Thánh Đường
Chương 377: Tìm được đường sống trong chỗ chết

Thân thể Tam Mao bị đánh xuyên, phù phù một tiếng, rơi vào trong người Vương Mãnh, máu rơi lên trên mặt Vương Mãnh.(T>T)

"Chủ nhân. . . Nhanh. . . Chạy."

"Xúi quẩy!" Một đạo kiếm quang hiện lên, trực tiếp đâm xuyên mệnh hải Vương Mãnh.

Con mắt Vương Mãnh gắt gao nhìn Trịnh Đại Thế, Trịnh Đại Thế kinh sợ nổi da gà, hung hăng chém thêm một kiếm.

Phù phù, Vương Mãnh ngã xuống bên cạnh Tam Mao, đến giờ phút này, Vương Mãnh không nghĩ tới hắn sẽ chết.

Thiên Hỏa đỉnh cũng đình chỉ phản kháng, Trịnh Đại Thế cười đắc ý, đã chết thật là đáng tiếc, nhưng có một số việc không nên phức tạp thì tốt hơn. (chắc là 1 hạt giống tốt nhưng chết nên cũng tiếc)

Bầu trời mờ nhạt, từ xa xa bão cát đang đến, dưới chân Trịnh Đại Thế xuất hiện một cái tinh trận, chậm rãi chìm vào mặt đất, biến mất vô ảnh vô tung.

Vương Mãnh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, con mắt trợn lên, Tam Mao từng chút bò tới Vương Mãnh, mỗi lần di chuyển, thân thể đều chảy ra hào quang màu đỏ, đây là sinh mệnh linh thú, Tam Mao dùng sức bò, vốn chỉ có vài bước, nhưng cứ như là gần nhau trong gang tấc mà cách xa tận phương trời. (T>T)

Rốt cục Tam Mao cũng bò tới bên người Vương Mãnh, lè lưỡi liếm láp mặt Vương Mãnh, ô ô khóc lên.(oa oa oa :3 :3 )

Sinh mệnh là gì?

Thời điểm Tam Mao còn là ý thức của hỏa hải thì không có cảm giác được, nhưng hiện tại lại có một thứ bi thương so với tử vong còn đáng sợ hơn.

Vương Mãnh không mở mắt ra, sinh cơ đang dần tiêu tán, tâm trong như nước, Thần Cách hiển nhiên nóng lòng cứu chữa bản thể, nhưng Thiên Địa Tỏa Linh Trận gắt gao ngăn chặn, một đạo lực lượng từ khe hở chảy ra, không đủ để triệt tiêu tử vong.

Sinh mệnh Tam Mao tiêu tán một chút, cuối cùng vô lực ngã xuống bên cạnh Vương Mãnh.

Lúc này, là trời đêm, sa mạc dần lạnh như băng.

Cuồng phong nổi lên, bão cát đã đến.

Trên trời Hồng Nguyệt lúc này vô cùng yêu dị, bên trong ánh trăng tựa hồ có một thân ảnh đi xuống, qua một lúc thì đi tới trước mặt Vương Mãnh.

Bão cát đã đến, nhưng dừng ở trước nữ tử này.

Một cái hô hấp, trong sa mạc chỉ còn lại cát, bão cát lại lần nữa khôi phục gào thét. . .

Vương Mãnh cảm thấy rất lạnh rất lạnh. Sau đó rơi xuống một nơi ấm áp, toàn thân bị vật gì ôm ấp, cảm thấy thật ấm áp, ý thức mơ hồ trong hôn mê, cũng không biết đã qua bao lâu.

Khi Vương Mãnh mở to mắt, chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt, một hồi choáng váng, tựa hồ có một mùi thơm rất dễ chịu, rất ngọt rất thoải mái. (Sướng nha :3 :3 )

"Ngươi. . . tỉnh rồi à."

Vương Mãnh tựa hồ thấy được một người. Một bạch y nữ tử, hắn thấy không rõ lắm, chỉ có thể nhớ kỹ dáng tươi cười của đối phương.

"Nghỉ ngơi cho tốt. Thương thế của ngươi rất nặng."

Vương Mãnh gật gật đầu, kỳ thật chẳng qua đầu muốn động, thân thể vẫn không nhúc nhích, mí mắt tựa ngàn cân, sau đó lại ngất đi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Vương Mãnh lại tỉnh, một giọt sương sớm rơi xuống đầu, chung quanh cây cỏ xanh um tươi tốt, Vương Mãnh khẽ động, nhưng toàn thân kịch liệt đau nhức.

Sương sớm từng giọt từng giọt rơi xuống đầu Vương Mãnh, điều này làm cho Vương Mãnh dần dần tỉnh táo lại. Chẳng qua lần này tỉnh lại trong mắt Vương Mãnh mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Một lát sau, Vương Mãnh ngồi dậy, cảm giác đau đơn thấu tâm can này không đáng kể chút nào.

Chung quanh là cây cối cao ngất, nguyên lực cũng rất dồi dào, hiển nhiên không phải là ở không gian ngũ hành hoang mạc.

Tam Mao không có, hắn lại cô đơn, Vương Mãnh đứng lên.

Như một giấc mộng, hắn làm thế nào tới nơi này, bão cát ư? Nữ nhân kia, có phải là mộng?

Vết thương trên người đã vảy, hết thảy phảng phất giống như một giấc mộng. Nhưng Vương Mãnh biết rõ Tam Mao đã không có ở đây.(2 ta đã xa cách :3 3 )

Trong rừng cây vang lên tiếng gào rú. . .

Tác giả của thanh âm cũng tới, là một con Ban Lan Hổ, nó theo dõi Vương Mãnh. Đột nhiên nhào tới, hung hăng cắn bả vai Vương Mãnh.

Đau không? (Đau chứ sao k :v)

Rống. . .

Ban Lan Hổ bị xé thành hai nửa, mà thân thể đứt gãy của Vương Mãnh cũng rất thống khổ, hắn phải sống!

Hắn muốn páo chù!

Miệng Vương Mãnh cắn một miếng thịt đầy máu của Ban Lan Hổ.(Đã hiểu chữ Mãnh này ở đâu ra chưa :v ) Cực Đạo Minh! Hiện tại trong nội tâm Vương Mãnh rốt cục đã muốn tiêu diệt địch nhân, vô luận là ai, có bao nhiêu khổng lồ, chỉ cần mình còn sống một ngày, nhất định phải làm cho đối phương trả giá thật nhiều!

Đây đại khái chính là Thiên Đạo, là tu chân chi đạo!

Ban Lan Hổ xui xẻo làm năng lượng bổ sung cho Vương Mãnh, da hổ làm một bộ y phục, hắn giờ hai bàn tay trắng rồi, đã mất đi Tinh hoàn, Tu Chân Học Viện cũng không thể quay về.

Đó không phải là thứ trọng yếu, Vương Mãnh mặc dù sống sót, nhưng Mệnh Hải bị trọng thương, có thể lực lượng Thần Cách trong lúc mấu chốt cứu được mệnhVương Mãnh, nhưng sinh mệnh lực Mệnh Hải trôi đi, mệnh ngân Vương Mãnh giờ đang ở trạng thái héo rũ.

Vương Mãnh vận hành ngũ hành, chỉ hơi chút khẽ động, Mệnh Hải liền đau đớn, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Chẳng lẽ mình đã thành phế nhân?

Vương Mãnh không sợ địch nhân cường đại, thế nhưng trở thành phế nhân thì làm sao báo cừu? !

Lúc này một con lang yêu hai đầu nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh, trong mắt nó hình dung Vương Mãnh là: một chầu nhậu thật tốt.

Vụt. . . Vụt. . .

Hai đạo quang mang hiện lên, lang yêu hai đầu nổ tung, một lão đầu ngậm tẩu thuốc đi ra, chứng kiến phần sót lại của con mồi cũng thật cao hứng, khi thấy Vương Mãnh trên đất liền sững sờ.

Vương Mãnh khi...tỉnh lại phát hiện mình nằm ở một cái nhà gỗ nhỏ, giờ khắc này phảng phất như về tới Lôi Quang Đường, đơn giản mà ấm áp.

"Gia gia, gia gia, hắn tỉnh rồi!"

Một cái đầu nhỏ đang hào hứng bừng bừng, đó là một cô bé đáng yêu, tóc bím đuôi ngựa, mắt to trong suốt, nháy nháy nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh.

Vương Mãnh một hồi đau lòng.(Nhớ tới Tam Mao T>T)

"Ha ha, tiểu tử, ngươi đã tỉnh." Một lão đầu đi tới, gõ gõ tẩu thuốc.

"Đa tạ tiền bối cứu mạng."

"Không cần cám ơn, ta bất quá là đi ngang qua mà thôi, Tiểu Chanh, để cho hắn nghỉ ngơi một chút, ngươi đi làm chút gì ăn đi."

"Tốt, gia gia, Đại ca ca, ngươi nên nghe lời ah, không nên lộn xộn."

Tiểu Chanh sôi nổi chạy ra ngoài.

Lão đầu ngồi xuống bên người Vương Mãnh, "Tiểu tử, thương thế của ngươi rất nặng a..., người nào ra tay nặng như vậy."

"Tiền bối, miễn cho phiền toái, ta chỉ cần có thể di chuyển liền sẽ rời đi."

"Ha ha, không cần vội, ngươi có thể chậm rãi dưỡng thương, Tiểu Chanh rất thích ngươi."

Lão đầu chậm rãi nhìn qua Vương Mãnh.

"Tiền bối, nơi này là nơi nào?"

"Nơi này là Ngọa Long Sơn ở tiểu thiên giới Long Hồn, bình thường không có người ngoài đến, ngươi có thể yên tâm, người đuổi giết ngươi không đến được nơi đây đâu."

Lão đầu phun khói từng làn từng làn ra ngoài. (Đoạn này chế -_-)

Vương Mãnh cảm giác thân thể trở nên ấm áp, giống như là phục dụng vật gì đó, thế nhưng Mệnh Hải vẫn trong trạng thái khô kiệt.

Chứng kiến thần sắc Vương Mãnh ảm đạm, lão đầu vỗ vỗ Vương Mãnh, "Tiểu tử, đừng bỏ cuộc, Mệnh Hải ngươi bị thương nặng như vậy mà vẫn sống sót thì quả thực là kỳ tích, về phần những thứ khác, còn sống thì còn hy vọng."

Vương Mãnh không có trả lời, cứ như vậy sao? Tuyệt đối không có khả năng, hắn chính là Vương Mãnh. Bất quá lão nhân gia nói không sai, còn sống thì còn hy vọng. Hắn phải khôi phục nhanh lên một chút, chẳng lẽ nằm đây oán trời trách đất?

Như vậy thì không phải là Tu Chân giả!

Chứng kiến ánh mắt Vương Mãnh khôi phục lại sức sống, lão đầu cũng cười."Ngươi cứ an tâm ở lại đây đi, ta tuy là dã lang nhưng cũng thật sự có tài đấy." (Dã lang: Thầy thuốc nơi hoang dã :3 )

"Tiền bối thuốc dùng rất tốt, ta cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa."

"Ha ha, thuốc của ta chẳng qua giảm đau nhức mà thôi, trước đó chắc người đã ăn linh đan diệu dược, nếu không Mệnh Hải đã sớm khô kiệt rồi."

Vương Mãnh ngẩn người, chẳng lẽ là. . . Nữ tử kia không phải nằm mơ sao?

Thế nhưng là ai chứ? Ai trong lúc đó sẽ cứu hắn? ? ?

Sau đó lại đưa hắn tới nơi này, đây là ý gì.

"Đừng suy nghĩ, lo khôi phục thân thể đi, còn có rất nhiều thời gian."

"Gia gia, gia gia, ta hầm cách thủy Thất Tịch Hoa Ô Cốt Thang, thứ này dành cho người dưỡng thương phi thường tốt a...."

Tiểu Chanh chạy nhanh như làn khói tiến đến.

"Ngươi, tiểu nha đầu này, không bỏ được cho gia gia uống, lại cho người khác uống."

"Gia gia, người không có bị thương nha!"

"Ha ha. Tốt, cho hắn uống đi, hắn bây giờ còn cần nghỉ ngơi, không thể trò chuyện quá lâu."

Tiểu Chanh gật gật đầu, súp đã bưng lên. Một mùi thơm bay tới, tinh thần Vương Mãnh chấn động.

"Đại ca ca. Ngươi tên là gì a..., ta là Tiểu Chanh."

"Vương Mãnh, hung mãnh mãnh liệt." (mãnh nhân, mãnh thú nữa :v )

Vương Mãnh nói ra, chỉ là bộ dạng mình như vậy thì còn hung mãnh được sao.

Vương Mãnh đem một chén súp lớn uống hết không còn một mảnh, cảm giác mỏi mệt lập tức xông lên, hắn chậm rãi tiến vào mộng đẹp, đang ở trong mộng, Vương Mãnh tựa hồ có thấy được Tam Mao đang vui vẻ.

Bỗng nhiên hắn nhận thấy nếu để cho bọn Trương Tiểu Bàn đến Đại Nguyên Giới không nhất định là chuyện tốt, hắn phải cường đại hơn mới được.

Đối với việc tấn công Long Vương trận doanh lúc trước quá lỗ mãng, nếu không phải Hoa Kiếm Vũ không ở đó, thì có khả năng một hồi tai nạn sẽ xảy ra.

Đây là thế giới nói chuyện bằng nắm đấm.

Trong mộng Vương Mãnh nắm chặt nắm đấm, chỉ cần hắn không chết, hắn đem toàn lực truy cầu lực lượng!

Những ngày tiếp theo là những ngày Vương Mãnh bình thản nhất kể từ khi bước chân vào thế giới tu chân, Tiểu Chanh mỗi ngày đều chế biến đồ ăn ngon, đương nhiên nàng chỉ biết nấu canh.

Lão nhân vốn tên là gọi Mặc Thần, hiển nhiên cũng là tu sĩ, ở chỗ này ẩn cư, dưỡng thương cần tĩnh khí, nhất là tình huống Vương Mãnh, hiện tại hắn chỉ muốn kích hoạt sức sống mệnh hải.

Vương Mãnh cùng lão nhân trong sân đánh cờ, Tiểu Chanh thì ngồi trên ghế (Tiểu Mộc băng ghế là clgt @@~) ngủ gà ngủ gật, thật sự là quá nhàm chán, tại sao lại thích chơi thứ này như vậy?

"Tiểu tử, trình độ đánh cờ của ngươi rất cao minh a..., hơn nữa kỳ phong còn rất lão luyện."

Vương Mãnh mỉm cười, đây là ảnh hưởng của lão Mạc mang đến, cũng không biến mất theo thời gian.

"Lão nhân gia, vì cái gì vừa tiến vào Tiểu Viên Mãn khác biệt sẽ lớn như vậy?"

"Một đường tu hành các môn phái cũng có cách nhìn khác nhau, có người thuận lòng trời có người nghịch thiên, có người dựa thế, có người nghịch thế, phương pháp không giống, nhưng nếu nói toạc ra thì đều là tu nội lực, mượn ngoại lực. Trước Tiểu Viên Mãn, chúng ta chỉ có thể tu nội lực, nhưng sau khi bước vào Tiểu Viên Mãn, thì có thể mượn ngoại lực nhất định, đây là một bản chất khác biệt. Vốn ngươi chỉ là một ao nước nhỏ, thế nhưng một khi tiến vào Tiểu Viên Mãn, ngươi liền biến thành sông dài biển rộng, vô luận tầm mắt hay những thứ khác cái gì cũng đều biến hóa, cho nên trước Tiểu Viên Mãn, ngươi vô luận lợi hại thế nào thì cũng không vượt qua sự khác biệt đó được."

Mặc Thần cười nói, quân đen liên tục công kích, mặc dù Mặc Thần thoạt nhìn là lão nhân ôn hòa, nhưng nhìn theo thế cờ thì lại thấy một style lạnh thấu xương, hoàn toàn không biết phòng thủ là cái vẹo gì.

Quân trắng của Vương Mãnh phòng thủ, Vương Mãnh trong thế phòng thủ cũng mang theo thế công.

"Thế chẳng phải là nói trước Tiểu Viên Mãn pháp thuật kỹ xảo đều không sài được hả?"

"Ha ha, đương nhiên không phải, ngươi có thể ngộ được thì đó là một loại tài phú, đến Tiểu Viên Mãn cũng sẽ biến thành một loại lực lượng, chẳng qua đôi khi loại lực lượng này không nhất định sẽ thể hiện thành sức chiến đấu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương