nên Tiêu Mạt tự giải quyết vẫn tốt hơn là để người ngoài như hắn ra tay, nhưng vẫn phải đề phòng chút.
" xoẹt..."
" á...."
Hắc Tuyên chém đứt một cách tay Tiêu Thần, khiến Tiêu Thần ôm lấy kêu la thảm thiết không thôi, huyết dịch chảy xuống ướt hết cả nền đá trắng.
- Ngươi xử lý đi ta về trước, xong việc nhớ trở lại.
Hắc Tuyên nói rồi, đằng không về hướng Hắc Mặc bỏ lại hai người ở lại giữa đống đổ nát.
Tiêu Thần điểm mấy huyệt đạo trên tay khiến huyết dịch ngừng chảy, Tiêu Mạt không nói cúi xuống nhặt cánh tay dưới đất hơi phủi chút cát rồi đứng lên nối lại vào tay Hắn rồi lấy vải buộc chặt lại.
Tiêu Thần cũng không ngăn cản lại mà cười, trong miệng hắn huyết dịch nhớp nháp trông rất ghê sợ.
- hắc.. hắc... Còn buộc lại để làm gì?? Tay ta coi như đã phế rồi! Ngươi ra tay đi.. Cho ta thống khoái.
- Tiêu Thần, ta nhớ chúng ta từng rất khác thế này....
Tiêu Mạt lẩm bẩm, nhớ lại những chuyện hồi còn nhỏ, hai người cùng nhau vui đùa chạy nhảy, cùng nhau trải qua những ngày gian khổ của huấn luyện, có thể chết bất kỳ lúc nào trong huấn luyện đó nhưng rồi vẫn mỉm cười ngồi ăn cơm vui đùa bên những kẻ nằm xuống.
Nói cho cùng hai vẫn là đồng tộc, vẫn là huynh đệ nhưng từ lúc nào đã trở thành kẻ thù sống chết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook