Băng Nhi gật đầu rồi đóng cửa mật thất lại, Thanh Dung đi ra từ lối đi ra ngoài hoàng cung, cô cưỡi ngựa chạy ra khỏi Thượng Kinh - Thanh Hà, cô chạy tới một nơi rất xa, ở đó có một ngôi mộ được xây bằng đá, xung quanh còn có hoa tươi, cây xanh.

Thanh Dung đi tới bày điểm tâm ra ngay ngắn trước mộ của Tĩnh Yên [Mạc Tĩnh Yên], cô lấy con dao nhỏ từ trong tay áo ra, đi tới góc cây hoa đào, ngồi xuống dùng con dao đó đào ra một bình rượu dưới đất, cô mở ra ngửi mùi, khuôn mặt hài lòng.
Sau đó đi tới trước lăng mộ, đổ rượu xuống đất dịu dàng nói: "Muội mời tỷ, hôm nay chỉ có muội thăm tỷ thôi tỷ có buồn không, tỷ ở bên nhất định phải sống tốt...muội rất nhớ tỷ...A Dục cũng rất nhớ tỷ...mọi người đều rất nhớ tỷ!!."
Cô đi tới bên cạnh lăng mộ rồi ngồi xuống, vì cô đeo khăn che phải vén lên để uống rượu sau đó thả xuống lại, cô vừa uống vừa nói những lời tận trong đáy lòng mình ra, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Thanh Dung vừa khóc vừa nói: "Tĩnh Yên tỷ biết đây là rượu gì không, đây là rượu hoa đào do chính tay muội ủ từ ba năm trước tính sau khi tỷ và mọi người thắng trận trở về sẽ cùng uống, nhưng ngày này ba năm trước thì tỷ đã không còn rồi.

Tỷ biết không...đến bây giờ Tĩnh Chi vẫn chưa thể tha thứ cho mình vì sự ra đi của tỷ,Mạc Tĩnh Yên vì sao tỷ có thể...có thể bỏ tất cả những người yêu thương tỷ ở lại mà một mình ra đi, tỷ có biết...có biết thứ gì khiến A Dục có động lực để sống tiếp không, chính là vì lời hứa mà huynh ấy đã hứa với tỷ, huynh ấy đã phải sống trong đau khổ suốt ba năm trời, vì sao tỷ có thể nở bỏ tất cả mà ra đi chứ!!."
Trời đổ tuyết, Thanh Dung đứng dậy nhìn lên trời rồi mơ màng làm rớt mình rượu xuống đất, bình rượu bể thành từng mảnh.

Nàng lúc ấy đã say không còn tỉnh táo nữa, mặc kệ cởi đôi giày và vớ ra đi chân đất ra đất tuyết lạnh.


Tuyết càng ngày càng rơi nhiều và dày, mặc kệ trời có lạnh đến mấy, đôi chân thon thả xinh đẹp trắng trẻo.

Nàng mặc một bộ y phục màu trắng có họa tiết nhỏ và áo choàng lông màu xanh nhạt, nàng từng bước chân nhẹ nhàng múa, điệu múa thanh thoát nhìn vô đã mê, mái tóc dài bay theo làng gió, cho dù nàng có đeo khăn che thì cũng không che được nhan sắc xinh đẹp khuynh nước khuynh thành của mình, nàng múa từng nhịp từng nhịp.
Điệu múa khiến lòng người say đắm, nàng không còn tỉnh táo nữa nên đã vô tình đạp lên mảnh vỡ từ bình rượu, lòng bàn chân bị chảy máu, máu đỏ rơi xuống tuyết, nhưng Thanh Dung không quan tâm là chân mình đang chảy máu mà tiếp tục múa, sau đó nhẹ nhàng quay một vòng gió thổi khăn che mặt rớt xuống đất tuyết, nàng mỉm cười tươi rồi ngất xỉu nằm xuống tuyết lạnh.
Tử Diệp và Mục Thanh vô tình đi ngang qua và đứng lại nhìn nàng lại bài múa của nàng từ đầu đến cuối, rồi nhìn thấy nhan sắc của Thanh Dung thì bất ngờ mở to mắt.
Mục Thanh liền bất ngờ nói: “ Đây là điệu múa Nguyệt Hạ của Thanh Hà mà, trên thiên hạ này chỉ có duy nhất biết múa điệu múa này chỉ có Dương Thanh Dung An Hà Cửu công chúa của Thanh Hà mà thôi, chả lẽ cô ấy...!.”
Tử Diệp nghe xong thì ngạc nhiên sau đó quay qua thì nhìn thấy nàng ngất xỉu nằm dưới tuyết thì liền chạy nhanh tới bế cô lên, lấy áo choàng ra đắp lên cho cô, vì Thanh Hà có một quy định là người của hoàng thất một khi chưa xuất giá thì không được để nam nhân thấy chân mình.
Tử Diệp liền nói: “ Mục Thanh huynh mau quay mặt đi!.”
Mục Thanh quay mặt lại rồi lạnh lùng nghĩ trong đầu: “ Đây không phải là Lục sư muội hay sao, sao muội ấy lại được xuất cung chứ?!.”
Mục Thanh liền ngước mắt lên thì nhìn thấy mộ của Tĩnh Yên chàng liền ngơ ngác, nắm chặt lòng bàn tay lại rồi nghĩ trong đầu: “ Nhị...sư tỷ!!.”
Tử Diệp lấy áo choàng che đôi chân của nàng lại, bế cô đi về ngôi nhà tranh cách không xa lắm, ngôi nhà này nằm gần biên giới hai nước Thanh Hà và Bắc Dung, chàng dịu dàng đặt cô nằm lên giường, đắp chăn ấm cho cô nhìn thấy nàng nằm trên giường run rẩy.
Thanh Dung nằm mê mang trên giường.


Tử Diệp lấy hộp thuốc ra băng bó chân lại cho nàng, chàng nhẹ nhàng băng bó lại sau đó quay qua nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng, trìu mến.

Mục Thanh lạnh lùng đi tới ngồi xuống bắt mạch cho nàng.
Mục Thanh bắt mạch một lúc rồi đứng dậy nói: “ Cô ấy bị mắc phong hàn rồi còn lại thì không có gì đáng ngại, ta sẽ đi đun thuốc, Tử Diệp huynh cứ ở đây trông chừng cô ấy đi.”
Thanh Dung nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ nàng nhìn thấy có một người nam nhân giết chết ca ca mình, phụ hoàng mẫu hậu cũng lần lượt qua đời.
Cô sợ hãi lẩm bẩm: "Đừng mà, đừng mà!."
Tử Diệp nghe thấy thì đi tới ngồi cạnh nàng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, Thanh Dung gặp ác mộng rồi nắm chặt lấy tay của Tử Diệp, chàng liền dịu dàng đặt tay mình lên tay nàng.

Một hồi sau Thanh Dung tỉnh dậy thấy đầu mình nhức, cô lấy tay sờ lên đầu thì phát hiện khăn che mặt mình bị tháo xuống nàng liền hoảng hốt, nhìn xung quanh thấy rất xa lạ, nàng định bước xuống nhưng cảm thấy chân mình rất đau, nàng liền nhớ lại lúc mình đang say và múa dưới trời tuyết không cẩn thận đạp phải mảnh vỡ của bình rượu.
Thanh Dung cố gắng bước xuống giường rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn thấy tuyết rơi rất nhiều, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cánh cửa trước phòng, dịu dàng đưa tay ra hứng tuyết rơi rồi mỉm cười.

Tử Diệp và Mục Thanh bưng bát thuốc đi tới thì nhìn thấy cô đang ngồi cạnh cánh cửa, Tử Diệp thấy vậy liền đi tới bế cô lên rồi đưa cô vào phòng đặt cô lên giường rồi đắp chăn lại, Mục Thanh đi vào đặt bát thuốc xuống bàn ở đầu giường.
Thanh Dung ngơ ngác nhìn rồi đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, xong chỉ tay vào mặt Tử Diệp và nói: “ Tại sao lại là người, ngày hôm đó ta vẫn chưa tha cho ngươi đâu, sao hôm nay ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!.”

Mục Thanh liền lạnh lùng nói: “ Nếu không phải bọn tôi cứu cô thì giờ cô đã chết cống ở ngoài trời tuyết lạnh kia rồi!.:
Thanh Dung vừa nghe Mục Thanh nói xong liền ngạc nhiên, nghĩ trong đầu: “ Vì sao...giọng nói của người này lại quen tới vậy chứ!.”
Thanh Dung quay qua nhìn Mục Thanh rồi nói: “ Vị công tử này có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?!.”
Mục Thanh lạnh lùng đáp lại: “ Chắc cô nương nhận nhầm ai rồi, bọn ta không phải người ở đây, đây là lần đầu tiên tới Thanh Hà Quốc!.”
Tử Diệp nhẹ nhàng bưng bát thuốc lên định đút cho Thanh Dung, nhưng cô lại né ra, Tử Diệp liền mỉm cười nói: “ Cô đang bị phòng hàn, đây là thuốc mới được nấu.”
Thanh Dung nghe xong thì cầm lấy bát thuốc và nói: “ Để ta tự uống, không cần người đút.”
Nàng cầm lấy bát thuốc rồi uống một hơi sau đó liền nhăn mặt lại, Tử Diệp liền đút thức gì đó vào miệng cô.

Thanh Dung không còn nhăn mặt nữa, cô cảm thấy trong miệng mình có vị ngọt rồi nhìn quay Tử Diệp.
Tử Diệp mỉm cười nói: “ Đây là mức đào ta mới mua hồi sáng, thấy cô uống thuốc đắng vậy nên cho cô một viên.”
Thanh Dung ngại ngùng lấy khăn ra lau miệng rồi liếc quá nhìn Tử Diệp sau đó lén mỉm cười.

Tử Diệp cầm bát thuốc đặt lên bàn rồi quay qua nhìn Thanh Dung và nói: “ Chân cô mới được băng bó vết thương lại đó, cô ngồi yên một chỗ đi đừng có đi lung tung.”
Thanh Dung nghe xong mở to mắt quay qua nhìn Tử Diệp nói: “ Ngươi nhìn thấy chân ta rồi...nếu vậy làm sao ta gả đi được nữa chứ, ngươi đã thấy mặt ta rồi, lại còn thấy chân ta nữa chứ!.”
Tử Diệp mỉm cười sát mặt tới nhìn nàng: "Vậy ta lấy cô, cô chịu không?!."

Thanh Dung không do dự đáp lại: “ Được!."
Sau đó nàng chợt nhận ra rồi ngơ người nhìn chàng, Tử Diệp nghe xong thì cười tươi.

Chàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn mặt rồi đưa cho Thanh Dung, dịu dàng nói: “ Nếu may mắn được lấy An Hà cửu công chúa của Thanh Hà thì đó là phúc của ta rồi.

Vừa nãy ta đi trên phố đã tiện mua một chiếc khăn mặt mới cho cô, ta có nghe đồn các công chúa của Thanh Hà không được để lộ mặt của mình khi xuất cung, mà cô lại có một gương mặt đẹp như thế này thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”
Thanh Dung nghe xong thì liền đáp lại: “ Ngươi biết thân phận của ta rồi?!.”
Tử Diệp mỉm cười nhìn nàng rồi trả lời: “ Điệu múa mà cô múa là điệu múa Nguyệt Hạ, trên thiên hạ này chỉ có duy nhất một người biết múa là An Hà cửu công chúa của Thanh Hà mà thôi, nhìn thôi cũng có thể dễ dàng nhận ra thân phận của cô rồi!.”
Thanh Dung nhìn Tử Diệp với ánh mắt lạnh lùng rồi nghĩ thầm trong đầu: “ Tên này nếu như đã biết điệu múa đó tên là Nguyệt Hạ, với lại nhìn bộ y phục và kiểu tóc của hai người họ thì chắc chắn không phải người bình thường!.”
Sau khi Thanh Dung hồi cung, quay về cung điện của mình, trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh của Tử Diệp, cô ngồi trước gương cười tươi, hai má đỏ hồng lên.

Băng Nhi từ ngoài bước vào quay qua nhìn thấy cô như vậy thì đi tới chọc ghẹo cô.
Băng Nhi ngồi xuống bên canh Thanh Dung mỉm cười rồi nói: "Công chúa sao hai má người đỏ lên hết vậy?.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương