Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
Chương 118: Tán tu vs tông phái

Trời đêm trở về khuya nơi sâm lâm luôn đem lại cảm giác tịch mịch, tiếng côn trùng rả rích như khúc nhạc đồng quê, đâu đó trong bóng tối là ánh mắt ma mị của những loài thú đi săn đêm sau một ngày nghỉ ngơi.

Đêm nay đã là đêm thứ hai từ lúc rời thành Lam Nhiên, theo tính toán có thể trong đêm có người sẽ hành động, bởi cái tin tức chưa rõ thực hư phía Nguyên Thọ Sơn khiến người ta không thể không đề phòng.

Năm người Gióng đứng trên cành của một cây đại thụ cao lớn có tán lá rậm rạp, Thạch Sanh tạo nên lớp màng chắn ngăn cách để tránh người khác có thể nhận ra sự tồn tại của họ.

Thạch Sanh dõi mắt nhìn đám người tông môn đang đả toạ bên lửa trại hỏi:

- Công tử, ta nghĩ hẳn là Thao Sảng và tán tu sẽ là người mở màn cho cuộc đi săn này ah, những người tông môn này hẳn cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của chúng rồi!

Vì để tránh bị nhận biết nên chỉ Thạch Sanh có thần thức cường đại mới theo dõi được chi tiết tình hình phía dưới còn Gióng và những người khác chỉ có thể theo dõi bằng mắt thường.

Gióng gật đầu, song phương cảnh giới không sai biệt nên nhận ra nhau cũng không phải điều kỳ lạ:

- Tương quan lực lượng hai bên thế nào?

- Công tử, tán tu lực lượng không tệ hơn mười mấy Nguyên Anh hậu kỳ, trung kỳ với tiền kỳ hơn ba mươi. nhưng xem ra vẫn thiếu nhiều so với người tông môn, e rằng khó làm nên chuyện.

- Tông môn tưởng chừng như đông hơn, ngoài mặt đồng khí tương liên nhưng bên trong đấu đá là chuyện thường thấy, có xuất lực nhiệt tình hay không ai mà biết được, tán tu muốn ra tay hẳn nhiên đã có chuẩn bị phía sau.

Gióng ra hiệu mọi người chú ý rồi yên lặng theo dõi kì biến.

Người các tông môn ngồi đả tọa xung quanh một đống lửa lớn đỏ rực, hơn năm mươi người giữa một thung lũng rộng rãi, Hiểu Ân Đà chủ Bách Hoa Tông nói nhỏ với người bên cạnh:

- Hoàng Phủ, những người kia xem ra không nhịn được nữa rồi!

- Hiểu Ân ngươi nghĩ sao về trận này??

- Không dễ cũng chẳng khó, vẫn đề là người đến có chuẩn bị, dám ra tay ắt có lý do.

- Đúng vậy ah! Người muốn đánh thì ta khó chạy chi bằng hết sức đánh một trận tìm lối ra nơi hiểm cạn.

- tốt.

Hoàng Phủ lão nhân cũng có chút ngán ngẩm, vừa được bổ nhiệm làm Đà chủ phân đà tông môn ở Lam Nhiên, lại vừa hay kiếm được đồ nhưng lúc này lại phải chiến một trận, nếu thắng uy vọng ở nơi này tăng cao sau này dễ sống còn nếu thua hắn hết đường về ah.

- Nếu đã tới thì xuất hiện đi, không cần dấu đầu lòi đuôi như vậy làm gì..

Hoàng Phủ mở mắt nói Lớn về phía bìa rừng lớn tiếng nói, những người xung quanh cũng mở mắt nhìn theo, cơ thể lâm vào thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Âm thanh không quá lớn nhưng vang vọng, như đáp lại lời của Hoàng Phủ những tiếng bước chân đạp trên lá cây xào xạc, từng bóng người xuất hiện thành một vòng cung bao đám người Hoàng Phủ lại.

Hoàng Phủ nhìn những người vừa tới này liền chống tay đứng dậy, những người khác nhìn nhau rồi nối tiếp nhau đứng dậy theo sau, người đứng đầu các tông môn khác tiến lại gần nhau đứng lên hàng đầu tiên ngay cạnh hắn.

- Các ngươi là ai?? Còn không mau báo ra đánh tính??

Hoàng Phủ một thân thanh y tóc hoa râm, mắt vẫn không đổi hướng nhìn nói.

Nơi hướng nhìn ấy tách ra một con đường tối, Thao Sảng một thân hắc y tóc buông dài đã bạc quá nửa, tay hắn chắp sao lưng vẫn đang xoay đôi Hoả Nhãn từ từ bước ra, bên cạnh là một nữ nhân phía sau là gần hai mươi người.

- Người tới từ phương xa, danh tính chỉ hư ảo cần gì chú tâm??

Thao Sảng đứng đối diện với những người Hoàng Phủ cười nói, từ miệng hắn luồng khí lạnh phả ra như một luồng sương giá.

- Không biết các ngươi tới đây làm gì??

- hahaha... ở đây không có ai còn là trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói ra mấy câu vô bổ trong kiếm hiệp, các ngươi đưa đồ trên người ra thì ta mở một con đường.

- Các ngươi đang phạm sai lầm lớn rồi! Tam tông tứ môn không phải thứ mà các ngươi có thể đùa giỡn đâu.

- Đùa giỡn sao?? Ta không đùa, đại tông đại phái thì cũng là người mà thôi! Từ xưa đến nay vốn dĩ đã đối lập thì còn có gì không thể phạm?

Thao Sảng cười nói, tán tu với tông môn từ trước đến giờ ưa thích gì nhau, với tông môn tán tu là những kẻ du thủ du thực hoành hành ngang ngược, còn với tán tu thì người tông môn chỉ là chim trong lồng kín luôn cho rằng bản thân cao thượng.

Hoàng Phủ nhìn những kẻ khác trong đám người tán từ nói:

- Các ngươi suy nghĩ khĩ đi, đắc tội với tông môn sẽ bị tróc nã ở khắp nơi trong Đông Vực này, còn kẻ nào đồng ý rời khỏi đây ta trả một ngàn linh thạch.

- hahaha.... Một ngàn linh thạch?? Dụ khị lão tử sao?? Chôn sống các ngươi rồi không phải có tất cả tiền?? Phải không anh em??

- hahaha... Chôn nó....

- khặc khặc...

- Chôn nó rồi huynh đệ ta đi nhất phẩm đường uống rượu....

Phương Xuân mái tóc đỏ quăn tít cười như nghe thấy chuyện hài, hắn hất hàm nói lớn với những người xung quanh, đáp lại lời hắn là những tiếng reo hò.

- Hừ! Không biết sống chết, lên giết hết bọn vô pháp vô thiên này.

- giết...

- giết...

Hoàng Phủ phất tay nói, người tông môn kẻ xuất phi kiếm người phóng linh lực lao về phía đám người tán tu xấc xược này.

Thao Sản mặt không chút biểu cảm phất tay, Phương Xuân gật đầu hai tay xuất hiện đại truỳ người chúi hẳn về trước hét:

- Lên... Giết cho lão tử..

- giết....

- aaaaaa....

Tán tu như thú săn mồi được thả xích gào thét xông vào trận chiến, Phương Xuân tả xung hữu đột đại truỳ mang theo kim quang bổ về phía một lão giả Triều Nguyên.

Bạch Tiểu Quần cánh hạc sau lưng phấp phới, cả người thoát ẩn thoát hiện trên không, thủy kiếm trong tay từng trên lưỡi đã xuất hiện những giọt máu chảy dài.

Ngô Quảng song quyền bọc sắt, quyền kình khiến không khí chấn động rung rinh, miệng lớn cười cười rồi cũng tìm người xông tới mà chiến.

Nữ tử đứng bên cạnh bên Thao Sảng, mắt nhìn Hiểu Ân tiên kiếm bay lượn trên không trung, nàng liền nói:

- Biểu ca, ta đi đối phó với ả, huynh nhớ cẩn thận một chút.

- Uyển Thanh, muội cũng vậy.

Uyển Thanh gật đầu cười chân đạp không mà đi, Thao Sảng nhìn nàng rời đi đôi chút cũng nở nụ cười, hắn bước từng bước về phía trước khí tức quanh thân được đẩy lên một cách mạnh mẽ.

- Hoàng Phủ tới đây.

Theo từng bước chân Thao Sảng cỏ cây dưới chân bị hỏa diễm đốt cháy xém, nhưng chúng chưa kịp lụi tàn thì đã bị một lớp băng tuyết đông cứng lại, hoả diễm trên thân hắn toả ra xung quanh đó là một ngọn lửa nóng rực được bao quanh bởi sắc xanh lạnh.

Hoàng Phủ nghe tiếng gọi liền bỏ đối thủ trước mặt lại nhìn lại, ánh mắt hắn trở nên kinh nghi không thôi trước dị trạng của Thao Sảng, nhưng không nói thêm gì nhiều hắn giơ tay lên không trung bắt quyết, chiếc phi kiếm xoay nhanh rồi theo chỉ tay của hắn mà lao về phía Thao Sảng.

Thao Sảng điềm nhiên cười lạnh, bàn tay đưa lên đón lấy mũi kiếm, nhưng khi mũi kiếm cách lòng bàn tay hắn thì dừng lại, phí kiếm không thể nhúc nhích thêm một chút nào.

Từ bàn tay Thao Sảng hoả diễm xuất hiện bao quanh tiên kiếm, sắc xanh từ đầu ngọn lửa nhanh chóng đóng băng tiên kiếm lại, tiên kiếm như không chịu trận rung động giữ dội từng lớp băng bao quanh nó, từng vết nứt xuất hiện rồi nổ bung ra, phi kiếm bị hất tung quay trở lại bên người Hoàng Phủ.

Thao Sảng đang chậm rãi bước đi tới bất ngờ tăng tốc, sau lưng đôi cánh xanh hỏa diễm bật ra trên lưng, cả người như một mũi tên lao về phía Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ cả người lơ lửng trên không, từ trong người từng thanh phi kiếm như phá thân hắn mà ra, chúng rồi lơ lửng xoay sau lưng hắn, từng phi kiếm theo dấu tay của hắn nối đuôi nhau như một cơn lũ bay nhanh tới.

Thao Sảng cười lạnh bàn tay lại giơ lên một vòng lửa lớn, vòng lửa cuộn tròn thành như một lỗ xoáy nuốt toàn bộ phi kiếm đang tới, khi phi kiếm đã biến mất trong vòng lửa, bàn tay Thao Sảng từ chưởng hoá quyền công tới Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ chắp tay một đại tiên kiếm xuất hiện trước mặt, chắn hoả quyền lại, đại kiếm vỡ tan nhưng hỏa quyền hư thoát cũng bị đẩy lùi, cú vả chạm khiến cả hai người bị hất tung về phía sau.

Thao Sảng chân cày xuống đất thành một vệt dài mới dừng lại, mái tóc lại tăng thêm vài sợi bạc khí lạnh thoát ra khi thở lại nhiều thêm, Hoàng Phủ vẻ mặt trắng điểm hồng lớp y phục nơi cháy đen chỗ lại bị phủ một lớp băng lạnh.

Cuộc chiến xung quanh khốc liệt khiết cây cối đổ sập nằm ngổn ngang, mặt đất đầy khắp nơi là những hố sâu lớn nhỏ, đâu đó xác người không nguyên vẹn đổ xuống tứ chỉ văng tứ tung.

Uyển Thanh nhuyễn kiếm trong tay dính dòng tiên huyết, y phục trên người nàng vài nơi có những vết cắt để lộ làn da trắng muốt, đối diện là Hiểu Ân chiếc phất trần trắng bị cắt quá nửa trở nên xác xơ, cánh tay buông lõng mặt đã tái mét.

Phương Xuân y phục cả người đầy máu những vẫn hăng say mà đấu với hai gã tu sĩ, Bạch Tiểu Quần khoé miệng nhếch tia giảo hoạt lúc chỗ này lúc khác với chiếc quạt sắt trong tay làm loạn trận tuyến.

Gióng ngồi trên đại thụ nhìn trận chiến phía xa mà đôi chút cảm thán, cấp độ chiến đấu như vậy khác xa so với phàm trần, đủ nhiệt huyết đủ sôi trào.

- Các ngươi nghĩ ai sẽ thắng??

Gióng cười nhìn mọi người, tay chỉ phía xa mà hỏi.

Khải Đức uống hớp rượu chăm chú nhìn cuộc chiến đấu đầy kích thích phía xa nói:

- Công tử, ta thấy người tông môn hẳn là thắng đi, số lượng dù sao vẫn đông hơn mà.

" bộp"

Thạch Sanh vỗ đầu hắn một phát mới mở miệng:

- Ta lại nghĩ hẳn là tán tu..

- Không, tông môn thắng...

" bốp"

Khải Đức lại bị cốc đầu, hai tay ôm đầu không nói nữa.

- Tán tu sẽ thắng trận này, tông môn tuy đông nhưng trận tuyến đã loạn, chúng thua vì thiếu sự đồng tâm, các ngươi nhìn xem chẳng mấy chốc sẽ có người bỏ cuộc để tìm đường sống, nhân loại là như vậy ai sẽ chấp nhận thua thiệt vì việc không phải của mình?

Bốn người gật đầu công nhận điều này, ánh mắt tiếp tục theo dõi diễn biến phía dưới, đúng như dự đoán trận thế của tu sĩ tông môn đã yếu dần, những nếu đã thua thì muốn rời đi sao có thể dễ dàng??

Thường ngày tông môn chèn ép tán tu, và tán tu từ đâu mà có?? Một phần xuất phát tranh chấp của các tông môn với nhau, hoặc từ trong chính các tông môn mà ra, tán tu không ít người trong lòng có mang oán niệm với tông môn thì sao dễ dàng buông tay.

Muốn đi không được đánh thì chỉ là gượng ép đối phó, điều níu giữ cuối cùng cũng là mấu chốt quyết định thắng thua, các cuộc chiến lớn nhỏ ngã ngũ luôn nằm ở sự thành bại của người dẫn cuộc.

Hiểu Ân tay chống vào một cổ thụ thở hổn hển, trên khoé miệng nàng còn vương dòng huyết hồng, Uyển Thanh tiên kiếm chống xuống đất đỡ một phần lực cho đôi chân mà đưa tay nói:

- Đưa giới chỉ cho ta, ta cho ngươi một con đường sống.

Hiểu Ân cười nhẹ gỡ giới chỉ trong tay ném qua cười nói:

- Cô nương tuổi còn trẻ mà công phu không tồi, có muốn đầu nhập Bách Hoa Tông ta không?? Ta tin cô sẽ có một vị trí xứng đáng.

- Ta không cần....tông môn sao?? Những người như các ngươi, ta không muốn đánh đồng, các ngươi tự cho mình cao cao tại thượng sát phạt nơi tay?? Haha... Tông môn giỏi lắm sao?? Ta nhổ vào...

Uyển Thanh nắm chặt trong tay chiếc giới chỉ, ánh mắt khinh miệt nhìn Hiểu Ân mà chế giễu, Hiểu Ân không biết điều gì khiến nàng có thành kiến như vậy, miệng cũng cười nhưng nụ cười đầy chua xót.

Bạch Tiểu Quân nhìn mấy chiếc giới chỉ dính máu trong tay mình, hắn khẽ cúi đầu gật gù cất vào giới chỉ của mình, ánh mắt sắc bén nhìn quanh tìm kiếm thêm con mồi mới.

Phương Xuân thở dốc trong vòng vây mấy tên kiếm sĩ, bộ râu quai nón dài vì máu huyết mà bết lại nhưng đáy mắt từng tia huyết đỏ chằng chịt.

Ngô Quảng thiết quyền đấm nát đầu một tu sĩ như một quả dưa hấu, mắt nhìn đám đông hét lớn:

- Đến đây...

Dưới ánh trăng đêm mờ ảo, phi kiếm uốn lượn và linh lực bay đầy trời, tiếng hò hét lời van xin vâng vọng đó đây, tiên huyết như tàn tích còn sót lại của pháo hoa bay đầy trời, thảm cỏ xanh như được gắn kết lại bởi thứ chất dịch nhầy nhụa.

Thao Sảng lùi lại sau một lần nữa va chạm với đối phương, mái tóc của hắn lại bạc thêm và xuất hiện những nếp nhăn trên da thịt, từ đuôi mắt khí lạnh theo gió mà kéo dài ra sau đầy ma mị.

Hoàng Phủ tay chống trường kiếm để gượng dậy cơ thể, trên cơ thể lúc này y phục đã tả tơi có những vết thương bốc khói còn nghi ngút, nơi thì tái mét đã bị hoại tử.

Hắn nhìn người kỳ dị đang ở phía trước, người này quá mạnh đây là lần đầu tiên hắn gặp người quái dị như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi từ một người cùng cấp bậc cảnh giới, âm thanh từ cuộc chiến khiến hắn cười nhưng tiếng cười mang nét thê lương.

- Ngươi là Thao Sảng đúng không?? Ngươi rất được....có lẽ ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta phải dốc sức như vậy. Tới đi.... Cho ta thấy ngươi còn cái gì??

Hoàng Phủ thân thể đứng thẳng như một thanh kiếm, tay đánh pháp chỉ linh lực từ trong cơ thể tuôn ra hình thành trên đầu hắn một thanh đại thủy kiếm, miệng quát lớn:

- Kiếm Trảm Trường Không....

Đại thủy kiếm chém như xé rách hư không chém tới Thao Sảng.

Thao Sảng nhìn thanh Đại Thủy Kếm đang tới, thân thể lơ lửng trên không trung băng hoả hai thứ đối nghịch vườn quanh thân hội tụ về quyền đầu, hắn thu quyền đầu rồi đấm mạnh về phía trước mà hét:

- Diễm Băng Quyền...

Diễm Băng quyền, trong hoả có băng trong quyền có quyền, quyền kình rời thân càng đi càng lớn, quyền kiếm gặp nhau, Thuỷ Kiếm bị Diễm quyền làm cho tiêu thất thành làn khói trắng, Băng quyền mang theo sự lạnh giá đâm xuyên vào trong cơ thể Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ như một chiếc lá nhẹ nhàng trong không trung, cả người hắn bay đập vào đại thụ phía sau, trên ngực xuất hiện một dấu quyền đầu lõm xuống, da thịt như băng xương dần phủ, trên khoé môi giọt tiên huyết chảy ra nhưng chưa kịp rơi xuống đã thánh huyết băng.

Chấn động mạnh khiến mọi ánh mắt hướng về, người tông môn buông kiếm, tán tu reo hò dồn chúng lại một góc.

Thao Sảng từ trên không hạ xuống mà thân thể hơi chếnh choáng, hắn phút chốc dường như già thêm gần chục tuổi sở với lúc trước.

Uyển Thanh vội tới đỡ hắn xoè bàn tay nói:

- Biểu ca, đồ đến tay rồi.

Thao Sảng đưa thay vuốt sợi tóc mai vương lên đôi má còn dính máu hồng của nàng cười:

- Muội vất vả rồi!

Sợi tóc ấy vừa bị ngón tay Tháo Sảng chạm vào đã ướt sương lạnh, nhưng Uyển Thanh không để tâm chỉ khẽ lắc đầu.

Bạch Tiểu Quần nhanh chóng xuất hiện bên xác Hoàng Phủ lúc này đã trở thành băng điêu

" rắc"

Hắn bẻ ngón tay đeo giới chỉ của Hoàng Phủ mà quay về phía mọi người giơ tay lên nói:

- chiến thắng...

- hahaha....

- aizzz bọn này yếu quá!

- lão tử còn chưa đã nghiền.

Chúng nhân hò hét chửi bới ồn ào, Bạch Tiểu Quần bay về phía Thao Sảng đưa giới chỉ cho hắn gật đầu, Phương Xuân, Ngô Quảng chỉ vỗ vai hắn cười.

Thao Sảng nhìn tất cả nói:

- Cảm tạ các huynh đệ, chúng ta trở về thôi! Đêm nay Thao Sảng ta mời các huynh đệ uống rượu.

Chúng nhân nghe vậy cười tươi đáp lời, không khách khí tiến tới chỗ đám tu sĩ tông môn lột đồ dọn dẹp để trở về, tu sĩ tông môn lòng thầm chán nản không đợi ra lệnh đã vứt giới chỉ ra.

Bạch Tiểu Quần nhìn đám người này hỏi Thao Sảng:

- Đám người này giờ tính sao??

Thao Sảng nhìn họ lắc đầu:

- Thôi bỏ đi, lấy đồ là được rồi! chậm chân dễ sinh kỳ biến đi thôi.

Đám người tán tu dọn dẹp đồ đạc của tông môn, người xử lý các huynh đệ tử trận xấu số để trở về mai táng, người đả tọa phục hồi chút linh lực dùng đan dược...

- Công tử, đúng như người đoán ah đám người này không tệ, chúng ta nên ra tay không?

Khải Đức hứng khỏi xoa đôi tay mà dò hỏi.

Gióng nhìn vẻ háo hức của hắn cười nói:

- Chưa đến lúc, có người đã đến trước chúng ta rồi!

Thao Sảng nhìn mọi người đã hồi phục chút ít, hắn đứng dậy nói:

- Huynh đệ chúng ta trở về thôi! Mọi người đã vất vả rồi!

Từng người, từng người nghe lời đứng dậy theo nhau rời đi, Uyển Thanh đưa tay đỡ tay Thao Sảng, hắn cười nói:

- Ta vẫn ổn, muội đừng lo.

Uyển Thanh nghe vậy nhưng lắc đầu, Thao Sảng cũng không từ chối nữa mà theo mọi người rời đi, bỏ lại sau lưng bãi tàn tích và những người tông môn còn sót lại đang ngồi đả toạ để hồi phục chút nguyên khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương